Trộm Hương

Chương 36: Hòa Ly


Đọc truyện Trộm Hương FULL – Chương 36: Hòa Ly


“Lục gia!” Phương Y Trì giật mình mở to cặp mắt.
Thì ra Lục gia cũng đang ở hiệu ăn Lục Quốc này!
Hạ Tác Chu mím môi thành một đường, bước xuống đến đầu cầu thang, đứng yên, lạnh giọng gọi: “Tiểu Phượng hoàng!”
Vẻ mặt kinh ngạc của Phương Y Trì chuyển thành mừng rỡ, sau đó ngoan ngoãn chạy tới.
Vị tiểu gia vận một chiếc trường sam thanh thanh tú tú, vung vẩy ống tay áo, giống như chim non vỗ cánh nhào vào lồng ngực Lục gia.
Hạ Tác Chu đưa tay ra, Phương Y Trì không chút do dự nắm lấy, tiếp đó rất tự nhiên đứng ra sau lưng Hạ Tác Chu.
Hạ Tác Chu nắm lấy bàn tay nhỏ bé, oán hận nói: “Em cũng thật là đáng đánh mà, đi chỗ nào cũng làm tôi lo lắng.”
Lục gia cởi áo khoác, phủ lên vai Phương Y Trì, thấy quai hàm cậu hơi ngạnh lên, châm chọc: “Còn không phục à?”
Phương Y Trì đứng bên người Hạ Tác Chu, cứng đầu không lên tiếng.
Lục gia lại mắng: “Đáng đánh đòn.”
Cậu tức giận phản bác: “Em không mà.”
“Sao lại không?” Hạ Tác Chu túm cổ tay cậu, nhìn vệt hồng vừa bị nắm ra ban nãy, cau mày lẩm bẩm: “Còn biết cào lên miệng vết thương trong tâm tôi, không đáng đánh, thì là gì đây?”
“Lục gia nói bừa.” Phương Y Trì vẫn chẳng phục, lầm bầm nói nhỏ.
Kết quả lời vừa ra khỏi miệng, liền bị Hạ Tác Chu một lần nữa nhét ra phía sau lưng.
Phương Y Trì còn đang chìm ngập trong vui vẻ được gặp lại Lục gia, bỗng thấy bộ dạng Hạ Tác Chu chính là cái kiểu mang quân đi hỏi tội người ta, mới chợt nhớ ra còn A Thanh đứng đằng kia, vội vàng ngăn cản: “Lục gia, ấy là cha A Thanh đó.”
Nếu là một tên du côn bất kỳ nào đó, Hạ Tác Chu đương nhiên sẽ không nương tay, nhưng nếu là cha A Thanh, về tình về lý cũng nên hỏi trước một câu.
Dẫu sao A Thanh cũng là bạn của Tiểu Phượng hoàng mà.
Phương Y Trì biết cha của A Thanh đánh bạc, nhưng không nghĩ rằng đã đam mê đến trình độ này, liền không khỏi cau mày.
Cái gọi là người trong cuộc mơ hồ người ngoài xem sáng suốt, giống như trước đây Phương Y Trì liều mạng dốc sức cứu chữa cho Phương Y Tĩnh vậy, A Thanh cũng đem toàn lực kiếm sống cho gia đình mình.
Có lẽ lúc này Phương Y Trì nên khuyên một câu “Khi cần dứt khoát phải dứt khoát.”, giống như lời A Thanh đã từng nói với cậu, nhưng em gái với cha mẹ đẻ lại có chút bất đồng.

Một đời này, mạng là cha mẹ ruột cho, về mặt đạo lý, con cái luôn thiếu nợ một phần.
Vả lại, mẹ của A Thanh ốm yếu bệnh tật, Phương Y Trì còn nhớ A Thanh đã từng khuyên cha mẹ hòa ly, nhưng thân thể người mẹ quả thực không tốt, cộng thêm thủ tục ly dị phải có sự đồng ý của hai bên, phải tiến hành ký kết, vì vậy cứ kéo dài mãi, cuối cùng kéo đến tận hôm nay.
Nói tóm lại, chuyện căn bản không thể chỉ dùng bốn chữ khi cần phải dứt là giải quyết được.
Mỗi nhà đều có quyển kinh khó đọc, dù A Thanh thật sự hạ quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ, bọn họ cũng không thể xé rách mặt ngay tại hiệu ăn Lục Quốc này.
Lục gia hiển nhiên đã nghĩ đến chuyện này, cúi đầu nhìn Phương Y Trì một cái, phát hiện cậu đang lén lén ngoắc ngoắc tay với A Thanh.
Có Lục gia ở đây, A Thanh thuận lợi tới bên cạnh Phương Y Trì.
“A Thanh, cậu định…” Cậu muốn nói lại ngừng.
A Thanh thở dài, hiểu ý đối phương: “Tớ hiểu được.”
Phương Y Trì thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần thâm tâm trong sạch, mọi chuyện đều có cách vãn hồi.
“Mang người ra ngoài cho tôi.” Hạ Tác Chu nén giận, gọi Vạn Phúc quay lại: “Nhân viên nơi này xảy ra chuyện gì, dám trơ mắt nhìn thái thái nhà tôi bị ức hiếp?”
Vạn Phúc vội vàng tiến tới túm lấy cổ áo cha A Thanh, vừa kéo vừa quăng, đem người lôi ra ngoài cửa.
Gạt tên vô lại vòi tiền đi rồi, tầm mắt Hạ Tác Chu lần nữa trở về trên người Phương Y Trì, nhìn xong lại thấy giận, không nhịn được níu cổ áo cậu, đem người kéo lại gần, “Em sẽ không nói thẳng, ai chọc vào em, để tôi bắn chết kẻ đó nhỉ?”
Cố kỵ có người ngoài ở đây, động tác Hạ Tác Chu không quá manh động, nhìn đơn giản giống như một vị tiên sinh tử tế lo lắng cho vợ mà thôi.
Chỉ là lời phun ra không được tử tế lắm, “Lời hung hãn cũng chẳng buồn nói, em muốn chọc tôi tức chết hay sao?”
Phương Y Trì lảo đảo nghiêng về phía trước, rê hai bước ngập tràn ủy khuất, níu lấy vạt áo Hạ Tác Chu vò vò mấy cái muốn phục thù.
Hạ Tác Chu thấy mới mẻ bèn dừng bước, cau mày trừng cậu.
Cậu không cam lòng yếu thế trừng lại, mắt to trừng mắt nhỏ, lòng bỗng hơi run, đành cúi đầu len lén vuốt phẳng vạt áo Lục gia.
Hạ Tác Chu lập tức buồn cười: “Sao chứ? Chuyện hư em cũng làm rồi, còn định không nhận hả?”
Phương Y Trì cho tay ra sau lưng, xoắn xuýt chuyện lúc trước: “Ngài nói em đáng đánh đòn.”
“Ầy, em không phải.” Hạ Tác Chu không cưỡng được cậu, giơ tay kéo người qua ôm một cái, “Em là Tiểu Phượng hoàng của tôi cơ mà.”

Lúc này Phương Y Trì mới hài lòng đẩy bả vai Lục gia, vẫy A Thanh đang đứng há hốc mồm phía sau lại gần: “Tới đây nào.”
A Thanh sững sờ theo sau, chờ đến khi vào ghế lô, tranh thủ thời gian Hạ Tác Chu ra ngoài hút thuốc, mới nắm lấy tay Phương Y Trì: “Cậu đây là tìm cái đường chết gì đấy? Ngay cả tớ xem cũng chẳng hiểu nổi.”
“Nói bậy gì đó?”
“Tớ lại chẳng nói bậy được như cậu, xem thái độ cậu trò chuyện với Lục gia vừa rồi, đúng là hù chết tớ mà.” A Thanh khoa trương vỗ vỗ lồng ngực, “Đổi thành người khác, tuyệt đối ăn ngay một phát đạn.”
“Nhưng là cũng tại tính tình Lục gia tốt.

Người ta là chính nhân quân tử, đâu thể so đo với cậu!”
Phương Y Trì xem thường: “Rõ ràng hắn có lỗi trước, sao có thể bảo tớ đáng đánh đòn cơ chứ?”
“Lục gia người ta trêu cậu thôi mà.”
Cậu yên lặng một chút, chậm rãi hồi tưởng lại, trên mặt liền dần dần hiện rõ một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
A Thanh lúc này cũng đã nhìn ra, quan hệ giữa Lục gia cùng Phương Y Trì còn tốt hơn nhiều so với những gì người ngoài nghĩ, trái tim vốn còn treo lơ lửng cũng rơi trở về đôi chút, ít nhất không còn lo Phương Y Trì sẽ sớm ra đi yên hơi lặng tiếng trong nhà họ Hạ nữa.
Nhưng A Thanh vẫn lo lắng không thôi: “Phương Y Trì, mình nói rộng hơn chút, ban đầu quan hệ giữa bọn mình trở nên thân thiết, cũng chỉ là giúp đỡ lẫn nhau trong công việc mà thôi, nhưng rồi cùng trải qua những tháng năm chiến tranh loạn lạc này, có thể hỗ trợ lẫn nhau thì cũng coi là bạn.”
“Cho nên tớ nói thật, không sợ cậu chê cười.”
“Cậu gả cho Lục gia, tớ có thể được hưởng không ít chỗ tốt, ít nhất, quản lý tiệm cơm cũng không dám đắc tội tớ, chỉ cần cậu là phu nhân của Hạ Tác Chu, tớ liền có thể đứng vững gót chân trong tiệm cơm nhà mình.”
“Nhưng thâm tâm tớ luôn bất an, vẫn cảm thấy ủng hộ cậu, chính là đẩy cậu vào hố lửa, dù cho nhìn cậu cùng Lục gia ở chung với nhau không tệ, tớ vẫn lo nghĩ trong thâm trạch đại viện có kẻ ức hiếp cậu.”
Lúc A Thanh nói chuyện, hai nhân viên bưng đĩa thức ăn lên, đưa tới một chung trà chanh hương hoa quế cho bọn họ súc miệng.
Phương Y Trì nhận lấy, vén nắp khẽ nhấp một ngụm, rồi che miệng nhả vào bên trong đĩa nhỏ, “A Thanh, những lời này cậu không cần nói, tớ hiểu mà.”
“Cậu vì tớ mà lo lắng, tớ cũng hiểu.”
“Tớ biết cậu hiểu.” A Thanh cũng súc miệng, tự giễu nói: “Hai chúng ta đều làm qua phục vụ ở tiệm cơm, đạo lý như vậy sao có thể không biết đây?”
Chẳng qua là trên đời không có thuốc hối hận, có lẽ từ cái ngày Hạ Tác Chu trở về thành Bắc Bình, Phương Y Trì liền được định trước phải bước qua cửa nhà họ Hạ rồi, dù ngày đó cậu không bị khách nhân kia khi dễ, không bị phỏng chân, thì cuối cùng cũng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay Hạ Tác Chu.

Hoặc giả như chẳng phải Hạ Tác Chu, mà là Lý Tác Chu, Vương Tác Chu, chỉ cần mang hồn vía Lục gia, sớm muộn cậu cũng sẽ rơi vào.
Phương Y Trì cùng A Thanh trầm mặc nhìn bình hoa sứ trắng trên bàn, nơi đó cắm một nụ hoa hồng đang đợi được hé nở, một giọt sương long lanh đọng trên cánh đỏ rực, tựa như còn vương một lệ chưa rơi.
“Cậu chính là người như vậy, thoạt nhìn ôn hòa, thực tế lại rất bướng bỉnh, tớ sớm biết khuyên không được, nhưng chính là quản không nổi cái miệng, vẫn nghĩ cứ nói thêm một câu, rồi lại một câu, biết đâu cậu cũng sẽ dao động thì sao.” Ánh mắt A Thanh thoáng mở to, bên trong dấy lên tia sáng mong ước, nhưng phút chốc lại lụi tàn.
“Nhưng cậu lại chính là Phương Y Trì vì chữa bệnh cho em gái, mà dám đến tiệm cơm Bình An mặc kỳ bào! Cậu làm sao biết dao động là gì chứ?”
“Dù cho cậu không biết tiếng Lục gia, cũng chẳng quan tâm tài sản nhà họ Hạ, chỉ cần nhận định bản thân người đó, cũng sẽ gả.”
Mắt thấy A Thanh càng nói càng bi thương, Phương Y Trì vội vã xốc lên tinh thần: “Nói vậy thật không đầy đủ, Lục gia…!Lục gia không phải người như thế.”
“Cậu là muốn nói, cậu chính là kẻ may mắn sao?” A Thanh thê lương nhếch môi, giọng vừa bén nhọn vừa nhỏ xíu, thậm chí còn sinh ra mấy phần cay nghiệt, hiển nhiên lần nữa tức giận: “Phương Y Trì, cậu cảm thấy cậu sẽ là một nam thê sống sót được trong cái nơi nhà cao cửa rộng ấy hay sao, cậu cảm thấy Lục gia cả đời sẽ không chán ngán cậu hay sao, cậu cảm thấy…”
Giọng A Thanh ngày càng nghẹn ngào, nói không nên lời: “Tớ không phải em gái cậu, không nhẫn tâm đến vậy! Cậu đây chẳng phải là ép tớ tận mắt nhìn cậu đùa nghịch với mạng sống của mình sao?”
Không trách A Thanh giận dữ, gả vào nhà họ Hạ, trở thành nam thê của Hạ Tác Chu chẳng phải chỉ là chuyện vui đùa.

Đối với Hạ Tác Chu mà nói, có lẽ chỉ là nhìn vừa ý một người phục vụ, bèn làm chút chuyện hư hỏng khác người, nhưng đối với Phương Y Trì mà nói, chính là chuyện từ nay về sau người ngoài không có cách nào nhúng tay vào.
Bước qua cánh cổng ấy, cậu sinh là người của Hạ Tác Chu, chết là ma của Hạ Tác Chu, từ đó chẳng còn liên quan gì tới thế giới bên ngoài nữa.
“Cậu thật sự nghĩ kĩ rồi sao?” A Thanh không cam lòng truy hỏi.
Ngón tay Phương Y Trì vô tức vuốt ve miệng chén trà, đầu ngón tay chậm rãi dính vào làn nước lạnh như băng, tựa như băng tuyết mấy tháng không cách nào tan đi, khiến cho cậu không tự chủ rùng mình.
Làm sao có thể không nghĩ kĩ đây?
Cậu nghĩ sâu hơn bất kỳ người nào khác, thậm chí còn vẽ ra đường lui khi đến cái ngày Hạ Tác Chu không còn muốn cậu nữa.
Thật ra thì cũng chẳng còn đường lui.
Nam thê xuất thân người phục vụ như cậu, dù Lục gia có để cho cậu một con đường sống, nhà họ Hạ cũng sẽ không để cho cậu bước ra ngoài làm mất mặt gia tộc, có lẽ sẽ phải hóa thành xương khô nơi đáy giếng, cũng có thể sẽ trở thành nắm đất dưới tán cây già.
Sinh ra thấp kém, chết không có gì đáng tiếc.
Nhưng Hạ Tác Chu cho Phương Y Trì dũng khí, để cậu liều mạng dấn thân vào, cũng không bỏ được nhánh ngô đồng bên chân.
Cứ vậy đi.
Cậu tự nhủ, cứ vậy đi.
Tiến một bước cũng là một bước, ít nhất bây giờ Lục gia còn yêu thích cậu phải không?
A Thanh đang một mực quan sát Phương Y Trì lòng bỗng trầm xuống, thấy con ngươi cậu ảm đảm, nhưng vẻ mặt càng thêm kiên định, liền biết y khoan phải sừng trâu.


Nếu ban đầu còn có hai ba phần khuyên được cậu, thì lúc này đến một phần cũng chẳng dư lại, sợ là lão gia tử nhà họ Hạ có phản đối đến đâu, Phương Y Trì cũng có thể bấp chất đến cùng gả vào cửa Hạ gia.
Cửa ghế lô lần nữa được đẩy ra, trong tay nhân viên lúc này bưng đến một chiếc đĩa sứ đựng khăn nóng.

Hạ Tác Chu đi vào theo bọn họ, tự nhiên tiến đến đứng sau lưng Phương Y Trì, vô tình cố ý nhéo gò má cậu.
Phương Y Trì ngẩn ngơ, không phản ứng chút nào.
Hạ Tác Chu trong nháy mắt phát giác khác thường, cúi người bưng mặt đối phương, hoài nghi nói: “Còn giận sao?”
“Không phải chỉ bảo em một câu đáng đánh đòn thôi sao.” Lục gia hiếm thấy nhượng bộ dỗ người, lại gặp phải nhân vật dầu muối không ăn như Phương Y Trì, thật là lãng phí một phen ôn nhu, bởi vì người ta căn bản không nghe vào!
“Được rồi, sau này không nói vậy nữa.” Hạ Tác Chu cầm khăn nóng lau tay, lau xong, đổi một cái khác lau lau khóe mắt cho vợ nhà mình, luôn cảm thấy đuôi mắt cậu ửng đỏ, giống như chưa rửa sạch phấn, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, mà lại có chút giống mới khóc qua, “Tiểu Phượng hoàng, em làm sao mà thẫn thờ vậy?”
Phương Y Trì nghiêng đầu nhìn Hạ Tác Chu một chút, đẩy khăn lông ra, tự mình cầm khăn khác thay Lục gia lau mặt, lau xong lại cẩn thẩn tỉ mỉ sửa sang cổ áo cho đối phương, cuối cùng còn giúp cài lại khuy áo.
“Sao thế?” Sự tình khác lạ nhất định có biến, Hạ Tác Chu một phát nắm lấy cổ tay cậu, cảnh giác hỏi, “Em không muốn gả cho tôi?”
Phương Y Trì nhấc mi, nhàn nhạt liếc Hạ Tác Chu một cái, ánh mắt như hờn như trách, “Em mặc dù chỉ là người phục vụ, thân thế không tốt, những chuyện đã đáp ứng người, liền sẽ không đổi ý, hơn nữa…” Cậu không đem chuyện lĩnh chứng nói ra miệng, nhưng mắt thấy Lục gia hiểu ý của mình.
“Em nói tiếp đi.” Hạ Tác Chu mạnh mẽ đè xuống bất an trong lòng.
Phương Y Trì buông tay, quy củ đặt trên đầu gối, ống tay áo hơi xốc lên lộ ra nửa đoạn ngón tay trắng trắng non mềm, theo trầm mặc lan tràn, nhẹ nhàng run rẩy.
“Lục gia, ngài là người hiểu chuyện.”
Hạ Tác Chu hồi hộp lo lắng đề phòng thật lâu, chờ được một câu không đầu không đuôi này, thiếu chút nữa không nhịn được cười: “Tiểu Phượng hoàng, em rõ là đang khen tôi.”
Bàn tay đặt trên đầu gối của cậu nháy mắt nắm thành quyền, “Em không nói chuyện trước mắt, em nói chuyện sau này.”
“Được, em cứ nói.” Hạ Tác Chu kéo một cái ghế, phóng khoáng ngồi xuống.
“Chuyện trước mắt không có gì đáng nói, em nói cuộc sống sau này.” Quả đấm của Phương Y Trì càng siết chặt hơn, đè nén giọng run rẩy, thân mình cũng lắc lư mấy cái, hoàn toàn không phát hiện mình vẫn còn lặp đi lặp lại, “Nếu sau này ngài không thích em nữa, muốn đuổi em đi, vậy em liền trực tiếp hòa ly.”
“Ngài đừng muốn mạng em được không?”
Phương Y Trì nghẹn ngào, kiên trì nói ra: “Em sợ chết.”
Lời vừa dứt, trong phòng bỗng yên lặng nửa ngày.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.