Đọc truyện Trộm Mệnh FULL – Chương 22: Lư Hương Ngư Văn Chín
Hương khói quanh quẩn khắp phòng dần tan đi, bên tai còn vang lên thanh âm hỗn loạn thời ngũ đại thập quốc.
Cho đến khi tất cả khói trong phòng tan hết, tiếng ồn ào náo động cũng theo đó mà mất.
Khâu Từ bỗng nhiên hiểu ra vì sao Nam Tinh sẽ đáp ứng giao dịch với hắn.
Hồng Diệp hiện tại là Triệu Thiến, Sở Lập hiện tại là Dương Giang Hà.
“Nghiệt duyên.” Khâu Từ nhìn cái lư không biết khi nào đã rửa sạch máu loãng kia, nói, “Khi Hồng Diệp chết oán niệm quá sâu, dù đã qua nhiều kiếp như vậy, vẫn tẩy không hết oán khí.”
Nam Tinh lại chạm lên cái lư hương ngư văn, nó không run lên nữa, như là đã biết Nam Tinh sẽ không làm gì nó.
Khâu Từ lại hỏi: “Cô nói Triệu Thiến có thể là gián điệp thương mại do công ty đối thủ phái tới hay không? Lại đến tái diễn chuyện năm đó lần nữa?”
Nam Tinh nhịn không được liếc hắn một cái, mặt đầy vẻ……ghét bỏ.
Khâu Từ thấy nàng dùng ánh mắt đó nhìn mình, cười cười: “Cô xuyên qua cổ kim, biết được chuyện cũ, nhưng tôi không rành cái này, tôi chỉ am hiểu tìm đồ vật.”
Nam Tinh sống lâu như vậy, người khác có thể hiểu nàng một phần ngàn đã xem như rất có thiên phú, Khâu Từ lại không phải chỉ hiểu một chút.
Nếu Nam gia còn tồn tại, chắc sẽ thu Khâu Từ làm đệ tử đi? Thiên phú bày ra đó, có điều hơi lắm chuyện.
“Aizz, sao lại bày ra vẻ mặt nuối tiếc?” Khâu Từ ấn lên cái lư, cảm nhận được nó dị thường an tĩnh, hắn nghĩ nghĩ, nói, “Nó cắn nuốt máu của Hồng Diệp, coi như nhận hết oán khí của Hồng Diệp, tới tay Triệu Thiến vẫn luôn bất an, có phải bởi vì khúc mắc của Hồng Diệp năm đó chưa giải? Hiện tại yên ổn, như vậy, khúc mắc của Hồng Diệp đã giải khai?”
Nói cách khác, nếu Triệu Thiến là gián điệp thương mại gì đó, lại muốn huỷ hoại Sở Lập, cái lư kia khẳng định sẽ không an tĩnh lại.
Bởi vậy Triệu Thiến kiếp này, thật sự là tới trả nợ và tục duyên.
Thế gian luân hồi, cuối cùng vẫn là trở lại điểm khởi đầu.
Hắn thấy Nam Tinh đã thu hồi bếp lò, hình như định xuống lầu.
Hắn nghĩ, Nam Tinh hẳn là sẽ không trực tiếp nói cho bọn họ nghiệt duyên năm đó.
Tuy rằng hắn thông cảm cho những gì Hồng Diệp gặp phải, nhưng mọi chuyện vốn không nên biến thành như vậy.
Chỉ là tục ngữ nói đời trước sự đời trước tất, huống chi là kiếp trước.*
*chỗ này hơi khó hiểu nha, ở đây là chữ đại với chữ thế, đại (đời) thì giống như đời ông đời bà, đời cha đời mẹ, còn thế (kiếp) thì của một người, sau mỗi lần uống canh Mạnh Bà.
Lão hiểu là chuyện ai người nấy giải quyết, nợ của mình kiếp này trả không hết kiếp sau mình trả, không thể để đời sau (con mình) trả được, ko biết đúng ko nữa?!
Hơn nữa, kiếp này Dương Giang Hà vẫn thích nàng như cũ, cũng không biết Triệu Thiến có thể lại là Hồng Diệp của kiếp trước hay không.
—— chỉ có thời gian trả lời.
Triệu Thiến nghe lời Nam Tinh không lên lầu vẫn luôn ở dưới lầu chờ cùng Dương Giang Hà, nàng ta nghe thấy trên lầu có động tĩnh, đột nhiên có mùi thơm lạ lùng truyền đến, làm tâm tình nàng nôn nóng bất an, thiếu chút nữa nhịn không được muốn lên lầu, vẫn là Dương Giang Hà giữ nàng ta lại, trấn an nàng ta kiên nhẫn chờ.
Lúc này rốt cuộc nhìn thấy Nam Tinh cùng Khâu Từ xuống lầu, nàng ta bước nhanh qua, nhìn đến lư hương, trong chớp mắt hoảng hốt.
Lại giống như có gió nhẹ, phất bay tâm tư bất an của nàng ta, tự nhiên thấy bình tĩnh lại.
“Giải quyết rồi.” Nam Tinh đặt lư hương vào tay nàng ta, nói, “Lư hương đã sống lại, cũng sẽ không làm cô có cảm giác đau nữa, bởi vì khúc mắc của nó đã được giải khai.”
Dương Giang Hà bước đến, hỏi: “Khúc mắc gì vậy?”
Triệu Thiến ôm cái lư, quả nhiên cảm giác được hơi thở của nó, hơn nữa đã không còn đau đớn xuyên tim, thậm chí nỗi đau muốn rơi lệ mỗi khi cầm nó cũng đã biến mất.
Nàng ta cũng hỏi: “Khúc mắc gì?”
“Cô và Dương tiên sinh……” Nam Tinh nói, “Kiếp trước là một đôi tình lữ, chỉ là trời xui đất khiến, tiếc nuối mà bỏ lỡ.”
“Vậy có quan hệ gì với nó?”
“Đây là lư hương khi đó cô dùng để thắp hương, Dương tiên sinh rất thích.”
“Nhưng vì sao cái lư chỉ nhận được ta.”
“Bởi vì là cô dùng nó hằng ngày, Dương tiên sinh hàng năm lãnh binh đánh giặc bên ngoài, tiếp xúc không nhiều lắm.”
Triệu Thiến khựng lại, cúi đầu nhìn hắn, hơi mỉm cười: “Thì ra anh là một tướng quân.”
Dương Giang Hà đối với chuyện kiếp trước không quá để trong lòng, tướng quân cũng được, mãng phu cũng thế, đều đã qua.
Hắn nắm lấy tay nàng ta, nói: “Vô luận trước kia là thân phận gì, cũng vô luận là làm sao mà bỏ lỡ, hiện tại sẽ không.”
Triệu Thiến nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
Lư hương an tĩnh nằm trên tay nàng ta, mơ hồ phiêu hương, có điều mùi hương này, làm tim nàng ta cảm thấy bình yên, không còn bỏng cháy đau đớn.
Nàng ta giao lư hương cho Nam Tinh, nói: “Dựa theo ước định, chúng ta cho cô mượn.” Nàng ta lại nói với Khâu Từ, “Cũng dựa theo ước định, đồ cổ chúng ta sưu tầm, anh đều có thể xem.”
“Cảm ơn.”
Đang cất lư hương đi Nam Tinh dùng dư quang liếc nhìn Khâu Từ, hắn phí sức lớn như vậy, chỉ để nhìn đồ cổ người khác sưu tầm? Hắn đang tìm cái gì? Nam Tinh trầm mặc, nói với Triệu Thiến: “Cô có rảnh thì nên đi bệnh viện một chuyến.”
Triệu Thiến hơi sợ hãi, hỏi: “Tôi……sinh bệnh?”
Nam Tinh nhìn bụng nàng ta một cái, dời mắt, không nói gì thêm.
Dương Giang Hà có phản ứng, trong lòng hơi nhảy.
Hắn biết thuật sĩ có câu nói kêu thiên cơ không thể tiết lộ, nếu không sẽ bất lợi cho mình.
Vì thế không tiếp tục truy vấn, nói khẽ với vợ: “Em gần đây hay thích ngủ, đúng không? Cái kia…cũng đã hai tháng không có, không phải sao?”
Triệu Thiến cũng hiểu ra, nàng ta duỗi tay che lại bụng, đầu ngón tay run rẩy, không thể tin được.
Khi Nam Tinh cùng Khâu Từ ra ngoài, Dương Giang Hà đã kêu tài xế, muốn mang Triệu Thiến đi bệnh viện.
Hai người đi chính là đường nhỏ, thấy xe từ đại lộ chạy đi.
Nam Tinh trầm mặc, nói: “Nếu tính cảnh giác của Hồng Diệp cao một chút, đã sớm nhận thấy song thân của nàng ta đã không còn; lòng tin đối với Sở Lập sâu một chút, cũng sẽ không tin hắn nỡ giết mình…thì sẽ không một bước sai, từng bước sai.”
Cuối cùng biến thành người đáng thương, đáng thương lại đáng giận.
Khâu Từ hỏi: “Vậy vì sao còn muốn giúp bọn họ?”
Nam Tinh lại trầm mặc một lúc, mới cúi đầu nhìn lư hương trong tay, nói: “Đi đi, chuyển sang kiếp khác đi.”
Chuyển sang kiếp khác? Khâu Từ bất ngờ, sau đó liền thấy lư hương chấn động, có một sợi hồn bay đi.
“Lư hương kia……” Khâu Từ đã hiểu.
Trong lư hương, không phải là oán khí của Hồng Diệp, mà là hài tử của Sở Lập và Hồng Diệp.
Nhưng Sở Lập không biết, Hồng Diệp cũng không biết, hiện giờ Dương Giang Hà và Triệu Thiến sẽ càng không biết.
Năm đó bọn họ cũng không biết đứa bé chưa được sinh ra kia, dùng hồn phách nho nhỏ của mình bảo hộ hai người, sợ mẫu thân nhìn không thấy nó, nỗ lực tìm cảm giác tồn tại.
Nó chờ đợi mấy ngàn năm, rốt cuộc chờ đến khi bọn họ chuyển sang kiếp khác.
Nó an tĩnh chờ trong Viện bảo tàng, chờ bọn họ trở về.
Chờ có cơ hội, lại làm con của bọn họ.
Nam Tinh cũng không thích đôi oán lữ này, nhưng nàng nhìn thấy đứa bé vẫn luôn chờ đợi kia.
Khâu Từ phát hiện, Nam Tinh so với trong tưởng tượng càng —— thiện lương, càng —— ấm áp.
Nam Tinh hơi dừng chân lại, nghiêng đầu nói: “Đừng đi theo tôi.”
Âm điệu lạnh lùng như dao găm, Khâu Từ bị đông lạnh đành phải dừng lại nhìn nàng.
…một chút cũng không ấm áp.
“Tái kiến?”
“Ừ, tái kiến.”
Khâu Từ cười cười, không trêu chọc nàng nữa.
Trung Quốc lớn như vậy, nhưng có lẽ vẫn có cơ hội gặp lại.
&&&&&
Ba anh em Trịnh gia đã chờ đến lòng nóng như lửa đốt, thương nghị muốn cho Phùng Nguyên tìm một trộm mệnh sư khác vì một khắc cũng chờ không được.
Phùng Nguyên chịu đựng toàn bộ hỏa lực, đem lời hay cả đời đều nói hết, cũng không thể làm cho bọn họ vừa lòng.
“Đổi người khác đi, sao lại đi trộm đồ cổ giả về, thân là trộm mệnh sư, ngay cả năng lực giám định đồ cổ cũng không có?”
Phùng Nguyên như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lau mồ hôi nói: “Thất thủ, thất thủ, ngẫu nhiên thất thủ cũng là bình thường.”
“Đổi người, đổi người, nếu không, chúng ta sẽ không trả cậu một đồng tiền thù lao nào, còn muốn khiếu nại cậu với lão đại của cậu.”
Phùng Nguyên hận nhất là hai chữ “khiếu nại”, khiếu nại một lần, tiền thưởng của hắn liền không có, khiếu nại hai lần, một năm tiền thưởng của hắn đi tong.
Hắn không thể không nói: “Trộm mệnh sư tôi biết, chỉ có một mình Nam Tinh, ngoại trừ cô ấy, thì không còn ai nữa.”
Ba anh em Trịnh gia rất bất mãn, bọn họ đối với năng lực của Nam Tinh đã vô cùng hoài nghi.
Hoài nghi đến mức người hầu nói Nam Tinh đã trở lại, cũng không có ai đứng dậy nghênh đón nàng.
Hà nãi nãi nghe ba người bọn hắn cãi cọ một ngày, đầu đau muốn nứt ra, dù sao cũng lớn tuổi, quá mức ầm ĩ, nghe mà đau đầu.
Nhưng nghe Nam Tinh tới, vẫn đánh tinh thần đứng lên, thấy trong tay nàng lại cầm cái bếp lò, trong lòng biết lần này có hy vọng.
Nam Tinh ở trong sân đã nghe thấy tiếng bọn họ ồn ào nhốn nháo, vào nhà thấy bọn họ lạnh nhạt với mình, cũng không giải thích câu nào, nói thẳng: “Có thể cho Trịnh lão gia tử sống lại rồi.”
Ba người cơ hồ đồng loạt đứng lên.
&&&&&
Trong phòng có năm người, ba anh em Trịnh gia và Nam Tinh, cộng thêm Hà nãi nãi.
Hà nãi nãi vốn dĩ cảm thấy đây là chuyện nhà bọn họ, mặc dù rất muốn ở lại, nhưng không mở miệng.
Bà nghĩ lát nữa bọn họ nói xong rồi, ở bên ngoài nhìn trộm Trịnh tiên sinh một cái là được rồi.
Nhưng Trịnh Uông cảm thấy Hà nãi nãi là nguyên lão của tập đoàn và Trịnh gia, lời nói có quyền uy nhất, nếu để bà làm chứng di chúc, được bà ủng hộ, chuyện di sản nhất định sẽ càng thuận lợi, bởi vậy cực lực khuyên bà lưu lại.
Trịnh Tiêu và Trịnh Hải nghe xong, cũng hiểu ý đồ cũng hắn.
Ba người trước sau đều cảm thấy phụ thân thiên vị mình, vì thế cũng khuyên Hà nãi nãi lưu lại.
Hà nãi nãi thấy bọn họ cũng không thèm để ý thân phận người ngoài của mình, cộng thêm bà cũng rất muốn gặp Trịnh tiên sinh lần nữa, vì thế không ra ngoài.
Cái lư hương ngư văn tầm thường bốc lên làn khói lượn lờ, phiêu tán đến từng góc phòng.
“Có mùi hương.” Trịnh Tiêu ngửi ngửi, nhíu mày nói, “Không phải mùi nước hoa, mùi hương rất thấp kém a.”
Hà nãi nãi cũng ngửi thấy, thấp giọng nói: “Giống như nhang muỗi.”
Đây có lẽ chính là mùi hương mà Trịnh tiên sinh của bà vẫn luôn nhắc đi nhắc lại, khi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mang theo mấy đứa con còn nhỏ ngồi dưới tàng cây, thắp nhang muỗi, kể chuyện xưa cho bọn chúng.
“Tôi biết mà, thật thấp kém.” Trịnh Tiêu nói, “Ai a, đi lấy đồ cổ thắp nhang muỗi, không có phẩm vị.”
“Suỵt.” Trịnh Uông chịu không nổi muội muội ồn ào, trừng mắt nhìn nàng ta một cái.
Trịnh Tiêu không sợ trời không sợ đất, cũng trừng lại hắn một cái, chọc đến Trịnh Uông giận thiếu chút nữa muốn mắng nàng ta.
Trịnh Hải đột nhiên hoảng sợ lui lại, sợ tới mức cả tiếng cũng vô pháp phát ra.
Trịnh Uông cùng Trịnh Tiêu đang trừng nhau cũng quay qua nhìn, lập tức sợ hãi đến không dám nói lời nào.
Trong làn khói, Trịnh lão gia tử đã chết mấy ngày, đang phiêu đãng, tựa như còn sống.
Chỉ có Hà nãi nãi tới gần, ngẩn ngơ nhìn ông đang sinh động như thật, run giọng: “Ngài đã trở lại rồi.”
Gặp mặt một lần, lần cuối cùng, lời ông muốn nói, lại không phải nói với mình.
“Ba!” Trịnh Uông phản ứng đầu tiên, cố nén kinh sợ, một bước đi lên, “Ba, ba luôn luôn tin tưởng con, đúng không, con sẽ thay ba xử lý tốt mọi chuyện, ba có thể an tâm mà đi.”
Trịnh Hải cũng hoàn hồn, xông tới nói: “Ba, lúc ba còn sống thương con nhất, đại ca hắn ăn bớt tài sản công ty, còn có con riêng mà không nói cho ba!”
“Mày cút đi! Tiền mày cầm hết đi nuôi một đám đàn bà, đừng cho là tao không biết.”
Hai người bóc mẽ chỗ yếu của nhau, chỉ trích nhau, lúc này Trịnh Tiêu muốn áp nỗi sợ xuống bước qua để đòi thừa kế, nhưng hai cái đùi run lẩy bẩy, căn bản đi không nổi.
Khói mù dần dần dày lên, mê đến nhân tâm cũng thấy không rõ.
Nam Tinh mở miệng nói: “Nói đi, ông muốn phân phối tài sản của ông như thế nào?”
Hai anh em đang cãi nhau tức khắc an tĩnh, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm người cha đã mất, bức thiết muốn nghe từ miệng ông, ai mới là người thừa kế di sản.
Đôi mắt Trịnh lão gia tử hơi chuyển, đảo qua người trong phòng, ánh mắt chậm rãi dừng trên mặt vị hồng nhan tri kỷ đã làm bạn mình nhiều năm: “Lệ Lệ……!tài sản……đều cho bà.”
Hà nãi nãi sửng sốt, nước mắt từng giọt to lăn xuống.
Ba anh em Trịnh gia đầu tiên là sửng sốt, sau đó lớn tiếng nói: “Không có khả năng! Sao ba lại làm như vậy, bà ta không phải người Trịnh gia chúng ta, có quyền gì mà được chia tài sản?”
Hà nãi nãi bị những lời này đâm đau, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm làm bọn họ theo bản năng không dám mở miệng.
Nhưng nháy mắt liền bắt đầu có phản ứng, ba người đồng thời chỉ trích, lần đầu đứng trên cùng trận tuyến, hiếm khi nhớ tới bọn họ còn là người một nhà.
“Ta sẽ không lấy đống di sản này.” Hà nãi nãi nói, “Một phân tiền cũng sẽ không lấy.”
Ba người lại đồng thời sửng sốt, mới vừa kết làm minh hữu lại ầm ầm tan rã, nhanh chóng bị những lời này làm cho tan rã.
“Ba thương tôi nhất, tiền này mấy người có quyền gì mà lấy?”
“Thương cái gì, mày có thương ba sao?”
“Vậy mày có sao?”
“Lăn!”
……
Vĩnh viễn khắc khẩu, biệt thự Trịnh gia tràn ngập mùi khói thuốc súng.
Nam Tinh đã xong việc, lại không đi ra, nàng lại phải nhảy cửa sổ.
Hà nãi nãi vẫn luôn nhìn người bồng bềnh trong làn khói, thẳng đến khi ông hoàn toàn biến mất, mùi hương tan đi, nước mắt mới ngưng.
Ông đi rồi, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Phùng Nguyên chờ bên ngoài nhỏ giọng nói: “Bên trong thật ồn a.” Hắn lại lặng lẽ hỏi, “Đôi mắt cầm chưa?”
“Ừm.”
“Tôi tưởng cô lại sắp làm mua bán lỗ vốn.”
Nam Tinh nói: “Bọn họ không xứng.”
Phùng Nguyên nghĩ nghĩ cũng phải, loại người này không đáng để Nam Tinh làm không công.
Đổi lại là hắn, hắn ngay cả đôi mắt mấy kiếp tiếp theo của bọn họ cũng lấy luôn mới thấy thoải mái.
Lát sau Hà nãi nãi cũng bước ra, bà đã lau khô nước mắt, nếu không phải nếp nhăn trên mặt còn lưu nước mắt, nhìn cũng không giống đã khóc.
Kiên cường đến mức làm Nam Tinh bất ngờ.
Nam Tinh nói: “Bà thật sự không cần di sản của Trịnh lão gia?”
“Không cần.”
Phùng Nguyên kinh ngạc nói: “Bà không cần, ba