Đọc truyện Trời Xanh, Biển Cũng Xanh – Chương 14
Hôm nay, cô tự cho phép mình nghỉ học một ngày. Thời gian gần đây vừa bận rộn, vừa xảy ra những chuyện không đâu làm cho cô cảm thấy mệt mỏi và phải suy nghĩ nhiều. Ngủ một giấc thật ngon đến chín giờ sáng, Hải Lam nhanh chóng thay quần áo và đi dạo một vòng quanh siêu thị. Siêu thị tương đối lớn, chỉ cách nhà cô có khoảng mười lăm phút đi xe bus. Các chuyên gia tâm lý có nói, đừng ngăn cản phụ nữ mua sắm đồ mới mặc dù họ không có nhiều tiền. Điều này rất đúng nha, cô rất thích đi dạo vòng vòng mua những thứ linh tinh, lặt vặt, mà những thứ này nhiều lúc bị mẹ phàn nàn là phung phí tiền của. Buổi chiều rảnh rỗi, cô lại làm bánh flan. Đây là món tửu của Hải Lam, cô làm món này rất ngon và đẹp mắt. Mặc dù không hảo ngọt, nhưng món này đối với cô là ngoại lệ. Buổi tối, hai chị em dắt nhau đi xem phim, coi như là tận dụng triệt để một ngày xả hơi đúng nghĩa.
.
– Em biết đi xe?- Hạo Thiên ngạc nhiên nhìn Hải Lam lái chiếc xe máy vào ngõ.
Như vậy mà cũng để anh ta thấy sao, Hải Lam thấy khó chịu.
– Sao lại không biết, chỉ là bình thường không thích lái xe đi học.- Cô đáp lời. Gia đình cô thu nhập cũng ổn định, nên không phải là không có đủ tiền mua xe máy, nhưng cô lại ít ra đường, mà bình thường thì có bạn chở đi, còn có việc gì gấp có thể mượn xe của mẹ. Như vậy kì lạ lắm sao mà anh ta lại thắc mắc.
Cô hỏi tiếp:
– Anh sao đứng đây?
– Đợi em.- Anh đáp gọn.- Đấy còn chưa nói, gọi điện em không nghe máy.
– Tôi không đem theo điện thoại.- Cô nhanh chóng đáp.
– Anh, có phải là anh Nguyên Kỳ?- Hải Lục từ sau chồm lên nhìn cho rõ mặt chàng trai.- Anh thật phong độ nha. Em có nghe kể về anh, mẹ em cũng có vẻ thích anh lắm đó.
Trời đất, cái gì xảy ra đây? Cô em lắm mồm này lại sắp sửa hại cô thêm điều gì nữa. Tại sao lại nhắc cái tên Nguyên Kỳ ra đây. Chắc cô chết mất. Nhìn mặt anh tối sầm lại, ánh mắt đanh thép nhìn cô thì cô chỉ muốn bốc khói rồi bay đi mất cho rồi.
Hải Lam thụt cùi chỏ vào người Hải Lục nhắc nhở cô em không nên nói thêm gì nữa, sau đó cô cũng nhanh chóng sửa lại:
– Đây… đây không phải là anh Nguyên Kỳ.
– Anh là Hạo Thiên, là bạn trai của tiểu Lam.- Hạo Thiên nhanh chóng lấy lại phong độ và sự điềm đạm vốn có.- Chắc em là Hải Lục? Anh có nghe tiểu Lam kể nhiều về em?
Bạn trai? Bạn trai? Hải Lam còn chưa định hình được sự việc xảy ra, Hải Lục đã nói:
– Thật sao? Anh là bạn trai của chị em? Chị em có kể về em?
Hạo Thiên mỉm cười gật đầu. Hải Lam định quay sang phân bua với em gái mình, thì Hạo Thiên đã nắm tay cô, quay người cô lại, và nói tiếp với Hải Lục:
– Uh, chị em bảo hai người rất hay tâm sự với nhau.- Anh cười mỉm.- Chắc là do chị em còn ngại ngùng nên chưa kể với em.- Anh khẽ xoa xoa đầu Hải Lam, nhìn cô âu yếm.
Cả hai chị em đều vẫn còn rất ngạc nhiên, không ai nói ra được thêm lời gì thì Hạo Thiên vẫn nhẹ nhàng nói tiếp:
– Thật ra, gặp mặt như thế này có vẻ hơi đường đột, nhưng mong em gái có thể giúp anh trông chừng chị em một chút. Nhắc nhở cô ấy ăn uống đầy đủ, thời gian gần đây do bận việc trường mà có hơi gầy đi, tiểu Lam có việc gì, nhớ gọi cho anh, nhất là, đừng để chàng trai nào đến gần cô ấy.- Giọng nói anh mang một chút hài hước, còn có đưa ra danh thiếp cho Hải Lục.
Hải Lục nghe anh nói xong thì cười tủm tỉm:
– Em biết rồi, anh rể!- Nhìn qua danh thiếp, cô không khỏi thốt lên.- Woa, anh rể thật giỏi nha, còn là phó tổng giám đốc của một công ty lớn nữa.
Hạo Thiên cười:
– Em gái quả thật là thông minh, nhanh nhẹn và hiểu chuyện nha! Lần sau nhất định anh sẽ có quà cảm tạ em.
– Thật chứ?- Hải Lục hớn hở.- Như vậy thì phải cảm ơn anh rể trước rồi. Anh rể yên tâm, em sẽ thường xuyên liên lạc, báo cáo tình hình.- Cô khẽ giơ tấm danh thiếp lên, hứa hẹn.
Hạo Thiên gật đầu, môi anh từ nãy đến giờ vẫn giữ được nụ cười. Hải Lam nãy giờ không thể xen vào đã cảm thấy rất ư là khó chịu rồi, mà hai người này lại nói chuyện mà coi như không có mặt của cô bên cạnh. Vừa mới gặp mà đã tỏ ra thân thiết như anh em, như người một nhà vậy. Cô gằng giọng nói với Hải Lục:
– Em linh tinh quá. Người ta mới hứa hẹn mua cho có chút quà, vậy mà đã muốn bán đứng chị mình rồi. Đi vào nhà, lát chị vào nói chuyện sau.
Hải Lục biết không nên làm chị mình tức giận, nhưng trong lòng cô cảm thấy chuyện này rất ư là thú vị. Cuối đầu chào Hạo Thiên, Hải Lục nhanh chóng đi một mình về nhà trước.
– Anh điên sao? Sao anh lại nói với em tôi như thế?- Hải Lam tức giận, quay lại nhìn Hạo Thiên.
Hạo Thiên nhìn sắc mặt của cô, không khỏi giấu nụ cười. Trông cô cũng ra dáng của một bà chị lắm chứ, rất có uy nha. Anh nhẹ nhàng tiến đền gần cô và đặt vào đó một nụ hôn nhẹ.
– Anh… anh…- Hơi bất ngờ, Hải Lam không biết nói sao nên lời.
Hạo Thiên chỉ cười:
– Anh chỉ thực hiện lời giao hẹn của chúng ta. Em nói xem, có đúng không?- Anh cười gian, tay nâng cằm cô lên, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô.- Xem em có còn dám xưng hô khách sáo với anh nữa không?
Ách, quên mất, hắn ta nhớ dai thật. Ánh mắt anh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô, chờ đợi phản ứng từ phía cô.
– Được, được rồi… em biết rồi.- Hải Lam tự an ủi mình dù gì cũng kém anh ta tới bảy tuổi, gọi một tiếng “anh” cũng được thôi. Nghĩ vậy nhưng ánh mắt không nhìn thẳng vào anh, gương mặt có hơi đỏ lên, khẽ lùi về sau một bước.
– Cô bé ngoan.- Anh cười tươi, tay lại bất giác đưa lên xoa đầu cô.
Rồi anh lại hỏi:
– Hôm nay nghỉ học, em đã làm những gì?
– Sáng đi siêu thị, chiều làm bán flan, tối đi xem phim.- Cô đáp rất thành thật.
– Rất tốt.- Anh lại cười.- Rất có phong cách làm phu nhân của anh.
– Thật nhảm nhí mà.- Hải Lam xoay người đi, giấu gương mặt ửng hồng.
Kể từ sau hôm trò chuyện cùng anh ở bãi biển, cô cảm thấy anh gần gũi hơn rất nhiều và cô có thể hiểu anh hơn. Người ta vẫn thường nói, một khi các chàng trai kể nhiều về chuyện gia đình mình, tức là chàng trai ấy đã tự mở lòng mình để người con gái kia có thể bước vào. Điều này làm cô cảm thấy an tâm hơn, ít nhất nếu quen bạn trai, cô không muốn anh ta là người quá bí ẩn. Trời đất, sao cô lại nghĩ đến chuyện bạn trai chứ, đã quên là không thèm để ý đến hắn rồi cơ mà. Cái tên này, dạo này cứ làm cô rối loạn, lẫn lộn hết cả. Nghĩ đến Hải Lam nhớ ra chuyện cần phải nói:
– Anh… tại sao anh lại nói như vậy với tiểu Lục? Rồi khi mọi người trong nhà hỏi đến thì biết phải làm sao đây?- Hải Lam hiểu rõ tính tình của em mình. Con bé như cái loa phát thanh, chuyện gì cũng đem kể người này người kia nghe. Càng nghĩ cô càng không biết sẽ giải thích sao với ba mẹ và mọi người.
Hạo Thiên nhẹ nhàng ôm vai cô và nói:
– Nói anh là bạn trai em, có gì phải xấu hổ. Anh dáng người rất được nha, khuôn mặt cũng được liệt vào hàng mĩ nam đó, còn nữa, gia cảnh giàu có, nghề nghiệp ổn định, quan trọng nhất là còn độc thân.
– Thật không biết xấu hổ.- Hải Lam lắc đầu trước sự tự tin thái quá, nhưng cũng có phần đúng sự thật của chàng trai này.- Thôi, anh về đi, em phải nhanh chóng vào nhà ngăn chặn cô em nhanh mồm nhanh miệng này lại. Nếu không nó lại loan báo tùm lùm.
Nói rồi Hải Lam nhanh chóng lên xe và chạy thẳng vào trong khu nhà. Hạo Thiên chỉ kịp nhìn theo dáng cô. Cô gái này còn thiếu anh một cái gật đầu đồng ý, hình như là cố ý muốn tránh né đây mà. Anh nhất định sẽ để cô nhanh nói ra điều này.
Hạo Thiên mỉm cười, khẽ rút điện thoại ra vài nhắn vài dòng gửi đi: “Tiểu Lam, có chuyện gì nhớ gọi cho anh”. Khóe miệng anh khẽ nở nụ cười, kháng chiến trường kỳ sắp tới ngày thành công.
۵ ۵ ۵
.
– Chị!- Cô em gái lém lỉnh vào phòng.- Chị yên tâm, em chưa nói gì với ba mẹ đâu.
Ánh mắt Hải Lam nheo lại, nhìn cô gái nhỏ đầy vẻ nghi ngờ:
– Thiệt mà.- Hải Lục vừa nói vừa gật đầu, trông bộ dạng khá thành thật.
– Được rồi.- Coi như cô tạm tin em mình một lần.- Thế, em muốn gì đây, nhóc con?
Hải Lục nhanh nhảu lại gần chị mình, hỏi nhỏ:
– Phen này chị sướng rồi nha, có đến hai anh chàng đẹp trai, nhà giàu theo đuổi.- Hải Lục giọng nói vừa ngưỡng mộ vừa trêu chọc.- Chị nói em nghe, rốt cuộc là chị thích anh Nguyên Kỳ hay anh Hạo Thiên?
– Em hỏi làm gì?
– Chị thật bất công nha, trước giờ có chuyện gì em đều kể cho chị nghe. Nói rằng tâm sự, nhưng chủ yếu chuyện là do em kể, chị cũng nên chia sẻ với em nhiều một chút.
Ách, hôm nay cô em này ăn phải cái gì mà lý sự quá vậy này. Đừng nói ăn bánh flan do cô làm nha.
– Cũng không có gì đâu. Sau này có gì xác thực, chị sẽ kể cho em nghe trước ba mẹ, chịu không?- Hải Lam ngon ngọt dỗ dành.- Còn bây giờ, em phải biết chị vẫn là hoa vô chủ. Cho nên em không được đi nói lung tung đâu, nhớ chưa?
Biết không thể hỏi gì thêm ở bà chị mình, Hải Lục mang bộ dạng thất thểu về phòng. Cánh cửa vừa đóng lại, ai đó ngồi trong phòng nhìn vào điện thoại với một dòng tin nhắn mà không khỏi nhoẻn miệng cười, một tia ấm áp từ đâu lan tỏa khắp cả người.