Đọc truyện Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch – Chương 2: Video Kỳ Lưng
Tô Hiểu Nhiên nghi hoặc: “Tôi ra ngoài rồi, anh có thể tự tắm sao?” Anh ta không phải cái gì cũng không nhìn thấy sao?
Người đàn ông không nói chuyện.
Nhưng không khí xung quanh càng lạnh lẽo hơn.
Đại khái là ý thức được anh ta tức giận rồi, Tô Hiểu Nhiên chỉ thể sợ hãi ôm khăn tắm rời đi: “Vậy anh cẩn thận chút nha.”
“Có chuyện thì gọi tôi đó!”
Từ phòng tắm ra ngoài, Tô Hiểu Nhiên đứng ngồi không yên, vẫn luôn vô tình nhìn chằm chằm về hướng phòng tắm.
Phòng tắm trơn trượt như vậy, ngộ nhỡ anh ta không cẩn thận té ngã thì làm sao bây giờ? Lỡ như vận khí không tốt ngã chết rồi thì phải làm sao? Cô vừa mới kết hôn, cũng không muốn nhanh như vậy đã mất chồng.
Lúc cô đang thấp thỏm không yên, điện thoại của cô vang lên.
Là bạn thân của cô Đường Nhất Vi gửi tới một cái video.
Tên của video là: Tài liệu học tập!
Tài liệu học tập?.
Tô Hiểu Nhiên bẩm mở, trong lòng còn nghĩ thầm, thi cuối kỳ vẫn còn sớm mà, sao bây giờ đã phát tài liệu học tập cho cô rồi?
Video mở ra, bên trong là một người phụ nữ quần áo không chỉnh tề đang ghé lên cơ thể của một người đàn ông.
Khuôn mặt Tô Hiểu Nhiên nhất thời đỏ bừng, cô hoảng loạn muốn tắt video đi.
Cái điện thoại rẻ tiền thế mà lại đơ đúng lúc này!
Ngay tại lúc cô đang loay hoay tìm cách tắt đi, cửa phòng tắm mở ra.
“Um…”
Mặc Hiên Sâm từ trong phòng tắm đi ra, bên tai đều là âm thanh khó nghe.
Sắc mặt người đàn ông tối sầm xuống: “Cô đang làm cái gì?”
Tô Hiểu Nhiên vốn đang gấp đến độ toàn thân đổ mồ hôi, bị anh ta dọa như vậy, giật nảy mình, suýt chút nữa liền quăng điện thoại xuống đất.
Cô vừa sợ vừa gấp, cuối cùng dứt khoát nhét điện thoại vào trong chăn.
Âm thanh có chút nhỏ đi, nhưng người phụ nữ kia kêu khoa trương quá rồi.
“Cô…”
Mặc Hiển Sầm nhìn cô, cau mày.
“Tôi…!tôi đang xem video kỳ lưng!”
Tô Hiểu Nhiên vụng về dùng thân mình đè xuống chăn, vọng tưởng ngăn chặn âm thanh của người phụ nữ kia.
Gương mặt đẹp trai của Mặc Hiên Sâm nhăn lại: “…!Video kỳ lưng?”
“Đúng” Tô Hiểu Nhiên gắt gao đè lên chăn, lau mồ hôi trên trán: “Chính là một người đàn ông kỳ lưng cho một
người phụ nữ, chà xát rất gắng sức, sau đó người phụ nữ kia vừa đau khổ lại vừa thoải mái kêu lên”
Mặc Hiên Sâm: “…”
Có phải cô ta không những cảm thấy anh là một người mù, mà còn cảm thấy anh là một thằng ngu không?
Trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.
Âm thanh của người phụ nữ trong video loáng thoáng từ trong chăn truyền ra, cả người Tô Hiểu Nhiên chỉ mặc nội y đang dùng một loại tư thế kỳ ba đè ép trên chăn.
Màu vàng ấm của ngọn đèn lưu ly chiếu lên cái eo thon gầy và đôi chân dài trắng nõn của cô, vậy mà lại có một loại mập mờ khiến tim của người ta phải đập loạn nhịp.
Hô hấp của Mặc Hiên Sâm dần dần trở nên nặng nhọc, con ngươi cũng dần tôi đi.
Trên trán Tô Hiếu Nhiên thấm ra từng giọt mồ hôi li ti.
Đây là lần đầu tiên cô biết, ôm một cái chăn mềm mà lại mệt đến mức này.
May mà không được bao lâu thì video kết thúc.
Cô lau lau mồ hôi trên trán, mò điện thoại đã nóng ran từ trong chăn ra.
Người đàn ông ngồi bên mép giường, cười như không cười nhìn cô: “Hai người kia kỳ lưng xong rồi?” Tô Hiểu Nhiên xấu hổ cười cười: “Ừm, xem xong rồi…”
“Quả nhiên kỳ lưng dùng sức quá không tốt.” Mặc Hiên Sâm: “..”
Thấy anh không có phản ứng, Tô Hiểu Nhiên chột dạ xóa video đi, sau đó căm phẫn gửi tin nhắn cho Đường Nhất Vi: “Cậu hại chết tớ rồi!”
Đường Nhất Vị trả lời: “Không phân biệt tốt xấu, không hiểu lòng tốt của người ta!”
“Không phải cậu nói, chồng mới cưới của cậu là một người tàn tật sao?” “Chị đây đặc biệt tìm video cho cậu, học được chưa?” Khuôn mặt Tô Hiểu Nhiên đỏ bừng lên: “Cậu đi chết đi!” Dù sao Mặc Hiên Sâm cũng là một tên mù, cho nên Tô Hiểu Nhiên cũng không có né tránh anh.
Mỗi một tin nhắn của cô và Đường Nhất Vi, Mặc Hiện Sâm đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
“Vừa rồi tớ muốn tắt video đi, điện thoại lại bị đơ, bị anh ấy nghe thấy rồi!”
“Anh ấy hỏi tớ đang làm gì, vất vả lắm tớ mới lừa được!” “May mà anh ấy là một tên mù! Nếu không thì tớ đi chết cho rồi!”
Mặc Hiên Sâm: “…”
“Ha ha, Hiểu Nhiên, chắc chắn là cậu đang cố ý chọc cười tớ!” “Đi chết đi!”
“Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, tớ sẽ không làm chậm trễ cậu và anh chồng mù đẹp trai của cậu làm chuyện chính sự nữa!”
Mặc Hiên Sâm hơi hơi cau mày, anh chồng mù đẹp trai?
Thật khó nghe.
Thở dài một hơi, Tô Hiểu Nhiên buông điện thoại xuống, ngước mắt nhìn anh: “Chúng ta bắt đầu đi.” Người đàn ông nhìn chằm chằm cô, không nói chuyện.
Bàn tay của cô gái nhỏ nắm chặt thành nắm đấm.
Thời gian cô quen biết người đàn ông trước mặt này còn chưa đến hai mươi tư tiếng.
Cô cũng nhìn ra anh ấy không thích cô.
Nhưng…!
Thím nói, đêm động phòng hoa chúc, là nhất định phải làm, nếu không sau này sẽ không hạnh phúc!
Cô bổ nhào lên người Mặc Hiên Sâm, hai tay vòng quanh cổ anh, đôi môi hồng mềm mại hôn lung tung lên bờ môi mỏng lạnh lẽo của anh.
Cái lưỡi mềm mại thơm tho tiến vào miệng anh dò xét, trục trặc vụng về cuốn lấy lưỡi anh, giống như trẻ con đang nhấm nháp trái cây đông lạnh vậy, quấn quýt không rời.
Con người trong mắt Mặc Hiên Sâm dần tối xuống.
Vẻ mặt cô gái nhỏ này chuyên chú mà nghiêm túc, dường như quyết tâm muốn cùng anh tiến hành chuyện đó vậy.
Bàn tay của người đàn ông ôm lấy eo nhỏ của cô: “Không hối hận?” Tô Hiểu Nhiên đỏ mặt gật đầu: “Anh là chồng tôi, tôi không hối hận” Mặc Hiển Sầm nhìn cô, đáy mắt nhiều hơn một tia dịu dàng.
Giọng nói trầm thấp của anh khàn khàn kiềm chế: “Không sợ đau?”
Cô mím môi, muốn thuận thế tiến thêm một bước, lại bị người đàn ông nắm chặt cánh tay: “Loại chuyện này, để đàn ông chủ động là được rồi.”
Sáng sớm hôm sau, hai người giúp việc làm bữa sáng uể oải mở cửa nhà.
“Mợ chủ mới trông thì ngốc ngốc nghếch nghếch, cậu chủ không nhìn thấy, đi đứng lại không tốt, hai người họ đêm qua có thể thuận lợi sao?”
“Hình như là rất thuận lợi, tôi nghe thấy vệ sĩ trực ban đêm qua nói, nghe thấy mợ chủ mới kêu.”
“Lúc bắt đầu mợ chủ kêu rất lớn, sau đó hình như bị giấu vào trong chăn, nhưng mà vẫn kêu rất vui sướng”
“Thật không? Mợ chủ này nhìn qua rất đơn thuần, không nghĩ tới…”
Hai người hầu một bên buôn chuyện, một bên đi về phía phòng bếp.
“Chào buổi sáng!”
Cô gái với gương mặt tròn đeo một cái tạp dề nhỏ, đang tràn đầy sức sống lưng hai bát cháo đặt lên bàn ăn: “Đi làm sớm như vậy sao?”
Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Hai người giúp việc ngơ ngác nhìn nhau.
Sau khi xác định cô không nghe thấy bọn họ nói chuyện xong, hai người vội vàng nhận lấy thứ gì đó trong tay cô: “Mợ chủ, cô rời giường sớm thế?”
Tô Hiểu Nhiên cười híp mắt nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường: “Không sớm! Đã hơn sáu giờ rồi!”
Đêm qua cô không ngủ ngon, thức dậy muộn hơn bình thường một chút.
Người hầu có chút hoang mang, mợ chủ nhỏ này ghét bỏ bọn họ tới muộn sao? Hai người bối rối đi chuẩn bị bữa sáng, mới phát hiện, trên bàn đã bày đầy đồ ăn rồi.
Trứng luộc, rau trộn, còn có mấy cái bánh rán vàng óng ánh.
Người hầu kinh ngạc: “Mợ chủ, những thứ này…” “Tôi làm đó!”.
Tô Hiểu Nhiên cười tủm tỉm: “Tôi không biết chồng tôi thích ăn gì, nên dựa theo những thứ tôi bình thường làm cho bà nội ăn, tùy tiện làm một chút thôi.”
Nói xong, cô bước qua, đẩy mấy cái bánh rán tới trước mặt người hầu: “Tôi không nghĩ tới hai người đến sớm như vậy, cho nên không có làm cho hai người”
“Nếu không…!các người ăn trước đi, tôi lại đi làm!”.