Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 124


Bạn đang đọc Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng FULL – Chương 124


Hạng Minh Chương đưa Thẩm Nhược Trăn quay trở lại căn hộ Ba Mạn Gia, đồng hồ và túi máy tính bị ném trên tủ ở huyền quan, lúc nhận được cuộc gọi Hạng Minh Chương vừa vào cửa, vừa cúp máy liền lấy chìa khóa xe đi ngay.
Tinh thần của Thẩm Nhược Trăn tê liệt, Hạng Minh Chương mang dép cho cậu, cậu đổi dép rồi vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ.
Trên đường đi đã chú ý thấy ngón tay cậu bị thương, Hạng Minh Chương ra lệnh: “Ngồi đợi trên sofa, cởi áo khoác ra.”
Thẩm Nhược Trăn làm theo, đi đến phòng khách cởi áo tây trang ra, để lộ cổ tay áo sơ mi trắng như tuyết, lộ ra bàn tay dính máu đen đã đông lại.

Cậu từ trước đến nay luôn ngăn nắp, sạch sẽ, hiếm khi lại luộm thuộm như vậy, quả thực thể chất và tinh thần đều nhếch nhác.
Hạng Minh Chương vắt một chiếc khăn nóng, cầm theo hộp thuốc, anh lau sạch tay cho Thẩm Nhược Trăn, sau đó dùng tăm bông thấm cồn để sát trùng vết thương.
Cả bàn tay lạnh ngắt, thủy tinh cắt vào đầu ngón tay của Thẩm Nhược Trăn một đường rất dài, may mắn là không sâu, Hạng Minh Chương hỏi: “Có đau không?”
Thẩm Nhược Trăn nghĩ đến bà Sở, ngay khoảnh khắc đó phản ứng đầu tiên lại là quan tâm đến cậu, cậu trả lời: “Không đau.”
Hạng Minh Chương dùng gạc băng vết thương lại, đến nhà ăn pha một cốc nước mật ong mang lên, anh đưa cho Thẩm Nhược Trăn làm ấm tay, nói: “Là mật ong từ trang trại ở New Zealand của nhà họ Sở.”
Thẩm Nhược Trăn nhấp một ngụm: “Sau này em không thể lấy cho anh nữa rồi.”
Hạng Minh Chương biết cậu tiếc nhất tuyệt đối không phải là mấy hũ mật ong, bất kể thế nào, cuối cùng cũng đến bước này rồi, hỏi: “Hôm nay bà Sở trực tiếp chỉ điểm em sao?”
“Gần như là vậy.” Thẩm Nhược Trăn nói, “Nếu bà ấy không hỏi em, em cũng chuẩn bị thú nhận rồi.”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy bà Sở và Sở tiểu thư phản ứng thế nào, trách mắng em sao?”
Thẩm Nhược Trăn lắc đầu, thế nhưng không hề trách mắng, cậu đã lừa dối nhà họ Sở hơn một năm, lời nói dối bị vạch trần, hai mẹ con thậm chí không nói một lời nặng nào, như thể chỉ còn lại thương tâm.”
Cậu áy náy nói: “Em tình nguyện để họ trách mắng em.”
Hạng Minh Chương khuyên giải: “Thân phận là giả, nhưng tình cảm và tâm nguyện của em không phải là giả.

Con người chứ không phải cỏ cây, ở bên nhau hơn một năm nay, bà Sở và Sở tiểu thư đều biết cách phán xét.”
Thẩm Nhược Trăn không dám cầu xin sự tha thứ, tất cả những gì có thể làm bây giờ là đợi cho đến khi bà Sở và Sở tiểu thư bình tĩnh lại, tuyên bố hình phạt dành cho cậu.

Dù kết quả có ra sao, cậu cũng nguyện ý thi hành.
Về sau không thể quay lại nhà họ Sở nữa rồi, Diệc Tư có lẽ cũng không cần đến nữa, Thẩm Nhược Trăn tự lẩm bẩm: “Sau này em phải làm sao đây.”
Hạng Minh Chương nói: “Em không phải là người cam chịu.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Em chính là… trong lòng trống rỗng.”
Hạng Minh Chương nhìn cậu: “Diệc Tư không cần em, Hạng Việt vĩnh viễn có một chỗ cho em.

Bác gái không nhận em, mẹ anh sẵn sàng xem em như con.

Em rời khỏi nhà họ Sở, trên đời nhất định sẽ có chốn dung thân, anh sẽ cho em một mái nhà.”
Khóe mắt Thẩm Nhược Trăn ửng hồng, trái tim căng ra cả đêm cảm thấy dễ chịu, cậu đặt cốc xuống, hơi cuộn người nằm xuống, gối lên đùi của Hạng Minh Chương.
Như thể vẫn chưa đủ, cậu lật người lại, vùi mặt vào bụng của Hạng Minh Chương.
“Làm gì vậy, Thẩm thiếu gia?” Hạng Minh Chương xoa tóc Thẩm Nhược Trăn, “Làm nũng với anh à.”
Thẩm Nhược Trăn vẫn không biết làm nũng, cậu chán nản, đột nhiên phát ra một tiếng “A” trầm thấp.
Hạng Minh Chương hỏi: “ ‘A’ cái gì?”
Lúc đó trong lòng đang rối như tơ vò, lúc này Thẩm Nhược Trăn mới nhớ ra: “Chỉ cầm mỗi chiếc tỳ bà anh tặng, quên lấy xe thăng bằng anh tặng rồi.”
“May mà quên đấy.” Hạng Minh Chương nói, “Nếu không thì không cần anh đến đón, tự lái xe đi là được rồi.”
Thẩm Nhược Trăn vừa khổ sở vừa muốn cười, áp trán vào bụng dưới của Hạng Minh Chương nói: “Vốn đã lai lịch bất minh, dấy lên nghi ngờ của người khác, như vậy thì thực sự trở thành kẻ điên mất.”
Hạng Minh Chương lấy chiếc áo khoác đặt ở một bên ra đắp cho Thẩm Nhược Trăn, trong túi áo rơi ra một chiếc túi bằng lụa, trong đó có con dấu vừa mới lấy.
Anh lấy ra ước chừng, sư phụ của công ty in ấn có tay nghề không tệ, chạm trổ tinh xảo, đáy ấn dính đầy mực đỏ còn chưa khô, anh nói: “Đóng dấu rồi à?”
Thẩm Nhược Trăn “Ừm” một tiếng, tên thật được in trên tờ tự thuật thể hiện thân phận, cũng xem như đã phát huy được giá trị.

Hạng Minh Chương hạ tay xuống, phủ lên trán và thái dương, Thẩm Nhược Trăn trốn dưới lòng bàn tay ấm áp, từ từ nhắm mắt lại.
Sau khi tâm trạng thay đổi thất thường chìm vào giấc ngủ rất sâu, Thẩm Nhược Trăn cảm nhận được lúc nào được Hạng Minh Chương bế vào phòng ngủ.
Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng, cà vạt và thắt lưng ném trên chiếc ghế dài ở cuối giường, Thẩm Nhược Trăn mặc đồ trang trọng ngủ cả đêm, áo sơ mi và quần đã hiện lên vết hằn, cậu xuống giường, đi theo tiếng nước chảy bước vào phòng tắm.
Hạng Minh Chương cũng vừa mới dậy, đứng ngay trước gương ngậm bàn chải đánh răng hỏi: “Cảm thấy vẫn ổn chứ?”
Thẩm Nhược Trăn dựa vào khung cửa: “Không cần lo lắng cho em, anh đến Hạng Việt đi làm sao?”
Hạng Minh Chương nói: “Anh có thể ở nhà với em.”
“Em không phải con nít.” Thẩm Nhược Trăn đã thấy qua quá nhiều gió mưa, sẽ không dễ dàng sa sút tinh thần, “Em tạm thời không đến Diệc Tư nữa, xem như nghỉ phép vậy.”
Hạng Minh Chương cũng không quan tâm quá mức, Thẩm Nhược Trăn là quân tử, nửa cuộc đời quang minh lỗi lạc, mặc dù bất lực, việc đánh cắp thân phận của “Sở Thức Sâm” là điều duy nhất không thể thẳng thắn.
Bây giờ chân tướng đã được phơi bày, Thẩm Nhược Trăn hổ thẹn không ít hơn thương tâm là bao, so với việc ở bên cạnh bầu bạn một bước không rời, để cậu một mình giải quyết thực ra sẽ tự do hơn.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Hạng Minh Chương đúng giờ ra khỏi nhà đi làm.
Thẩm Nhược Trăn đi tắm rửa thay quần áo, trải lại đệm cho gọn.

Không lâu sau, tài xế đến một chuyến, dựa theo phân phó đón Linh Đoàn Nhi từ Mạn Trang đến.
Hạng Minh Chương đã cân nhắc thoả đáng, có mèo bầu bạn, có thể giúp Thẩm Nhược Trăn giải sầu, còn có thể giảm bớt một vài suy nghĩ lung tung.
Chỉ là Linh Đoàn Nhi lần đầu tiên đến căn hộ, ham mới mẻ, bay nhảy tứ tung trong phòng, Thẩm Nhược Trăn đuổi không kịp, bắt không kịp, đại thiếu gia lại thành người hầu, đi theo phía sau, sợ nó đụng vỡ bình hoa trang trí.
Tốt ở chỗ Linh Đoàn Nhi đã không còn là một con mèo hoang từ lâu, ở Mạn Trang được cưng chiều sinh quen, sau khi đi loanh quanh một lúc mệt rồi, nằm xuống sàn nhà biến thành tấm thảm lông trắng tinh.
Thẩm Nhược Trăn bế con mèo đi vào thư phòng, cậu gọi điện cho trợ lý của Diệc Tư, điều chỉnh lịch trình làm việc trong tuần này, sau đó gọi cho chủ quản của vài bộ phận, giao nhiệm vụ cho dự án.
Sau khi hít một hơi, cậu liên lạc với Châu Khác Sâm, trong cuộc gọi nói chuyện cẩn thận, không đề cập đến chuyện xảy ra ở nhà họ Sở, chỉ nói cơ thể không được khỏe, giao phó đối phương xem chừng chuyện của công ty.
Sau khi sắp xếp xong công việc nội bộ, Thẩm Nhược Trăn đích thân gửi email cho khách hàng của bên A.


Mặc dù đang nghỉ ngơi ở nhà, nhưng cả một buổi sáng cậu căn bản không hề nhàn rỗi.
Sau khi hoàn thành công việc vào buổi chiều, Linh Đoàn Nhi ở trong vòng tay đã ngủ mất, Thẩm Nhược Trăn chọn một cuốn sách, đọc không vào được bao nhiêu, càng không làm khó bản thân nữa, đặt sang một bên rồi cầm điện thoại lên.
Thông báo WeChat vang lên, Sở Thức Hội không biết đã bối rối bao lâu, cuối cùng gửi tới một tiếng gọi lẻ loi: Anh hai.
Ngay lập tức, hệ thống lại thông báo đối phương thu hồi tin nhắn.
Thẩm Nhược Trăn giả vờ như không nhìn thấy, cậu vuốt màn hình lên, xem lại một lượt ghi chép trò chuyện với Sở Thức Hội.
Sở Thức Hội rất thích gửi sticker, Thẩm Nhược Trăn đã âm thầm lưu lại hơn một chục cái, cậu vẫn chưa bao giờ sử dụng qua, sợ rằng gửi nhầm sẽ thành trò cười.
Quay về thời điểm sớm nhất, cậu vừa mới học gõ chữ, trả lời rất chậm, Sở Thức Hội mất kiên nhẫn, cũng không gọi cậu là “anh hai”, lạnh lùng như ông chủ một công ty.
Thẩm Nhược Trăn đã xem xong, quay lại danh sách trò chuyện tìm bà Sở, biệt hiệu được cài là “Mẹ”, hầu hết các ghi chép trò chuyện đều là tin nhắn giọng nói.
Cậu do dự bấm vào đoạn mới nhất, giọng nói dịu dàng của bà Sở vang lên trong phòng: “Tiểu Sâm, con ra ngoài sớm lúc đi có mặc áo khoác không đấy, hôm nay trời sẽ mưa.”
Nội dung giọng nói của bà Sở đều tương tự nhau, bảo cậu mặc thêm quần áo ăn thêm thức ăn, dặn cậu không được ngồi lâu, phải nghỉ ngơi, có xã giao thì dặn cậu ít uống rượu, lúc đi công tác thì muốn cậu chụp ảnh.
Đi dạo phố thấy quần áo đẹp, bà Sở sẽ chọn cho cậu, chưa mặc lên người đã nhắn tin trước nói là cậu mặc lên sẽ rất đẹp trai.
Lúc nói chuyện trong những cuộc xã giao bàn về con cái, bà Sở rất đắc ý, nói rằng phong thủy luân chuyển, bà cuối cùng cũng có thể thấy được con trai mình tài giỏi rồi.
Săn sóc, vui mừng, than phiền, bà Sở mỗi khi bắt đầu một câu, không hề có ngoại lệ đều là “Tiểu Sâm”.
Thẩm Nhược Trăn tắt điện thoại, giấu dưới đệm ghế sofa, hô hấp của cậu trở nên nặng nề, phá vỡ giấc mơ đẹp của Linh Đoàn Nhi, mở ra đôi mắt mèo màu xanh lá cây trong veo nhìn cậu.
Người và mèo nhìn nhau một lúc lâu, Linh Đoàn Nhi nhảy ra khỏi vòng tay cậu đi chỗ khác, Thẩm Nhược Trăn vô ý ngẩng đầu lên, cậu thế nhưng lại không nghe thấy tiếng mở cửa, Hạng Minh Chương đã đứng bên ngoài cửa thư phòng.
Thẩm Nhược Trăn đứng dậy nghênh đón: “Tan làm rồi à.”
Hạng Minh Chương nói: “Lần đầu tiên có người ở nhà đợi anh, có hơi không quen.”
Thẩm Nhược Trăn nhận lấy túi, rất nặng, rõ ràng là mang tài liệu về nhà, cậu yêu cầu: “Hạng tổng, giao cho em chút việc làm đi.”
Hạng Minh Chương xoay người đi thay quần áo nói: “Đều giao cho em vậy.”
“Anh thật là không khách khí.” Thẩm Nhược Trăn đi theo Hạng Minh Chương vào phòng thay đồ, vừa lấy tài liệu trong túi ra, “Đều giao cho em, anh làm gì ——”
Tài liệu đầu tiên là về chế độ đăng ký hộ khẩu hộ tịch, Thẩm Nhược Trăn nuốt lại lời cuối, đọc nhanh như gió lật xem, có các quy tắc và trình tự thủ tục rõ ràng, tổng hợp những sự chứng minh mà một “người” trong xã hội nên có.
Hạng Minh Chương cởi cà vạt, nắm lấy hai đầu vòng qua Thẩm Nhược Trăn, buộc ở sau éo kéo lại gần hơn nói: “Chúng ta cùng nhau xem, phải đăng ký hộ khẩu cho giám đốc Thẩm.”

Thẩm Nhược Trăn khao khát: “Làm thế nào?”
Hạng Minh Chương đã đọc qua một lần, sau này cần phải tư vấn chi tiết, nói: “Tình huống nhân viên không có hộ khẩu có rất nhiều loại, chẳng hạn như không có cha mẹ, không có giấy khai sinh trong cơ cấu, nếu như có người nuôi dưỡng, có thể đăng ký hộ khẩu với người nuôi dưỡng.”
Thẩm Nhược Trăn như hiểu như không hiểu, còn vừa mới rời khỏi nhà Sở, thực sự có hơi giống như một đứa trẻ mồ côi đang tìm chỗ dừng chân: “Vậy có ai nguyện ý nuôi dưỡng em không?”
Thiếu gia ngậm thìa vàng lớn lên, giám đốc ngân hàng đã được rèn giũa nhiều năm gió bão, Thẩm Nhược Trăn hiếm khi tỏ ra bộ dạng lo sợ bất an như vậy.
Hạng Minh Chương nhìn cậu nói: “Mẹ anh nguyện ý, thật ra anh còn muốn liên lạc với bà Diêu, nếu bà ấy đồng ý, em cũng có thể nhập hộ khẩu ở Ninh Ba.”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Em… sao cũng được.”
Hạng Minh Chương chọc cậu: “Nếu mẹ anh nhận nuôi em, em phải sửa miệng gọi anh là anh hai.”
Thẩm Nhược Trăn nhướn mày: “Anh không phải là anh trai lớn đàng hoàng, em không thèm.”
Cà vạt ở bên eo quấn thêm một vòng, Hạng Minh Chương trực tiếp ôm lấy eo Thẩm Nhược Trăn: “Nếu như anh không đàng hoàng đã mặc kệ em không có hộ khẩu, mỗi ngày nhốt em ở nhà đợi anh tan làm rồi.”
Thẩm Nhược Trăn vạch trần anh: “Anh thích em cùng tan làm với anh hơn.”
Ở căn hộ hai ngày, Thẩm Nhược Trăn vẫn chưa ra ngoài, tâm tình bình tĩnh lại cũng không tính là quá dằn vặt, nhưng thỉnh thoảng nghĩ đến đoạn thời gian ở nhà họ Sở sẽ sững sờ một lúc.
Rốt cuộc cũng là phàm phu tục tử, ngày hôm đó cậu đã bỏ sót một chuyện, vẫn chưa giải thích chuyện đã bố trí ngôi mộ của Sở Thức Sâm ở nghĩa trang Viễn Tư.

Mặc dù là bia trống không chữ, bên trong cũng rỗng, nhưng về lý vẫn nên nói cho nhà họ Sở.
Trì hoãn thêm một đêm, vào sáng ngày thứ ba, Thẩm Nhược Trăn quyết định gọi điện cho bà Sở.
Cậu chưa kịp bấm nút quay số thì điện thoại đã reo, cuộc gọi đến hiện lên số điện thoại cố định của nhà họ Sở.
Là dì Đường hay là chị Tú sao, cậu quên cầm theo đồ gì sao? Hay là Sở Thức Hội, đã bình tĩnh lại rồi, gọi đến mắng cậu là kẻ nói dối?
Thẩm Nhược Trăn suy đoán mất một lúc, không dám tưởng tượng là bà Sở, cậu nhấn nút trả lời, giọng nói rất nhẹ: “Alo?”
Thế nhưng lại là bà Sở gọi tới, nói: “Là ta.”
Thẩm Nhược Trăn nín thở, âm thầm phán đoán giọng điệu của bà Sở, cố gắng đoán xem tâm tình của đối phương, suy nghĩ nhiều vô số đến mức không thể hỏi một lời nào, ngay cả việc nên xưng hô thế nào cũng khiến cậu không biết phải làm sao.
Cậu chỉ có thể yên lặng chờ đợi, bà Sở hỏi: “Có tiện gặp mặt không?”
Có lẽ là đã đi đến phán quyết, Thẩm Nhược Trăn nghĩ tới một địa điểm, trả lời: “Được, tôi có thể chọn địa điểm không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.