Trộm Hương

Chương 43: Bệnh Nan Y


Đọc truyện Trộm Hương FULL – Chương 43: Bệnh Nan Y


Chỉ là hiện tại trân quý hay không, đều không nằm trong mối bận tâm của Lục gia, Tiểu Phượng hoàng còn đang bệnh không bò dậy nổi, hắn lấy đâu ra tâm tư nghĩ chuyện khác chứ?
Lúc này Vạn Lộc thở phì phò chạy vào, bưng bát canh còn tỏa hơi nóng: “Lục gia, nhà chúng ta không có đường, tôi qua chỗ phòng bếp phía sau hỏi xin ít đường phèn.

Ngài thấy, tiểu gia có bằng lòng ăn không?”
“Mang tới đây.” Hạ Tác Chu nhận chiếc bát từ tay Vạn Lộc, rồi mở chiếc túi giấy nhỏ y đưa tới ra.
Hai khối đường phèn ngay ngắn nằm bên trong.
Hạ Tác Chu đặt một khối vào bát, khối còn lại cất đi, đỡ eo Tiểu Phượng hoàng, dìu cậu tựa vào lồng ngực mình.
“Nào, uống ít nước.” Hạ Tác Chu cắn lỗ tai Phương Y Trì, nhẹ giọng dỗ dành.
Phương Y Trì mơ mơ màng màng “ừm” một tiếng, rũ đầu, cổ áo ngủ bị mồ hôi thấm ướt, sền sệt dính sát cổ, khiến nửa đoạn gáy trắng như tuyết lộ ra.
Cậu bị ốm, cả người dâng lên màu đỏ nhàn nhạt, giống như đồ sứ trắng bóc phủ lớp sơn hồng.
Hạ Tác Chu nhìn đến mê mẩn, ma xui quỷ khiến, hạ miệng cắn một hớp.
“Lục gia?” Phương Y Trì hoảng hoảng hốt hốt từ trong mơ màng sực tỉnh, mi mắt trì trệ mở ra, cũng không phải bởi thấy đau, chẳng qua là nhọc nhằn xoay người, tìm Hạ Tác Chu.
“Không phải muốn ăn đường sao?” Hạ Tác Chu liếm liếm khóe môi, đem bát đưa tới, “Cho đường phèn vào rồi.”
Phương Y Trì ngoan ngoãn há miệng, Hạ Tác Chu bón một thìa nước qua, uống xong, chớp cặp mắt long lanh nhìn Lục gia.
Lục gia bị nhìn cho lòng mềm nhũn, “Nói đi, còn muốn cái gì?”
“Đường.” Phương Y Trì mắc cảm chẳng khác nào một cậu nhóc chưa lớn hết.
“Há miệng.” Hạ Lục gia đem khối đường còn lại nhét vào miệng đối phương, đầu lướt ướt mềm nóng bỏng vừa lướt trên ngón tay một cái, luồng điện tê dại trong nháy mắt tỏa khắp toàn thân.
Phương Y Trì chỉ là tham luyến vị ngọt, mà ánh mắt Hạ Tác Chu nhìn cậu đã bừng bừng khói lửa.
Có đôi lời A Thanh nói hoàn toàn chính xác, đàn ông cơ bản chỉ thích ái nhân vừa trẻ trung vừa phong tình, nhất là kiểu đàn ông ưu việt như Hạ Tác Chu, hiếm lạ nhất chính là yêu tinh thoạt nhìn thì yểu điệu, vừa lên giường liền câu người gắt gao.
Này là nói Phương Y Trì.
Trên người cậu ẩn chứa dục vọng trời sinh, chỉ cần đốt chút lửa châm chút ngòi, lập tức bộc phát tối đa, không thể thu về, tình ái mãnh liệt sôi trào.

Lục gia đối diện với tình cảm của bản thân mình, nhiều năm trước mới chỉ là kinh diễm liếc nhìn, đập vào mắt, khảm trong tâm, trải qua thời gian dài dần dần lắng đọng lên men, đến ngày hôm nay cuối cùng đã vẽ nên một thứ tình yêu thâm trầm lặng lẽ.
Tựa như luyện chim ưng vậy.
Người ta là rèn ưng, hắn thì huấn phượng hoàng, từng chút từng chút phá tan phòng tuyến dựng bên trong trái tim Phương Y Trì, đầu tiên là đoạt lấy tín nhiệm, để Phương Y Trì tin tưởng nghe lời, tiếp đó dụ dỗ nuông chiều, khiến đối phương chìm đắm trong tình yêu không cách nào tự kiềm chế.
Cậu suy cho cùng chính là Phượng hoàng của Lão Lục Hạ gia, chỉ được phép ghé đến nhánh ngô đồng là Hạ Tác Chu đây mà đậu.
Bàn tay Hạ Tác Chu do dự đặt lên cái gáy nhễ nhại mồ hôi của Phương Y Trì, nhìn đôi môi ướt mềm đầy đặn của cậu, bất chấp dán đến dây dưa.

Nhiệt độ cơ thể người bệnh rất cao, dường như đang âm ỉ cháy, đầu lưỡi so với thường ngày vì thế càng thêm nóng bỏng, giữa triền miên quấn quýt, cục đường nhanh chóng bị hòa tan, nụ hôn ngọt ngào thỏa mãn, khó bỏ khó rời.
Nghiêm Nhân Tiệm ngồi đằng kia tấm bình phong nghe tiếng răng môi giao triền, chế nhạo nói: “Lục gia, thái thái nhà ngài đều ốm vậy rồi, ngài còn cố tình bắt nạt cho bằng được?”
Hạ Tác Chu lưu luyến không thôi buông tha Phương Y Trì, thấy cậu đàng hoàng gặm đường, thấp giọng cười: “Cậu lắm lời.”
“Lục gia, mấy ngày trước ngài đến tiệm cơm Lục Quốc phải không?” Tâm tư Nghiêm Nhân Tiệm biến chuyển linh hoạt, thấy một mặt đã cháy, bèn lật qua mặt khác nướng tiếp.
“Ừ.” Hạ Tác Chu đứng dậy vòng qua tấm bình phong, lòng biết Phương Y Trì không tỉnh táo, cho nên cũng thẳng thắn trả lời: “Đường sắt Tân Phổ mới lưu thông, mấy người lần trước tôi phái ra ngoài vừa lục tục trở về.”
Bàn tay Nghiêm Nhân Tiệm nắm thành quyền, che bên mép, đánh liền mấy cái ngáp: “Sẽ không có hai người kia đấy chứ?” Vừa nói, vừa ngó về phía tấm bình phong một cái.
Lời này đúng là nhắc tới hai vị khách quen Lục gia từng an bài cho Tiểu Phượng Hoàng.
Hạ Tác Chu không mặn không nhạt nhìn Nghiêm Nhân Tiệm, chậm rãi gật đầu.
“Ồ!” Bác sĩ Nghiêm không khỏi bật cười, “Đợt sóng này chưa qua đợt sóng sau đã tới, mấy ngày trước tôi còn nghe nói cái tên Vương Phù Sinh kia tới cửa nhà họ Hạ ầm ĩ.”
“Y không tạo nổi sóng gió gì.” Vẻ mặt Hạ Tác Chu không thay đổi, từ trong ngực lôi ra một gói thuốc lá, lại rút một điếu, đưa lên ngậm trên môi, “Tôi ngược lại chỉ lo lắng sau này khi Tiểu Phượng hoàng biết chân tướng, sẽ tức giận.”
“Giận gì chứ?” Nghiêm Nhân Tiệm đảo mắt, “Ngài phân phó mấy tên khách nhân đi bảo vệ cậu ấy, cậu ấy hẳn sẽ cảm ơn ngài.”
Về lý thuyết thì quả thật là như vậy.
Nhưng Hạ Lục gia lại nói: “Đổi thành cậu, nếu trước khi lập gia đình biết được tiên sinh nhà mình tự tay tìm ba tên khách quen cho mình, lòng cậu sẽ nghĩ thế nào hả?”
“Vấn đề này tương đối nhạy cảm, nói không chừng cũng sẽ cảm thấy ghét bỏ.” Hạ Tác Chu thở dài, cắn ra một vòng dấu răng trên điếu thuốc, “Tôi sợ em ấy oán tôi, oán tôi lúc đầu không trực tiếp mang em ấy cùng đi.”
“Nói là mang thì…!thật sự cũng không mang đi được.” Nghiêm Nhân Tiệm suy nghĩ một lúc, thấy Lục gia quả thật khó xử, “Ngài là đi đánh giặc, mang theo một người phục vụ, danh không chính ngôn không thuận, này mà truyền đến tai người nhà, vợ bé của lão gia tử nhà ngài chẳng biết sẽ làm ầm lên đến mức nào ấy chứ.”
“Bà ta?” Hạ Tác Chu khinh miệt cười cười, “Bà ta lại chẳng gây được cái gì, lão gia tử còn chẳng để bà ta sinh con.”

Chút chuyện riêng nhà họ Hạ, Nghiêm Nhân Tiệm biết nhiều hơn Vạn Phúc Vạn Lộc, lúc này đây hai người kia đã tự giác rời khỏi, trong phòng chỉ còn dư lại cái đồng hồ không hiểu phong tình tích tắc ngự trên tường.
Nghiêm Nhân Tiệm nhìn ra được chiếc đồng hồ kia là hàng nhập từ Mỹ, Nghiêm lão gia tử mê mẩn suốt bấy lâu, cuối cùng lại ở ngay trong phòng Lục gia.
“Điều tôi lo lắng cho tới lúc này chưa bao giờ là vợ bé của lão gia tử.” Hạ Tác Chu nâng tay rót một chén trà lạnh, cầm lên chậm rãi thưởng thức, “Mà là đám họ hàng bên ngoài danh chính ngôn thuận qua lại với Hạ gia kia.”
Chuyện Hạ lão gia tử nhận một đống người quen bên ngoài về, Nghiêm Nhân Tiệm biết rất rõ: “Lời thì nói như vậy, nhưng năm đó lão gia tử làm được chuyện nhận thân này cũng thật sự quân tử.”
“Vậy sao?” Hạ Tác Chu ý vị thâm trường nheo mắt lại, “Tôi ngược lại còn tra ra vài điểm thú vị.”
Vứt dứt lời, phía sau tấm bình phong truyền tới tiếng bước chân lảo đảo, tiếp đó một bóng người mảnh khảnh lắc lư nhào tới, nhìn một vòng, cuối cùng kít một phát, dính ngay lên lưng Hạ Lục gia.
“Ôi chao tiểu tổ tông của tôi.” Hạ Tác Chu kéo Tiểu Phượng hoàng đem ôm trong lòng, “Em không lạnh sao?”
Trên người Phương Y Trì chỉ xuyên một cái áo ngủ dài đến bắp đùi, hai cẳng chân sáng chói không an phận đung đưa bên ngoài.

Nghiêm Nhân Tiệm cúi đầu, thu dọn hòm thuốc cáo từ tránh hiềm nghi.

Hạ Tác Chu vừa khuyên vừa dỗ vất vả mãi mới đem người nhét được lên giường, giơ tay sờ trán cậu, khá lắm, nóng bừng bừng đây này!
Phương Y trì mở to cặp mắt say đắm vừa nhìn vừa níu tay Lục gia, gắt gao bấu lấy cổ tay quen thuộc, khóe mắt nhỏ xuống một dòng lệ trong suốt.
Cậu nằm mơ.
Trong mơ cậu vẫn là người phục vụ trong tiệm cơm Bình An khi ấy, không chỉ không tránh được số phận bị người ta châm tàn thuốc nóng cháy lên người, còn bị gí thật sâu hơn nữa.

Cậu kêu khóc tìm kiếm Lục gia, lại chỉ nhận được một câu trả lời rét lạnh như băng: “Lục gia căn bản không quen biết mày!”
Phượng hoàng lại thành chim sẻ, còn ngã đến thịt nát xương tan.
Cậu không muốn trở về cuộc sống như vậy, cậu bị Lục gia chiều đến hỏng rồi.
Vì vậy chuyện đầu tiên Phương Y Trì muốn làm sau khi bừng tỉnh, chính là đi tìm nhánh ngô đồng của mình.
Hạ Tác Chu không biết Phương Y Trì gặp ác mộng, nhưng lại bị dòng lệ thương tâm kia dọa cho hoảng hốt.

Lúc ở trên giường Tiểu Phượng hoàng khóc không ít lần, cơ bản lăn trái lăn phải cũng rớt nước mắt, nhưng lúc này không làm gì hết, mà vẫn rơi lệ, vậy đó chính là thật sự thương tâm.
Nhưng cậu thương tâm điều gì đây?
Sinh bệnh, ăn đường, Hạ Tác Chu bồi bên cạnh, làm sao lại khóc đây?
Phương Y Trì khóc ra mấy giọt lệ, đoạn trở mình hít hít mũi, khóe mắt đọng nước, ủn ủn lồng ngực Hạ Tác Chu, dùng vầng trán bỏng rát không ngừng cọ lên cằm hắn.
“Thế này là sao nha?”
Phương Y Trì trầm giọng ho khan, run rẩy co rúc: “Tiên sinh…”
“Ơi?”
Cậu chợt ngẩn ngơ, ngơ ngác nhìn lên cằm Hạ Tác Chu, rốt cuộc ý thức được lời vừa đến đầu môi là một tiếng “thích”.

Chỉ là cậu không dám nói ra.
Giữa vạn vật trên thế gian, chữ thích này là rẻ mạt nhất.
“Yêu thích” của Hạ Lục gia mang theo tiếng tăm cùng gia thế, hai thứ này, Phương Y Trì chẳng thể nào có được.
Cậu chỉ có một người em gái bệnh tật thoi thóp, gia cảnh nghèo khổ; bản thân lại làm kẻ phục vụ nơi tiệm cơm, thanh danh hỗn loạn.
Hạ Tác Chu đợi rồi lại mong, hy vọng Tiểu Phượng hoàng có thể tự mình đem hết hờn tủi bày tỏ ra ngoài, kết quả lại chờ được lời nỉ non đong đầy mất mát: “Em muốn tắm.”
“Không được, lạnh.”
“Người em toát mồ hôi, khó chịu.”
“Tôi không ngại.” Hạ Tác Chu ấn cậu vào trong chăn, gói ghém kỹ càng: “Người em vẫn thơm lắm mà.”
Phương Y Trì không còn sức mà ngượng ngùng, chỉ cứ thế đem mặt vùi trong chăn, lén lút lăn xuống mấy giọt nước mắt.
Lòng cậu vừa xót vừa đau, hận mình hiểu ra thứ tình cảm này quá muộn, lại oán chính mình sớm không rõ muộn không hay, hết lần này tới lần khác lại cứ phải nhằm ngay lúc này mà ngộ.
Nếu đổi thành thời điểm trước khi lĩnh giấy, cậu chỉ cần cương quyết hơn một chút thôi, nói không chừng còn có thể rời đi; hoặc nếu đổi thành thời điểm sau này khi đã làm tiệc rượu thành hôn rồi, vậy hẳn cũng chẳng nảy sinh do dự gì được nữa.
Để rồi rốt cuộc lại nhắm ngay lúc cậu cùng Lục gia đã có da thịt chi thân, nhưng người ngoài còn chưa biết bọn họ đã lĩnh giấy, lại nhằm đúng lúc này, hiểu ra.
Vừa hiểu, liền muốn vì Lục gia mà cân nhắc.
Về tình về lý, đối với Hạ Tác Chu lúc này, cưới một người phục vụ, không thể coi là chuyện vẻ vang gì.
Kẻ mắc bệnh có nhiều ưu tư, nếu Phương Y Trì không bị ốm, có khi còn không nghĩ tới tầng xúc cảm này, nhưng bệnh vào hồ đồ, tâm tư uốn lượn xoay chuyển ngả nghiêng rối một vòng, bỗng nhiên nói sao cũng không chịu lập gia đình.
Hạ Tác Chu ngồi đầu giường đọc báo, xem chẳng được mấy phút, bên lỗ tai bỗng truyền tới tiếng khóc thút tha thút thít bé như tiếng muỗi kêu, vểnh tai nghe thêm chút nữa, mỗi tiếng nấc lên đều ẩn giấu cái gì mà ——- không lấy chồng.

Hạ Tác Chu choáng váng đầu óc: “Hóa ra cảm lạnh còn có thể đốt cho người ta hồ đồ luôn à?”
Lục gia không so đo với người ốm, tấm chân tình của Tiểu Phượng hoàng hắn vẫn có thể cảm nhận được.
Vì vậy Nghiêm Nhân Tiệm chân trước vừa rời khỏi Bắc phòng, chân sau đã lập tức bị mời trở lại.
Bác sĩ Nghiêm giận đến nổ đom đóm mắt, lại ngại mặt mũi Hạ Tác Chu, đành ngồi mép giường bắt mạch cho Phương Y Trì, “Lục gia, cậu ấy bị thiêu đến mơ hồ đã đành, sao ngài cũng mơ hồ theo luôn vậy?”
“Tôi không yên tâm.” Hạ Tác Chu mím môi, nửa bước không rời canh giữ bên cạnh, “Thế này mà bảo là bị thiêu đến mơ hồ? Tôi thấy em ấy chính là bị đốt đến ngu!”
Không lấy chồng…!cái con khỉ!
“Ngu hay không, đau lòng vẫn là cậu thôi.” Nghiêm Nhân Tiệm mài răng chán chê xong, châm biếm: ” Được rồi, không phải bệnh gì căng thẳng, chỉ là nóng đến khó chịu, hẳn là mơ ác mộng rồi.”
“….!Ngài tử tế chút đi, để cho tôi còn an tâm ngủ một giấc, bằng không đợi lát nữa kẻ thật sự xảy ra chuyện chính là tôi đấy!”
Nghiêm Nhân Tiệm tới cũng nhanh, đi cũng gấp, trước khi đi không để ý, từ trong túi rơi ra một tờ đơn thuốc.
Kẻ hành nghề chữa bệnh, lúc nào cũng nghiên cứu hết đơn này tới đơn nọ, lẽ ra rớt thì cứ rớt thôi, Lục gia nhìn thấy trả lại là được, nhưng có những chuyện trời sinh đã rất tình cờ, đơn thuốc kia lại bị Tiểu Phượng hoàng trở mình, kẹt dưới thân, Hạ Tác Chu căn bản không phát hiện được.
Vì vậy tới tận lúc Phương Y Trì mơ màng ngủ đến chạng vạng tối, mồ hôi đầm đìa bỗng nhiên thức tỉnh, đứng dậy qua đầu giường lấy ly nước, mới chợt nhìn thấy chỗ nằm có mảnh giấy nhăn nhăn nhúm nhúm.
Có lẽ là của bác sĩ đánh rơi.
Dù cậu sốt đến đầu óc mơ màng, nhưng ai đã tới vẫn còn lơ mơ có ấn tượng.
Phương Y Trì uống nước, đèn trong phòng sáng rõ, Lục gia không ở đây.

Cậu nghĩ Hạ Tác Chu hẳn đã đến thư phòng, liền cầm toa thuốc mở ra, đặt trên chăn đọc thử.
Cái này không nhìn thì thôi, chứ vừa nhìn liền bị dọa cho giật nẩy mình, tờ giấy bị mồ hôi thấm ướt viết rõ rành rành hai chữ sáng choang——- bạch hầu*.
Bạch hầu là bệnh gì chứ? Đó chính là bệnh hiểm nghèo sẽ giết chết bất kì ai mắc phải.
Bàn tay nắm đơn thuốc của cậu run rẩy, nước mắt nhỏ lên trang giấy nhăn nheo, lan ra thành những đóa hoa nước nhàn nhạt mơ hồ.
Thì ra cậu bị bệnh bạch hầu, sẽ phải chết.
______________________
*Bệnh bạch hầu là bệnh do vi khuẩn bạch hầu tiết độc tố gây tổn thương đến nhiều cơ quan trong cơ thể, thường có triệu chứng ban đầu giống cảm lạnh.

Ngày nay đã có thuốc điều trị, nhưng khả năng biến chứng và tử vong không nhỏ, có thể ngừa bằng vaccine được tiêm từ hồi bé nha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.