Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 17


Bạn đang đọc Trộm Hôn Dịu Dàng FULL – Chương 17


Edit: Eddy
Beta: Ano
Đêm đó, Lâm Lạc Chỉ không giải thích một câu.

Lục Kiến Trạch sau khi đưa cô về nhà, cũng không quay lại quán bar.

Tuy nhiên, ngày hôm sau, khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Lục Kiến Trạch lại đứng chờ ở trước cửa lớp, cũng vì đó mà khiến người cùng khối bàn tàn xôn xao.

Lâm Lạc Chỉ đỏ mặt cõng cặp sách từ trong phòng học đi ra ngoài, còn Lý Triệu Dương thì cứ luôn nằng nặc đòi đi theo cô cho bằng được.

“Anh họ?” Đây là câu đầu tiên mà Lục Kiến Trạch đã hỏi cô.

Lâm Lạc Chỉ không phản ứng nhưng vẫn nhanh chóng ngẩng đầu, mở to hai mắt.

Cô không nói chuyện này với Lục Kiến Trạch mà.

Ở phía sau, sắc mặt Lý Triệu Dương đã vô cùng khó coi bởi vì hai người họ không hề quan tâm đến sự tồn tại của cậu, thậm chí đã quên mất cậu vẫn đang hiện diện ở đây, vì thế cậu hắng giọng một cái.

Thế nhưng, mặt mũi Lâm Lạc Chỉ vẫn còn đỏ bừng chưa hồi phục lại.

Một lát sau, Lục Kiến Trạch chợt cười một cái, “Đi thôi.


Ba người lần lượt đi tới cổng trường nhưng sau đó lại bị một đám người chặn đường.

Có điều chỉ có một mình Lý Triệu Dương bị ngăn lại, mà người ngăn cậu vừa hay chính là tên nhân viên quán bar tối qua.

Hôm nay bọn họ không mặc đồng phục nhân viên, ăn mặc xộc xệch, đặc biệt là tên đầu xỏ tóc vàng, cánh tay hắn được bao phủ bởi một hình xăm lớn màu sắc lòe loẹt.

Lâm Lạc Chỉ lơ đãng liếc mắt, trong lòng cũng run theo, cô không tiến đến phía trước, mà quay đầu lại nhìn Lý Triệu Dương bị ba người chặn lại.

Lục Kiến Trạch lùi về vài bước, thấp giọng nói, “Không cần làm gì đâu, đó là cảnh cáo đấy.



Lâm Lạc Chỉ nắm chặt đồng phục, nhỏ giọng hỏi, “Cảnh cáo…… Cái gì cơ……”
Lục Kiến Trạch không nói gì nữa, chốc sau, anh hướng mắt nhìn phía bên kia, “Cảnh cáo trẻ con không được yêu sớm.


Lâm Lạc Chỉ bị nói trúng tim đen, lập tức hoảng loạn cúi thấp đầu xuống, nhưng cô không thể giải thích với Lục Kiến Trạch rằng tình cảm của cô rốt cuộc đang đặt lên người ai.

Liên tục vài ngày sau, Lý Triệu Dương không chủ động tiếp xúc với Lâm Lạc Chỉ nữa, thậm chí lúc cô hỏi chuyện còn cố ý giữ khoảng cách với cô.

Điều này giúp cho những mối quan hệ của Lâm Lạc Chỉ được thoải mái một chút, nhưng cô cũng đồng thời nhận ra được những điểm thiếu sót của mình.

Quan hệ của cô và Lý Triệu Dương cũng được tính là ngày càng thân thiết, nhưng lúc đó cô vẫn không ý thức được chuyện này.

Vì thế, chiều hôm đó, Lâm Lạc Chỉ nói xin lỗi với Lý Triệu Dương.

Lý Triệu Dương nghe xong xua tay cười cười, “Kỳ thật tớ đã sớm nhìn ra, tớ cũng biết anh ấy không phải anh họ cậu, nhưng cậu có biết không, có đôi khi nam sinh rất khó có thể bị thuyết phục, tuy rằng cho tới bây giờ tớ vẫn không phục Lục Kiến Trạch, nhưng trải qua lần này tớ cũng đã nhận ra vài chuyện, trong tim cậu không có tớ thì tớ có cố gắng cũng vô ích.


“Cho nên hai chúng ta vẫn nên làm bạn cùng bàn” Lý Triệu Dương nói, “Hơn nữa cậu học giỏi như vậy, không chừng tớ còn có thể hỏi cậu, còn bài tập toán nữa, nếu cậu thấy tớ phiền, sau này tớ phải tìm ai để chép đây.


Khóe miệng Lâm Lạc Chỉ cuối cùng cũng nhiễm ý cười, nhưng lại rất mau chóng biến mất không còn dấu vết, bởi vì những lời của Lý Triệu Dương nói chính là những gì mà cô đã trải qua gần đây.

Cô chưa từng có loại cảm giác này với ai.

Loại cảm giác này giống như con dao hai lưỡi,lúc đầu rất tốt đẹp, làm người ta có cảm giác an toàn, thậm chí giúp người đó tìm lại được khát vọng sống.

Có điều sau này cô đã dần nhận ra, đây có thể là một hố sâu không đáy, nó khiến cô không kìm được mà sợ hãi, ấy vậy mà cô lại không màng lý trí mà bước từng bước đến đó
Học kì hai của cấp ba đã kết thúc lúc nào không hay.

Lâm Lạc Chỉ nhìn thông báo trên bảng đen, ngày kia sẽ được nghỉ làm phòng thi đại học cho học sinh.

Đêm hôm đó, cô quay đầu nhìn lên tầng ba một lúc thật lâu, lớp 12 tan học sớm nên nơi ấy không có một ánh đèn nào sáng lên cả.


.

Hai ngày thi đại học kia, Lâm Lạc Chỉ ở nhà học điên cuồng, thậm chí còn quên xin lỗi khi vô tình đụng phải Lục Kiến Trạch.

Khi kì thi kết thúc, Lâm Lạc Chỉ nhìn thấy cửa phòng Lục Kiến Trạch mở toang, cô chậm rãi đi vào.

Lục Kiến Trạch đang ở bên trong thu dọn đồ đạc.

“Anh  muốn đi đâu?” Đây là lần đầu tiên Lâm Lạc Chỉ mở miệng nói chuyện với anh sau nhiều ngày im lặng.

“Đi làm chỗ kia” Lục Kiến Trạch kéo khóa rương đồ, “Có việc có thể liên hệ tôi.


Lâm Lạc Chỉ khó khăn  nâng mí mắt, “Liên hệ anh…… Anh có thể trở về được sao……”
Tay kéo đồ của Lục Kiến Trạch hơi dừng lại, đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp, sau khi khôi phục, anh trầm giọng nói, “Sẽ về.


Đầu tiên, Lục Kiến Trạch sẽ đi thành phố N, nơi đó có đại học tốt nhất cả nước, đại học N.

Ngày anh đi, Lâm Lạc Chỉ định xóa Wechat của anh, có điều khi định xóa lịch sử trò chuyện thì ngón tay cô lại dao động, Lâm Lạc Chỉ không nỡ ấn nút.

Ném di động lên bàn, cô vùi mặt vào cánh tay.

Tiếng ve kêu vào mùa hè không còn vui tai như năm ngoái nữa, mà thay vào đó là những nỗi phiền muộn vô tận.

Kì thi cuối kì kết thúc, cô liền lên tàu hỏa về quê.

Ông nội Lâm tươi cười đi ra đầu thôn đón cháu trở về, có điều người trong thôn ai cũng đều nhận ra gương mặt ông lão đã già đi nhiều đến thế nào.

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ thì năm học mới bắt đầu, Lâm Lạc Chỉ bước vào lớp 11.


Khai giảng không được mấy ngày, chủ nhiệm lớp lại gọi cô vào văn phòng.

“Lạc Chỉ à, trường chúng ta có ý định mời anh họ em trở về diễn thuyết,” chủ nhiệm lớp chà xát tay, “Nhưng rất nhiều thầy cô lại không thể liên lạc được với em ấy, thầy Lưu là người duy nhất có thể liên lạc còn bị từ chối, em nói xem, em ấy bị sao vậy chứ”
“ Thầy ơi,” Lúc nghe lại cái tên này, Lâm Lạc Chỉ liền cảm thấy mất bình tĩnh, cô giả vờ không có chuyện gì nói, “Nếu anh ấy đã từ chối thì dù có là ai đi chăng nữa, anh sẽ đều từ chối.


“A……” Chủ nhiệm lớp hơi xấu hổ một tí, nhưng vẫn e ngại vì đây là việc nhà trường giao cho ông, nên đành phải tiếp tục nói, “Lý là như vậy, nhưng Lạc Chỉ à, em biết điểm thi của anh họ em năm trước cao bao nhiêu không? Trường chúng ta đã hơn hai mươi năm không có một học sinh nào có thể đỗ Trạng Nguyên toàn tỉnh, em suy nghĩ một chút đi, nếu Trạng Nguyên tỉnh lợi hại như vậy trở về khích lệ tinh thần thi sang năm trường ta không phải sẽ có hy vọng có thêm một Trạng Nguyên nữa sao?”
Lâm Lạc Chỉ chậm rãi nắm chặt đồng phục.

Chủ nhiệm lớp càng nói càng hăng, “Hơn nữa Lạc Chỉ à, giáo viên trường chúng ta đều biết hai em quan hệ tốt, lúc trước Lục Kiến Trạch cũng đã chăm sóc em rất nhiều ở trường mà, em nói với thầy cô nói là hai chuyện khác nhau, nếu không tin thì thử xem, nếu thật sự không được, thầy cũng không làm khó em nữa, cứ như vậy đi, bây giờ em làm thử đi, lấy di động của thầy tới, nhanh lên.


Cánh tay nâng lên rồi lại hạ xuống
Chủ nhiệm lớp thấy thế, lấy điện thoại di động nhét luôn vào trong tay cô, lại ấn mở bàn phím nhập số “Giúp thầy một lần đi, Lạc Chỉ.

” Chủ nhiệm lớp thở dài.

Lâm Lạc Chỉ cắn chặt răng, ấn một dãy số mà đã khắc ghi trong tim từ lâu.

Phía bên kia rất lâu không nhấc máy, mỗi một giây chờ đợi, tim cô cứ theo đó mà chùng xuống.

Ngay khi cô chuẩn bị từ bỏ, bên kia truyền đến tiếng chuyển âm, sau đó là giọng của Lục Kiến Trạch, so với trước kia, giọng anh đã trầm hơn, nhưng lại không có bất kì sự thiếu tôn trọng nào, “Xin chào, ai vậy?”
Trong nháy mắt, cổ họng cô giống như bị nghẹn, Lâm Lạc Chỉ gắt gao nắm chặt đồng phục.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lục Kiến Trạch nhẹ giọng, “Là Lạc Chỉ sao?”
Sự thẳng thắn của anh làm cô ho vài tiếng, ngay sau đó, điện thoại bị chủ nhiệm lớp lấy lại
Chủ nhiệm sốt ruột giải thích vài câu, sau đó mau chóng  trả điện thoại lại cho Lâm Lạc Chỉ.

“Anh họ em muốn hỏi ý kiến em.

” Chủ nhiệm lớp nhỏ giọng nói.

Lâm Lạc Chỉ nghe theo trái tim, cực kỳ thật cẩn thận trả lời “Hả?”.

“Ừ ” Lục Kiến Trạch hỏi, “Cô muốn tôi trở về sao?”
Lâm Lạc Chỉ không biết cảm giác của mình giờ đây là gì, máu trong người cô dường như đông lại, đại não chưa kịp nghĩ ra, một lát sau, cô vô thức nói, “Muốn, tôi muốn anh trở về.


“ Được” Lục Kiến Trạch cúp điện thoại.


Ngày hôm sau, ở sân vận động, Lâm Lạc Chỉ gặp được Lục Kiến Trạch ở buổi diễn thuyết.

Trong tràng vỗ tay nhiệt liệt, những tiếng hâm mộ lọt vào tai cô, thế nhưng cô lại giống như một cái xác không hồn mà ngồi ở ghế khán đài.

Lục Kiến Trạch tự tin bình tĩnh, từng chữ anh nói ra đều phóng khoáng và trôi chảy.

Nhưng ngay lúc này, bên cạnh có giọng nói truyền đến bên tai Lâm Lạc Chỉ.

“ Lúc trước anh ấy không phải nói muốn tự do à? Tôi còn tưởng rằng anh ấy sẽ làm gì đó ngoài dự kiến của mọi người,hoặc chí ít sẽ không phải là một quyết định mọi người đoán ra được?” Một cậu học sinh khinh thường nói, “Hiện tại thì sao? Trạng Nguyên Tỉnh, thần đồng máy tính trường đại học N, có chút gì giống với những Trạng Nguyên trước đây không? Ý chí tự do của anh ta là thể hiện để điểm số sao? Anh ta bây giờ chắc đang vô cùng đắc thắng khi đạt được điểm tuyệt đối nhỉ?”
“ Cậu có thấy phiền hay không hả!” Một học sinh nữ phía trước quay đầu lại, “Xem ra mục tiêu đầu đích của cậu là như thế này, tôi thấy cậu chỉ đang ghen tức với người khác thôi, có cấy cho cậu con chip trí tuệ cậu cũng chả thông minh được như vậy đâu.


“Cmn,” nam sinh cười, “ Tôi chỉ nói sự thật thôi, tôi ghen tỵ ai chứ không dám ghen tỵ với người đạt điểm tuyệt đối đâu, quan trọng là cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Hôm nay anh ta diễn thuyết giống như trái cà tím héo vậy, cậu nói xem, nếu cậu vào được trường đại học yêu thích, nhưng lại phải về trường cũ để diễn thuyết cho đàn em khóa dưới, cậu có vui không? Nó chính xác không phải là tùy tâm trạng mà làm anh ấy đã nói! Tôi muốn nói rằng, anh ấy không có thực hiện giống như anh ấy đã nói, cậu tin tôi đi, trực giác đàn ông nói cho tôi biết rằng anh ấy chắc hẳn là vì một cô gái nào đó mới học trường đại học kia.


“Thôi thôi thôi” Học sinh nữ quay lại bác bỏ lời cậu ta, “Lục thần chính là người miễn nhiễm với tình yêu! Lúc trước có một hoa khôi tìm anh ấy thổ lộ, anh ấy liền trả lời hai chữ:‘cảm ơn’ lạnh lùng, tàn khốc cỡ nào cơ chứ, trong mắt người ta chỉ có học tập, đâu có giống cậu, ngày nào cũng chỉ biết ghen ghét với người khác.


“Cmn, tôi nói không ghen ghét là không ghen ghét,” Học sinh nam hơi bực bội, “ Cậu thử nói anh ta hôm nay không vui vẻ đi? Tôi không thèm cãi với cậu nữa.


Học sinh nữ chầm chậm quay đầu lại nhìn, sau đó, lại không phục mà quay đầu lại trừng mắt nhìn người học sinh nam, không giải thích câu nào.

Người học sinh nam tiếp tục ở phía sau dong dài, nhưng tai Lâm Lạc Chỉ dường như đã bị khóa chặt.

Lục Kiến Trạch là vì thích ai đó, cho nên lựa chọn đại học N sao…… cô lặp lại câu này ở trong lòng.

Cho đến khi thầy giáo thông báo học sinh về lớp, Lâm Lạc Chỉ mới rút ra một kết luận, cô gái đó nhất định phải rất ưu tú, rất xinh đẹp, đứng với Lục Kiến Trạch sẽ rất xứng đôi, mà không phải giống như hai người bọn họ, khiến cho tất cả mọi người đều tin tưởng vững chắc bọn họ chính là anh em họ.

Bị dòng người đẩy đi về phía trước, tay áo chợt bị kéo lấy, Lâm Lạc Chỉ quay đầu lại, thấy được chủ nhiệm lớp đang ôm bụng thở dốc
“Anh họ em, muốn gặp em,” chủ nhiệm lớp giơ tay chỉ vào hướng cửa sau sân vận động, “Mau đi đi.


Lâm Lạc Chỉ đứng yên, ngây ngốc nhìn thấy một bóng người ở cửa sau sân vận động, một lát sau cô chạy như bay qua đó.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.