Đọc truyện Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch – Chương 79: Dụ Dỗ Ai
Ngày hôm sau, Tô Hiểu Nhiên dậy rất sớm.
Thời điểm rời giường, cô cũng đọc được một ít tin tức quan trọng.
Quả nhiên thông tin tập đoàn Tô Thị giành lại được đơn hàng quần áo lớn nhất thành phố Lưu Sa trong quý tới đã làm nỗ tung cả nền kinh tế.
Cô hưng phấn nhảy trên giường.
Mặc Hiên Sâm vẫn còn đang ngủ say trên giường hơi động đậy.
Tô Hiểu Nhiên khựng lại một lát, lúc này mới nhận ra hình như mình thật sự đang quấy rầy anh ngủ.
Cô giống như một tên trộm, rón ra rón rén xuống giường Nhưng sự hưng phần trong lòng cô thì không thể nào kiềm chế được.
Tất cả mọi người trên mạng đều đang khen tổng giám đốc mới của tập đoàn Tô Thị có chút bản lĩnh.
Hừ, chồng cô lợi hại như vậy, làm gì chỉ có chút bản lĩnh chứ?
Chồng cô là quá lợi hại, có vô số bản lĩnh.
Cô vui vẻ ngâm nga ngay cả khi đang đánh răng.
Sau khi cô tắm xong, cô mặc quần áo ở nhà và đi xuống nhà một cách sảng khoái.
Trên giường, khóe môi của người đàn ông đang giả vờ ngủ nhếch lên.
Cô vợ bé nhỏ của anh thực sự là một kẻ ngốc dễ hài lòng.
“Mọi người đều biết tiền thân của tập đoàn Liễu Thị, tập đoàn Tô Thị, mặc dù là một doanh nghiệp đa dạng, nhưng trọng tâm vẫn luôn tập trung vào bất động sản, sau khi tập đoàn này đổi chủ, mới thực sự bắt đầu kinh doanh thời trang.”
“Sau khi tập đoàn Tô Thị nắm lại được đơn đặt hàng, tập đoàn bị ảnh hưởng nhiều nhất là tập đoàn Đông Lâm kinh doanh quần áo dưới trướng đế quốc Mặc Thị, phóng viên đã nhanh chóng đến tập đoàn Đông Lâm phỏng vần tổng giám đốc Mặc Đông Lâm.”
Trong phòng bếp, Tô Hiểu Nhiên vừa vui vẻ mang tạp dề làm bữa sáng cho Mặc Hiên Sâm, vừa nghe tin tức kinh tế mà cô không hiểu.
Chồng cô đã làm việc chăm chỉ như vậy, cô nhất định phải làm một bữa ăn ngon để thưởng cho anh ấy.
Mùi thơm của bữa sáng lan tỏa khắp toàn bộ biệt thự nhà họ Mặc, cũng truyền đến trong lỗ mũi Mặc Tử Hàn vừa mới xuống xe bên ngoài cửa.
Là một tín đồ ăn uống, Mặc Tử Hàn hẳn sẽ rất vui vẻ khi ngửi thấy mùi vị này.
Nhưng lúc này anh ta không vui chút nào.
Lần trước bị cái người mù Mặc Hiên Sâm quấy rối, anh ta và Cố Tử Dao có xích mích, làm hại anh ta mắt mặt không nói, ông cụ còn thu hồi chỉ nhánh công ty ông đã giao cho anh ta.
Ăn không ngồi rối nên anh ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc đi tìm đến bố ruột mình là Mặc Đông Lâm để được giúp đỡ.
Mặc Đông Lâm cũng tin tưởng anh ta, muốn anh ta lập tức đứng vững chân trong công ty, cho nên đã đem đơn hàng quần áo lớn nhất quý sau giao cho anh ta làm.
Kết quả thì sao.
Lại bị tập đoàn Tô Thị, một tập đoàn vừa mới đổi tên chưa tới nửa tháng cướp mắt đơn hàng.
Tối hôm qua anh ta bị Mặc Đông Lâm mắng không dám ngủ cả đêm, điều tra nhiều mặt mới tra ra được, cái gọi là tập đoàn Tô thị, tổng giám đốc thật ra là cô vợ quê mùa của Mặc Hiên Sâm.
Mặc Tử Hàn càng nghĩ càng tức giận, chuyện đoạt mắt đơn hàng của anh ta, nhất định không phải là cô gái ngốc chỉ biết đi học đọc sách.
Vậy đó chỉ có thể là tên sao chổi Mặc Hiên Sâm.
“Phi.
Xui xẻo.”
Bước vào cổng biệt thự nhà họ Mặc, anh ta hung dữ khạc nhổ xuống đắt.
Nếu không phải vì anh ta thật sự bị chọc tức, Mặc Đông Lâm lại ép anh ta, anh ta tuyết đối sẽ không bao giờ tới nhà của đồ sao chỗi này.
Nhưng đầu bếp trong nhà tên sao chổi này có vẻ không tệ, mùi thơm của thức ăn rất đặc biệt.
Lúc Mặc Tử Hàn đi vào nhà, Tô Hiểu Nhiên đang mang chiếc bánh nướng cuối cùng đặt lên bàn.
Ánh nắng ban mai chiếu vào trên nhân chiếc bánh vàng óng, kèm theo mùi thơm xung quanh khiến Mặc Tử Hàn đói bụng cả đêm, rốt cuộc không nhịn được kêu lên “ùng ục” hai tiếng.
Lúc này chỉ mới sáu giờ sáng, người giúp việc trong biệt thự còn chưa đi làm, bên trong phòng khách lớn như vậy cũng chỉ có một mình Tô Hiểu Nhiên.
Vi vậy, thanh âm từ bụng của Mặc Tử Hàn phát ra vang lên hơi lớn.
Tô Hiểu Nhiên nghe tiếng mà nhìn lại, vốn dĩ là khuôn mặt tràn đầy nụ cười lập tức trở nên mờ mịt: “Tại sao anh lại ở đây?”
Lúc Mặc Tử Hàn hồi thần lại từ trong đói bụng.
Anh ta lạnh lùng liếc nhìn Tô Hiểu Nhiên: “Làm sao, em dâu không hoan nghênh tôi à?”
Tô Hiểu Nhiên tuy rằng đã mười chín tuổi, nhưng lại có khuôn mặt trẻ thơ như mười lăm mười sáu tuổi, dáng người thướt tha của thiếu nữ, cho dù là cách tạp dề cùng bộ quần áo ở nhà rộng rãi, vẫn lồi lõm gợi cảm.
Mặc Tử Hàn đã từng gặp qua rất nhiều phụ nữ, béo múp gầy gộc, dạng gì cũng có.
Nhưng anh ta phải thừa nhận rằng, trong số những người phụ nữ anh ta từng thấy, ngoại hình và thân hình của Tô Hiểu Nhiên nhất định được xếp vào top mười.
Đặc biệt là đôi mắt kia, trong veo sạch sẽ, phảng phất ở bên trong đôi mắt lộ ra ngoài ánh sáng yêu kiều.
Ánh nắng sáng sớm bên ngoài rất tốt, chiếu vào ô cửa số thủy tinh sạch sẽ, gò má cô gái trắng nõn, dịu dàng gần như trong suốt.
Vẻ đẹp của cô gái khiến Mặc Tử Hàn hoàn toàn quên mắt chuyện của mình trước khi gặp Tô Hiểu Nhiên.
Anh ta chậm rãi ép đến gần Tô Hiểu Nhiên: “Em dâu mới sáng sớm đã ăn mặc như vậy, đứng ở chỗ này là muốn dụ dỗ ai sao?”
Tô Hiểu Nhiên: “2”
Cô ăn mặc thế nào?
Cùng lắm đó chỉ là một bộ đồ mặc ở nhà đơn giản cộng thêm một chiếc tạp dề mà thôi.
Nhưng sự thật chứng mình rằng, nếu như một người đàn ông có ý nghĩ không an phận đối với bạn, dù cho bạn có mặc bao tải, anh ta cũng sẽ cảm thấy bạn muốn dụ dỗ anh ta.
Mặc Tử Hàn cảm thấy hiện tại Tô Hiểu Nhiên đang dụ dỗ mình, nhất định là như vậy.
Vi vậy anh ta không chút khách khi xông tới chỗ Tô Hiểu Nhiên: “Em dâu dậy sớm như vậy, tối hôm qua nhất định là không làm vận động trên giường đúng không?”
“Suy nghĩ một chút thì cũng đúng, người đàn ông mù kia còn không thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình, thì làm sao có thể ngủ với em.”
“Không bằng là để cho anh trai giúp em một chút.”
Tô Hiểu Nhiên bị hành vi và lời nói to gan của anh ta làm cho sợ hãi, theo bản băng chạy về phía phòng bếp.
Có dao trên thớt trong nhà bếp.
Chỉ cần cô lấy được vũ khí, anh ta sẽ không thể làm gì được cô.
Nhưng cô cơ bản là còn chưa kịp chạy vào nhà bếp.
Mặc Tử Hàn ít nhiều vẫn nhớ bài học lần trước.
Anh ta nắm tóc Tô Hiểu Nhiên lại, trực tiếp kéo cô qua, đè cô lên ghế sô pha: “Thời gian đi làm của người giúp việc nhà các người thật sự là quá muộn.”
“Nhưng chuyện này cũng tốt, chờ có người tới, tôi cũng đã có thể cùng em làm nhiều lần.”
Tô Hiểu Nhiên bị anh ta đè ở dưới người, cô liều mạng giãy dụa: “Anh buông tôi ra.”
“Cứu mạng.”
Sức lực trai gái khác xa nhau, khiến Tô Hiểu Nhiên không thể trồn thoát, cũng không tránh khỏi.
Cái tên Mặc Tử Hàn ghê tởm đang đè lên người cô, cô đầy ra thế nào cũng không được.
Dưới tình thế cắp bách, cô nhắm mắt lại: “Cứu em.”
“Ông xã ơi, cứu em với.”
Tiếng nói vang lên, trên người cô chợt nhẹ một chút.
Tô Hiểu Nhiên sợ hãi mở mắt ra.
Trước mặt, Mặc Tử Hàn đã bị Bất Ngôn đè xuống đất.
Hai mắt Mặc Hiên Sâm phủ một lớp lụa đen đã đi đến bên cạnh cô, đưa tay lên lau giọt nước mắt trên khóe mắt cô: “Đừng sợ.”
“Ông xã.”
Sau khi trải qua sự tuyệt vọng và bắt lực tột cùng, niềm vui và sự phấn khích khi vừa lúc được người mình quan tâm nhất cứu đã khiến Tô Hiểu Nhiên bật khóc to.
Cả người cô dựa vào lồng ngực anh: “Ông xã, em biết nhát định anh sẽ đến cứu em.”
Mặc Tử Hàn bị Bất Ngôn đè xuống đất, lạnh lùng lên tiếng: “Phi.
Cũng không phải là cậu ta cứu cô.”
“Còn không phải là cái thằng nhóc này kéo tôi ra sao? Bằng không, cái tên chồng mù của cô có thể nhìn thấy được cô sao.”
“Nhiều lời.”
Bất Ngôn cho anh ta một bạt tai, mặt Mặc Tử Hàn nhanh chóng sưng lên.
“Chính là ông xã tôi cứu tôi.”
Tô Hiểu Nhiên hít mũi một cái, nước mắt rơi lã chã trên mặt trừng mắt nhìn Mặc Tử Hàn một cái: NỌI trong mắt tôi, tuy chồng tôi không thể nhìn thấy, nhưng anh ấy so với anh còn mạnh hơn gắp trăm lần.”.