Đọc truyện Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch – Chương 5: Trở Về Ăn Cơm Với Tôi
Sau khi tỉnh táo lại, Tô Hiểu Nhiên vội vàng nhặt điện thoại lên và ngẩng đầu cười với Dịch Quốc Thiên: “Đàn anh à…!em không ngờ anh lại đang làm việc ở đây đấy.”
Trên khuôn mặt đẹp như ngọc của Dịch Quốc Thiên lộ ra vẻ tươi cười.
Anh ấy vươn tay xoa đầu Tô Hiểu Nhiên đầy cưng chiều: “Sao mà vẫn còn hấp tấp như vậy chứ? Em đã bao nhiêu tuổi rồi?”
Đôi mắt của Tô Hiểu Nhiên sáng rực lên, trả lời với vẻ nghiêm túc: “Hai mươi tuổi” Người đàn ông khẽ cười một tiếng: “Tại sao em lại đến bệnh viện vậy?” Cô chỉ vào căn phòng ở phía sau: “Bạn em đang nói chuyện với anh họ của cô ấy.”
Đôi mắt của Dịch Quốc Thiên nhìn thoáng qua đồng hồ: “Bây giờ đã đến giờ ăn trưa rồi và có lẽ còn phải đợi một lúc nữa thì bạn của em mới đi ra”
“Đúng lúc anh muốn đi ăn cơm trưa, em có muốn cùng đi ăn với anh không?” Tô Hiểu Nhiên mím môi suy nghĩ một lúc, sau đó mới gõ cửa và bảo với Đường Nhất Vi.
“Chúng ta đi thôi.” Dịch Quốc Thiên nở nụ cười thản nhiên rồi đi ở phía trước, còn Tô Hiểu Nhiên thì lặng lẽ theo sau.
Tô Hiểu Nhiên ngưỡng mộ Dịch Quốc Thiên có lẽ bắt đầu từ khi cô học lớp mười một.
Năm đó, khi bà nội đến trường tìm cô thì đột nhiên phát bệnh và ngất xỉu.
Dịch Quốc Thiên đã vội vàng chạy đến để kịp thời sơ cứu và công bà nội của cô đi đến một bệnh viện ở gần đó.
Ngày hôm đó trời đầy nắng, anh ấy đứng ở hành lang bệnh viện, nói với Tô Hiểu Nhiên rằng mình là sinh viên trường y và đã dạy cho Tô Hiểu Nhiên rất nhiều kiến thức để chăm sóc cho bà nội.
Đó là lần đầu tiên Tô Hiểu Nhiên có thiện cảm với một người con trai.
Và đây cũng là động lực để cô đăng ký vào trường y sau này.
Cô muốn được học cùng trường với anh ấy và đi trên con đường mà anh ấy đã đi.
Tuy nhiên, sau khi thật sự thực hiện được nguyện vọng này thì cô lại không có can đảm đi tìm anh.
Lần cuối cùng cô gặp Dịch Quốc Thiên là khi cô vẫn đang học cấp ba.
Lúc đó, Dịch Quốc Thiên đã đến cổ vũ cố.
Dịch Quốc Thiên dẫn cô đến một nhà hàng nhỏ và sạch sẽ.
“Em muốn ăn cái gì?”
Khi cởi áo khoác dài màu trắng ra, Dịch Quốc Thiên càng trở nên đẹp trai hơn và động tác lật giở thực đơn của anh trông rất linh hoạt: “Nếu anh nhớ không làm thì em thích ăn đồ ngọt đúng không?”
“Đúng ạ.”
Đã lâu không gặp đàn anh, Tô Hiểu Nhiên căng thẳng đến mức giọng nói của cô như bị nghẹn lại.
Đột nhiên, điện thoại của cô đổ chuông, trên màn hình hiện lên một dãy số lạ.
Tô Hiểu Nhiên nói một câu xin lỗi, sau đó nghe điện thoại.
“Đang ở đâu?”
Giọng nam trầm thấp và lạnh lùng có chút quen thuộc vang lên bên tai cô, cô nhíu mày: “Anh là…” “Mặc Hiên Sâm”
“Tại sao anh lại có điện thoại của em?” “Có gì lạ sao?”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền đến tại cô qua chiếc điện thoại: “Trở về và ăn cơm với tôi”
Tô Hiểu Nhiên lúng túng liếc nhìn Dịch Quốc Thiên vẫn còn đang nghiên cứu thực đơn ở trước mặt cô: “Em…!em có thể trở về vào tối nay được không?”
Đàn anh đã lâu không gặp chủ động mời cô đi ăn cơm cho nên cô cũng không thể vừa mới ngồi xuống mà đã muốn rời đi được.
Ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc: “Mười phút.” “Được rồi.” “Bạn trai của em sao?” Sau khi cúp điện thoại, Dịch Quốc Thiên cười và hỏi cô.
“Không phải bạn trai của em.” Tô Hiểu Nhiên ngượng ngùng mà gãi đầu: “Đó là chồng của em”
Nụ cười trên mặt của Dịch Quốc Thiên đông cứng lại.
Một lúc lâu sau, anh ấy có hơi tự chế nhạo bản thân mà cười: “Em kết hôn sớm như vậy ư? Chuyện này đã xảy ra khi nào thế?”
“…!Ngày hôm qua.”
Vẻ tự chế giễu trong mắt của Dịch Quốc Thiên càng sâu hơn, anh ấy khẽ họ một tiếng: “Em đã kết hôn rồi mà đàn anh vẫn chưa tặng quà gì cho em cả.
Bữa cơm này coi như là để chúc mừng em đi.”
Nói xong, anh ấy gọi người phục vụ để chuẩn bị gọi món.
“Không cần đâu ạ.”
Tô Hiểu Nhiên ngăn anh ấy lại: “Em uống một cốc nước rồi sẽ đi luôn.
Chồng của em bảo em về ăn cơm.
với anh ấy”
Khuôn mặt của Dịch Quốc Thiên đột nhiên trắng bệch.
Một lúc lâu sau, anh ấy thở dài: “Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?” Ở bên nhau bao lâu rồi sao? Tô Hiểu Nhiên suy nghĩ cẩn thận, hình như cô và Mặc Hiên Sâm đã ở bên nhau…!một ngày và hai giờ? Tất nhiên là cô sẽ không trả lời anh ấy như vậy.
Cho nên cô bắt đầu nói dối: “Hơn hai tháng ạ.”
Dịch Quốc Thiên nở nụ cười: “Ngắn như vậy sao? Hai người đã yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên ư?”
Tô Hiểu Nhiên cảm thấy có chút chột dạ mà cầm cốc lên uống một ngụm nước: “Vâng ạ, em với anh ấy đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.”
Không hiểu sao mà cảm giác ấm áp của đôi môi khi tiếp xúc với nước lại khiến cô nhớ đến cảm giác khi anh hôn cô vào ngày hôm qua.
Môi của Mặc Hiên Sâm nhìn có vẻ cứng rắn, nhưng khi hôn lên thì lại rất mềm mại và nóng bỏng…!Trên hai má của cô gái hiện lên một chút ửng hồng.
Ở trong mắt của Dịch Quốc Thiên, cô đỏ mặt là bởi vì xấu hổ khi nhắc đến người yêu của mình.
Vì vậy, sắc mặt anh ấy càng trắng hơn.
“Hiểu Nhiên!”
Lúc hai người đang im lặng, Đường Nhất Vi đã mở cửa đi vào: “Lái xe của chồng cậu đang đợi cậu ở bên.
ngoài đấy.
Cậu còn muốn nói chuyện một lúc nữa sao?”
Tô Hiểu Nhiên vội vàng nhìn thoáng qua đồng hồ thì thấy đã hết đúng mười phút từ khi kết thúc cuộc gọi giữa cô và Mặc Hiên Sâm.
Do vậy, cô đứng dậy và nhìn Dịch Quốc Thiên với vẻ mặt xin lỗi: “Đàn anh à, khi nào rảnh chúng ta sẽ nói
chuyện tiếp nhé ạ”
Dịch Quốc Thiên gật đầu: “Em đi cẩn thận nhé.”
Ngồi ở bên cửa sổ của nhà hàng, anh ấy nhìn Tô Hiểu Nhiên bị một cô gái kéo tay, cười vui vẻ rồi đi vào một chiếc BMW màu đen đang đỗ ở ven đường.
Khóe môi của Dịch Quốc Thiên lộ ra một nụ cười đau khổ.
Dường như cô ấy đang sống rất hạnh phúc.
“Hiểu Nhiên, đây là thuốc điều trị mắt cho chồng của cậu mà mình đã nhờ anh họ của mình làm ra”
Vừa lên xe, Đường Nhất Vi lập tức nhét vài lọ thuốc vào túi xách của Tô Hiểu Nhiên: “Trong lòng người tàn tật đều rất tự ti.
Nếu cậu nói thuốc này dùng để chữa mắt của anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ nghĩ cậu đang khinh thường mình, cho nên cậu hãy nói với anh ta rằng đây là một loại vitamin giúp nâng cao sức đề kháng của cơ thể”
“Hướng dẫn sử dụng và nhãn đều bị mình xé đi rồi, còn liều lượng và thời gian uống thuốc thì được viết trên tờ giấy.”
“Cảm ơn cậu nhé.”
Tô Hiểu Nhiên còn đang chán nản vì không thể nói thêm vài câu với Dịch Quốc Thiên, trong lòng cô rất rối bời nên không có tâm trạng đi nghiên cứu tác dụng của loại thuốc này.
Sau khi ông Chu đưa Đường Nhất Vi đến trước cổng trường, ông ấy lập tức lái xe đưa Tô Hiểu Nhiên trở về biệt thự.
Trong căn biệt thự trống trải và lạnh lẽo, Mặc Hiên Sâm đang ngồi một mình ở bàn ăn.
Ánh nắng giữa trưa chiều vào người anh tạo ra một cái bóng đen dài, trong không gian dường như tràn ngập một sự cô độc.
và đang bao vây xung quanh anh.
Vừa trở lại biệt thự, Tô Hiểu Nhiên rửa tay xong liền chạy tới.
Sau khi ngồi xuống ghế, cô sửng sốt mà nhìn một bàn lớn có nhiều đồ ăn cao cấp và được bày biện sang trọng: “Có khách đến sao?”
“Không có
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông mặc áo lụa đen vang lên: “Chỉ có hai chúng ta thôi” Tô Hiểu Nhiên kinh ngạc đến mức suýt nữa thì không nói nên lời: “…!Làm sao ăn hết được chứ?”
“Đúng là không thể ăn hết được.” Mặc Hiên Sâm chậm rãi cầm đũa lên, “Tôi đã đặc biệt yêu cầu nhà bếp làm thêm vài món nữa”
“Tại sao vậy?”.
Tay cầm đũa của người đàn ông hơi ngừng lại một chút, sau đó anh nụ nở cười: “Để đề phòng”
“Vào ngày thứ hai sau khi kết hôn, mợ Mặc lại lập tức đến một nhà hàng nhỏ để ăn tối với một người đàn ông khác, điều này sẽ khiến những người khác cảm thấy rằng tôi đã đối xử nghiêm khắc với mợ Mặc đây.”
Tô Hiểu Nhiên: “…”
“Anh…” “Có phải anh biết vừa nãy em đang ở trong một nhà hàng đúng không?”
Người đàn ông tiếp tục ăn thức ăn với vẻ thờ ở: “Có vẻ như mợ Mặc đúng là đã đến nhà hàng với một người đàn ông khác.”
Tô Hiểu Nhiên: “…”
Anh ấy nghĩ rằng cô ngốc đúng không?
Cô cũng không phải không nghe hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh!
Cô ghét những người thích nói vòng vo!
Sau khi hít sâu một hơi, Tô Hiểu Nhiên nói: “Không phải là em nghĩ đồ ăn ở nhà không ngon và cũng không phải là không muốn trở về ăn, chỉ là em tình cờ gặp được một người quen ở trong bệnh viện.”
Người đàn ông nhướng mày: “Em đến bệnh viện làm cái gì vậy?”
Tô Hiểu Nhiên đứng dậy, lục trong túi xách rồi đặt những từng lọ thuốc mà Đường Nhất Vi đưa cho cô xuống trước mặt anh: “Sức khỏe của anh không tốt cho nên em đến lấy vitamin cho anh.”.