Bạn đang đọc Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng FULL – Chương 96
Chủ nhật, Hạng Minh Chương được mời đến nhà họ Sở, vì cần phải bàn chuyện nên anh ăn mặc chỉnh tề, cũng không mang theo quá nhiều quà cáp.
Sở Thức Sâm sáng sớm đã ngồi trên xích đu ở hiên nhà đợi, đứng dậy đón tiếp Hạng Minh Chương.
Hôm qua vừa mới gặp, cũng dính nhau hơn nửa ngày, hôm nay đều mang theo tư thái tiết chế.
Trong vườn còn có một chiếc xe khác, Sở Thức Sâm mời luật sư Lôi đến một chuyến.
Hạng Minh Chương mặc một bộ tây trang bằng vải nỉ với hai hàng cúc, hỏi: “Anh đến muộn à?”
“Không có.” Sở Thức Sâm đưa tay chọc vào chiếc cúc màu vàng sẫm, “Thời gian vừa đúng, đi vào thôi.”
Trong phòng tiếp khách ở tầng 1, bà Sở, Sở Thức Hội và luật sư Lôi đều ở đó.
Dì Đường và chị Tú được nghỉ hai ngày nên đã ra ngoài, trên bàn trà không có món tráng miệng tươi mới, chỉ có một bình cà phê và một đĩa hoa quả.
Sở Thức Sâm ngồi cùng Hạng Minh Chương trên ghế sofa hai chỗ ngồi, rót cho mỗi người một tách cà phê.
Sau khi hàn huyên thân mật, bà Sở hỏi: “Tiểu Sâm, con tụ tập mọi người lại đây có chuyện gì thế?”
Sở Thức Sâm ra hiệu cho luật sư Lôi, lấy tài liệu đã chuẩn bị xong ra, nói: “Con cảm thấy sự cố du thuyền có chút kỳ quái, vẫn luôn ở sau lưng điều tra.”
Bà Sở sửng sốt: “Du thuyền … kỳ quái là có ý gì?”
Sở Thức Sâm trả lời: “Con hoài nghi việc du thuyền phát nổ không phải là một tai nạn, mà là một sự cố do người tạo ra.”
Bà Sở cực kỳ hoảng sợ, ban đầu bà chỉ quan tâm đến tính mạng và sự an toàn của Sở Thức Sâm, căn bản không có tâm tư để quan tâm đến những thứ khác, cho rằng toàn bộ sự việc đã được kết luận, đã qua thời gian dài như thế cũng gần như quên mất rồi.
“Làm sao có thể?” bà Sở vội vàng nói, “Vậy là do ai làm? Tại sao, có người muốn hại con sao?”
Sở Thức Hội mặc dù rất ngạc nhiên nhưng cũng đã bình tĩnh lại một chút, nhận lấy tài liệu đọc cùng bà Sở.
Luật sư Lôi mô tả lại quá trình điều tra và những điểm đáng ngờ.
Bà Sở gấp gáp hỏi: “Đã tra ra được chưa?”
Luật sư Lôi nói: “Công ty luật có năng lực hạn chế, may mà có Hạng tiên sinh giúp đỡ điều tra.”
Hạng Minh Chương đang nhấp một ngụm cà phê, không nhanh không chậm nói: “Có hai người thuộc diện tình nghi, đều là người Thái Lan, một trong số đó tên là Alan.”
Sở Thức Sâm kể ra chi tiết, đem những tin tức hiện tại nắm được nói ra, bao gồm cả việc bọn họ bị theo dõi ở Quảng Châu.
Bà Sở nắm chặt tay, đấm mạnh vào đùi: “Sao con không nói với trong nhà sớm hơn? Vạn nhất lại xảy ra chuyện, mẹ không muốn sống nữa đâu.”
Sở Thức Sâm vỗ về: “Điều tra đã lâu nhưng vẫn mắc cạn, con sợ nói ra quá sớm sẽ khiến cho hai người lo lắng.”
Sở Thức Hội rất thông minh hỏi: “Anh hai, vậy anh hiện tại có đầu mối gì không?”
Sở Thức Sâm và Hạng Minh Chương nhìn nhau, bộc bạch ra nỗi hoài nghi của họ, lúc đề cập đến “Lý Tàng Thu”, cậu dừng lại vài giây để quan sát phản ứng của Sở Thức Hội.
Bà Sở ôm lấy Sở Thức Hội, cau chặt mày, không hề phản bác.
Luật sư Lôi đứng trên góc độ của một người ngoài cuộc nói: “Chuyện sự cố là Lý tổng phải chịu trách nhiệm về hậu quả, để áp chế tin tức nên đã rất vội vàng, một chút nghi ngờ đều đã bị bỏ qua.”
Bà Sở thành thật: “Chuyện áp chế tin tức cũng là ý của mẹ, vì sợ ảnh hưởng không tốt.”
Luật sư Lôi bổ sung: “Vâng, chỉ là một loại phỏng đoán, giả sử Lý tổng có vấn đề, sau khi sự cố xảy ra ông ta có thể thuận nước đẩy thuyền.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Tiểu Hội, em nghĩ thế nào?”
Sở Thức Hội dường như nhớ ra một chuyện gì đó, cô nắm tay bà Sở nói: “Anh hai, lúc đó mẹ đáp ứng anh sẽ cùng nhau bán cổ phần cho Hạng Việt, chính là em đã đồng ý.”
“Sở Thức Sâm” vừa khóc vừa nháo đòi treo cổ tự tử, buộc bà Sở phải thỏa hiệp bán cổ phần, sau đó dựa vào danh nghĩa khởi nghiệp để có ý đồ độc chiếm.
Bà Sở vì thế nên đáp ứng, bề ngoài là vì cưng chiều con trai, nhưng thực chất bà có kế hoạch khác.
Không ngờ được Sở Thức Sâm bị tai nạn mất trí nhớ nên bà không bao giờ nhắc đến nữa.
Bà Sở cười chua chát: “Cổ phần trông có vẻ như có thể dùng để phòng thân, nhưng cô nhi quả mẫu nắm giữ sẽ khiến người khác để ý đến, ngược lại cũng không thiết thực.”
Hơn nữa Diệc Tư khi đó năm này qua năm khác tuột dốc, thay vì mất đi vào tay Lý Tàng Thu, tốt hơn là nên bán đi cho một người tốt, may ra còn có thể có chút khởi sắc.
Vì thế bà Sở quyết định chỉ giữ lại cổ phần của Sở Thức Hội, một là do Sở Thức Hội còn nhỏ, cứ xem như Lý Tàng Thu muốn lợi dụng chuyện kết hôn giữa hai nhà để làm gì đó, một hai năm này cũng không có cách nào.
Hai là đây là một con đường rút lui, bà và Sở Triết tập trung vào việc nuôi dưỡng đứa con gái này, nếu sau này Sở Thức Hội muốn gia nhập công ty thì có cổ phần trong tay sẽ suôn sẻ hơn một chút.
Bà Sở bình thường ham mê làm đẹp, duyên dáng, có sự hồn nhiên không đúng với lứa tuổi của mình, ngoại trừ xã giao trang điểm ra dường như không lo lắng điều gì, thật ra trong lòng ẩn giấu một tấm gương soi người.
Sở Thức Sâm thế nhưng lại không ngạc nhiên, lần đó ở Mỹ Tân Đường, Lý Tàng Thu đề nghị để Lý Hành và Sở Thức Hội đính hôn, bà Sở không hề tỏ ra một chút chống cự, ngược lại còn lấy nhu thắng cương phối hợp với cậu ca một bài ca người tốt người xấu.
Sau đó cậu mơ hồ có cảm giác, bà Sở tự mình có tính toán, giả vờ hồ đồ nhưng thật ra đối với con trai con gái có tính toán vô cùng rõ ràng.
Sở Thức Hội và Lý Hành là thanh mai trúc mã, tình cảm khi lớn lên cùng nhau vẫn luôn là sự thật.
Cô đồng ý cho Lý Hành theo đuổi, giao du với Lý Hành, đã từng phỏng đoán rất nhiều lần, trong tấm chân tình đó liệu có xen lẫn chút dục vọng gì khác không.
Trong nửa năm qua mối quan hệ giữa Diệc Tư và Độ Hành đã đổ vỡ, Sở Thức Hội và Lý Hành ngày càng trở nên xa lạ, cô đương nhiên đã hiểu được những sự tế nhị bên trong.
Trong một mối quan hệ cứng nhắc chỉ có hai loại kết quả, hoặc là cố gắng xoay chuyển tình thế, hoặc là phá vỡ cọng rơm cuối cùng và triệt để kết thúc.
Sở Thức Hội không phải là một cô gái đa sầu đa cảm, cô thẳng thắn hỏi: “Anh hai, anh nghĩ nên làm thế nào?”
Sở Thức Sâm đã từng giả thiết, làm theo cách tương tự, tổ chức một bữa tiệc ký kết khác, nói: “Chúng ta diễn một vở kịch khác, đem cổ phần trong tay Tiểu Hội chuyển sang dưới tên con.”
Sở Thức Hội có cổ phần nhưng không có thực quyền, cứ xem như tốt nghiệp xong trực tiếp gia nhập công ty, cũng phải mất ít nhất ba năm năm năm để học hỏi.
Sở Thức Sâm bây giờ đã là giám đốc bộ phận tiêu thụ, có thực quyền, cũng có uy tín, nếu còn có thêm cổ phần của Diệc Tư, Lý Tàng Thu nhất định sẽ cảm thấy bị uy hiếp.
Trước đây, Lý Tàng Thu cho rằng “Sở Thức Sâm” bất tài dễ bị khống chế, nên đã không đồng ý cho hắn bán cổ phần cho Hạng Việt.
Bây giờ thì ngược lại, điều mà Lý Tàng Thu lo sợ là Sở Thức Sâm đang cường thế lại càng có nhiều quyền lực hơn.
Sở Thức Sâm nói: “Tiểu Hội, đợi đến khi Lý Hành biết được nhất định sẽ tới hỏi em, em phải giả vờ là do bị người nhà gây sức ép, là anh ép buộc em.”
Sở Thức Hội hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì anh muốn làm em bị suy yếu đi, anh sẽ làm mục tiêu.” Sở Thức Sâm nói, “Giữa anh và Lý Tàng Thu tích hận đã lâu rồi, một khi mâu thuẫn trở nên gay gắt, ông ta tự nhiên sẽ chĩa mũi nhọn về phía anh.”
Bà Sở lo lắng: “Nói như vậy nghĩa là sao?”
Sở Thức Sâm nói: “Lần trước là một vụ nổ, nhằm vào tính mạng của mọi người, chúng ta không thể lơ là thiếu cảnh giác, vì vậy con muốn đảm bảo an toàn cho Tiểu Hội.”
Sở Thức Hội la lên: “Vậy anh xảy ra chuyện thì phải làm sao? Lần trước là anh suýt chết đấy!”
“Đúng vậy!” bà Sở coi trọng cả hai như nhau, “Tiểu Sâm, lần trước là con đã thoát chết trong gang tấc, lần này không thể mạo hiểm nữa.
Không được, không được, mẹ chịu không nổi đâu!”
Sở Thức Hội ném tài liệu đi, hiếm khi lộ ra khí chất của một đại tiểu thư: “Một năm nay em mới thấy anh thuận mắt, xem anh như anh trai, anh nếu như có gì bất trắc, em và mẹ phải làm sao đây?”
Sở Thức Sâm nói: “Chúng ta dụ rắn ra khỏi hang, cần phải phòng bị thật kỹ càng.”
Hạng Minh Chương vẫn luôn duy trì im lặng, khi nghe thấy chữ “phòng bị” liền ngước mắt lên, anh đã từng phòng bị Hạng Hành Chiêu, phòng bị các thành viên quản trị có suy nghĩ gian dối vàvà cũng từng phòng bị các đối thủ cạnh tranh, loại đề phòng này có thể lỏng lẻo hoặc chặt chẽ, không có thước đo tiêu chuẩn.
Ngay cả khi có, đối phương đi trước một bước như vậy thì phải ứng phó sao đây?
Hạng Minh Chương nói: “Con sẽ giúp đỡ.”
Bà Sở khiếp sợ, suýt chút nữa không để ý đến khách, lịch sự nhã nhặn từ chối: “Minh Chương, không thể liên lụy đến con được.”
“Không phải là liên luỵ.” Hạng Minh Chương nói, “Lý Tàng Thu biết con coi trọng Thức Sâm, cho rằng con ở phía sau chống lưng, nếu như con can dự vào đối với ông ta cảm giác bức ép sẽ càng mạnh hơn.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Anh định làm thế nào?”
Tối hôm qua Hạng Minh Chương đã suy nghĩ rất lâu: “Nghe nói Sở tiểu thư sắp tổ chức triển lãm thiết kế, địa điểm và nhân công hãy giao cho tôi, tôi có thể nhân cơ hội này sắp xếp.”
Triển lãm thiết kế đã mời một số công ty khoa học kỹ thuật, Sở Thức Hội nói: “Hạng tiên sinh, tôi vốn dĩ muốn mời anh làm khách quý của triển lãm.”
“Như thế thì vừa đẹp.” Hạng Minh Chương nói, “Đem việc chuyển nhượng cổ phần sắp xếp vào cùng một ngày, bữa tiệc cần phải đông người mới náo nhiệt.
Vì tính an toàn, bà Sở và Sở tiểu thư sẽ lặng lẽ rời đi, sẽ không ở lại hiện trường.”
Sở Thức Sâm nói: “Cũng đừng về nhà, tốt nhất là nên tránh đi.”
Hạng Minh Chương đã nghĩ kỹ rồi: “Con sẽ phái người bảo vệ trong suốt quá trình, bác gái, đến lúc đó bác và Sở tiểu thư sẽ đi New Zealand vài ngày.”
Sở Thức Hội nói: “Anh hai, còn anh thì sao?”
Sở Thức Sâm nói: “Anh ở lại, không cần biết hung thủ thực sự có xuất hiện hay không, anh với tư cách là đương sự cần phải giải quyết tốt hậu quả.”
Hạng Minh Chương nói: “Bất kỳ kế hoạch nào cũng không có tỷ lệ thắng 100%, bất luận thế nào đi nữa, con sẽ đồng hành cùng em ấy.”
Bà Sở nghe từng câu từng chữ bọn họ nói tràn ngập ăn ý, tâm tình cũng đã bình tĩnh lại, thậm chí còn có cảm động không thể giải thích được.
Nhưng đạo lý thì vẫn phải nói, bà nói: “Minh Chương, bọn bác rất cảm ơn con sẵn lòng giúp đỡ, nhưng chuyện này rất nguy hiểm, nếu như con bị liên lụy, nhà họ Sở không cách nào giải thích được với nhà họ Hạng.”
Hạng Minh Chương nói: “Nhà họ Hạng do con làm chủ, không cần phải giải thích với ai.”
“Nói nhảm, còn mẹ con thì sao.” bà Sở tận tình khuyên bảo, “Đây là chuyện của nhà họ Sở, không thể lôi cả con vào.”
Hạng Minh Chương dừng lại: “Bác gái xem con là người ngoài sao?”
Chuyện hôm nay cần nói chỉ còn sót lại một, Sở Thức Sâm đột nhiên cầm ly cà phê nguội lên, uống một ngụm lớn như uống rượu, làm ướt cổ họng và tăng thêm can đảm.
Cậu tuyên bố nói: “Hạng tiên sinh không phải người ngoài.”
Hạng Minh Chương luôn luôn bắt bẻ tiểu tiết: “Hạng tiên sinh?”
Bà Sở không hiểu gì cả, Sở Thức Hội như hiểu như không hiểu, luật sư Lôi ở bên ngoài nhìn có chút nghi hoặc, vừa hay đúng lúc dì Đường và chị Tú quay lại gõ cửa, mỗi người cầm một hộp đồ tráng miệng mới mua trên đường đi vào.
Người cũng đã đến đủ rồi, vậy thì cứ nghe hết đi, để làm chứng.
Giọng Sở Thức Sâm không được tính là tròn vành rõ chữ, nhưng lại trong trẻo êm tai, sửa miệng đổi xưng hô: “Con và Minh Chương đang hẹn hò.”
Trong phòng tiếp khách lặng ngắt như tờ, Hạng Minh Chương cúi đầu, cố nén nụ cười trên khóe miệng.
Luật sư Lôi đã làm nhiều năm trong ngành, thấy nhiều biết rộng, là người đầu tiên phản ứng: “À … chúc mừng.”
Sở Thức Hội bịt miệng bằng tay phải, cong mắt lên, tay trái giơ ngón cái lên cho Sở Thức Sâm.
Dì Đường và chị Tú sững sờ ở cửa, nhéo nhau một cái, miệng kêu đau, hỏi: “Mấy người có ăn bánh tart không, vừa mới ra lò đây…”
Tâm tình của bà Sở lên xuống chập chùng, không khỏi đè tay lên ngực, lẩm bẩm nói: “Trời ạ, Sở Triết, con trai ông mang về nhà một tổng tài.”
Sở Thức Sâm lúc nói rất thẳng thắn, nói xong lại có chút luống cuống.
Hạng Minh Chương nắm tay cậu, sau đó tỏ rõ thái độ: “Bọn con đã bên nhau một thời gian rồi.”
Sở Thức Sâm nói một cách súc tích: “Cảm tình sâu đậm.”
Hạng Minh Chương nói: “Bất cứ vấn đề gì con nhất định sẽ cùng em ấy giải quyết.”
Bà Sở vừa kinh ngạc vừa vui vẻ đan xen, khoé mắt đỏ hoe, một lúc sau mới bình tĩnh lại.
Bà chợt nhớ tới mấy ngày Tết rồi hỏi: “Tiểu Sâm đi thăm hỏi mẹ con, lẽ nào…”
“Vâng.” Hạng Minh Chương nói, “Mẹ con so với người biết sớm hơn một chút.”
Bà Sở trước đó đã đưa ra lời mời, bây giờ lại càng danh chính ngôn thuận nói: “Bác và Tiểu Hội đi New Zealand, Bạch tiểu thư có muốn đi cùng không?”
Hạng Minh Chương muốn giúp đỡ, việc liên luỵ đến dù thế nào cũng luôn có rủi ro.
Vạn nhất xảy ra chuyện, Bạch Vịnh Đề đang ở nước ngoài xa xôi, thuận tiện che giấu, cũng không cần để lại lo lắng cho anh.
Hơn một năm qua, Bạch Vịnh Đề chưa từng rời khỏi Mạn Trang, một người sống sờ sờ như vậy nhốt mình ở một chỗ trong thời gian dài, làm sao có thể vui vẻ được?
Sở Thức Sâm nói: “Nhân cơ hội này khuyên bác gái ra ngoài hóng gió.”
Hạng Minh Chương hành sự quyết đoán, nhưng độc chỉ có chuyện này là không có tự tin, nói: “Anh thử xem sao.”.