Trộm Mệnh

Chương 7: Chén Rượu Thao Thiết Sáu


Đọc truyện Trộm Mệnh FULL – Chương 7: Chén Rượu Thao Thiết Sáu


Nếu không phải Nam Tinh thật sự không thể nghĩ ra một cái lý do cho việc bị theo dõi, vé máy bay cũng không phải nàng tự đính, chó vàng vẩy nước cũng không phải người có thể khống chế, nàng đại khái phải cho là Khâu Từ thích thầm rồi đi theo* nàng.
*chỗ này nguyên văn bản tiếng Trung là ám luyến căn tung, kiểu như crush ai đó rồi hay cố tình tìm hiểu rồi xuất hiện ở nơi mà người đó sẽ đi qua, làm như có duyên gặp nhau
Khâu Từ cảm thán: “Nếu không phải quá trùng hợp, ta cũng cho rằng cô thích thầm rồi đi theo tôi.”
Nam Tinh bị đoạt lời kịch chỉ nhẹ giọng cười, Khâu Từ thấy nàng cười quá lạnh, cũng cười cười: “Thôi được rồi, giờ tôi đã biết cô không có yêu thầm tôi.”
Nam Tinh nói: “Anh muốn chạy đi đâu?”
Khâu Từ tùy tiện chỉ hướng Đông Nam, Nam Tinh lập tức xoay người, nói: “Tôi biết anh không đi hướng đó.”
Khâu Từ lại cười.
“Cô đi trước, qua nửa giờ nữa tôi lại đi, tuyệt đối không đi hướng đông nam, nếu lại đụng nhau, cô liền đưa bát tự của cô cho tôi hợp một cái, nói không chừng là có thiên đại duyên phận.”
Khâu Từ thấy nàng không đáp lời mà bỏ đi, giống con sói cô độc trên thảo nguyên, cao ngạo lạnh nhạt.

Nàng tuyệt đối không phải người đào vàng, nhưng cũng tuyệt đối không giống như hắn.

Chờ nàng đi xa, Khâu Từ mới ngồi xếp bằng xuống, tùy tay nhặt đá trên mặt đất xếp lại.

{LAOHU}
Đá viên nhiều vô số, Khâu Từ bày trận bất quá là lớn cỡ hai bàn tay, nhưng trận đồ lại có thể bao quát hết toàn bộ núi Bảo Châu.
Thái Cực Bát Quái đồ.
Lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, âm dương ngư chuyển động trong trận.
Hai con cá đen trắng vẫy đuôi bơi lội trong thạch trận, như vật sống.
Nơi cuối cùng chúng nó dừng lại, phương hướng chỉ ra, cũng không phải phía đông nam.
Khâu Từ nghĩ đến Tinh Tinh cô nương thanh lãnh cao ngạo kia, thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn lại không muốn bị nghi ngờ là mắc bệnh cuồng theo dõi.
Hắn duỗi tay xóa đi thạch trận, âm dương lưỡng ngư nháy mắt biến mất.
Núi Bảo Châu núi liền núi, hình thành một vòng tròn, từ cái “vòng” này đi ra, ngoài ba bốn trăm mét vẫn là núi.
Nam Tinh quay đầu lại nhìn nhìn phía sau, không có bóng dáng Khâu Từ.


Nàng lấy ba lô xuống, từ ngăn kín bên trong rút ra một tờ giấy màu đen, đốt lên.
Giấy bắt lửa, rất nhanh cháy bùng lên.

Ánh lửa tan đi, giấy vốn nên biến thành xám trắng, lại biến thành một tờ giấy màu trắng.

Giống như đám lửa kia chỉ để đốt đi màu đen của giấy, trong mơ hồ, mùi mực nước thoảng ra.
Nam Tinh vứt giấy vào không trung, không có gió thổi, lại bay về nơi xa.
Nàng bước nhanh đuổi theo hướng tờ giấy bay đi, vẫn luôn để nó bay trước.
Giấy thổi qua một lòng sông rộng khô cạn, ngừng ở bờ bên kia.

Khi Nam Tinh nhảy xuống lòng sông, mới nhớ tới nơi này khi nàng vừa tới có đi qua, Lão Hạ từng nói sông này vốn dĩ có nước, nghe nói là thời nhà Thanh con sông này đổi nguồn, lòng sông liền khô cạn.

Sông vốn dĩ không sâu như vậy, nhưng ở chỗ này phát hiện kim sa, người đào vàng điên cuồng đào cát chuyển ra xung quanh để đãi, lòng sông này mới sâu thành như vậy.
Nam Tinh đứng trong lòng sông cơ hồ cao bằng một người, nhìn theo khe rãnh, lòng sông quá sâu, giống như đặt mình vào khe hẹp hai thành hai bên chênh vênh.

Có tiếng gió, tiếng thú, chim hót, theo “hẻm núi” mà đến, thanh âm ẩn ẩn thê lương.

{LAOHU}
Nàng bò lên khỏi lòng sông, tờ giấy trắng kia mới lần nữa cử động, như một hướng dẫn du lịch tẫn trách nhiệm, lại mang nàng vào ngọn núi sâu.
Ngọn núi này và núi Bảo Châu không khác biệt lắm về địa chất, nhưng thế núi không hiểm không dốc như mấy ngọn núi của núi Bảo Châu.
Chẳng qua phỏng chừng không có ai đi, nơi này ngay cả lối mòn cũng không thấy, nơi nơi đều là dây leo chắn đường, chỉ cần không cẩn thận, liền bị gai thò ra móc lấy quần áo, kéo ra là thành một lỗ thủng.
Tờ giấy kia ở không trung giống như một bông tuyết bị gió quấn lấy quay cuồng phía trước, Nam Tinh khi thì ngẩng đầu nhìn về hướng tờ giấy bay đi, khi thì nhìn ra phía sau, không có ai theo dõi.
Tờ giấy bay lên đỉnh núi, lại bắt đầu đi xuống.
Từ đỉnh núi xuống dưới, đối diện vẫn là một ngọn núi, mà nơi tờ giấy dừng lại, chính là chân núi của ngọn núi này, không đi tiếp về phía trước nữa, hơi lưu luyến một lát, nháy mắt hóa thành tro tàn.
Nam Tinh ngẩn người, không nghĩ tới sẽ là như vậy.


Nàng vừa rồi ở đỉnh núi đã quan sát hình dạng dãy núi đối diện, tuy rằng dãy núi có xu thế như thân rồng, nhưng hình thái lại như con rắn đang khiếp sợ.
Long mạch tuy tốt, nhưng hình thái như rắn, lại là đại hung, rắn khiếp sợ lùi bước, chôn ở chỗ này, chỉ có hung, hung đến cực hạn, thậm chí sẽ mất nước diệt nhà.
Không có ai sẽ chọn chỗ như vậy làm nơi chôn cất.
Nhưng cố tình nơi tờ giấy trắng dừng lại chính là nơi này.
Nam Tinh ngồi xổm xuống kiểm tra đất, mới vừa nắm lên một nắm đất, tay liền dừng lại.

Nàng quay đầu lại nhìn ra phía sau, cỏ dại cao 2 mét kêu rào rạt, có người đang đi về phía bên này.

Nàng cúi đầu nhìn đất trong tay, từ ba lô rút ra một cái túi, bỏ nắm đất vào.

Chờ nàng thả túi vào lại trong ba lô, người nọ cũng đi tới nơi.
Người tới lại là A Đản, là người ngoài dự kiến.
A Đản hất đi dây leo móc vào chân, thấy Nam Tinh cười nói: “Em thấy chị đang bò lên núi, nghĩ tới muốn nói cho chị ở đây có con đường tắt có thể đến đây, nhưng chị đi quá nhanh, em từ đường tắt lại đây, cũng chậm hơn so với tốc độ chị lên núi xuống núi.”
Nam Tinh hiểu ra, khó trách vừa rồi nàng một đường vẫn lưu ý mặt sau cũng chưa thấy người, A Đản lại xuất hiện ở đây.
“Chị Nam Tinh, chị đang tìm cái gì sao? Chị muốn đi đâu, em dẫn chị đi, ở đây em quen đường.”
“Đi dạo một chút.” Nam Tinh nói, “Đi thôi, đi về.”
“Ừm.” trong tay A Đản còn cầm một con dao đốn củi, thân dao rất dài, lưỡi mài rất sáng.

Lưỡi dao sắc lẻm xẹt qua đám cỏ dại chặn đường, mở lối rất nhanh, hắn ở phía trước dẫn đường, một lát sau mở miệng nói, “Chị Nam Tinh, chị không phải tới đãi vàng đi?”
Nam Tinh đi theo phía sau thiếu niên nhỏ gầy này, hỏi: “Cậu nhìn ra được?”
A Đản lập tức nở nụ cười: “Đương nhiên a, không có ai đi đào vàng mà giống như chị, không mang theo mâm đãi vàng, không mang theo khảm đao, còn cõng cái ba lô leo núi vừa to vừa nặng.”
“Vậy cậu đoán xem tôi tới làm gì?”
“Không biết, bất quá khẳng định chị cũng không phải cháu gái Lão Hạ, diện mạo Lão Hạ xấu có tiếng, chị Nam Tinh đẹp như vậy, sao có thể có quan hệ huyết thống.


Hơn nữa Lão Hạ đối với chị khách khách khí khí, căn bản không giống cái trưởng bối.”
A Đản đang trò chuyện, thấy phía trước có cỏ chặn đường, giơ tay chém, không ngờ trong bụi cỏ có ẩn một đoạn dây leo có gai, tay hoàn toàn thò vào bụi cỏ, lập tức bị dây leo quấn lên, gai bén nhọn đâm vào thịt, đau đến độ hắn lập tức rụt tay lại.

Tốc độ rụt tay lại quá nhanh, dây leo kia lại dai, nhất thời không kéo đứt được, mà giật ngược hắn lại, dao trên tay không cầm chắc nên theo quán tính văng ra, nện lên mu bàn chân A Đản.

{LAOHU}
Miệng vết thương bị chém mở lập tức trào máu, nhiễm đỏ giày.
A Đản bị đau ngồi xuống, vội vàng cởi chiếc giày bị cắt một lỗ ra, ở mu bàn chân máu tươi chảy ào ạt, phun ra như suối.
Nam Tinh vội tùy tay rút cỏ bên cạnh rịt lên cho hắn, gỡ ba lô xuống lấy thuốc và băng gạc bên trong ra.
“Còn may……” A Đản sắc mặt trắng bệch nói, “Còn may có giày chắn bớt, bằng không chân em chắc bị phế đi rồi.”
Nam Tinh nhìn hắn một cái, thật là lạc quan.
“Bất quá giày cũng vô dụng.” A Đản vẫn rất đau lòng, lại hỏi, “Sửa sửa lại còn có thể mang, giày quá mắc, mua không nổi, cũng không phải một chốc một lát là có thể mua được.

Trước kia khi chị A Viện còn sống…chị ấy thường giúp em sửa giày……!sửa quần áo, chị ấy đối với em, như đối với đệ đệ ruột.

Về sau sẽ không còn ai sửa giày giúp em nữa……”
A Đản nhắc mãi, lại nghĩ tới Tôn Viện.

Nghĩ tới, đáy mắt liền có phẫn hận: “Chị Nam Tinh, Tiền lão bản chính là hung thủ, ông ta thật sự chính là hung thủ, vì cái gì chị không nghi ngờ ông ta?”
“Những lời này, cậu nên nói với cảnh sát.”
A Đản dừng một chút, “ừm” một tiếng.
Nam Tinh thấy chân hắn đã cầm máu, lại đắp chút thuốc bột, dùng băng gạc quấn lại cho hắn.
“Sàn sạt……!Sàn sạt……”
Lại có người đi về hướng này.
Nam Tinh đang bận quấn băng gạc không rảnh đứng lên nhìn xem là ai tới, người nọ cũng không nghĩ tới nơi này có người, chờ đẩy bụi cỏ dại ra, liếc mắt một cái thấy có hai người, hơi bất ngờ.
Nam Tinh ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người đối diện, đâm ra thành một đống hiểu lầm.
Nam Tinh nhướng mày, quấn xong băng gạc trong tay, nói: “Được rồi, cậu kêu hắn cõng cậu về đi, dù sao lát nữa hắn cũng mò tới chỗ lán trại.”
Khâu Từ khựng lại: “Đây không phải phía đông nam, là chính cô bò đường vòng.”

Hắn thật sự không phải theo dõi cuồng.
Nam Tinh liếc mắt nhìn hắn, cầm lấy ba lô cùng khảm đao liền đi: “Tôi mở đường.”
“Tôi……” Khâu Từ dở khóc dở cười, xong rồi, cái mũ biến thái đã bị chụp dính cứng ngắc, lấy không xuống, hắn đi nhanh về phía nàng hô to, “Uy, đưa bát tự của cô cho tôi.”
Nam Tinh không quay đầu lại, nàng biết Khâu Từ không phải đang theo dõi mình, nhưng vì cái gì lộ tuyến cứ trùng nhau.

Nàng nhíu mày, quay đầu lại nhìn Khâu Từ.

{LAOHU}
Khâu Từ chưa khom xuống cõng A Đản, mà đang nhìn ra xa, chỗ hắn nhìn, là chỗ tờ giấy trắng vừa rồi dừng lại.

Không lâu sau, liền thu hồi tầm mắt, niệm “Oan gia a…oan gia”, mới cõng A Đản lên.
Chân mày Nam Tinh nhíu càng sâu, muốn nhíu ra hai cái chữ xuyên (chữ này nè 川).
Trở lại khu lán trại, Tiền lão bản đang phơi nắng trên ghế dài ở cửa, thấy có thêm một người xa lạ, hỏi: “Mới tới? Lạ mặt a.”
Toàn bộ núi Bảo Châu đều mua hàng của hắn, tiền trao cháo múc, mỗi người đều biết mặt nhau, hắn không có ấn tượng, chỉ có thể là người mới.
“Đúng vậy, mới tới.” Khâu Từ hỏi người trên lưng, “Cậu ở đâu?”
A Đản chỉ một gian nhà, Khâu Từ cõng người vào trong, gian phòng này nhỏ hẹp, bất quá đồ vật dọn dẹp rất gọn gàng, khe ván trong phòng còn dắt hoa tươi, nhìn có chút lịch sự tao nhã.
Hắn buông A Đản xuống liền bước ra, nhìn xung quanh, tất cả đều là nhà gỗ nhỏ.
Tiền lão bản là một thương nhân không tồi, kỹ năng nhìn mặt đoán ý cực tốt, hắn lập tức nói: “Phòng trống nhiều, cậu thích ở đâu thì ở đó, tùy tiện chọn một gian đi.”
“Vậy tôi không khách khí.”
Khâu Từ thấy Nam Tinh đứng ở nơi xa, nhìn vài lần, Tiền lão bản lại cười nói: “Xem ra hai người có quen biết.”
“Xem như đi.”
Nam Tinh quay đầu lại liếc mắt nhìn Khâu Từ một cái, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.

Khâu Từ cười với nàng, cũng không nói lời nào.
Tiền lão bản cảm thấy hai người này hình như có chuyện để bát quái, hỏi: “Lão huynh, cậu nghĩ cái gì vậy?”
Nghĩ như thế nào tán được mỹ nhân kia đi? Hắn có thể hỗ trợ a, giúp người thành công, là chuyện Tiền lão bản hắn thích làm nhất.
Khâu Từ thở dài một hơi, nói: “Tôi đang nghĩ, Hoàng Hà ở đâu, tôi muốn đi nhảy xuống.”
…để tẩy sạch hiềm nghi là biến thái cuồng của hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.