Đọc truyện Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch – Chương 74: Không Có Một Chút Hiểu Biết Nào
Lời nói của Đường Nhất Vi khiến Tô Hiểu Nhiên thay đổi sắc mặt.
Một lúc sau, cô gái nhỏ mới mấp máy môi: “Vậy nếu không uống rượu?”
“Tất cả mọi người là học sinh, có thể không uống rượu đâu.”
Đường Nhất Vi: “…”
Cô giơ tay cốc một cái vào đầu Tô Hiểu Nhiên: “Cậu là đồ đầu gỗ à2”
“Tớ nói tiền của cậu không đủ cho một chai rượu vang, là bởi vì ở đó giá cả rất đắt đấy.”
“Tùy ý gọi một chai rượu liền mắt máy chục triệu, ăn cơm một chút từng mắt máy trăm triệu đến nỗi bẽ mặt.
Cậu còn mời cả lớp đi, tính sơ sơ cũng khoảng ba tỷ đấy.
“Học bổng ba mươi triệu của cậu coi như muối bỏ biển được chưa?”
Tô Hiểu Nhiên trề môi: “Tớ biết rồi.”
Cô chỉ không ngờ rằng rượu đắt như thế.
Đường Nhất Vi nhìn bộ dạng ngốc nghéch của cô, bất đắc dĩ chép miệng: “Nước đến chân rồi, cậu có thể sốt ruột một chút không?”
“Bây giờ là bốn giờ chiều, buổi tối tám giờ mọi người sẽ có mặt ở Lâu đài Tím.”
“Trong vòng bốn tiếng, cậu làm sao có đủ ba tỷ đây?”
Nói xong, cô cầm điện thoại của Tô Hiểu Nhiên ấn vào trong tay cô: “Nhanh gọi cho Mặc Hiên Sâm đi.”
Tô Hiểu Nhiên chau mày: “Gọi điện thoại cho anh ấy làm gì.”
“Để xin anh ta tiền.”
*Do anh ta nói cậu là cô chủ thất lạc, bây giờ nói dối cũng không xong, không tìm anh ta thì tìm ai?”
Tô Hiểu Nhiên lắc đầu: “Không được, anh ấy hôm nay rất nhiều việc.”
Đây là công việc kinh doanh đầu tiên sau khi Tập đoàn Liễu Thị đổi tên thành Tập đoàn Tô Thị, Mặc Hiên Sâm thay cô bàn chuyện làm ăn.
Anh nhát định sẽ rất căng thẳng, cô không thể khiến anh rối thêm được.
Đường Nhất Vi hít một hơi tức giận: “Cậu không tìm anh ta thì phải làm sao bây giờ?”
“Cho leo cây.”
Tô Hiểu Nhiên mím môi, còn nghiêm túc nói: “Dù sao tớ cũng không thích thân phận cô chủ thát lạc này, để cho mọi người nghĩ tớ khoe khoang.”
“Buổi tối tớ không đi, xem bọn họ có thể làm gì tớ.”
Đường Nhất Vi lườm cô: “Nhưng mọi người sẽ coi thường cậu.”
“Coi thường thì coi thường.”
Tô Hiểu Nhiên bĩu môi, đeo túi xách: “Bà nội tớ chữa bệnh cần tới mắy trăm triệu, mạng người cũng không đắt bằng một bữa cơm ở cái chỗ Lâu đài Tím kia, tớ không mời nữa.”
Cô vừa bước được hai bước, như chợt nhớ ra chuyện gì, quay đầu nhìn Đường Nhắt Vi phẫn nộ: “Hơn nữa, lúc bà nội tớ bị bệnh, bọn họ mới quyên góp được sáu triệu.”
“Tớ mời họ ăn bữa cơm đắt tiền như vậy để làm gì.”
Đường Nhất Vi: “…”
Cậu còn nhớ rõ cái này cơ à?
“Lớp trưởng vừa nãy nói muốn cậu mời ăn cơm, cậu vui vẻ đáp ứng thế còn gì?”
Tô Hiểu Nhiên bĩu môi: “Tớ chỉ nghĩ đến ăn một bữa cơm bình thường thôi”
Bởi vì hôm nay Mặc Hiên Sâm phải bàn chuyện làm ăn nên khuya mới về nhà, cho nên buổồi chiều sau khi tan học, Tô Hiểu Nhiên cũng chưa về, mà cùng Đường Nhất Vi tới thư viện học bài.
Mấy ngày trước khi thi giữa kỳ, cô có vài môn không đạt điểm tuyệt đối, nhất định là do mải chơi.
Cô định tranh thủ cơ hội này học bù lại một chút.
Thật ra cô vẫn không yên tâm để Mặc Hiên Sâm đi bàn chuyện làm ăn, vì thế mới ghé vào thư viện gửi tin nhắn cho ông Chu.
“Chồng tôi có tự tin không? Anh ấy không phải rất căng thẳng chứ?”
Viết xong hai câu này, cô ấn nút gửi đi.
Cùng lúc đó, trong văn phòng của tập đoàn Tô Thị, di động trước mặt Mặc Hiên Sâm rung lên.
Người đàn ông cầm lên liếc nhìn một cái, ông Chu cố nhịn cười: “Cậu ấy thực sự rất căng thẳng, nói muốn được nghe mợ chủ động viên.”
Nhận được tin nhắn, mặt Tô Hiểu Nhiên đỏ lên, vội vàng cầm di động ra khỏi phòng tự học, ở trong hành lang bắt đầu ghi âm.
“Ông xã cố lên, anh là người giỏi nhất.”
“Em tin anh nhất định sẽ làm được.”
“Anh đừng căn thẳng quá.”
“Ông xã.”
Mỗi lần sau khi ghi âm, cô lại một lần nhắn hủy.
Dù sao cũng cảm thấy rất ngượng.
Chẳng những thấy ngượng mà còn không có ngữ điệu gì cả.
Lúc Tô Hiểu Nhiên ghi âm đền lần thứ năm, trong góc phòng sáng lên khuôn mặt của một cô gái đang học thuộc bài, chịu không nỗi.
Cô ta trực tiếp đi đến: “Động viên bạn trai mà rắc rối như vậy sao?”
“Cậu nghe tôi, nói cho anh ta một câu thôi “Ông xã ơi em yêu anh, anh phải cố lên” Tuyệt đối so với mấy câu vừa nãy của cậu hữu dụng hơn nhiều.”
Tô Hiểu Nhiên: *…”
Cô nghi ngờ nhìn thoáng qua nữ sinh kia: “Thật à?”
“Đương nhiên.”
Nữ sinh kia liếc mắt nhìn cô một cái: “Bạn trai tôi mỗi lần nghe thấy tôi nói thương anh ấy, đều kích động đến mức hoàn thành trên nhiệm vụ đấy.”
Tô Hiểu Nhiên hai mắt sáng ngời.
Được nữ sinh ở phòng tự học chỉ cách cổ vũ, Tô Hiểu Nhiên rốt cuộc cũng thu được một đoạn ghi âm cũng khá hoàn chỉnh gửi đi.
Thật ra chỉ là một câu đơn giản: “Ông xã ơi em yêu anh, anh phải cố lên đấy.”
Tô Hiểu Nhiên mặt mũi đỏ ửng gửi cho ông Chu, còn dặn ông Chu không được nghe lén.
Xong xuôi, tim của cô đập thình thịch.
Mặc Hiên Sâm có thể sau khi nghe đoạn âm thanh rồi trở về cười nhạo cô mắt.
Cô chuyển điện thoại về chế độ im lặng, giống như kẻ trộm lặng lẽ trở về phòng tự học.
Trong văn phòng lớn như vậy, lặp đi lặp lại giọng của cô gái nhỏ: “Ông xã ơi em yêu anh, anh phải cố lên đấy.”
“Ông xã ơi em yêu anh, anh phải cố lên đấy.”
“Ông xã ơi em yêu anh, anh phải cố lên đấy.”
Thư ký vừa đẩy cửa bước vào đã ý thức được mình có chút thất lễ: “Thưa anh, tôi có cần đi ra ngoài không?”
Mặc Hiên Sâm lúc này mới cười mỉm đem đoạn ghi âm tắt đi: “Vào đi.”
Thư ký đem tài liệu đặt trước mặt bàn làm việc của Mặc Hiên Sâm: “Anh có thể từ từ xem, không cần vội đâu, buổi đàm phán tám giờ tối bắt đầu, anh vẫn còn thời gian cùng bà chủ tán gẫu một lúc.”
Mặc Hiên Sâm thản nhiên cười đặt điện thoại di động sang một bên.
“Thôi bỏ đi.”
“Cô ấy khó khăn lắm mới nói yêu tôi, tôi cũng nên nỗ lực hơn nữa.”
Chín giờ rưỡi tối.
Tô Hiểu Nhiên nhận được hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác.
Nhưng do di động đang để im lặng nên Tô Hiểu Nhiên căn bản không biết.
Cho đến khi quản lý của Lâu đài tím gọi một cuộc cho Đường Nhất Vi.
“Xin hỏi là bạn bè của cô Tô Hiểu Nhiên đúng không?”
“Các cô cậu ở Lâu đài Tím tiêu hơn hai tỷ tư, nói là cô Tô Hiểu Nhiên mời, xin hỏi cô có thể liên hệ với cô Tô không ạ?”
Đường Nhất Vi suýt chút nữa đánh rơi điện thoại: “Bao nhiêu?”
“Hai tỉ tư ạ.”
Giọng nữ phía đầu dây bên kia lại lạnh như băng: “Đương nhiên, chúng tôi chỉ muốn xác minh tình hình một chút, nếu cô Tô không định trả số tiền này như đã hứa, chúng tôi sẽ xử lý hai mươi tám người kia.”
Đường Nhất Vi run tay: “Các vị sẽ xử lý họ như thế nào?”
“Chúng tôi đương nhiên sẽ xử lý theo cách của chúng tôi.
Tóm lại, chúng tôi sẽ không để lỗ.”
“Xin hỏi cô có liên lạc được với cô Tô không?”
Hai mắt Đường Nhất Vi tối sầm lại: “Cô chờ chút, chúng tôi lập tức tới đó.”
Đám người ngu ngốc này đúng là không biết trời cao đất rộng.
Tô Hiểu Nhiên không tới mà cả đám dám bước vào phung phí.
Lúc chiều Tô Hiểu Nhiên nói muốn cho họ leo cây, cô còn cảm thấy không việc gì.
Người có ý thức sẽ không ăn trước khi người mời tới?
Nhưng đúng là, bạn học của bọn họ, đến một chút hiểu biết cũng không có.
Cô vội vàng vào phòng tự học kéo Tô Hiểu Nhiên ra: “Chúng ta phải đến Lâu đài Tím một chuyền rồi.”
Dù sao cũng không thể để hai mươi tám người này gặp khó khăn?.