Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

Chương 90: Ông Xã Đừng Hôn Nữa


Đọc truyện Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch – Chương 90: Ông Xã Đừng Hôn Nữa


Tô Hiểu Nhiên mơ một giấc mơ dài.

Trong mơ cô đưa Mặc Hiên Sâm đến một ngồi nhà cổ trong thôn, một ông già với bộ râu bạc trắng đưa cho Mặc Hiên Sâm một viên thuốc thần kỳ, sau khi Mặc Hiên Sâm uống xong thì mắt khỏi luôn.

Trong mơ, Mặc Hiên Sâm đã chữa khỏi mắt ôm cô khen cô xinh đẹp, hôn lên mặt cô.

Trong lòng cô vừa xấu hỗ vừa ngọt ngào: “Ông xã, đừng hôn nữ..”
“Được rồi, không hôn nữa.”
Giọng nói trầm thắp mang theo ý cười của người đàn ông vang lên từ khoảng cách rất xa.

Tô Hiểu Nhiên đột nhiên mở mắt.

Trước mắt, là đôi mắt mang theo ý cười của Mặc Hiên Sâm.

Cô ngắn ra, hóa ra là mơ sao?
Hại cô vui vẻ vô ích.

Mặc Hiên Sâm giơ bàn tay to phân rõ khớp ngón tay nâng cầm cô lên: “Bà Mặc mơ thấy cái gì không nên mơ sao?”
Nghĩ đến chuyện trong giác mơ, mặt Tô Hiểu Nhiên đỏ ửng.

“Không… không có.”
“Không có?”
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, cầm bút ghi âm đặt trên bàn, ấn nút phát.

“Không, không muốn nữa.”
“Ông xã, đừng hôn nữa.”
“Ha ha, nhiều nước bọt quá, đừng hôn nữa.”

“Không, em không ghét bỏ nước bọt của anh, nhưng đừng hôn nữa… em không thở nổi.”
Giọng nói mang theo ý cười của cô gái vang khắp phòng.

Mặt Tô Hiểu Nhiên giống như bị lửa thiêu vậy, nóng không bình thường.

Cô dùng khăn bao lấy mình: “Đây không phải là em nói.”
“Không phải em.”
Quá xấu hỗ rồi.

Sao cô có thể nói lời trong giấc mơ ra chứ?
Hu hu hu.

Cô sẽ bị cười nhạo chết mắt.

Mặc Hiên Sâm cười nhẹ, giơ tay dịu dàng kéo chăn ra, đè cô xuống dưới: “Bà Mặc, tôi muốn phổ cập cho em một chút, một người đàn ông bình thường, vào sáng sớm, nghe thấy vợ mình phát ra âm thanh như Vậy…
“Sẽ không nhịn được.”
Đầu óc Tô Hiểu Nhiên chết máy một giây: “Không nhịn được cái gì?”
Ngay sau đó, đôi môi nóng rực của người đàn ông hôn lên môi cô: “Em sẽ biết nhanh thôi.”
“Ưm.”
Tô Hiểu Nhiên bị Mặc Hiên Sâm dày vò đền trưa mới có cơ hội xuống giường.

Toàn thân đau nhức, không có sức lực, không muốn bước đi.

Nhưng bụng lại đói.

Cô nâng mắt, liếc trắng mắt người đàn ông nào đó một mặt no đủ nằm trên giường nghe tin tức: “Anh có đói không?”
Người đàn ông nhàn nhạt nhướng mày: “Có một chút.”
Chỉ có một chút?
Tô Hiểu Nhiên liếc trắng mắt, cô chỉ ở bên dưới mà toàn thân vô lực đói đến mức ngực dán vào lưng, anh vậy mà chỉ đói một chút thôi sao?
Quái vật.

Hit sâu một hơi, cô mặc đồ ngủ, lê đôi chân đau nhức đang muốn xuống giường, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông: “Muốn ăn cái gì thì có thể bảo thím Lý đưa lên.”
Mặc Hiên Sâm nhíu mày, đổi một tư thế thoải mái tựa vào đầu giường: “Em là chủ nhân của biệt thự này, không cần chuyện gì cũng phải tự thân vận động.”
Tô Hiểu Nhiên lắc đầu: “Không không, không cần đâu.”
Để thím Lý mang cơm lên, bà ấy nhát định sẽ biết xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa thím Lý đã lớn tuổi rồi rất xáu hỗ.

Vi vậy, Tô Hiểu Nhiên quyết định xuống giường, vừa định khoe sức, nhưng hai chân đau nhức suýt chút nữa không đứng vững.

May mà cô đỡ vào thành giường.

“Nghe âm thanh là không đứng vững đúng không?”
Mặc Hiên Sâm bắt lực cười: “Thay vì để quản gia và tất cả người làm đều nhìn thấy dáng vẻ đi như cua bò của em, còn không bằng để thím Lý lên đây, ít ra chỉ có một mình thím Lý biết.”
Tô Hiểu Nhiên: *…”
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh nói rất có lý.

“Được thôi.”
Cô ảo não đáp một tiếng trở về giường.


Mặc Hiên Sâm cầm điện thoại bắm một dãy số nhanh, sau đó ném điện thoại cho cô: “Muốn ăn cái gì, tự mình nói với thím Lý đi.”
Mặt Tô Hiểu Nhiên đỏ thành quả táo rồi.

“Cô chủ, cô có gì phân phó sao?”
Dù sao thím Lý cũng là người làm lâu năm, Mặc Hiên Sâm gọi điện thoại qua, bà ấy đã biết là có ý gì.

Tô Hiểu Nhiên mím môi: “Cháu muốn ăn mì.”
Nói xong, cô ngước mắt nhìn Mặc Hiên Sâm một cái: “Vâng, ba phần mì đi.”
Thím Lý ở dưới lầu ngắn ra, ba phần?
“Cô chủ, tôi biết rõ lượng thức ăn của cậu chủ, cậu ấy chỉ ăn một, sẽ không cần ăn hai phần mì đâu.”
Tay cầm điện thoại của Tô Hiểu Nhiên hơi khựng lại, đỏ mặt: “Cái đó… người ăn hai phần mì là cháu.”
Thím Lý: “…”
Nửa tiếng sau, thím Lý bưng ba bát mì nóng hỗi lên lầu.

Mặc Hiên Sâm nhanh chóng ăn hết một bát.

Quản gia Bạch nói bên công ty có chuyện, Mặc Hiên Sâm ăn xong mì thì đến thư phòng.

Một mình Tô Hiểu Nhiên nằm vắt chân trên cửa sổ, vừa nghe nhạc vừa ăn nốt bát mì thứ hai của cô.

Lúc này Đường Nhất Vi gọi điện thoại đến.

“Chanh nhỏ.

Tin tức lớn.”
Tô Hiểu Nhiên uống nốt ngụm nước mì: “Tin gì lớn vậy?”
Bây giờ ngoại trừ tin tức lớn là mắt của Mặc Hiên Sâm đột nhiên khỏi, những thứ khác cô đều không quan tâm.

Giọng nói của Đường Nhất Vi bên kia điện thoại vô cùng khoa trương: “Chanh nhỏ, cậu còn nhớ người lúc trước chúng ta gặp ở Lâu đài Tím, bà chủ của Lâu đài Tím Cố Tử Dao không?”
Tay cầm điện thoại của Tô Hiểu Nhiên hơi siết chặt lại: “Nhớ.”
Không những nhớ, mà còn rất ghét.

“Cô ta xảy ra tai nạn rồi.”
Đường Nhất Vi khoa trương thở dài một tiếng: “Nghe nói bị đối thủ hãm hại, bị tai nạn rất nghiêm trọng, bây giờ đang nằm trong ICU, không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại.”

“Bố mẹ cô ta vô cùng đau khổ, đang điều tra người lên kế hoạch gây ra tai nạn xe.”
“Đến cả anh trai ở nước ngoài của cô ta cũng về rồi.”
Trong giọng nói của Đường Nhất Vi bên kia điện thoại đều là cảm thán: “Đến bây giờ tớ mới biết, hóa ra nam thần Cố Minh Chung tài mạo song toàn ở nước ngoài, vậy mà lại là anh trai của Cố Tử Dao.”
“ð”
Tô Hiểu Nhiên nhàn nhạt đáp lại một tiếng, tiếp tục húp nước mì: “Sau đó thì sao?”
Thái độ thờ ơ này của cô khiến Đường Nhất Vi nhíu mày: “Chanh nhỏ, cậu vậy mà không cảm thấy ngạc nhiên sao?”
“Một người mà chúng ta mới gặp hai ngày trước, cứ như vậy mà xảy ra tai nạn không biết sống chết, cậu không quan tâm sao?”
Tô Hiểu Nhiên uống nốt ngụm nước mì cuối cùng, lấy khăn giấy lau miệng: “Bây giờ tớ chỉ quan tâm đến việc mắt của ông xã tớ đến khi nào mới khỏi thôi.”
Đường Nhất Vi: “…”
“Qủa nhiên là phụ nữ đang yêu, chỉ có hứng thú với đối tượng yêu đương của mình.”
Cô ấy thở dài một tiếng: “Cũng chỉ có loại chó độc thân như tớ, mới ngày nào cũng lướt facebook thôi.”
Tô Hiểu Nhiên cười: “Vậy cậu có muốn tìm một người bạn trai không?”
Cô gái nhỏ nhíu mày suy nghĩ: “Tớ cảm thấy đàn anh Dịch rất tốt, thông minh, tính cách tốt, còn có ý tiến lên.”
“Phụt.”
Đường Nhất Vi bên kia điện thoại phun ra một ngụm trà: “Cậu tha cho tớ đi, tớ vừa nghĩ đến anh ta trong lòng đã hoảng rồi, đừng có nhắc đến anh ta trước mặt tớ.”
Tô Hiểu Nhiên đứng dậy vươn eo, cô ý cười chộc cô ấy: “Tại sao vừa nghĩ đến đàn anh Dịch lại hoảng chứ?”
“Là bởi vì trong tim cậu tràn ngập hình ảnh của anh ấy đúng không?”
Đường Nhất Vi: “…”
“Chanh nhỏ cậu muốn chết mà.”
“Ha ha ha ha ha.”
Tô Hiểu Nhiên cười đến nỗi không thẳng lưng lên được.

Một lúc sau, cô mới hồi thần lại, nói chuyện mình định đưa Mặc Hiên Sâm về quê với cô ấy.

“Chanh nhỏ, tớ luôn cảm thấy không ổn lắm.”
“Cho dù cậu thật sự muốn dùng Đông y để chữa mắt cho Mặc Hiên Sâm, cũng nên tìm một chuyên gia có quyền uy trong thành phố.”
“Loại danh y ở dưới quê, trong mắt tớ không khác gì với lang băm cả, thật sự đáng tin sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.