Trộm Mệnh

Chương 24: Đèn Lồng Hình Người Một


Đọc truyện Trộm Mệnh FULL – Chương 24: Đèn Lồng Hình Người Một


Ban đêm đường núi hơi khó đi, bất quá đã vào thu, thời tiết lạnh lên nhiều, trong bụi cỏ không có muỗi trốn, không đến mức làm người chịu tội, tuy khó đi, nhưng vẫn có thể đi.
Một hàng sáu người, đều là mấy phượt thủ thông qua một diễn đàn dành cho dân phượt, nhân dịp nghỉ dài hạn đi ra thám hiểm.
Nếu là thám hiểm, đương nhiên là đi mấy chỗ ngày thường không có ai đi.
Dẫn đầu chính là một người trẻ tuổi chừng hơn 20, hắn yên lặng đi ở phía trước mở đường, đi một hồi phát hiện dưới chân có lối mòn, phỏng chừng là những người đi trước để lại, hiện tại nơi này đã hoang vắng khá lâu, lối mòn không rõ ràng.

Hắn dẫn năm người đi nửa ngày, xuyên qua đường nhỏ, nương theo ánh trăng sáng ngời nhìn thấy đằng trước có bãi đất bằng, mơ hồ có thể nhìn thấy được là một bờ tường đã sụp đổ bao quanh một khu vực khá rộng.

{LAOHU}
“Chúng ta qua đêm ở đây đi.” Hắn quay ra sau nói.
Năm người đã sớm mệt mỏi, lúc này có chỗ để nghỉ ngơi, đương nhiên không ai phản đối.
Chờ bọn họ đến gần, nhìn qua bờ tường đổ nát vào trong, mới phát hiện bên trong còn rộng rãi hơn so với trong tưởng tượng.

Nhà là nhà trệt, bên trên còn chút ngói vụn, đại khái là đã lâu không có người ở, phòng ốc rất cũ nát.
Nhà cũ sợ nhất là không có ai ở, một khi không có ai, thì thường có chuột.

Chuột gặm gỗ bóc ngói là hạng nhất, bọn họ đi từ cổng vào trong, còn có thể nghe thấy tiếng chuột chạy tán loạn.
Trong 6 người có hai cô gái, người trẻ hơn vừa nghe tiếng chuột kêu chít chít, sợ đến run rẩy, đưa mắt nhìn khắp nơi, âm khí dày đặc.

Nàng ta bám theo sau đội ngũ, run rẩy nói: “Nơi này quá khủng bố, chúng ta đi thôi, qua đêm bên ngoài cũng được mà.”
Người khác nói: “Đều nói có ngói che đầu mới tốt, bên ngoài còn đáng sợ hơn chỗ này a, có chúng ta ở đây, cô sợ cái gì.

Lá gan nhỏ như vậy, lần sau ai còn dám rủ cô, phược thủ gì chứ.”

Mọi người hiện tại đều rất mệt, vô tâm tư đi phản ứng tiểu cô nương làm ra vẻ.

Cô gái trẻ biết mình không nên nói như vậy, muốn bọn họ tạm chấp nhận mình, đành phải nén sợ hãi không nói lời nào.
Vào bên trong, là một cái sảnh trống trải, ngoại trừ một hành lang sâu hun hút bên trái, thì không còn gì khác.
Có người nói thầm: “Dọn thật sạch sẽ, cả cái ghế cũng không có.”
Người bên cạnh nói: “Nếu mà thật sự có, cũng thành đồ cổ rồi đi.”
Người nọ nhìn vách tường xung quanh một cái, lỗ thủng loang lổ, cây cột cũng rất đơn giản, không có điêu khắc hoa văn, thậm chí cả sơn cũng chưa quét, chỉ là mấy cây gỗ trơ trọi chống đỡ.
Đi cả một ngày đường bọn họ thật sự quá mệt mỏi, không chú ý tới những chi tiết này, tùy tiện dọn dẹp mặt đất, liền chuẩn bị đốt lửa.
Vài người ra bên ngoài nhặt củi khô, gió núi lạnh lẽo, nơi xa tối đen, thấy không rõ phương xa có cái gì, làm nhân tâm rùng mình.

Gan lớn thì ra ngoài nhặt, nhát gan thì ở trong sân tùy tiện nhặt một chút.
May mắn đây là trong núi, không thiếu củi khô, rất nhanh bọn họ đều trở lại, lần nữa đi vào trong sảnh.
Lửa bốc lên, mọi người cũng bớt sợ.
Đống lửa đốt củi khô cháy phát ra tiếng tí tách, không biết là ai nhặt củi còn ướt về, chỉ một lát liền đốt ra một đám khói mù mịt, sặc đến người ngồi ở đường gió nghiêng đầu ho khan.
“Rút cây củi kia ra đi, sặc muốn chết.”
Cây củi rút ra vừa lúc là cây lớn nhất, còn to hơn cánh tay.

Người nọ bỏ nó ra đằng sau rồi không nhìn đến, phía sau dường như vẫn luôn bốc khói, lượn lờ trong sảnh.

{LAOHU}
Mọi người sửa sang sơ qua, liền lấy lương khô ra ăn.


Lấp đầy bụng rồi, mới có người mở miệng: “Nơi này trước kia có phải là sơn trang nghỉ mát của nhà có tiền không? Chúng ta đi lâu như vậy cũng chưa thấy một tòa nhà nào.”
“Có khả năng, vừa rồi lúc đi về hướng này không phải có đường sao, giống như trước kia đi mòn mà ra, cũng không biết bỏ hoang mấy năm, cỏ mọc kín hết, nhưng xác thật có đường.”
Một người nghĩ nghĩ, hai mắt hơi sáng lên: “Các cậu nói xem, nơi này có thể có thứ gì đáng giá bị bỏ quên hay không, lục soát một chút mấy ngóc ngách, nói không chừng có thể tìm ra thứ gì tốt.”
Hắn vừa nói, người khác liền có hứng thú.

Thám hiểm tìm kho báu, là chuyện bọn họ yêu thích tận đáy lòng.
Có hai người nhát gan không muốn đi, vì thế lưu lại nơi này canh đống lửa.

Bốn người gan lớn liền đi ra ngoài sân, tìm một vòng, ngoại trừ cả sân cỏ dại, đừng nói là bảo bối, ngay cả một đồng tiền cũng không có.
“Căn bản không phải sơn trang nghỉ mát gì, chắc là nhà ở của tên quỷ nghèo nào đó.” Một người tìm đến tay dơ hầy, oán giận nói, “Đừng tìm nữa, trở về đi, trở về sưởi ấm ngủ.”
“Đúng rồi, bên cạnh sảnh không phải có con đường sao, phỏng chừng là thông ra sân sau, chúng ta ra đó nhìn xem.”
Ba người kia chần chờ, hắn lại nói: “Tới cũng tới rồi, cơ hội mấy khi có được a.”
Nếu —— tới cũng tới rồi, vậy không còn cách nào cự tuyệt, bốn chữ này vĩnh viễn tràn ngập ma chú.
Bốn người quay lại sảnh, hai người kia còn ở bên đống lửa, thấy bọn họ trở về, hỏi: “Mấy người đi đâu vậy?”
“Đi ra sân sau nhìn xem.”
“Đừng đi, bên ngoài quá tối.”
“Sợ cái gì, không phải có ánh trăng sao?” Người nói chuyện đi đằng trước, vào sâu bên trong.

Năm người nhìn theo, đành phải đi theo.
Hành lang này rất rộng, đủ chạy một chiếc xe vào.


Chẳng qua cột chống hai bên rất cũ kỹ, không có hoa văn, không quét sơn, hết thảy đơn sơ đến không giống như là nơi có người ở.
“Nơi này không thích hợp a, một nơi lớn như vậy, sao một gian phòng cũng không có?”
“Đúng vậy, không giống như là từng có người ở.”
“Lều thợ săn?”
“Thợ săn sao lại dựng lều lớn như vậy?”
Bọn họ thấp giọng thảo luận, trong lòng đều đã cảm thấy có chút không thích hợp.

Một khi cảm giác này xuất hiện, liền dễ dàng nghi thần nghi quỷ, bóng ma tâm lý sẽ càng lúc càng lớn.
“Từ từ.”
Một nam nhân trên dưới 40 đột nhiên hô một tiếng, mọi người tức khắc khẩn trương, sôi nổi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngọn núi này gọi là gì?”
“Cừ Sơn.”
Nam nhân cố gắng nghĩ lại, bắt giữ lấy chữ mấu chốt trong trí nhớ, nhưng nghĩ không ra.

Giãy giụa một phen hắn từ bỏ, nói: “Hình như tôi ở trên mạng có xem qua tin tức về Cừ Sơn, nhưng nghĩ không ra.”
Những người còn lại càng khẩn trương, hỏi: “Chắc không phải là chuyện khủng bố quỷ quái gì đi?”
Hắn chưa dứt lời, vừa nói ra……nam nhân kia hình như liền……
Bọn họ thấy thần sắc hắn ngưng trọng, càng thêm khẳng định là chuyện ma quỷ.

Lập tức có người nói: “Chúng ta trở về đi, quay lại chỗ đống lửa, có lửa sẽ không sợ.”
Người vẫn luôn dẫn đầu có chút không bỏ được mặt mũi, lúc này trở về thì có vẻ nhát gan.

Hắn trấn định lại, nói: “Đã là thời đại nào rồi, còn có quỷ, tôi không tin, đã đến đây rồi, đi hậu viện nhìn xem đi.”
Hắn là thủ lĩnh trẻ, nói chuyện uy nghiêm, đoàn người đành phải đi theo, không ai muốn bị bỏ rơi.
Hành lang này rất dài, giống như đi vòng một vòng lớn thông ra phía sau.

Bọn họ đi rồi lại đi, rốt cuộc dưới ánh trăng thấy điểm cuối, quả nhiên là thông ra sân sau.
Người cầm đầu đi nhanh hơn, nghĩ là chỉ nhìn nhanh một cái rồi đi, như vậy vừa bảo toàn mặt mũi lại bảo toàn uy nghiêm của thủ lĩnh.
Hắn một bước lao ra hành lang, nhìn hậu viện kỳ quái lại đơn sơ này.
Chỉ là trong viện, lại bày một cỗ lại một cỗ……quan tài.
Hắn nháy mắt kinh hãi, người phía sau chỉ có thể thấy lưng hắn, nhìn không thấy biểu tình ngạc nhiên của hắn, bước nhanh tới, thấy rõ thứ trong viện, thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu.
Mấy cỗ quan tài bằng gỗ đen kia được đặt ngay ngắn thẳng hàng trong cái viện rộng rãi, dưới ánh trăng ẩn ẩn quét xuống, ván quan tài tựa như đang sáng lên, có vẻ thập phần quỷ dị.
Bỗng nhiên có gió núi thổi qua, thổi đến mọi người trong lòng rét run, sởn tóc gáy, la lên rồi xoay người chạy trở về.
Bọn họ chạy nhanh về đại sảnh, bức thiết muốn rời xa nơi này, sau lưng gió lạnh thổi vù vù, chân ai cũng muốn mềm.
Bọn họ hầu như đồng loạt chạy ra hành lang, thấy đống lửa thì cho rằng có thể đỡ hơn, ai ngờ bên đống lửa đã có người ngồi.
“Đi mau, có quỷ!”
Một người hô to với người ngồi bên đống lửa, nhưng ngay sau đó liền có người gắt gao túm lấy áo hắn, sắp bị dọa khóc: “Chúng ta…chúng ta đều ở đây hết……”
Hắn khựng lại, vội vàng quay đầu đếm người, 1, 2, 3, 4, 5, 6……6 người, đều đủ.
Vậy…người kia là……
“người” bên cạnh đống lửa đứng lên, trong tay cầm một que củi đang cháy, đột nhiên thọc vào ngực mình.
Ánh lửa nháy mắt bùng lên trong thân thể hắn, chiếu ra một con rối màu trắng cao nửa người.
Nó chậm rãi xoay người, quay mặt về phía 6 người đang hoảng sợ.
“Chân” bỗng nhiên bốc lên khỏi mặt đất, bay về phía bọn họ.

Khuôn mặt không có mắt mũi miệng nháy mắt bị phóng đại, mọi người lại lần nữa thét chói tai bỏ chạy, người nhát gan đã chết ngất trên mặt đất, còn lại bốn người chạy xuyên qua bãi cỏ ra cổng.

{LAOHU}
Có người thật sự quá sợ hãi, đã chạy ra ngoài cửa, lại cảm thấy trên cổ có một trận âm phong thổi tới, vội vàng quay đầu lại nhìn xem con rối hình người kia có đuổi tới không, đột nhiên thấy trên cổng có tấm bảng cũ nát.
Viết rõ —— NGHĨA TRANG.
“A ——”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.