Trộm Mệnh

Chương 42: Đoạn Hầu Bảo Kiếm Chín


Đọc truyện Trộm Mệnh FULL – Chương 42: Đoạn Hầu Bảo Kiếm Chín


Nam Tinh không hề nghỉ ngơi, lại ngồi chuyến bay sớm nhất đuổi trở về.

Đã không ngủ hai ngày một đêm nàng chợp mắt một chút trên máy bay, lại chợp mắt một chút trên taxi —— mấy năm nay cơ bản đều là như vậy, nhưng lần này xuống xe Nam Tinh cảm giác được rõ ràng là hơi mệt.
Thân thể của nàng đang dần dần kém đi.
Tới nơi nàng và Khâu Từ tách ra đêm qua, Khâu Từ được gọi điện thoại trước vẫn đang đợi nàng.

Vừa thấy Nam Tinh liền cảm thấy sắc mặt nàng cực kỳ kém, nghĩ đến hai ngày này nàng hẳn là không nghỉ ngơi, nói: “Tôi đưa trả thanh kiếm trở về, xử lý xong chuyện còn lại, đại khái cần hai tiếng.

Cô đến khách sạn gần sân bay ngủ một giấc, sau đó chúng ta cùng nhau trở về, được không?”
Khi hắn nói lời này, cũng không xác định Nam Tinh có đáp ứng hay không, hắn luôn cảm thấy Nam Tinh sẽ không để ý, mà trực tiếp ngồi máy bay về luôn Thượng Hải.

{LAOHU}
Nam Tinh nói: “Lúc tôi tới đã ngủ trên máy bay, không buồn ngủ, không mệt.

Anh đi trả kiếm lại đi.”
Nàng không nói là sẽ chờ hắn, cũng không nói là sẽ cùng nhau trở về, Khâu Từ hiểu, Nam Tinh cũng không có ý định đó.
Nàng đi một mình thật ra hắn không lo lắng, dù sao nàng cũng là siêu sao, cực kỳ lợi hại.

Chỉ là hắn muốn cho nàng nghỉ ngơi thêm một chút, sắc mặt rõ ràng không tốt lắm.

Nhưng mà chuyện Nam Tinh đã quyết định, hắn cũng ngăn cản không được.
“Ừm, tôi đi trả lại kiếm, cô trở về đi, trên đường cẩn thận.”
Khâu Từ cầm kiếm qua về Văn Vật Cục, Nam Tinh lại lên xe quay lại sân bay.
Sự tình hạ màn, không biết Phùng Nguyên đã hết bệnh chưa.

Trước đó nàng và Phùng Nguyên đều là dùng di động nhắn tin cho nhau, nhưng nếu thêm bạn, dùng phần mềm để liên lạc, hình như là tiện hơn.

Nàng trầm mặc một lúc lâu sau, rốt cuộc tìm số di động của Phùng Nguyên, gửi tin xin kết bạn.
Lát sau Phùng Nguyên nhận kết bạn, không đến nửa phút liền gõ tới một đoạn dài.
“A a a a a!!! Nam Tinh tiểu thư! Cô vậy mà kết bạn với tôi!!! Đào lão bản nói cô không kết bạn, tên lừa đảo kia! A a a, cảm động!! Lần đầu tiên có mỹ nữ xin kết bạn với ta!!! Ta muốn khoe với đồng sự, nói cho bọn họ có đại mỹ nữ xin kết bạn với ta!!!”
Nam Tinh nhìn đến thì chân mày nhảy dựng, nàng hối hận rồi.
Nàng duỗi tay ấn lên hình đại diện của hắn, nhìn lựa chọn “Cắt bỏ kết bạn” nhảy ra, ngón tay cũng sắp ấn lên, cuối cùng vẫn thu lại.
Thôi vậy, Phùng Nguyên ồn ào nàng lại không phải mới biết.
Nếu biết, vì cái gì đi kết bạn.
Nam Tinh cũng không biết.
&&&&&
Khâu Từ lặng lẽ đưa thanh kiếm về Văn Vật Cục, mở ra ngăn tủ bị khóa, liền thấy mảnh giấy đen nho nhỏ kia, đang cố nín thở hóa thành bảo kiếm.

Hắn cười, nhẹ nhàng “suỵt” nó một tiếng, nói: “Ngươi có thể đi rồi.”
Nói rồi thả thanh kiếm vào.
Tiểu Hắc vừa nghe, nháy mắt xì hơi, sau một tiếng “Phanh”, biến mất không thấy tăm hơi.
Đi trở về? Khâu Từ không xác định, nhưng hẳn là quay về bên cạnh Nam Tinh.

Khi Khâu Từ từ trong phòng đi ra, vừa lúc đụng phải người của Văn Vật Cục.
Người nọ vừa thấy hắn liền nói: “Cậu chạy đi đâu vậy, tìm cậu nửa ngày.”
Khâu Từ cười hỏi: “Sao, muốn mời tôi ăn cơm sao?”
“Đúng vậy.” Người nọ nở nụ cười, nói, “Cậu người này thâm tàng bất lộ, cũng không chịu dạy bọn tôi, tôi nhìn xem mời cơm có thể đả động được cậu hay không.”
Khâu Từ tiếc nuối nói: “Chỉ sợ là không được.”
Người nọ cũng biết, chỉ cảm thấy tiếc nuối.

Hắn nói: “Đi thôi, đi ăn cơm, mời cậu ăn tiệc.”
“Không được, tôi sắp xếp xong liền trở về, Thượng Hải còn có chút việc cần làm.” Khâu Từ biết Nam Tinh không đợi mình, nhưng hắn vẫn muốn ra sân bay sớm một chút, tuy rằng không biết là mình còn đang mong chờ cái gì.
Đối phương thấy hắn kiên trì, nói: “Vậy lần sau đến đây thì nói với tôi, lãnh đạo khẳng định phải ra mặt cảm tạ cậu.”
“Cảm tạ thì không cần, lần tới tôi đến sẽ tìm anh đi ăn.” Khâu Từ nói với hắn, rồi quay về phòng mình thu dọn đồ đạc, sau đó ra sân bay.

Khi ở trên đường sắc trời đã bắt đầu tối, hắn nhìn lịch bay, buổi chiều có hai chuyến bay về Thượng Hải, trong đó một cái là một giờ trước, còn một cái là hai giờ nữa.
Hắn nhìn ra cửa sổ xe, tựa hồ như có thể thấy chiếc máy bay Nam Tinh ngồi kia đang rời đi, càng lúc càng gần Thượng Hải, càng lúc càng xa nơi này.
Hắn dựa lên ghế, nghiêng đầu nhìn bên ngoài.
Tới sân bay, Khâu Từ đi lấy vé, lấy vé xong đi qua cửa an kiểm, qua an kiểm đi đến phòng chờ, chỉ còn chờ đăng ký.
Lần lược có người vào phòng chờ, chờ ở bên cửa ra số 2 bên kia.
Khâu Từ nhìn đồng hồ, cách giờ đăng ký còn có nửa giờ.

Hắn nghĩ, cầm di động muốn gửi cho Nam Tinh cái dấu phẩy, bất quá lúc này chắc là nàng đã tắt máy, không nhận được.
Nhưng ít ra xuống máy bay là có thể lập tức nhìn đến.
Nghĩ xong, liền gửi đi một cái dấu phẩy.
“đing đong ——”
Tiếng tin nhắn vang lên đằng trước, chỉ chốc lát hắn liền thấy một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt hắn, ngẩng đầu nhìn lên, một bóng dáng cúi người, ngồi bên cạnh hắn.
Khâu Từ dừng một chút, bỗng dưng nghiêng đầu nhìn nàng, khó tin hỏi: “Sao cô còn ở đây?”
Nam Tinh nhét một cái hóa đơn vào tay hắn, nói: “Anh nói, làm tôi đến khách sạn gần đây ngủ một giấc.

Trả tiền đi.” Sau đó liền nhắm hai mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Khâu Từ nhìn hóa đơn trong tay, không nhịn được bật cười.

Hắn ngồi bên cạnh, lát sau nghiêng đầu nhìn nàng.

Chắc là đã ngủ một giấc, gương mặt kia còn bị gối đầu ấn lên hai vết đỏ.
Hắn ngồi cạnh nàng, không có chợp mắt nghỉ ngơi.

Dư quang có thể thấy nàng nghiêng người, Tinh Tinh cô nương lạnh như băng, đã không làm người ta cảm thấy lạnh nữa.

Chỉ là Khâu Từ có một việc, vẫn luôn không buông xuống được, vẫn luôn lo lắng.


{LAOHU}
“Nam Tinh, cô lấy đi đôi mắt người khác, chính cô thật sự không cần trả bấc kỳ đại giới nào sao?”
Phàm là dạng huyền học chi thuật này, cũng không phải là không tổn hại.

Huống chi là đề cập đến chuyện kiếp sau, bàn tay vươn quá dài, cái giá phải trả tương ứng cũng sẽ rất lớn.

Đạo lý này, người nhận nuôi hắn đã sớm nhắc nhở hắn.
“Không cần.” Nam Tinh nói, “Tôi không phải người bình thường.”
Không biết thật giả nên Khâu Từ bị lời không chút khiêm tốn của nàng chặn họng, hắn cuối cùng cảm khái nói: “Phải, không phải người bình thường, là siêu sao.”
Nam Tinh nhịn không được nói: “Anh đừng có lấy nickname cho tôi nữa.”
Khâu Từ cười, cái này thì không tiếp thu, một chút cũng không tiếp thu.
Thông báo chuẩn bị đăng ký vang lên, Khâu Từ duỗi tay xách ba lô của nàng, nói: “Đi thôi, Tinh Tinh cô nương.”
Nam Tinh lấy ba lô mình về, nàng lại hối hận rồi, vừa rồi nàng đã đính vé máy bay, vì cái quỷ gì sai khiến mà lại không đăng ký.
Nàng vẫn luôn nghĩ, những lời Khâu Từ nói nàng chờ hắn.
Nghĩ nghĩ, liền bỏ lỡ thời gian đăng ký.
Nhìn phi cơ bay đi, nàng đứng ở sân bay thật lâu, mới đi khách sạn gần đó.
Nàng đang đợi Khâu Từ.
Nam Tinh biết.
Phát hiện này không làm nàng cao hứng, ngược lại làm nàng tràn ngập áy náy, áy náy đối với Nam gia, áy náy đối với tổ phụ.
Nàng tồn tại, không phải vì đi thích người khác.
Trước giờ đều không phải.
&&&&&
Chia tay Khâu Từ ở sân bay Nam Tinh về cửa hàng Đào gia, đại khái là lần lược ngủ bù cũng kha khá, trở lại trong tiệm tinh thần lại khá tốt.

Nàng đi đến cửa hàng thú cưng kia đón Đại Hoàng về, trên đường còn mua rất nhiều thịt.
Đại Hoàng ăn no liền đi cắn trái bóng Khâu Từ mua cho nó đến bên cạnh Nam Tinh, muốn nàng chơi với nó.
Ngồi ở cửa tiệm Nam Tinh vốn dĩ không tính chơi với nó, nhưng đôi mắt tha thiết của Đại Hoàng, làm người ta không có cách nào cự tuyệt, ai ngờ Đại Hoàng chơi quá hứng khởi.

Ném bóng ra đến lần thứ bảy nàng rất muốn tóm Khâu Từ đến đây, bóng của ai mua người đó phụ trách.


{LAOHU}
“Khụ khụ khụ ——”
Tiếng ho khan suy yếu liên tiếp truyền đến, mũ trên đầu gỡ xuống, Phùng Nguyên xuất hiện trong con hẻm nhỏ.

Hắn đi xiêu xiêu vẹo vẹo, mới vừa đi đến trước mặt Nam Tinh liền nằm liệt trên thềm đá một bên, ôm một bên chậu hoa suy yếu nói: “Cô đã về rồi, Nam Tinh tiểu thư.”
Nam Tinh nhìn Phùng Nguyên, xác thật là bị bệnh.

Nàng gật đầu: “Ừm.”
Phùng Nguyên thều thào: “Tôi xin được rồi, về sau chúng ta cũng sẽ có bác sĩ, tuy lần này tôi chịu khổ, nhưng…nhưng về sau bọn họ có thể an tâm.

Khụ khụ khụ……!Nam Tinh tiểu thư, cô cho tôi nghỉ hai ngày nữa, tôi nhất định tìm nhiệm vụ cho cô.”
“Phùng Nguyên.” Nam Tinh hỏi, “Vì sao anh nỗ lực như vậy?”
“Bởi vì đây là công việc của tôi nha.” Phùng Nguyên tỏ vẻ kỳ quái, “Nếu đã làm công việc này, đương nhiên phải làm cho tốt, không phải sao?”
Hắn nói rất tự nhiên, không phàn nàn mình vất vả, ngược lại bởi vì không có cách làm việc bình thường mà ảo não tự trách.

Nam Tinh nghĩ, tuy Phùng Nguyên làm người không được người người kính ngưỡng, tạo phúc cho nhân loại như bác sĩ Hoàng hay Thiên Tứ, nhưng tính chuyên nghiệp cùng nhiệt tình yêu thương công việc của Phùng Nguyên, vẫn làm nàng cảm thấy không chút kém cỏi nào so với bất kỳ nghề nghiệp nào khác.
“Phùng Nguyên, tôi sẽ không đổi người môi giới, cho nên……cậu phải nhanh khỏe lên.”
Phùng Nguyên thụ sủng nhược kinh, thiếu chút nữa muốn ôm đùi nàng tỏ vẻ cảm kích một phen.

Một ôm này, bị Nam Tinh nhanh chóng tránh đi, rồi thấy nàng nhướng mày nói: “Không được chạm vào tôi.”
“……!Tôi lại không thích cô, ôm một cái là để tỏ vẻ cảm kích.” Phùng Nguyên thu tay, sợ bị nàng đánh, “Không ôm không ôm, tôi sẽ dưỡng bệnh đàng hoàng, khụ khụ khụ, tôi về nhà nằm đây.”
“Ừm.”
Phùng Nguyên còn chưa đi, Đại Hoàng đã lượm bóng về, lại lần nữa giao cho Nam Tinh.
Nam Tinh sờ sờ đầu nó, hỏi: “Chơi vui đến vậy sao?”
“Gâu!”
“Vậy tao chơi với mày đi.” Nam Tinh cầm lấy bóng, dùng sức ném lên cao.
Bóng bay đi rất xa, Đại Hoàng vui sướng mà phi nước đại qua hướng đó, nện bước tràn ngập sung sướng.
Nam Tinh cũng muốn làm chuyện đơn giản nhất, lại được vui vẻ nhất.
Hâm mộ Khâu Từ lạc quan, hâm mộ Phùng Nguyên chuyên nghiệp, thậm chí hâm mộ…Đại Hoàng chỉ cần đi gặm trái bóng thôi cũng đủ vui vẻ.
Chỉ có nàng…!không vui vẻ gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.