Đọc truyện Trời Xanh, Biển Cũng Xanh – Chương 9
Sáng hôm sau, Phương Cát đến đón cô đi học. Hôm nay, hai cô bạn có giờ học cùng nhau. Với lại, hôm qua có xảy ra một số chuyện, nên Hải Lam gọi cho Phương Cát hẹn cả hai cùng đến sớm để có thể thêm chút thời gian tâm sự với nhau.
– Hôm nay không phải có hẹn với cậu thì tớ đã ở nhà nghỉ cho khỏe rồi.- Hải Lam mệt mỏi nằm dài trên bàn.
Phương Cát gật gù:
– Cũng phải. Cậu đã vất vả rồi. Chuyện hôm qua quả thật rất ly kỳ.
– Ly kỳ cái đầu cậu.- Hải Lam tựa chiếc cằm trên nắm tay cuộn tròn đặt trên bàn, tay kìa giơ ra khẽ véo má Phương Cát cảnh cáo.
Phương Cát không kịp tránh né, lấy tay xoa xoa một bên má, uất ức nhìn Hải Lam:
– Tớ cũng chỉ là lo cho cậu thôi. Cậu nói xem…
– Hải Lam!
Phương Cát chưa nói dứt lời thì đã có tiếng gọi đằng sau lưng. Giọng nói này vừa quen vừa sợ. Tiếng bước chân đến càng gần hơn.
– Rốt cuộc em và phó tổng kia là mối quan hệ gì?
– Thầy Lý!- Cả hai cô bạn đều rất ngạc nhiên.
Phương Cát bày ra bộ mặt vui vẻ, giả lả:
– Thầy Lý đến trường sớm thế ạh!
Thầy Lý không thèm đáp trả, chỉ nhìn sang Hải Lam với cặp mắt nghi ngờ đáng sợ. Hải Lam có một chút ớn lạnh, nhưng vẫn cố gắng đưa ra đáp án cho thầy Lý:
– Thầy đừng hiểu lầm. Em và phó tổng Lâm thật chẳng có quan hệ gì hết áh.
– Đừng có gạt tôi. Trước giờ hắn nào có quan tâm đến Thánh Văn như thế. Dạo này lại thường xuyên đến, còn rất chiếu cố em nữa. Tối qua, hắn đã dựng tôi dậy chỉ để bảo tôi gọi điện về nhà xin phép cho em về trễ. Làm tôi phải nói chuyện rất lâu để giải thích với mẹ em, rồi còn phải khen ngợi em hết lời nữa. Thật là bực mình chết đi mà, mất cả giấc ngủ ngon.
Hèn gì hôm qua về mẹ không có nói gì hết, chỉ hỏi thăm công việc trường lớp có vất vả hay không mà thôi. Nhưng thấy bộ mặt hiện giờ của thầy Lý khá tức giận, trông cũng rất buồn cười, không phải dễ dàng chứng kiến được thầy như thế đâu nha. Cô khẽ lấy tay giấu đi nụ cười. Nhưng rồi nghĩ lại, cô cũng cố gắng gượng lấy và đưa ra lời xin lỗi nhằm xoa dịu thầy một chút.
– E hèm.- Thầy Lý khẽ hắng giọng.- Những gì nãy giờ tôi nói, không được kể lại với phó tổng Lâm đó.
– Thầy yên tâm, sẽ không có chuyện đó. Em và anh ta không thân thiết đến vậy đâu ạh.
Nhìn vẻ mặt của Hải Lam, thầy Lý cũng yên tâm một chút. Sau khi ông ta bỏ đi xa hẳn thì Phương Cát mới quay lại nói với Hải Lam:
– Xem ra, tên giám đốc Lâm đó không phải tay vừa. Tiểu Lam, tớ hỏi thật, cậu có chút cảm tình gì với anh ta không?
– Tớ… cũng không biết nữa. Chỉ cảm thấy anh ta rất khó hiểu, rất bí ẩn. Mà giao du với người trong giới thượng lưu, có cảm giác gì đó không an toàn.
– Cũng đúng.- Phương Cát chống cằm suy ngẫm.- Nhưng nếu muốn, cậu có thể tìm hiểu, hoặc hỏi thẳng anh ta mà. Nếu anh ta thực sự thích cậu, tự dưng sẽ đáp ứng trả lời cậu, không biết chừng, anh ta còn tự kể cho cậu nghe chuyện của anh ta nữa đấy chứ.
Hải Lam xua tay:
– Giờ tớ chỉ muốn tránh xa chuyện này một chút.
Phương Cát thông cảm cho Hải Lam, nên cũng không hỏi nữa, chỉ nhè nhẹ đẩy phần thức ăn về phía cô bạn:
– Thôi, đừng nghĩ tới nữa. Ăn chút đi rồi còn vào lớp.
۵ ۵ ۵
.
Đang học thì Nguyên Kỳ nhắn tin, hỏi Hải Lam sau giờ học có rảnh không, giúp anh đi chọn mua một thứ. Hải Lam nghĩ đến những chuyện xảy ra, mình còn chưa đi xin lỗi Nguyên Kỳ thì lấy làm ái ngại, nên đồng ý giúp anh ngay.
– Chúng ta đi ăn trưa trước nhé!- Nguyên Kỳ mỉm cười đề nghị.
– Vậy cũng được, nhưng là để em mời.- Hải Lam nhanh chóng đáp lời.- Dù gì lần trước em còn chưa tạ lỗi.
Nguyên Kỳ cười dịu dàng, xoa đầu Hải Lam:
– Tại sao phải tạ lỗi, đâu phải lỗi của em, cô bé ngốc!
Hải Lam cũng không biết giải thích sao, chỉ ngước lên nhìn Nguyên Kỳ và nói:
– Nhưng anh để em mời nha, vậy thì em mới đỡ thấy ngại.
– Được rồi, chiều ý em. Nhưng sau này đối với anh, em không được phép ngại nữa.
Hôm nay Nguyên Kỳ không đi xe mà đi bằng taxi, Hải Lam khá thắc mắc rất muốn hỏi, nhưng suy nghĩ rồi lại thôi. Có thể là xe anh ấy bị hư cần sửa chữa, hay là đã đem đi bảo dưỡng, bảo trì gì đấy. Cả việc này cũng hỏi thì chẳng phải thể hiện sự quan tâm quá hay sao. Nghĩ vậy nên cô cũng không hỏi làm gì. Hai người đi ăn ở một quán ăn bình dân cũng khá sạch sẽ. Sau khi ăn uống no nê, họ lại bắt taxi đi tiếp.
– Àh, anh định nhờ em chọn giúp thứ gì vậy?- Hải Lam nhớ ra vấn đề chính nên đã nhanh chóng hỏi Nguyên Kỳ.
Nguyên Kỳ cũng không vội vã, chỉ nhẹ nhàng cười, tỏ ra một chút bí ẩn:
– Tới nơi rồi em sẽ biết.
Anh chỉ cười tủm tỉm như thế suốt quãng đường đi làm Hải Lam khá tò mò nhưng lại không tiện hỏi.
۵ ۵ ۵
.
Chiếc taxi dừng lại ngay một cửa hàng xe hơi rất lớn. Hải Lam còn chưa hết ngạc nhiên thì Nguyên Kỳ đã nhanh chóng kéo cô ra khỏi taxi và hướng đi vào trong sảnh của cửa hàng xe. Người chào hàng vui vẻ ra đón tiếp:
– Xin chào, anh chị định mua xe ạh. Cửa hàng của chúng tôi có rất nhiều loại xe chất lượng tốt, kiểu dáng của rất thời trang, mời hai anh chị xem qua một lượt.
Hải Lam có chút choáng ngợp trước sự trưng bày của cửa hàng này. Vô vàn những chiếc xe với nhiều mẫu mã, kiểu dáng làm cô chóa cả mắt.
– Nhìn hai anh chị thật đẹp đôi.- Người chào hàng nở nụ cười vui vẻ và nói tiếp.- Chắc là hai người vừa mới cưới đúng không?
– Không phải vậy đâu.
Hải Lam vội xua tay, chưa kịp giải thích thêm thì Nguyên Kỳ đã chen vào:
– Em thấy nên mua Audi hay là BMW? Anh thấy hai dòng này rất là thời trang.
– Đúng là anh chàng đẹp trai này rất có mắt nhìn nha.- Người bán hàng hàng chen vào.
– Anh có thể để cho cô ấy suy nghĩ một chút được không?- Nguyên Kỳ mỉm cười lịch sự đề nghị.
Rồi anh quay sang Hải Lam, chờ đợi cô. Hải Lam vẫn chưa hết ngại ngùng, nhưng vì trước mặt cô có đến hai người đang chờ đợi cô trả lời, nên cô cũng cố gắng đáp:
– Trước giờ em rất thích BMW. Nhưng người mua là anh, em nghĩ vẫn là chọn cái anh thích đi.
Nguyên Kỳ mỉm cười, lại xoa đầu cô:
– Được rồi, tốt lắm.- Rồi anh quay sang người bán hàng.- Vậy tôi sẽ lấy chiếc BMW màu xanh đậm kia.
Người bán hàng mỉm cười:
– Vâng, hai anh chị thật biết lựa chọn nha. Mời hai người đi theo tôi làm thủ tục.
Nguyên Kỳ đỉnh đạc bước theo. Từ lúc bước vào cổng đến giờ, Nguyên Kỳ vẫn rất ư là bình thản, còn Hải Lam thì ngược lại, cô luôn im lặng, trong lòng thì lại có biết bao nhiêu điều thắc mắc, ngạc nhiên.
Sau khi làm xong xuôi thủ tục và lấy xe đi, Hải Lam vẫn chưa nói được lời nào, còn Nguyên Kỳ thì vui vẻ:
– Em được vinh dự là người đầu tiên được ngồi trên chiếc xe mới của anh đó nha.
Thì ra hôm nay anh không đi xe đến trường là có lí do, anh đưa cô đi bằng taxi cũng có lý do. Cuối cùng cũng đều là vì để lái chiếc xe này về.
Hải Lam không chịu được, nên đã mở lời:
– Anh… sao anh lại quyết định mua xe vậy?
– Àh.- Nguyên Kỳ mỉm cười, cuối cùng cô cũng đã chịu mở miệng hỏi anh.- Anh mua xe để có thể đưa bạn gái đi và về, nhất là khi trời nắng gắt, hay mưa giông, bão tố, hoặc khi cô ấy đang mệt hay bị bệnh, đi xe hơi không phải tốt hơn sao?
Nguyên Kỳ vốn dĩ trước giờ đều không trước giờ đều không có đua đòi hay thích khoe mẽ gì cả, anh sống rất giản dị, cái gì cần xài mới xài, nhưng đã xài rồi thì phải xài cho đáng. Lời nói của anh đầy ẩn ý như vậy, không biết người con gái ngồi bên cạnh có thể hiểu ra hay không.
۵ ۵ ۵
.
Tối đó, Phương Cát gọi điện thoại cho Hải Lam bảo với cô rằng không phải như vẻ ngoài bình dị, thật ra, Nguyên Kỳ là một tên có rất nhiều tiền. Hắn có nhiều tiền như vậy là nhờ chơi chứng khoán, chứ công việc là thêm cũng chỉ là phụ thôi. Hải Lam rất ngạc nhiên, muốn xác định mức độ chính xác của nguồn tin. Phương Cát mới bảo rằng chính là do Tuấn Văn tiết lộ. Anh ta là bạn khá thân của Nguyên Kỳ, dĩ nhiên là cũng biết rõ Nguyên Kỳ hơn hai cô.
– Hèn gì.- Hải Lam ở đầu dây bên kia mới ngờ ngợ ra.- Anh Nguyên Kỳ mới vừa mua xe hơi.
– Gì? Mua xe hơi sao?- Đầu dây bên kia Phương Cát hét lên một tiếng, làm Hải Lam phải giơ điện thoại ra xa để tránh tổn hại đến màn nhĩ.
– Uh, chiếc BMW màu xanh đậm.- Hải Lam nói khẽ.
– Ách, không phải cái mà cậu mơ ước sao?
Hải Lam khẽ thở dài. Phương Cát lại nói tiếp:
– Chuyện này càng ngày càng lạ nha. Nếu như anh Nguyên Kỳ không thích cậu, thì cậu nói xem anh ấy có cần để ý đến vậy không.
– Cũng không hẳn. Không phải cả trường đều nói chị Tư Viện với anh Nguyên Kỳ là một đôi sao.
– Đó là người ta nói, chứ anh Nguyên Kỳ đâu có nói. Dù gì cũng sẽ đến lúc cần đối mặt thôi. Đừng nói tớ không nhắc cậu, bên cạnh cậu còn có cái tên họ Lâm kia nha.
– Tiểu Cát ah, đừng nói vấn đề này nữa. Tớ đau đầu lắm.
– Cậu sẽ còn đau đầu dài dài. Mà nè, hay là cậu thích cái tên Lâm Hạo Thiên kia rồi?
Ách, nói mới nhớ nha, sáng giờ hắn ta có nhắn tin và gọi điện thoại cho cô nhưng cô không tiện trả lời, cũng quên nhắn tin lại. Kiểu này khó sống với hắn, không biết hắn có nổi giận gì không. Muốn tránh hắn một chút mà hắn ta cũng không để cho cô yên.
– Tiểu Lam, tiểu Lam, còn nghe máy không ah ~
– Uh còn.- Tiếng gọi của Phương Cát kéo cô thoát khỏi mớ suy nghĩ bề bộn.
– Sao không trả lời, hay là thích hắn thật rồi đấy?
– Không, không có đâu. Thôi mai nói chuyện nha, tớ bận chút việc.
Cúp máy, Hải Lam bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ. Rồi sau đó ngủ quên lúc nào không hay biết.
۵ ۵ ۵
.
Trong một căn phòng lớn, sang trọng như phòng vip của khách sạn năm sao, một thanh niên đang ngồi trước màn hình vi tính với một đống tài liệu bên cạnh. Gương mặt tuấn mỹ, ánh mắt thâm trầm, chăm chú, đôi chân mày nhíu lại, đầu óc hết sức tập trung để giải quyết cho xong đống công việc.
Tập đoàn Lâm thị là một trong những tập đoàn lớn và có uy tín hàng đầu cả nước, họ kinh doanh rất đa ngành, đa dạng mặt hàng, và cũng đã có các chi nhánh ở nước ngoài cách đây vài năm. Bây giờ muốn để các chi nhánh đó lớn mạnh hơn nữa, thì không khỏi đối đầu cạnh tranh với các tập đoàn, công ty nội địa ở các nước đó.
Xem xong hết các tài liệu, chàng thanh niên đặt bút ký vào đó, cuối cùng nhấn gửi một bản email gì đó đi. Công việc rốt cuộc trên cơ bản cũng đã hoàn thành. Anh dùng tay xoa nhẹ nhẹ vào hai bên thái dương, mấy ngày nay công việc thật nhiều, quả thật căng thẳng, nhưng anh cố gắng gấp rút hoàn thành công việc là có một lý do khác. Nghĩ đến đây, bất giác khuôn mặt của Hải Lam lại hiện ra trước mắt. Cứ rảnh rang một chút là lại nhớ đến cô ấy. Hạo Thiên cầm chiếc điện thoại lên và kiểm tra. Không có một tin nhắn và một cú điện thoại nào từ số mà anh trông đợi. Được lắm Dương Hải Lam, em chờ xem anh sẽ phạt em như thế nào.