Bạn đang đọc Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng FULL – Chương 20
Về đến nơi đã là đêm khuya, chiếc xe thương vụ phi nước đại vào trong thành phố, trước tiên đưa Hạng Minh Chương đến tầng dưới của căn hộ Ba Mạn Gia.
Sở Thức Sâm ngồi ở hàng sau, mấy tiếng đồng hồ cũng không hề nghiêng đầu, vắt chéo chân, ngủ lơ mơ nhưng vẫn luôn duy trì tư thế ngồi thẳng, bất quá cậu thực sự rất buồn ngủ nên che miệng ngáp một cái.
Hạng Minh Chương xuống xe nói: “Hôm nay muộn rồi, sáng mai nghỉ nửa ngày.”
“Được.” Sở Thức Sâm đáp, “Hạng tiên sinh, chúc ngủ ngon.”
Tài xế đưa Sở Thức Sâm về nhà, xuống xe ngay trước cổng, cậu xách hành lý đi vào vườn hoa.
Biết ngày hôm nay cậu về nên bà Sở vẫn chưa ngủ, đang đắp mặt nạ đứng đợi trước hiên nhà.
Ánh đèn chiếu lên nét mặt có chút nhợt nhạt, doạ Sở Thức Sâm giật mình.
Bà Sở cười nói: “Không đi ngủ mà làm đẹp đợi con, phản ứng gì thế!”
Sở Thức Sâm được bà Sở ôm lấy vai đi vào trong biệt thự, dì Đường nhận lấy hành lý, không biết cậu mấy giờ mới về nên sợ chuẩn bị đồ ăn sẽ bị nguội nên hỏi: “Có đói bụng không, làm cho con chút đồ ăn nhé?”
“Không cần đâu, con không đói.” Sở Thức Sâm lấy quà ra, “Trên đường tiện mua, mong hai người sẽ thích.”
Bà Sở vô cùng vui vẻ, bà không nhớ nổi lần cuối cùng nhận được quà từ con trai là bao lâu rồi, bà nói: “Tiểu Sâm, có chụp hình chưa? Lần đầu con đi công tác, mẹ muốn in ra treo lên.”
Sở Thức Sâm đáp: “Có cần trịnh trọng như thế không?”
“Đương nhiên cần rồi.” Bà Sở nở mày nở mặt, “Để khách đến thăm xem một chút, con trai của mẹ biết đi làm kiếm tiền.”
Sở Thức Sâm phì cười, ảnh ở trong điện thoại, cậu đáp ứng lát nữa sẽ gửi cho bà Sở, trước tiên đi lên phòng thu xếp.
Quay về phòng tắm xong, Sở Thức Sâm đổi sang một bộ đồ ngủ mỏng bằng tơ lụa, tứ chi triệt để thả lỏng.
Tựa vào chiếc gối êm ái, cậu gửi đi từng tấm ảnh trong album.
Hầu hết đều là cảnh đường phố, tấm cuối cùng là bức Hạng Minh Chương chụp xong gửi cho cậu, tấm ảnh chụp ở rừng thuỷ sam.
Sở Thức Sâm nhìn một lúc lâu, đầu tóc ẩm ướt nhỏ ra giọt nước, trượt vào đường viền cổ áo dọc theo cái cổ mảnh khảnh, hõm vai như hứng lấy những giọt nước óng ánh.
Cậu lúc ở khách sạn không ngủ đủ giấc, đêm nay đốt hương Kỳ Nam, một giấc ngủ liền mạch kéo dài đến khi mặt trời lên cao.
Quần áo mùa hè đã đặt được giao đến, Sở Thức Sâm chọn một chiếc áo sơ mi sắc nét với đường viền cổ kiểu Anh và chiều dài của cổ áo đúng như những gì cậu yêu cầu.
Từ trong phòng đi ra, Sở Thức Sâm gặp Sở Thức Hội ở cầu thang.
Sở Thức Hội đang ôm một chồng sách tham khảo, ký túc xá của trường nhỏ nên cô nhân lúc không có lớp vào buổi sáng đã chuyển về đây.
Sở Thức Sâm bước tới, một tay cầm lấy sách, giúp Sở Thức Hội cất vào thư phòng nói: “Anh có mua một ít quà cho em ở Nam Kinh.”
Sở Thức Hội không quá tin tưởng, vị đại ca này mấy năm trước đây ở nước ngoài phóng túng khắp nơi, còn chưa bao giờ gửi món đồ gì về cho cô.
Sở Thức Sâm cầm quà mang ra, chỉ là một cái túi thơm bằng gấm màu trắng, cậu không hiểu rõ thẩm mỹ của các cô nương thời đại này liền nói: “Có thể không xem là thời thượng, nhưng chế tác không tệ, hương liệu bên trong dùng để nâng cao tinh thần, lúc làm bài tập mệt mỏi có thể ngửi một chút.”
Sở Thức Hội ngửi thử, mùi hương vô cùng tươi mát nói: “Không giống như phẩm vị của anh nhỉ.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Vậy em thích hay không thích?”
Sở Thức Hội cứng miệng không đáp, mang nó bỏ lại trong túi nói: “Buổi tối hai ngày nữa anh có phải tăng ca không?”
“Không biết.” Sở Thức Sâm nói, “Sao vậy?”
Sở Thức Hội vuốt đuôi tóc xõa trên vai, do dự một chút: “Không có gì, nói sau đi.”
Sở Thức Sâm không đoán được suy nghĩ của cô gái, trong nhà ngày trước, em gái Thẩm Lê Chi của cậu có tính cách nhã nhặn lịch sự, thỉnh thoảng cũng sẽ làm nũng, còn em gái nhà họ Sở lại không giống, là người quật cường luôn có chủ ý, không dễ để thân thiết được.
Sở Thức Sâm không có thời gian thăm dò, tài xế đã chuẩn bị xe đưa cậu đến công ty làm.
Gần đến giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp trong bộ phận ai cũng gần như đói bụng, vịt muối mà Sở Thức Sâm mua ở Nam Kinh vừa được giao đến, mọi người xúm lại vừa chia nhau vừa nói cảm ơn.
Khi mọi người đều lục tục đi đến căn tin ăn cơm, cả bộ phận không còn bóng người, Sở Thức Sâm lấy một hộp quà vào phòng làm việc của Bành Hân.
Nếu tặng trực tiếp đối phương sẽ rất khó để khách sáo hay xã giao với cậu, điều này sẽ chỉ làm tăng áp lực.
Cậu để lại giấy note bên trong mỗi hộp quà và sau đó đi tặng cho bốn đồng nghiệp khác trong bộ phận pháp lý.
Sau khi tặng xong cho Hạng Việt, Sở Thức Sâm lên tầng 12.
Kể từ khi chuyện huỷ thầu phát sinh, cậu chưa từng ghé lại bộ phận tiêu thụ của Diệc Tư.
Đã có thêm vài người mới, cả một khu đều chật kín, Sở Thức Sâm nho nhã lễ độ phân phát đồ ăn vặt, mọi người lễ phép nói: “Cảm ơn thư ký Sở.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Tổ trưởng Hàn, anh là người Nam Kinh, đồ tôi mua là chính gốc nhỉ?”
Tổ trưởng Hàn không tham gia dự án kia, tiếp xúc với Sở Thức Sâm gần như bằng 0, chức vụ lại thấp, sững sờ nói: “Chính tông, thư ký Sở biết tôi là người Nam Kinh à.”
Sở Thức Sâm ung dung nói: “Biết chứ.”
Từ lúc quay về Hạng Việt đến nay cậu chưa bao giờ ghé qua, suy cho cùng cũng là một gian hàng gần mặt nước (*), Sở Thức Sâm chưa bao giờ ngừng quan tâm đến Diệc Tư, nghiệp vụ, nhân sự, trong lòng cậu đều đã nắm chắc.
(*) gian hàng gần mặt nước: nghĩa bóng là sử dụng sự gần gũi của một người với những người có quyền lực để có được sự ưu ái
Thời gian nghỉ trưa sắp hết, Sở Thức Sâm phải quay trở lại tầng 9, khi thang máy mở ra, cậu đã gặp Lý Tàng Thu.
Cậu gọi một tiếng “Chú Lý”.
“Ô, Thức Sâm.”Lý Tàng Thu đi ra, “Qua đây có việc à, đến văn phòng rồi nói.”
Sở Thức Sâm đáp: “Không có gì, con đi công tác về đem cho mọi người ít đồ ăn.”
Lý Tàng Thu đã nghe nói qua: “Con chưa đi làm được bao lâu, lần này Hạng tiên sinh dẫn con đi, có thể thấy rằng đã thừa nhận năng lực làm việc của con.”
Sở Thức Sâm oán hận: “Việc phải làm đều là hầu hạ những việc vặt thôi, mệt lắm chứ.”
Lý Tàng Thu cười: “Chú đã nói làm thư ký không tốt, chú không lừa con chứ.”
“Vâng.” Sở Thức Sâm gật đầu, “Đến đâu hay đến đó vậy, con sẽ lười biếng mất.”
Lý Thức Thu vỗ vai cậu cổ vũ, hỏi tiếp: “Buổi hội thảo lần này sẽ bàn về tính toán phí dụng, hiệu quả có tốt không?”
Sở Thức Sâm mờ mịt trả lời: “Những thứ này con không quá hứng thú, không thú vị, con đi hồ Huyền Vũ chơi thôi.”
Lý Tàng Thu nhìn dáng vẻ không thành thục của cậu, cười ha ha, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi…”
Vừa nói xong hai chữ, trợ lý tìm đến, cắt ngang nói rằng cuộc họp của bộ phận tài vụ đã được chuẩn bị xong, Lý Tàng Thu không kịp nói chuyện, vội vàng đi họp luôn.
Sở Thức Sâm quay về tầng 9, văn phòng tổng tài mở ra một khe hở nhỏ, cậu tiến vào đẩy ra, Hạng Minh Chương vừa tới, trên ngón tay còn móc chìa khoá xe, tài xế được nghỉ nên anh tự mình lái xe đến.
Dự án ngân hàng Lịch Tín tiến vào giai đoạn đấu thầu, đi công tác một chuyến nên cần cùng nhóm dự án tiếp tục thúc đẩy.
Điểm này không cần Hạng Minh Chương phải dặn dò, Sở Thức Sâm đã sắp xếp ổn thoả công việc của hôm nay và ngày mai.
Sở Thức Sâm báo cáo lại công việc, không để sót bất kỳ chi tiết nào.
Hạng Minh Chương trầm mặc lắng nghe, một tay chống lên bàn, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ, vị thư ký trước đây cũng tốt, trợ lý Quan cũng tốt, bất kỳ việc nào cũng xin chỉ thị của anh trước tiên, sau đó mới bắt đầu đi làm.
Suy cho cùng công việc bận rộn, cũng phải có sự chọn lọc nhất định, chọn A hoặc B, không ai dám gánh vác sự mạo hiểm cả.
Nhưng Sở Thức Sâm lại không giống vậy, cậu sẽ sàng lọc các hạng mục công việc hàng ngày một cách độc lập, sắp xếp theo thứ tự, thời gian, trực tiếp lập kế hoạch làm việc cho Hạng Minh Chương và sẽ thực hiện theo kế hoạch nếu như không có vấn đề gì.
Hiệu suất tăng gấp đôi.
Để tránh vượt quá chức phận, Sở Thức Sâm sẽ đính kèm một biểu mẫu chi tiết.
Tất cả các vấn đề được liệt kê trong bảng được sắp xếp theo mức độ tương quan nghiệp vụ, mức độ khẩn cấp và các yếu tố khác.
Hạng Minh Chương mỗi khi nhìn qua, căn bản không bao giờ đưa ra ý kiến trái ngược.
Anh nghĩ, thay vì phục tùng, Sở Thức Sâm càng quen với việc đưa ra chỉ thị.
Anh cũng đang nghĩ, năng lực đưa ra quyết sách ngang với cấp trên không nên thuộc về một thư ký.
Sở Thức Sâm đứng lặng hồi lâu hỏi: “Hạng tiên sinh, có vấn đề sao?”
Nhưng một người như vậy vừa vặn lại là thư ký của mình.
“Công việc không có vấn đề gì.” Hạng Minh Chương kéo ngăn kéo ra, lấy ra một cái thẻ, “Nhờ cậu một việc riêng tư, hai ngày nữa mừng thọ ông nội tôi, nhờ cậu đi chọn giúp một món quà.”
Sở Thức Sâm nhận lấy, Hạng Hành Chiêu não đã thoái hoá, có khả năng không nhớ rằng mình thích gì, nói: “Quà mừng thọ có yêu cầu gì không?”
Hạng Minh Chương đáp: “Dựa theo số tiền trong thẻ mà mua, không cần thừa lại, quý trọng là được.”
Sở Thức Sâm: “Được.”
Hạng Minh Chương nói: “Đặt thêm một nhà hàng để tổ chức tiệc mừng, nên yên tĩnh một chút, đặt khoảng bốn năm bàn.”
Sở Thức Sâm nhớ kỹ rồi quay về phòng thư ký, buổi tối hai ngày nữa mừng thọ, nếu muộn sẽ không đặt được địa điểm ưng ý.
Hạng gia nhiều người, khẩu vị số đông khó điều chỉnh, chọn một nhà hàng lâu đời được nhiều người khen ngợi có lẽ là thoả đáng nhất.
Bà Sở là người phụ nữ giỏi xã giao, chắc hẳn sẽ biết rõ nhất, Sở Thức Sâm gọi điện thoại, đợi bà bắt máy liền hỏi: “Mẹ, làm phiền mẹ một chuyện, mẹ có nhà hàng nào tốt có thể đề xuất cho con được không?”
Bà Sở có rất nhiều kinh nghiệm: “Bao nhiêu người đi? Hẹn hò hay tổ chức tiệc, có chủ đề gì không?”
Sở Thức Sâm nói: “Bốn năm bàn, là tiệc mừng thọ của người già.”
“Vậy thì đi Mỹ Tân Đường.” Bà Sở nói, “Mở được hơn 30 năm rồi, có hệ thống đặt chỗ, các phương diện khác đều đạt đến 9 điểm.”
Sở Thức Sâm lên mạng tìm, bình luận quả thực không tệ, đặc biệt phù hợp tổ chức tiệc gia đình.
Việc không nên trì hoãn, cậu lập tức gọi điện thoại đặt chỗ.
Đặt chỗ xong, cậu cầm lấy tấm thẻ kia, Hạng Minh Chương hiếu thảo như thế, cậu tưởng anh sẽ tự mình đi chọn quà chúc mừng.
Bất quá Hạng Hành Chiêu cũng hồ đồ rồi, tặng cái gì cũng như nhau cả thôi.
Sau khi qua nửa ngày Sở Thức Sâm đã làm xong hai việc này, Hạng Minh Chương báo với dinh thự Tĩnh Phổ nhanh chóng gửi thiệp mời cho khách.
Một ngày sau, Hạng Minh Chương hiếm khi tan làm sớm, vừa đúng là thứ sáu, tổng tài đi rồi, từng bộ phận bắt đầu rục rịch, chỉ đang đợi đến giờ tan làm là nhanh chóng rút lui.
Sở Thức Sâm cũng về nhà, bên trong vườn hoa đang đậu một chiếc xe vừa rửa xong, tài xế đang ngồi trên xe đợi chỉ thị.
Bước vào phòng khách, bà Sở đang mặc một chiếc váy dài nửa người và đeo một bộ trang sức kim cương, Sở Thức Hội bước xuống cầu thang và trang điểm nhẹ nhàng.
Bà Sở đang suy nghĩ xem nên đi giày cao gót ba phân hay năm phân, bà bị phân tâm liền giục Sở Thức Sâm lên lầu thay quần áo.
Hôm nay là kỷ niệm một năm Sở Thức Hội và Lý Hành hẹn hò, Lý Tàng Thu đã đề nghị cả hai gia đình dùng bữa cùng nhau.
Sở Thức Sâm nhớ tới ngày đó Sở Thức Hội hỏi cậu tối nay có bận không, vốn dĩ nên thẳng thắn dứt khoát, thế nhưng lại ngập ngừng do dự, hoá ra đây là những gì cô muốn nói.
Có phải vì xấu hổ không? Hay là còn lý do nào khác?
Sở Thức Sâm thay quần áo rồi cả nhà đi ra ngoài.
Trên đường đi, cậu quan sát thấy Sở Thức Hội đều đeo tai nghe, trông có vẻ hơi phân tâm.
Nhà hàng nằm ở phía Đông quận Giang Ngạn, là một kiến trúc kiểu Tây Ban Nha dành cho gia đình với một tấm bảng vuông được chạm khắc ở bốn góc, các yếu tố Trung Quốc và phương Tây hài hoà đan xen.
Đi xuống xe, Sở Thức Sâm ngẩng đầu lên nhìn, Mỹ Tân Đường.
“Sao lại là chỗ này?”
Bà Sở nói: “Là chỗ này mà, mẹ đã từng đến trước đây rồi, cảm thấy tốt nên mới đề xuất cho con.”
Sẽ không …
Sở Thức Sâm hơi sững sờ, lúc này, một chiếc xe dài đi tới chậm rãi dừng ở cửa, người phục vụ mở cửa, người đàn ông trung niên đi xuống đầu tiên chính là Hạng Côn.
Tiếp theo là Hạng Minh Chương.
Hai gia đình chỉ cách nhau ba bốn mét, cả hai bên đều sững sờ.
Bà Sở là người phản ứng nhanh nhất, nhiệt tình qua đó chào hỏi, những người phụ nữ của Hạng gia cũng tươi cười chào hỏi.
Vài chiếc xe phía sau cũng đến nơi, những người lục tục xuống xe đều là những người đến mừng thọ ông cụ, Hạng Hoàn nói: “Bà Sở, chúng ta vào trong đi, đừng chặn ngay lối ra như vậy.”
Bà Sở đáp: “Được được, để cho ông cụ đi trước.”
Hạng Minh Chương đẩy xe lăn của Hạng Hành Chiêu, đi trước tất cả mọi người, người nhà hai bên nườm nượp đi vào bên trong nhà hàng.
Thang máy đầu tiên đến trước, Hạng Minh Chương đẩy Hạng Hành Chiêu vào, Hạng Côn và Hạng Hoàn cũng đi vào, chỗ trống còn lại không ít nhưng những người khác tự giác mà nhường họ đi trước.
Hạng Côn khách sáo nói: “Vẫn còn thêm người được.”
Hạng Hoàn phất tay với bà Sở: “Ba người nhà chị đều thon thả, vào đây đi.”
Người nhà họ Sở cùng đi vào thang máy, trưởng bối đứng phía trước, Sở Thức Sâm đi vào bên trong đứng bên cạnh Hạng Minh Chương.
Thang máy nhảy số, đều đi lên tầng 5.
Hạng gia, sảnh Mỹ Mãn.
Sở gia, sảnh Mỹ Hoà.
Sở Thức Sâm trong lòng nổi lên, trước tiên đảo mắt, sau đó bình tĩnh quay mặt đi, Hạng Minh Chương hạ mắt xuống vừa chính xác bắt gặp ánh mắt của cậu.
Bốn phía không hề phát ra tiếng động, hai bọn họ mím môi nín thở.
Nhìn nhau một lúc lâu, Hạng Minh Chương hơi nhướn mày như muốn nói: Thư ký Sở, cậu thật biết sắp xếp.
Sở Thức Sâm cau mày và đáp lại một cách bất lực: Hạng tiên sinh, đây hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn..