Đọc truyện Trộm Mệnh FULL – Chương 37: Đoạn Hầu Bảo Kiếm Bốn
Triệu Kỳ.
Nam.
27 tuổi.
Địa chỉ cũng không ở tại Thượng Hải, mà là cách đó hai tỉnh.
Nam Tinh đảo mắt qua, ngẩng đầu hỏi lễ tân: “Phòng 1806 có người đặt không?”
“Còn chưa có.”
“Vậy tôi đặt một đêm.”
Nam Tinh cầm thẻ phòng, cũng chụp lại tư liệu hiện trên máy tính, vừa đi đến thang máy vừa gửi ảnh chụp cho Đào lão bản, nếu có thể đối chiếu khớp với tư liệu bằng hữu của ông ta tra ra bên kia, vậy thì cơ bản có thể xác định Thạch Bát Lâu tên là Triệu Kỳ.
Nhưng mà cũng không thể bài trừ khả năng “Triệu Kỳ” cũng là tên giả.
Thạch Bát Lâu này, không phải gọi là cẩn thận, mà là giảo hoạt như hồ ly.
Thang máy tới, nàng cúi đầu đi vào, mới vừa gửi ảnh chụp đi, sau lưng liền có người lên tiếng: “Tinh Tinh cô nương, người lớn không có dặn cô, đi thang máy không được chơi di động sao?”
Nam Tinh khựng lại, quay đầu nhìn lại, thấy Khâu Từ, bỗng nhiên liên hệ tới mấy lời vừa rồi Lê Viễn nói với nàng, Khâu Từ vì nàng mà lấy tư liệu từ Lê Viễn.
Vì nàng.
Nam Tinh trong lòng lộp bộp nhảy dựng, hơi quay đi nói: “Không có.”
Khâu Từ cười cười, hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
“Trước đó Thạch Bát Lâu ở đây.” Nam Tinh bổ sung một câu, “Ở lầu 18.”
Khâu Từ tỏ vẻ tiếc nuối, nói: “Tôi vẫn luôn ở tại lầu 19.”
Hắn vừa nói xong, Nam Tinh cũng cảm thấy tiếc nuối.
Hai người trầm mặc một hồi, Nam Tinh lại nói: “Tôi mới vừa đặt phòng 1806, chuẩn bị đi nhìn xem.”
“Có lẽ là sẽ không lưu lại manh mối gì, khách sạn này nổi tiếng sạch sẽ, chỉ sợ một sợi tóc cũng sẽ không tìm được.”
Thang máy ngừng ở lầu 18, hai người cùng bước ra ngoài.
Chờ đi tới cửa phòng, Khâu Từ lại ngừng lại, hắn đột nhiên nghĩ đến hai người đi vào phòng như vậy thì không tốt lắm, lỡ vừa lúc có người thấy.
Nam Tinh không để ý là hắn không theo vào, nàng đi vào bên trong, giường đệm thật sự chỉnh tề, bàn ghế cũng bày biện chỉnh tề, chắc là vừa mới quét tước quá.
Nàng cầm gối đầu lên xem, quả nhiên đúng như lời Khâu Từ nói, một sợi tóc cũng không có.
{LAOHU}
Ngày thường nàng cảm thấy khách sạn quá bẩn, hiện tại lại cảm thấy quá sạch sẽ.
Trong phòng không lưu lại một chút manh mối nào.
Khi Nam Tinh bước ra thấy Khâu Từ đứng dựa tường, vừa không vào, lại không đi.
Khâu Từ thấy nàng ra tới, hỏi: “Không có manh mối?”
“Không có.”
“Hắn ở không lâu, lại là khách sạn, không có manh mối rất bình thường.” Khâu Từ lại nói, “Tôi nhớ là trong tư liệu không nói là Thạch Bát Lâu ở đây, vì sao cô lại tìm được nơi này?”
“Tư liệu là giả, điểm này anh biết.
Cho nên tôi đi tìm họa sĩ, vẽ lại chân dung Thạch Bát Lâu giao cho bằng hữu, bằng hữu tra ra hắn kêu Triệu Kỳ, tin tức mới nhất cho thấy hắn ở đây.
Lại nói tiếp, tôi đến lễ tân có thể tra được tin tức của hắn, là nhờ ca ca của anh giúp.”
Khâu Từ hơi ngoài ý muốn, lại cảm thấy kỳ quái, ca ca với tính cách không thích phản ứng người xa lạ kia của hắn thế nhưng chủ động giúp Nam Tinh?
Nam Tinh lại nói: “Tôi xuống lễ tân trả phòng, rồi quay về cửa hàng Đào gia.”
“Ừm, tôi về phòng.” Khâu Từ nghĩ nghĩ lại nói, “Tôi cũng có chút nhân mạch, nếu tên Triệu Kỳ này là thật, có lẽ tôi cũng có thể tra thử.”
Nam Tinh gật gật đầu, muốn chia cho hắn thông tin vừa rồi chụp được trên máy tính, mới phát hiện đã bỏ sót một việc.
Khâu Từ đã nhìn ra, cười nói: “Tới, thêm cái bạn tốt.”
Bạn tốt trong giới chỉ có một mình Đào lão bản nên Nam Tinh chần chờ một lát, vẫn giao mã QR ra.
—— xin kết bạn.
—— kết bạn được thông qua.
—— các ngươi đã là bạn, hiện tại có thể bắt đầu nói chuyện phiếm.
Nam Tinh ghi chú —— Khâu Từ.
Khâu Từ ghi chú —— Tinh Tinh cô nương.
Nam Tinh chia ảnh chụp cho hắn, rồi xuống lễ tân trả phòng.
Khâu Từ nhìn tư liệu, lại nhìn chân dung Nam Tinh —— chân dung do hệ thống mặc định.
Khâu Từ cất di động, cảm thấy di động nặng hơn một chút, có thêm một người, đương nhiên sẽ nặng hơn một chút.
&&&&&
Nam Tinh trên đường trở về liền thu được tin tức của Đào lão bản, bằng hữu bên kia lại tra được một ít tư liệu về Triệu Kỳ.
Tư liệu gửi tới, lúc Nam Tinh mở ra, vẫn còn đang suy nghĩ, nếu phần tư liệu này cũng không khớp, manh mối liền thật sự bị chặt đứt.
Triệu Kỳ.
Nam.
27 tuổi.
Hiện tại ở……
Thông tin rốt cuộc ăn khớp.
Nam Tinh nắm chặt di động, thật sự nếu không thành công, nàng có khả năng sẽ bị tên Triệu Kỳ giảo hoạt kia tức chết.
Tư liệu ăn khớp, trái tim lơ lửng của nàng cuối cùng cũng thoáng yên ổn lại.
Nhưng khi nào đi tìm Triệu Kỳ, Nam Tinh còn chưa thể quyết định.
{LAOHU}
Không thể rút dây động rừng, nếu không manh mối lại bị chặt đứt.
Ít nhất phải đợi sau khi tra được càng nhiều thông tin rồi hãy xuất phát, hơn nữa nàng còn muốn nghĩ tốt các loại đối sách.
Nam Tinh trở lại cửa hàng Đào gia, di động lục tục thu được tư liệu liên quan đến Triệu Kỳ do Đào lão bản phát tới.
Nguyên lai là cái phú nhị đại*, hiện tại đang giữ một cái chức quan nhàn tản trong công ty của gia tộc, căn bản không cần đến công ty, đam mê chạy khắp nơi trên thế giới.
Nhưng mấy năm nay thu liễm lại, không có ghi chép về việc xuất cảnh, ngay cả du lịch trong nước cũng ít.
*phú = giàu, nhị đại = đời thứ 2, là công tử nhà giàu; ngoài ra còn có quan nhị đại = con quan lớn; tinh nhị đại = con của siêu sao lớn
Nam Tinh nghĩ nghĩ, Triệu Kỳ xác thật giống một cái phú nhị đại nhàn rỗi không có việc gì làm lại tràn đầy lòng hiếu kỳ.
Nếu nói dùng bút Chu sa để luyện tập, cũng dễ hiểu.
Trọng điểm là, hắn từ nơi nào có được bút chu sa.
Nam Tinh nằm trên giường, nhìn di động phát ngốc, tư liệu về Triệu Kỳ đã không ít, nhưng nàng vẫn cảm thấy không đủ, có lẽ là bởi vì nàng luôn cho rằng, có thể từ trong tư liệu tóm được bóng dáng của đường muội, nhưng cũng không thấy.
Bỗng nhiên màn hình di động sáng lên, một khung thoại xa lạ nhảy ra.
Nam Tinh nhìn tên, tay rung một cái, di động tuột khỏi tay đập xuống mặt, đau đến độ nàng phải ấn xuống mũi, nhịn một lúc sau mới cầm lấy di động.
Khâu Từ gửi tin tới.
Cũng là một đống tư liệu về Triệu Kỳ.
Cũng đang nằm trên giường nhìn cảnh sông bên ngoài Khâu Từ một lúc sau thu được trả lời.
Vừa thấy, không khỏi bật cười.
“.”
*ý là Tinh nãi nãi chỉ reply lại cái dấu chấm.
Không biết là lạnh nhạt, hay là lười.
—— ngày mai tôi phải ra cửa làm nhiệm vụ, nhớ thay thuốc cho tay, hẹn gặp lại.
——.
Cầm di động Nam Tinh không nhìn thấy Khâu Từ gửi tin tới nữa, nàng nhìn hai lần, màn hình cũng không sáng lên nữa.
Cho đến khi nàng ngủ thiếp đi, cũng không.
Hai ngày sau đó, Nam Tinh đều lục tục thu được thông tin về Triệu Kỳ.
Ban ngày nàng sẽ dắt cho đi dạo, đi đến chơi với Đào lão bản, buổi tối ở một mình trong cửa hàng Đào gia.
Phùng Nguyên hai ngày này cũng không xuất hiện, không đưa nhiệm vụ mới tới, ngay cả bóng dáng cũng không thấy, Nam Tinh rất hoài nghi có phải hắn chạy mất rồi hay không.
{LAOHU}
Hôm nay nàng lại mang Đại Hoàng đi bệnh viện thăm Đào lão bản, vào phòng bệnh, không thấy Dương Đại Sấm mấy ngày nay đều nằm trên giường bệnh.
Nàng có ấn tượng sâu sắc với người tuy rằng mắc bệnh nặng, lại vẫn lạc quan, còn chọc cười vợ mình kia.
Đào lão bản thấy nàng nhìn nhìn qua bên đó, nói: “Sáng nay đã vào phòng giải phẫu, đã ba tiếng rồi.”
Nam Tinh gật gật đầu, nhìn trên bàn của ông, vẫn không thấy tung tích của trái táo nào.
Nàng ngồi một bên hỏi: “Ông còn bao lâu thì mới xuất viện? Phùng Nguyên mất tích, hắn lại không xuất hiện, tôi liền tới sở môi giới âm dương tìm hắn.”
“Chắc là chạy đi tìm nhiệm vụ cho cô rồi, loại việc này của cô không dễ tìm, dù gì người tin tưởng cũng không nhiều.” Đào lão bản khuyên nàng, lại nói, “Nghỉ ngơi chút đi, mã bất đình đề mà chạy như vậy đã nhiều năm, là thời điểm nên nghỉ ngơi một chút.”
Ông nói xong, bỗng nhiên thấy Nam Tinh khựng lại, quay đầu nhìn qua giường Dương Đại Sấm, trầm mặc thật lâu.
&&&&&
—— giải phẫu thất bại, Dương Đại Sấm đã chết.
Xác xuất thành công của ca mổ vốn dĩ đã rất thấp, Tưởng Phân rất bi thống, cũng không trách bác sĩ chủ trị.
Có điều trong lòng bác sĩ Hoàng cũng không dễ chịu, hai tháng nữa, ông sẽ về hưu.
Vốn dĩ bệnh viện đã thôi không an bài để ông giải phẫu nữa, nhưng bác sĩ Hoàng cảm thấy xác xuất thành công giải phẫu cho Dương Đại Sấm thấp, đổi thành bác sĩ khác, ông cũng không hoàn toàn yên tâm, vì thế xin giải phẫu.
Kết quả……
Giải phẫu vẫn thất bại.
Hoàng bác sĩ bước ra khỏi phòng giải phẫu, quay đầu nhìn lại Dương Đại Sấm đã không còn tim đập kia, ngẩn ra hồi lâu.
Thẳng cho đến khi hộ sĩ bên cạnh kêu ông, ông mới hồi phục tinh thần lại, trước mắt chỉ thấy nước mắt của Dương thái thái, lỗ tai đều tràn ngập tiếng khóc tê tâm liệt phế của Dương thái thái.
Có lẽ……đổi bác sĩ khác làm ca giải phẫu này, là có thể thành công.
Ông đã hại chết Dương Đại Sấm.
Trong lòng bác sĩ Hoàng bi thương, đã sớm nhìn quen sinh tử nhưng ông bỗng nhiên chống đỡ không nổi, ngất đi.
Qua nửa ngày, Tưởng Phân cùng người nhà mẹ đẻ xử lý giấy chứng tử cho chồng, chuẩn bị đưa đi đến nơi hỏa táng.
Ai cũng không ngờ đến, ba đứa con của họ tới.
Hùng hùng hổ hổ, còn dẫn theo mười gã đàn ông cùng nhau vọt vào bệnh viện, túm lấy một hộ sĩ chất vấn: “Văn phòng khoa ngoại ở đâu? Bác sĩ Hoàng đâu? Kêu ông ta ra đây, giết người thì đền mạng!”
Bác sĩ Hoàng vừa mới khôi phục thần trí nghe thấy, vội vàng từ trên lầu đi xuống, mấy gã đàn ông đó vừa thấy ông liền túm lấy cổ áo ông, đấm vào mặt ông, la hét: “Ông hại chết ba tôi, đồ lang băm! Vì kiếm thêm chút tiền giải phẫu, cả mạng của ba tôi cũng lấy ra đùa giỡn! Lang băm!”
Bảo vệ của bệnh viện tới, giằng có với đám người nháo sự.
Lúc này Tưởng Phân cũng thoát khỏi bi thống, nghe thấy con trai lớn là A Đức dẫn người tới gây chuyện, thất tha thất thểu chạy ra đại sảnh, thấy hắn đang túm cổ áo bác sĩ Hoàng vung nắm tay, tức giận hét lên, chạy đến dùng sức đẩy con trai ra, giận dữ nói: “Tụi mày nháo cái gì! Ba mày lúc nằm viện tụi mày không đến, lúc phẫu thuật tụi mày không đến, bây giờ ba mày mất, mày kêu người tới gây sự, giả vờ làm hiếu tử cái gì!”
A Đức gấp gáp nói: “Mẹ, tên lang băm này hại chết ba, đây là tôi lấy lại công đạo cho ba!”
“Nghịch tử!” Tưởng Phân giơ tay quăng cho hắn cái tát, lớn tiếng nói, “Tiền quan trong như vậy sao? Nháo cái gì! Đơn đồng ý giải phẫu là ba mày với tao ký, muốn nháo cũng là tao nháo, mày cút đi cho tao! Lúc trước khi ba mày muốn đuổi mày ra khỏi cửa, tao không nên cản lại, không nên lén lút trả nợ cờ bạc cho mày!”
A Đức bị bà đẩy đến có điểm ngốc, giận dữ nói: “Mẹ, mẹ hồ đồ rồi sao, mẹ rốt cuộc đứng về phía ai? Lang băm này hại chết ba tôi, ông ta phải bồi tiền, làm bệnh viện bồi tiền!”
Tưởng Phân vốn đã đau thương, nghe thấy con trai vô lý lại mất mặt như thế, bà vừa tức vừa gấp, túm lấy cái chổi trong đại sảnh đánh về phía hắn.
Nhưng A Đức là đàn ông sức lớn, không nói đến đánh không đau, hắn vươn tay túm một cái, liền túm được cái chổi, kéo mạnh, kéo đến độ Tưởng Phân lảo đảo, ngã mạnh xuống đất.
A Đức khựng lại, liền thấy cữu cữu a di bu lại, chỉ vào mũi hắn mắng hắn bất hiếu.
A Đức đuối lý, đành phải ném cái chổi, xám xịt rời đi.
{LAOHU}
Tưởng Phân quỳ trên mặt đất khóc rống, đau lòng chồng mất, lại hận con cái bất hiếu.
Bác sĩ Hoàng ăn hai đấm nên mặt mũi bầm tím, ông không đi, cũng quỳ gối bên cạnh, muốn nói vài lời an ủi khuyên giải hoặc xin lỗi, nhưng cuối cùng vẫn nói không ra.
Nếu……nếu là bác sĩ khác tới phẫu thuật, có lẽ sẽ không thất bại.
Bác sĩ Hoàng vẫn luôn nghĩ như vậy, trái tim cả đời hành y, cứu trị mạng người cũng theo đó mà chết đi.
Dao mổ của ông, đã giết chết toàn bộ tình yêuông dành cho y học.