Bạn đang đọc Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng FULL – Chương 26
Trên đường tan làm, Sở Thức Sâm nhận được cuộc gọi từ luật sư Lôi, tài liệu mà cậu muốn đã được gửi đến nhà họ Sở, file mềm đã được gửi đến hộp thư riêng của cậu.
Về đến nhà, Sở Thức Sâm thay quần áo rồi ở trong thư phòng, lôi ra tài liệu bồi thường từ một chồng hồ sơ.
Trang đầu tiên là danh sách chung, liệt kê tên, số CMND và thông tin liên lạc của tất cả mọi người.
Có tổng cộng 42 người đã nhận được tiền bồi thường, bao gồm đội bếp riêng, nhân viên phục vụ, thủy thủ đoàn và tất cả những người được mời tham gia bữa tiệc trên du thuyền đêm đó.
Sở Thức Sâm lần lượt kiểm tra bản mềm, tên của Trương Triệt không có trong danh sách.
Việc bồi thường cần phải được xác minh, văn bản bồi thường cần phải được ký bởi chính hắn ta, vì vậy điều này xác minh được lời nói của Tiền Hoa rằng người chơi bass tại bữa tiệc không phải là Trương Triệt thật.
Trương Triệt giả đó là ai?
Điều càng khiến cho người ta phải suy nghĩ hơn nữa là, ngoại trừ bản thân Sở Thức Sâm, có tổng cộng 43 người trên du thuyền ngày hôm đó, điều đó có nghĩa là có một người đã không được nhận bồi thường.
Người này là Trương Khải, một người phục vụ tối hôm đó.
Điều này được giải thích trong tài liệu, sau khi xảy ra chuyện không có cách nào liên lạc được với Trương Triệt và Trương Khải, cũng không có người nhà nào thay mặt để liên hệ, coi như ngầm thừa nhận đã từ bỏ việc bồi thường.
Giữa hai người Trương Khải và Trương Triệt này rốt cuộc có mối quan hệ gì không? Hay là giống như Trương Triệt còn có thêm một người khác?
Sở Thức Sâm gửi email cho luật sư Lôi hỏi xem bà có biết về điều đó không.
Đợi một lúc sau, luật sư Lôi mới trả lời về tình hình lúc đó.
Hai người quả thực không thể liên lạc được, theo phản hồi từ những người phục vụ khác và các thành viên ban nhạc, Trương Khải và Trương Triệt đã trốn thoát được, nhưng không rõ tung tích của họ và cũng chưa bao giờ thấy xuất hiện lại.
Đuôi tàu bốc cháy trước khi du thuyền phát nổ, có đủ thời gian để sơ tán nên không ai thiệt mạng, hầu hết đều không bị thương.
Sau đó, để dập tắt tình trạng hỗn loạn càng sớm càng tốt, Lý Tàng Thu đã chọn cách giải quyết một cách vội vàng và không tìm hiểu sâu về nó.
Sở Thức Sâm nắm tay vịn ghế ngồi, đốt ngón tay siết chặt lại đăm chiêu suy nghĩ, các thành viên trong ban nhạc đã che giấu thân phận của Trương Triệt, những người phục vụ khác cũng đang che giấu “Trương Khải” sao?
Việc này chưa xong việc khác đã đến, chuyện này không thể gióng trống khua chiêng, cậu uỷ thác cho luật sư Lôi điều tra một chút.
Sau khi đọc xong tài liệu, Sở Thức Sâm cảm thấy vô cùng hoang đường, trên đời này năm này tháng nọ đều không thiếu những chuyện khó hiểu, lại càng không thiếu những người mông muội.
Đang miên man suy nghĩ thì có người gõ cửa.
Sở Thức Sâm cất tài liệu đi, đóng laptop lại nói: “Mời vào.”
Bà Sở mang đến một chén canh, không nóng cũng không lạnh, bà để lên bàn, thăm dò hỏi: “Tiểu Sâm, vừa về nhà đã đóng cọc ở trong thư phòng rồi, sếp bắt con tăng ca à?”
Sớ Thức Sâm đáp: “Không có, con đang xem chút tư liệu thôi.”
Bà Sở rất lo lắng: “Là những thứ luật sư Lôi xử lý hôm nay gửi đến sao? Cái gì vậy, con ở bên ngoài gây ra vụ kiện nào à?”
“Sao có thể chứ, con ngoan lắm mà.” Sở Thức Sâm mô phỏng ngữ khí của bà Sở, tự mình cười trước, “Chỉ là vài tư liệu về du thuyền thôi, để tránh phải gặp người quen quan tâm, con lại không biết gì hết.”
Bà Sở vỗ ngực: “Doạ mẹ sợ chết đi được! Xem xong chưa vậy, uống canh đi!”
Sở Thức Sâm một tay cầm đáy bát, màu canh đậm nhưng không đục, cậu nghĩ đến trà oolong liền hỏi: “Mẹ, mẹ có biết Nhâm Mông không?”
“Nhân viên kỳ cựu của Diệc Tư.” Bà Sở nhớ lại, “Hình như là bộ phận tài vụ, sao thế?”
Sở Thức Sâm nói: “Không có gì, quan hệ giữa ông ấy với chú Lý như thế nào?”
Bà Sở đáp: “Không rõ nữa, ông ấy rất khiêm tốn, là một người có thân hình cao, nhớ là ba con có khen ông ấy làm việc chu đáo cẩn thận, tiền đồ vô lượng.”
Sở Thực Sâm gật gật đầu, đợi bà Sở đi rồi, cậu đem bát canh thong thả ung dung uống, cảm giác như đầu óc tỉnh ra rất nhiều.
Buổi sáng ngày hôm sau, văn phòng tổng tài được dọn dẹp sạch sẽ rồi khoá lại.
Sở Thức Sâm và nhóm dự án B tổ chức một cuộc họp cùng nhau, cuộc đấu thầu sắp diễn ra đồng nghĩa với việc giai đoạn quyết định đã đến, mọi người đều làm việc vô cùng chăm chỉ.
Bộ phận tiêu thụ và bộ phận tư vấn tiền bán hàng của Hạng Việt hợp tác vô cùng ăn ý, cơ chế hoạt động đoàn đội rất hoàn hảo, phân chia rõ nhiệm vụ, cơ chế thưởng phạt đều dựa theo quy định mà làm, không thể thay thế cũng không thể chối cãi.
Sau một số trao đổi công khai và riêng tư, Sở Thức Sâm đã hiểu rõ những điểm khó khăn trong việc kinh doanh của ngân hàng Lịch Tín, chuyển hoá chúng thành những nhu cầu, từ mạnh mẽ đến bình thường, mang lại giá trị không thể thay thế cho việc soạn hồ sơ dự thầu.
Nhóm dự án hai ngày nay đều liên tục mở họp, mọi người phối hợp nhịp nhàng, cả ngày trôi qua lúc nào cũng không biết.
Vào ngày mở thầu, Sở Thức Sâm chọn bộ đồ mà cậu mặc khi đến công ty dược phẩm lần trước, cả đường đi không hề mở miệng, đến ngân hàng Lịch Tín, mở vali lấy ra hồ sơ dự thầu và tiền bảo đảm dự thầu.
Tổng cộng có mười công ty tham gia, buổi sáng lúc tiến hành đã thông báo, công khai những thông tin liên quan của từng công ty, trình tự đấu thầu được quyết định theo hình thức bốc thăm.
Viễn thông Hạng Việt bốc được số thứ tự thứ 6, được sắp xếp vào buổi chiều ngày hôm sau.
Buổi chiều rất dễ buồn ngủ, trước khi vào trận bọn họ tập trung tại quán cà phê dưới tầng của ngân hàng, mỗi người uống một ly espresso nhỏ, cùng nhau cụng ly rồi uống một hơi cạn sạch.
Bành Hân cười toe toét nói: “Nhịn đi, đây gọi là đắng trước ngọt sau!”
Nhóm dự án tinh thần tăng vọt, đi tới ngoài sảnh hội nghị khách sạn, Bành Hân đưa túi máy tính cho Sở Thức Sâm nói: “Thư ký Sở, giúp tôi cầm vào nhé, tôi đi vệ sinh một lát.”
Sở Thức Sâm đoán ra đối phương có dụng ý hỏi: “Có chắc là giao cho tôi không?”
Bành Hân lúc đầu đi thẳng về phía văn phòng Hạng Minh Chương, chất vấn vì sao lại đồng ý cho Sở Thức Sâm vào công ty, lúc đó hắn đã rõ là sẽ có chuyện xảy ra.
Sau này dự án của Diệc Tư thất bại nửa đường, trong lòng hắn đã hiểu rõ.
Đoạn thời gian này làm việc cùng nhau, Bành Hân đã thay đổi cái nhìn về “Sở công tử” gặp vào bữa tiệc lần trước, đúng là đã thay đổi đến long trời lở đất, hắn nói: “Cậu không dám giữ, vậy thì tôi tìm người khác.”
Sở Thức Sâm một tay nhận lấy: “Ai mà không dám?”
Bành Hân khí thế hăng say cười lên: “Thử connect máy chiếu đi, lát nữa gặp.”
Bên trong sảnh hội nghị, phó tổng tài trụ sở chính của ngân hàng Lịch Tín, tổng giám, tổ trưởng nhóm tuyển chọn và ba vị đại biểu chi nhánh đều ở đó, cơ quan bên thứ ba tham gia đánh giá cũng đã đến.
Trong sảnh yên tĩnh trang trọng, Sở Thức Sâm chuẩn bị xong văn kiện thuyết trình, quay lại khu vực bên B ngồi xuống, vẫn như cũ cầm theo bút và giấy.
Điện thoại reo lên, Hạng Minh Chương gửi đến một tin nhắn: Mở thầu chưa?
Sở Thức Sâm: Sắp rồi.
Hạng Minh Chương: Khẩn trương không?
Sở Thức Sâm lại bình tĩnh hơn so với dự liệu: Không.
Với những dự án có tầm quan trọng đặc biệt, mọi người đều sẽ nỗ lực bằng mọi cách có thể, giống như bầy dã thú tranh nhau miếng thịt mỡ, từ lần theo dấu vết đến tấn công, vì sợ rơi vào thế hạ phong, trước trận chiến cuối cùng quyết định thành bại, tâm thế thả lòng có thể sẽ khiến cho phát huy được uy lực tốt nhất.
Hạng Minh Chương dường như cũng cảm thấy như vậy, đáp lại bằng bốn chữ: Thuận theo tự nhiên.
Sở Thức Sâm cất điện thoại di động, buổi thuyết trình bắt đầu, Bành Hân có phong cách rất riêng, chuyên nghiệp nhưng cũng không thiếu hài hước, đặc biệt rất giỏi trong việc thu hút sự chú ý của khán giả.
Cậu nghĩ đến Trạch Phong.
Tiếp theo đó nghĩ đến Hạng Minh Chương, không biết Hạng Minh Chương sẽ trông như thế nào trên bục diễn thuyết.
Sở Thức Sâm lại nghĩ đến chính mình, trong ngành công nghiệp mới ở thời đại mới này, cậu sẽ có thể thao thao bất tuyệt được chứ?
Phương án, hồ sơ đấu thầu, thuyết trình, mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo.
Đây là một cuộc đấu thầu xuất sắc, cũng là một trải nghiệm thống khoái, sau khi hạ màn một cách hoàn mỹ, mọi người ôm nhau, nhóm ra quyết sách của ngân hàng bày tỏ sự tán thưởng đối với họ.
Sau khi rời khỏi ngân hàng Lịch Tín, trời đã chạng vạng, Bành Hân đi gọi Hạng Minh Chương để báo cáo.
Tất cả mọi người đều tràn đầy năng lượng, thần kinh căn bản vẫn chưa thể thả lỏng chút nào, quản lý dự án xua tay: “Hôm nay dù thế nào cũng phải ăn mừng chứ? Tôi gầy hết cả người rồi.”
Trưởng bộ phận tiền bán hàng nói: “Để giám đốc Bành của mấy người đãi đi!”
Trưởng bộ phận tiền bán hàng nói rõ ràng: “Đã gọi cho Hạng tiên sinh rồi, không biết có đến lượt lão Bành tốn kém không đây?”
Quả nhiên, Bành Hân cúp điện thoại và trở lại với vẻ mặt vui mừng, thông báo: “Hạng tiên sinh nói rằng mọi người đã làm việc chăm chỉ, không cần biết thầu này có giành được hay không, tối nay cứ thoải mái mà vui chơi!”
Sau một tràng hoan hô, quản lý nói: “Chúng ta đi ăn tối trước, gọi toàn bộ người trong công ty, ăn đồ đắt tiền!”
Chủ quản đề xuất: “Gần đây có một quán ăn Nhật Bản, siêu đắt.”
“Không được.” Bành Hân ngay lập tức bác bỏ, “Hạng tiên sinh nói không ăn đồ ăn Nhật Bản.”
Trưởng bộ phận tiền bán hàng không tin: “Sao Hạng tiên sinh có thể quản loại chuyện này được chứ, lão Bành, có phải là do cậu không muốn ăn không?”
Bành Hân nói: “Tôi cũng không biết, Hạng tiên sinh đã thực sự nói câu này mà!”
Bên đường gió mát thổi qua, Sở Thức Sâm ở bên cạnh vẫn yên lặng nghe mọi người anh một câu tôi một câu, tóc thổi nhẹ nhàng bay phất phơ, tâm trạng cũng theo đó mà trôi đi.
Mãi cho đến khi đồng nghiệp la lên bảo cậu lên xe thì mới hồi thần.
Cuối cùng lại đến một nhà hàng đồ ăn địa phương kiểu mới cũng rất đắt, chủ yếu là hải sản, đây là lần đầu tiên Sở Thức Sâm tham gia tụ họp, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Vui vẻ đến tận khuya, Sở Thức Sâm mới trở về nhà.
Trong vườn không bật đèn vì sợ thu hút muỗi, bất quá ánh trăng vẫn đủ sáng để soi đường.
Tách espresso kia quả thực rất đậm, cậu không hề thấy mệt, tranh thủ gió đêm mát rượi, cậu ngồi trên chiếc ghế xích đu dưới tán cây, định nghe tiếng ve kêu để thôi miên chính mình.
Điện thoại reo, là Hạng Minh Chương gọi đến từ Thụy Sĩ.
Sở Thức Sâm không có thời gian để tính toán chênh lệch múi giờ, vì vậy cậu nhấn nút nhận cuộc gọi và nói một tiếng “Alo”.
Trong đêm khuya thanh vắng, giọng nói trong điện thoại di động có thể nghe thấy rất rõ ràng, Hạng Minh Chương nói: “Tôi sẽ gửi cho cậu thông tin về cuộc họp ở bên này, ngày mai sắp xếp xong thì gửi cho cho giám đốc bộ phận R&D.”
Sở Thức Sâm nói: “Được.”
Trong điện thoại lại yên lặng, nếu không có việc gì cần phân phó thì đã có thể cúp máy rồi, Sở Thức Sâm đang đợi, mơ hồ nghe thấy một chuỗi tiếng Pháp.
Cậu hỏi: “Anh đang bận à?”
Hạng Minh Chương nói: “Xong việc rồi, đang ra ngoài đi dạo.”
Sở Thức Sâm giọng điệu có chút hồi tưởng: “Tôi có biết ngân hàng Thụy Sĩ.”
Hạng Minh Chương nói: “Cậu nghe có vẻ có tâm trạng rất tốt.”
Hôm nay thực sự rất vui vẻ, Sở Thức Sâm duỗi chân ra đạp đạp trên mặt đất, xích đu đung đưa cao hơn một chút, cậu đem điện thoại áp vào lỗ tai, thấp giọng hỏi: “Tại sao anh lại không cho mọi người ăn món Nhật?”
Hạng Minh Chương trả lời: “Tôi sợ có người dị ứng với món Nhật.”
Sở Thức Sâm cho rằng sự thất lễ lần trước ở quán Nhật kia đã được che đậy rất tốt, không muốn thừa nhận: “Ai?”
Lại một câu tiếng Pháp nữa truyền đến, lần này là Hạng Minh Chương nói với người khác, Hạng Minh Chương trì hoãn hỏi: “Vừa nãy cậu nói gì?”
Sở Thức Sâm hỏi ngược lại: “Câu tiếng Pháp vừa nãy anh nói là gì thế?”
Hạng Minh Chương đáp: “Tôi khen nó (*) đẹp, khiến tôi có hơi rung động.”
Sở Thức Sâm nghe nói người châu Âu lãng mạn, đặc biệt là người Pháp, nam hay nữ đều rất đa tình, trong lúc đi công tác gặp gỡ hẹn hò với người nước khác cũng không có gì là kỳ lạ.
Cậu có chừng mực nói: “Vậy không làm phiền nữa.”
(*) giải thích một chút ở đây là sếp Hạng dùng từ 它 nghĩa là “nó” trong tiếng Việt nhưng đọc là /tā/, còn Sở Thức Sâm có thể đã hiểu lầm thành “cô ấy” 她 cũng đọc là /tā/ nên nghĩ sếp Hạng đang iu đương, chỉ khi viết mới khác thôi nhé =)))
Kết quả Hạng Minh Chương ngay lập tức lại nói chuyện chính sự: “Tôi đã đặt vé máy bay hai ngày nữa về, buổi tối có hẹn với thành viên quản trị của Hạng Việt cũ.”
Buổi tiệc thọ tuần trước, sau khi tạm xử lý cảm xúc hai bên đều đã khôi phục bình tĩnh, đợi đến khi mặt đối mặt sẽ dễ nói chuyện, lại nói thứ hai tuần sau lại không thể tiếp tục vắng họp được nữa.
Hạng Minh Chương đã nói như vậy thể hiện rõ rằng thời gian và địa điểm đã được ấn định, người cũng đã thông báo rồi, tự mình làm vậy đã thể hiện đủ thành ý.
Sở Thức Sâm không có việc gì phải làm nữa, cậu nhớ lại dáng vẻ hết sức lo sợ của quản lý Mỹ Tân Đường, nói: “Mặc dù không biết vảy ngược của anh là gì, nhưng lần nãy hãy khống chế tốt cơn giận.”
Hạng Minh Chương nói: “Nếu như không kiểm soát nổi, vậy phải cần có người nhắc nhở.”
Xích đu đã lên cao rồi, Sở Thức Sâm giẫm lên gạch lát để dừng lại, trong lúc đung đưa có sinh ra một hồi choáng váng.
Tối nay cậu hỏi lần thứ hai: “Ai?”
Hạng Minh Chương lần này đã nghe rõ rồi, lời ít ý nhiều, giống như yêu cầu, lại cũng giống như thỉnh cầu: “Đến sân bay đón, đi cùng tôi.”.