Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 24


Bạn đang đọc Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng FULL – Chương 24


Sở Thức Sâm dọn dẹp thoả đáng rồi ra khỏi nhà, đi về phía căn hộ của Tiền Hoa.

Là một tên có thói quen ăn chơi về đêm, Tiền Hoa ban ngày sẽ không bao giờ rời giường.
Căn hộ nằm ở trong trung tâm thương mại bọn họ lần đầu gặp nhau, Sở Thức Sâm ở tầng 1 mua một món quà sau đó đi thang máy lên.
Cửa bên ngoài dùng khoá mật mã, Sở Thức Sâm trước đây có một cái két bảo hiểm, sản xuất ở Đức, sử dụng mật mã xoay số, không ngờ tới được ngày nay cũng có thể dùng khoá mật mã để khoá cửa nhà.
Tiền Hoa lười biếng thức dậy, trên đường đi đã nhắn mật mã cho Sở Thức Sâm.
Sở Thức Sâm cẩn thận nhập vào.

Ding, cửa mở ra, cậu cảm thấy rất thần kỳ, đẩy cửa ra nói: “Tiền Hoa, tôi là Sở Thức Sâm, tôi vào đây.”
Bên trong phòng, Tiền Hoa đáp: “Tôi ở trong đây!”
Căn hộ mang tông màu tối và xám, không sang trọng như nhà ở Ba Mạn Gia, nhưng cũng rộng rãi tựa như thế, những chiếc tủ chứa đầy những mô hình sặc sỡ phiên bản giới hạn, Sở Thức Sâm cho rằng đó là đồ chơi của Tiền Hoa khi còn nhỏ.
Cậu theo tiếng động bước vào phòng, hóa ra lại là phòng tắm, Tiền Hoa ngâm mình trong bồn tắm tròn lớn, để lộ ngực và cánh tay.
Sở Thức Sâm lập tức dừng lại, xoay đầu đi: “Mạo phạm rồi, không biết là cậu đang tắm, tôi ra phòng khách đợi.”
“Cái này mà gọi là mạo phạm gì chứ.” Tiền Hoa hoàn toàn không để tâm, vỗ vỗ ngực, “Ở đây có ghế, cậu ngồi đây, còn không thì cậu vào đây, chúng ta vừa tắm vừa nói chuyện.”
Sở Thức Sâm nghiêm nghị: “Không nên làm loạn.”
Tiền Hoa vuốt tóc ra đằng sau: “Quan hệ của chúng ta như thế này, có gì đâu mà phải khó chịu? Trước đây tôi thoải mái với cậu, bây giờ thì cậu lại trở thành cái đức hạnh đoan chính như thế, tôi lại càng thoải mái hơn!”
Sở Thức Sâm không hiểu “thoải mái” nghĩa là gì.
Để trần lộ ngực còn ra thể thống gì, cậu không thể ở lại nữa bèn xoay người ra khỏi phòng tắm.
Tiền Hoa nhìn thấy thế cũng không tắm nữa, khoác lên áo choàng tắm rồi đi theo ra ngoài, đi đến tủ lạnh lấy ra hai lon nước có ga, sau đó nằm lên sofa.
Sở Thức Sâm ngồi trên ghế bành nói: “Nói chuyện chính đi.”
Tiền Hoa mở nắp lon uống một ngụm: “Đợi lát nữa tôi gửi cho cậu ghi chép bảo trì du thuyền, trong nửa năm gần đây đều có, tôi kiểm tra qua đều không có vấn đề gì.”
Sở Thức Sâm nói: “Được, trước bữa tiệc cũng không có vấn đề?”
Tiền Hoa trả lời: “Trước bữa tiệc một tuần đã tập trung bảo trì một lần, xem như là kiểm tra tổng thể du thuyền một lần, chính là để đảm bảo ra khơi an toàn.

Buổi sáng hôm diễn ra bữa tiệc có kiểm tra bộ phận lại một lần cuối, mọi thứ đều bình thường.”

Sở Thức Sâm nói: “Có khi nào có chuyện che giấu trục trặc hay không? Sau khi xảy ra chuyện, ghi chép có khả năng nào bị bóp méo không?”
“Người anh em, chuyện này cậu yên tâm.” Tiền Hoa nói, “Việc khắc phục sự cố sẽ được tính là tiền thưởng, có quan hệ với tiền lương.

Nếu nhân công làm việc không báo cáo lên cấp trên chẳng phải là thiểu năng hay sao? Việc bảo trì đôi khi đòi hỏi thêm chi phí ngoài hạn mức, công ty vì lợi nhuận thì sẽ càng không giấu giếm khách hàng.”
Sở Thức Sâm suy ngẫm, nếu như du thuyền hoàn toàn bình thường, thế tại sao lại có thể bén lửa phát nổ được?
Có khi nào có người cố tình tạo ra chuyện ngoài ý muốn?
Cậu hỏi: “Về mặt nhân viên không có vấn đề gì sao?”
Tiền Hoa nói: “Những người phục vụ cho cậu đều là những người lão làng giàu kinh nghiệm, đoàn đội này phụ trách hai du thuyền, một chiếc của cậu, một chiếc của tôi, không hề có nhân viên bán thời gian hay thực tập sinh, sẽ không lẫn vào đó người nào lộn xộn.

Nói chung mỗi người trong đội ngũ cứ tuỳ tiện tra đi để không phải lo nữa.”
Sở Thức Sâm giả sử có người gây khó dễ, nếu người của bên du thuyền tra không ra vấn đề, vậy thì nên tra những người khác rồi.
Tiền Hoa lật người ngồi dậy, dài dòng nói: “Dù sao thì tôi cũng đã tra nhiều lần rồi, thực sự không hề có gì kỳ lạ, tôi phiền tới mức không chịu nổi rồi, tế bào não cũng chết muốn một nửa luôn, tôi chính là muốn tìm một mỹ nữ an ủi tôi.”
Sở Thức Sâm: “…”
Tiền Hoa: “Tôi hẹn được một model đi quẩy, tên là Bội Bội, dáng người đúng là ngực cong mông nở, hot chết tôi rồi.”
Sở Thức Sâm nhịn không được mà ngăn lại: “Có thể nói chính sự không?”
Tiền Hoa vô cùng đau đớn: “Nếu cậu không mất trí nhớ thì có phải tốn sức như vậy không? Đi quẩy uống rượu xong tôi mới biết, hoá ra Bội Bội có tham gia party của cậu.”
Tiền Hoa tình cờ biết được đêm đó Bội Bội có ở trên du thuyền, liền nhanh trí hỏi thăm hôm đó còn có ai tham gia, Bội Bội chỉ nhớ được có vài model và hotgirl mạng, còn có một ban nhạc rock trình diễn hôm đó.
Những người này miễn cưỡng được xem như nhân vật của công chúng, hoạt động trên mạng xã hội hằng ngày, Tiền Hoa lần lượt tìm kiếm trên Internet, chỉ có ban nhạc đó là không cập nhật tin tức sau vụ tai nạn.
Loại ban nhạc rock underground không nổi tiếng này có rất ít thông tin, các thành viên không hoà hợp với nhau, việc thường ngày phân phân hợp hợp, có khả năng là vừa giải tán rồi.
Tiền Hoa vơ được một tấm ảnh chụp cả nhóm để tiện sau này tìm người, tuy nhiên sau khi đưa cho Bội Bội xác nhận, người chơi bass trong ảnh không phải là người tham gia trong bữa tiệc.
“Tấm ảnh này tôi lưu từ trên trang SNS chính thức, người này khẳng định là tay chơi bass, tên là Trương Triệt, không chắc chắn có phải tên thật hay không.” Tiền Hoa gãi đầu, “Nhưng trong bữa tiệc người chơi bass lại là người khác, không phải cậu ta.”
Phát hiện này vô cùng làm cho người ta phải suy ngẫm, Sở Thức Sâm lưu ảnh lại nói: “Tiền Hoa, cảm ơn cậu đã giúp.”
Tiền Hoa hỏi: “Cậu định tiếp tục điều tra sao?”
“Tôi sẽ xem tình hình rồi làm,” Sở Thức Sâm căn dặn: “Chuyện này đừng nói cho người khác.”
“Biết rồi.” Buổi chiều Tiền Hoa sẽ bay đến Bắc Kinh có hẹn, “Hôm nào hẹn cậu cậu không được trốn đâu đấy, lần trước còn chưa giới thiệu được sủng vật kia, chậc chậc, tuyệt đối là khẩu vị của cậu!”
Sở Thức Sâm ứng phó không nổi chủ đề thối nát này, vội vã cáo từ.

Trên đường, Sở Thức Sâm đã suy nghĩ rõ ràng.

Về bản chất, sự cố du thuyền không hề liên quan gì đến cậu, “Sở Thức Sâm” thật sự không còn nữa rồi, kết cục đã định, hiện tại đã dàn xếp ổn thoả chính là không cần phải đưa ra bất kỳ lựa chọn có giá trị nào nữa.
Nhưng cậu đang dùng cái tên này, chiếm cứ thân phận này, làm sao có thể không đếm xỉa đến được chứ?
Con người không phải thánh nhân, nhưng cậu hy vọng rằng vĩnh viễn nên có một phần lương tâm.
Giữa đường mưa rả rích, xuống xe ngay trước cổng, Sở Thức Sâm che trán đi vào trong vườn hoa, Sở Thức Hội đang che ô đọc sách dưới mưa, một nửa cái bàn lớn đã bị một bó hoa tulip chiếm chỗ.
Sở Thức Hội ngẩng đầu: “Anh hai.”
Tối qua trên bàn ăn trước mặt người ngoài gọi, chính là thể diện, lúc riêng tư gọi tiếng “Anh hai” đầu tiên, quá nửa đều xuất phát từ chân tâm.
Sở Thức Sâm đi qua đứng dưới ô, từ bó hoa rút ra một cành: “Chủng loại vô cùng đẹp, phải đem đi cắm sớm đi nếu không sẽ héo mất.”
Sở Thức Hội tối qua không đợi được cơ hội, bây giờ đúng lúc nói: “Cảm ơn anh.”
Sở Thức Sâm nhằm vào chuyện đính hôn, xem như nhà họ Lý có xứng đôi, cậu vẫn sẽ phản đối như thế.
Ngày xưa em gái ruột Thẩm Lê Chi của cậu được học trường nữ sinh tốt nhất, những nữ sinh đó đều xuất thân từ những gia đình giàu có, nhưng trước khi tốt nghiệp đều đã kết hôn hoặc thậm chí có con, không học nữa, lý tưởng đều bỏ đi, khẩu hiệu “phụ nữ thời đại mới” lại không tiện nêu lên, bị bắt làm người vợ nhỏ bên cạnh nam nhân của mình.
Con gái nhà giàu đã thế này, con gái nhà nghèo thì lại càng không có sự tự do.
Thẩm Lê Chi thường tuyên bố với người nhà cô sẽ không gả đi sớm.

Thời đại tiến bộ đến ngày nay, sao lại có thể càng sống càng thụt lùi được?
Sở Thức Sâm hiểu được nỗi băn khoăn của Sở Thức Hội, nói: “Em gái, người nhà sẽ giúp em giảm nhẹ nỗi lo về sau, em không cần lo lắng, chuyện tình cảm phải thuần khiết một chút mới được dài lâu.”
Sở Thức Hội hỏi: “Anh cảm thấy em nên làm thế nào?”
Sở Thức Sâm trả lời: “Việc nắm được quyền quyết định là vô cùng quan trọng, vì thế nên em phải tự mình quyết định, không ai có thể giúp em làm chủ được.”
Sở Thức Hội nói: “Nhưng em nghĩ không được.”
Tình cảm thanh mai trúc mã, không phải nắm được tạp chất sẽ dễ dàng vứt bỏ, Sở Thức Sâm trấn an: “Cứ từ từ, không sao cả.”
Sở Thức Hội tính cách kiên cường, nghe Sở Thức Sâm nói xong đã thoải mái hơn rất nhiều, cô cầm sách lên: “Vậy trước tiên em chuẩn bị thi cuối kỳ đã.”
Sở Thức Sâm không làm phiền cô học nữa, thuận tiện mang bó hoa đang cản trở cầm đi đến sảnh phụ biệt thự, tìm một cái lọ hoa hình hộp lớn.
Trước đây ở công quán trồng hoa trong mảnh vườn chia thành từng ô, vào giữa hè mỗi năm, mẫu thân rất thích ngồi bên cửa sổ chăm sóc hoa cỏ, Sở Thức Sâm nghĩ về cảnh tượng trong trí nhớ của mình, cởi bó hoa ra.

Hoa tulip trổ bông vừa phải, có màu sắc của cây đào mật, mỏng manh như thể ngắt một cái sẽ bị thương, Sở Thức Sâm cầm kéo lên, không suy nghĩ mà cắt cành tuốt lá.
Mẹ cậu Trương Đạo Oánh từng nói rằng nếu không thể dứt khoát cắt tỉa một bông hoa, chính là khi làm việc sẽ là người thiếu quyết đoán.
Cậu coi đó là điều hiển nhiên.
Bó hoa tulip lớn được cắt xong và ngâm trong nước, Sở Thức Sâm lấy khăn giấy lau những giọt nước trên thành ngoài của chiếc bình, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho luật sư nhà họ Sở.
Trước đây cậu không yên tâm, sau khi hỏi thăm bí mật lẫn công khai cậu mới biết người phụ trách đội pháp lý họ Lôi, là bạn cũ với bà Sở trong nhiều năm, quy tắc nghề nghiệp đáng tin cậy, giải quyết công việc cũng rất đáng tin.
Điện thoại được liên lạc, là một giọng nữ vô cùng trí thức: “Tiểu Sở tiên sinh?”
Sở Thức Sâm trực tiếp vào chủ đề chính: “Luật sư Lôi, về việc xử lý tốt sau sự cố du thuyền, làm phiền cô gửi cho con những văn kiện có liên quan, đặc biệt là trên phương diện bồi thường.”
Luật sự Lôi hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Sở Thức Sâm không nhanh không chậm nói: “Không có gì, con muốn xem chút thôi.”
“Được.” Luật sư Lôi đáp ứng, “Bồi thường liên quan đến bảo hiểm, văn kiện khá nhiều, phải quay về văn phòng luật sư sắp xếp một chút, hãy cho tôi một chút thời gian.”
Hôm nay là ngày nghỉ, Sở Thức Sâm nói: “Để cô phải tăng ca con cũng áy náy, đợi đến ngày đi làm vậy.”
Luật sư Lôi đáp: “Cảm ơn Sở tiên sinh thông cảm.”
Sở Thức Sâm vo khăn giấy thành một cục: “Lúc đầu là Lý tổng giúp đỡ cùng xử lý, bây giờ sự việc qua rồi, không cần phải làm phiền ông ấy.”
Luật sư Lôi hiểu ý: “Khách hàng của tôi chỉ có Sở gia, phải làm như thế nào tôi biết rõ.”
Sở Thức Sâm cúp máy, sự việc cần điều tra không thể đến rõ ràng, giả sử thực sự có gì mờ ám, bứt dây động rừng quả thực không tốt, chỉ có thể đào sâu từng chút một.
Mưa réo rắt ngoài cửa sổ đang trở nên lớn hơn, mưa kéo dài liên tục hai ngày liền.
Nhiệt độ giảm xuống vài độ, Hạng Minh Chương mặc bộ tây trang ba mảnh, đổi thành một chiếc xe Mercedes việt dã gầm cao, trên đường chạy nhanh như chớp, đến công ty sớm hơn 30 phút.
Trong bộ phận không có ai, Hạng Minh Chương tự pha một cốc cà phê, đến văn phòng cởi ra áo ngoài, áo may ô màu lam được may đo vừa vặn, phác hoạ lên một bờ vai rộng, kẹp cà vạt bằng kim cương làm trung hòa sự buồn tẻ chiếc cà vạt sẫm màu.
Có người gõ cửa, Hạng Minh Chương đáp: “Vào đi.”
Sở Thức Sâm đẩy cửa bước vào, vừa xuống xe gió đã thổi qua, tóc cũng không tính là bù xù, chỉ vừa đủ lộ ra toàn bộ vầng trán.
Độ cong xương mày của cậu vô cùng xinh đẹp, cho dù có che đi hai mắt, cậu không cần bất kỳ biểu cảm nào, vẻ mặt khi giương mắt lên đã đủ rạng rỡ.
Sở Thức Sâm một tay cầm xấp tài liệu đặt lên bàn làm việc, tài liệu được sắp xếp thành một hàng theo thứ tự chính và phụ, cầm bút ký tên mực đen, cậu hỏi: “Hạng tiên sinh, bây giờ có ký luôn không?”
Hạng Minh Chương lấy ra một bộ, lật ra thì thấy là báo cáo của bộ phận tài vụ: “Sao thế, đang vội à?”
“Không vội.” Sở Thức Sâm nói: “Hội nghị thường kỳ của Hạng Việt cũ đã không tham dự rồi, bây giờ có nhiều thời gian rảnh tôi sợ anh không quen.”
Hạng Minh Chương tối thứ sáu hôm đó mặc dù uống say nhưng vẫn nhớ nhà họ Sở cùng ăn cơm với hai cha con Lý Tàng Thu, Sở Thức Sâm nói mình đã phá hỏng bữa ăn.

Mở nắp bút máy ra, anh vừa ký vừa hỏi: “Hôm đó làm sao lại đắc tội Lý Tàng Thu rồi?”
Sở Thức Sâm đương nhiên sẽ không để lộ ra chuyện tình cảm riêng tư của em gái, cậu trả lời: “Chút chuyện gia đình mà thôi.”
Hạng Minh Chương cũng không nhiều chuyện nói: “Nghiêm trọng không? Nếu không muốn gặp thì tôi có thể để trợ lý Quan đi làm.”
Sở Thức Sâm đáp: “Không ngại, cứ giao cho tôi.”

Trước đây khi thua thầu, ba thành viên quản lý và một tổ trưởng đều bị chuyển đi cùng lúc, điều này có thể sánh như một trận động đất của bộ phận.

Sau đó, Hạng Việt đã cử hai nhân viên cũ qua đó.
Trong hai ngày qua, dự án công ty dược phẩm đã kết thúc, ngoài tiền thưởng và nghỉ phép ra, ý muốn của Hạng Minh Chương là tổ chức một bữa ăn trưa, không quá phức tạp, thứ nhất là để chúc mừng nhóm dự án, thứ hai là để nhân viên Hạng Việt và Diệc Tư thân thiết hơn.
Thứ ba là… để Sở Thức Sâm lo liệu và tham gia, nhân cơ hội này có thể danh chính ngôn thuận mà tiếp xúc với người của Diệc Tư.
Hạng Minh Chương không nói ra điều thứ ba, chỉ nói: “Vậy cậu lo liệu đi, trợ lý Quan rất bận.”
Sở Thức Sâm nói: “Làm ở nhà ăn công ty đi, không cần ra ngoài làm tiệc lớn, làm ở nơi mọi người quen thuộc sẽ thoải mái hơn.”
“Cũng được.” Hạng Minh Chương nói, “Đừng chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của mọi người, buổi trưa tan làm sớm 30 phút.”
Sở Thức Sâm nói: “Được.”
Không còn việc gì khác nữa, Sở Thức Sâm cầm văn kiện đã ký xong lên, từ bàn làm việc lùi lại một bước, không dứt khoát xoay người đi như bình thường.
Còn có loại trì hoãn này à, Hạng Minh Chương phút chốc nhìn cậu hỏi: “Còn chuyện gì cần nói à?”
Sở Thức Sâm đáp: “Tiệc mừng thọ của chủ tịch Hạng chưa kịp vui đã tàn, hội nghị thường kỳ cũng vắng mặt, lòng dạ con người khó lường, những vị trong ban quản trị đó có cần phải thu xếp chút không?”
Hạng Minh Chương đã quen một mình bận tâm đến mọi việc, không ngờ tới được cũng có người thay anh nghĩ đến, suy cho cùng ngay cả mẹ ruột còn chẳng quan tâm, anh nói: “Cậu có vẻ như rất suy nghĩ cho tôi.”
Sở Thức Sâm dừng lại: “Suy nghĩ cho anh là một trong những công việc của tôi.”
Hầu kết Hạng Minh Chương khẽ động, ngày hôm đó vỏ bọc đẹp đẽ của Hạng gia bị xé bỏ, bị Sở Thức Sâm bắt gặp, trạng thái sa sút chưa bao giờ lộ ra trước mặt người khác của anh cũng bị Sở Thức Sâm nhìn thấy.

Say rượu đưa Sở Thức Sâm về Mạn Trang, cùng người mẹ ở ẩn ngồi ăn chung một bàn, những việc đó đều vượt quá phạm vi công việc.
Bất luận là công hay tư, Hạng Minh Chương trong việc giao tiếp với bất kỳ ai đều thích là người nắm giữ tiết tấu, tự mình khống chế xa gần.

Tuy nhiên trong vô thức, Sở Thức Sâm đã dần dần phá vỡ đi một vài nguyên tắc.
Anh không thích ứng được, hoặc là nói anh không biết đó là tốt hay xấu.
Hạng Minh Chương mặt không biểu tình: “Không cần nữa.”
Sở Thức Sâm cảm nhận được một phần xa cách, là một cấp dưới thì nên ngậm miệng phục tùng, giảm bớt phiền phức, nhưng cậu cho đến nay đều không hề có được tự giác của một cấp dưới, tò mò nói: “Có phải là tối hôm đó tôi nói gì sai, khiến mẹ anh không vui?”
Hạng Minh Chương nói: “Không có.”
Sở Thức Sâm: “Vậy chính là anh không vui rồi.”
Hạng Minh Chương: “Tại sao tôi phải không vui?”
Sở Thức Sâm trong lòng nói làm sao mà tôi biết được, cậu nghĩ đi nghĩ lại: “Lúc đút thuốc có phải là tôi nhéo anh đau không?”
Hạng Minh Chương liếc cậu, không tính là phẫn nộ, nhưng trong đó có mang vài phần không vui vì mất mặt, nghiêm khắc phủ nhận: “Cái sức lực như mèo cào của cậu thì có gì đau chứ? Đi ra ngoài.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.