Đọc truyện Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng – Chương 64: Diễn tập cứu viện không trung (Phần 2)
Lên trực thăng, mười lăm phút sau mới bay, đích đến là khu vực núi Thương Khung.
Lần diễn tập này SR kết hợp với dịch vụ hàng không Nam Giang, trong khoang
điều khiển là phi công chuyên nghiệp và Lục Thích, cabin phía sau là
Chung Bình và đám Từ Điển.
Trong đội chỉ có mình Chung Bình là phụ nữ.
Trời xanh ngàn dặm, thành thị biến thành bức tranh, rặng núi uốn lượn tạo ra đường cong bao la, đống biệt thự nấp sau khu rừng. Tầm mắt Chung Bình
không ngừng nhìn theo, Từ Điển thấy vậy giải thích: “Nơi vừa rồi là núi
Minh Hà.”
Chung Bình: “Núi Minh Hà?”
Từ Điển: “Một nhánh của dãy Thương Khung, trên núi Minh Hà có dãy biệt
thự, hình như là xây dựng từ thời nhà Thanh, cách Nam Giang không xa,
hôm nào có thời gian cô đến đó mà nghỉ ngơi.”
Lục Thích ở đằng trước mở miệng: “Em muốn đi?”
Từ Điển thốt ra: “Muốn chứ.”
Lục Thích: “Không nói với anh.”
Từ Điển: “…”
Chung Bình mím môi cười: “Được rồi, đừng nói nữa, sắp đến nơi.”
Không bao lâu sau, trực thăng đáp xuống đích đến, “nạn nhân” trên núi dùng vô tuyến điện bắt được liên lạc với tổ cứu viện, sau khi xác nhận vị trí
cụ thể của nạn nhân, trực thăng bắt đầu tiến hành tìm kiếm giải cứu.
Lần diễn tập này, nhân viên phi hành đoàn tiến hành mấy hạng mục huấn luyện giải cứu, ngoài việc nạn nhân lợi dụng vô tuyến điện để cầu cứu, trực
thăng còn phải tiến hành giải cứu trên vùng núi, dựa vào dấu hiệu vật
dẫn đường trên mặt đất, kinh độ và vĩ độ của nạn nhân.
Chung Bình là người thi hành nhiêm vụ, không ngừng chăm chú quan sát mặt đất, sau khi phát hiện dấu vết của “nạn nhân”, lập tức liên lạc với trung
tâm chỉ huy mặt đất, báo cáo vị trí cụ thể.
Buổi chiều phát hiện “nạn nhân” trong tình trạng nguy kịch, địa hình xung
quanh bất lợi cho việc giải cứu trên mặt đất, Lục Thích lái trực thăng,
vững vàng đỗ giữa không trung, Chung Bình chuẩn bị hạ xuống.
Nhiệm vụ của phi công là điều khiển máy bay, bảo vệ bình an cho thành viên.
Lục Thích đã tham gia huấn luyện mấy tháng, biết rõ tất cả trình tự và
“trách nhiệm của phi công”, hôm nay là lần đầu tiên anh chính thức gia
nhập đội ngũ cứu viện không trung SR, dường như anh đã không còn phân
biệt được mục đích ban đầu đăng kí thi PPL rốt cuộc là gì.
Dường như chỉ là thú tiêu khiển trong lúc nhàm chán mà thôi, còn nay anh nghĩ đến lời nói kia của đội trưởng Hà.
Lục Thích tập trung tinh thần, bình tĩnh dặn dò: “Cẩn thận.”
“Vâng!”
Cửa cabin rộng mở, gió lạnh sượt qua mặt Chung Bình, cô nắm dây thừng, xoay người, nhảy từ trên cao xuống.
Trời xanh rừng xanh, bên tai Lục Thích chính là lời của đội trưởng Hà:
“Hi vọng cậu sẽ không phụ lòng sự trả giá nửa năm qua.”
Sông núi bao la, hi vọng không phụ lòng.
Tiếp đó là đến lượt vận chuyển nạn nhân, đội ngũ phân tổ, di chuyển băng ca, nâng băng ca lên, hồi phục tim phổi, trực thăng nhanh chóng rút khỏi
chở nạn nhân đến bệnh viện.
Bốn giờ chiều, lần diễn tập đầu tiên của đội cứu viện không trung SR chấm dứt viên mãn.
Tháo găng tay, cởi mũ, quần áo phi hành, bên tai dường như có thể cảm nhận gió lạnh thổi trên trời cao.
Chung Bình khoác tay Lục Thích, hỏi: “Thế nào?”
Lục Thích hôn lên đỉnh đầu cô, “Cảm giác giả vờ cứu người… cũng không tệ lắm.”
Chung Bình cười.
Sau khi tham gia công việc và diễn tập khẩn trương cao độ, Lục Thích và
Chung Bình cần thả lỏng, hôm sau Lục Thích gọi Cao Nam và Thẩm Huy đến
nhà hàng ăn cơm.
Đã lâu Chung Bình không gặp Tiểu Văn, chờ đồ ăn bưng lên, hai cô gái dán
sát vào nhau trò chuyện về mỹ phẩm và quần áo. Lục Thích ngồi bên cạnh
Chung Bình, cánh tay đặt lên lưng ghế cô, nói chuyện với hai người kia.
Tiểu Văn đưa cho cô một lọ tinh dầu cô ấy đang dùng, đột nhiên liếc Lục Thích, che miệng cười nói: “Lục tổng dính cô thật đấy.”
“… Hả?” Chung Bình khó hiểu.
Tiểu Văn: “Cô nhìn anh ấy kìa, lúc nói chuyện với người khác, cơ thể tự
nhiên dịch về phía cô, tay luôn đặt sau lưng cô, cứ nói chuyện được hai
phút lại liếc về phía cô.”
Chung Bình cười: “Cô xem đồng hồ đấy à? Tính được cả ra số lần bình quân.”
Tiểu Văn: “Ước chừng thôi.”
Chung Bình: “Tùy tiện ngồi mà có thể bị cô nhìn ra nhiều như vậy.”
Tiểu Văn: “Cô không cần khen, năm đó tôi đọc rất nhiều sách về vẻ mặt, ngôn
ngữ cơ thể nên cũng đã học được một chút, nghiên cứu sâu thêm tôi có thể viết được tiểu thuyết đấy.”
Chung Bình: “Vậy Thẩm Huy dịch về phía cô, cũng chứng tỏ anh ấy dính cô sao?”
Tiểu Văn liếc Thẩm Huy, nói: “Đây là quan điểm của anh ấy, tôi còn dính anh
ấy hơn… Aiz, chuyện tình cảm ai trả giá nhiều hơn có thể nhìn thấy một phần từ ngôn ngữ cơ thể. Thực ra tôi không dám tin Lục tổng lại là
người như vậy, nhìn lỗ mũi anh ấy hếch lên tận trời…”
Chung Bình khộng nhịn được cười.
Tiểu Văn nhỏ giọng: “Cô cũng đừng nói cho anh ấy biết, tôi còn chưa muốn thất nghiệp đâu.”
Chung Bình: “Được, tôi không nói đâu.”
Tiểu Văn: “Nhìn anh ấy lỗ mũi hếch lên trời, không nghĩ tới khi yêu đương
lại dính người như vậy, lần trước Thẩm Huy kể với tôi anh ấy theo cô tới tận Mỹ, bỏ lỡ rất nhiều công việc, quá tùy hứng, lúc ấy tôi hâm mộ cô
lắm.”
Đồ ăn lần lượt được bưng lên, Lục Thích vỗ vào lưng ghế Chung Bình, “Ăn đi,trò chuyện gì mà hăng say thế.”
“Nói về anh đấy, ăn thôi.” Chung Bình cầm đũa.
“Nói gì về anh vậy?” Lục Thích sờ gáy cô, gắp cho cô một miếng thịt, “Nếm thử món này đi.”
Tối nay không phải làm gì, rượu được rót ra, Chung Bình cũng nhấp một ngụm, chỉ có Cao Nam uống nước ngọt. Tiểu Văn tò mò: “Cao Nam không biết uống rượu à? Lần trước ở nhà Lục tổng hình như cũng không uống.”
Thẩm Huy cố ý nói: “Cậu ta uống được lắm đấy, nhưng bình thường cao thủ đâu
có dễ dàng xuất chiêu, muốn nhìn cậu ta uống rượu còn phải chờ ngày
tốt.”
Lục Thích cười to, cầm chai rượu, rót cho Cao Nam một chén, “Hôm nay là ngày tốt, tôi xem cậu có xuất chiêu không.”
Cao Nam nói: “Anh nói xem hôm nay là ngày tốt gì, nói hợp lí tôi sẽ uống.”
Lục Thích: “Quá đơn giản, hôm nay kỉ niệm bốn tháng rưỡi tôi và Chung Bình yêu nhau.”
Mọi người: “…”
Chung Bình đẩy anh: “Này!”
Lục Thích bắt lấy tay cô, gõ chén rượu lên mặt bàn, “Nào cạn chén!”
Thẩm Huy và Tiểu Văn buồn cười, giơ chén lên, Cao Nam lắc đầu cười khổ, cũng cầm lấy chén rượu.
Chung Bình cười, nhéo tay anh dưới bàn, nâng chén: “Đừng nghe anh ấy, hi vọng mọi người sự nghiệp thăng tiến, luôn luôn vui vẻ!”
Chén thủy tinh khẽ chạm vào, chất lỏng trong suốt lắc lư, Cao Nam liếc Chung Bình, thu tay về, nhấp một ngụm.
Tiểu Văn uống hơi nhiều, muốn đi WC, hỏi Chung Bình có muốn đi cùng không,
cô lắc đầu. Lục Thích đang nói chuyện công việc với hai người kia, cô
cũng không quấy rầy, ngồi bên cạnh vừa ăn vừa nghe bọn họ nói chuyện.
Qua một lát, di động của Cao Nam vang lên, anh ta ra ngoài nghe điện thoại, đến lượt Chung Bình muốn đi WC, hỏi Tiểu Văn có đi cùng không cô ấy
cười nói: “Uống say rồi à, vừa hỏi cô có đi không cô từ chối, hiện tại
tôi không muốn đi nữa.”
Chung Bình: “Vậy tôi đi một mình.”
Vừa đứng dậy đã bị Lục Thích đang nói chuyện túm lấy, “Đi đâu thế?”
“WC.”
Lục Thích buông cô ra, nói chuyện tiếp.
Tiểu Văn nháy mắt ra hiệu với Chung Bình, cô buồn cười lắc đầu.
Cao Nam đang gọi điện thoại, trước mắt là bình hoa trang trí, bên trong cắm hoa khô, anh ta không nhìn ra là loại nào, nhìn một lát, vừa ngẩng đầu, thấy một người đi tới từ phía trước, dáng người cao gầy, hai má ửng
hồng, dưới ngọn đèn đôi mắt như làn nước mát lạnh.
Cao Nam nói với bên đầu kia một tiếng, cúp máy, hỏi: “Sao cô lại ra đây?”
Chung Bình nhìn rõ là Cao Nam: “À, tôi đi WC.”
Cao Nam quan sát cô, “Uống say à?”
Chung Bình vỗ hai má ửng hồng, cười nói: “Vẫn ổn, thực ra uống cũng không
nhiều lắm, chủ yếu là hệ thống sưởi trong phòng nóng quá, nên hơi khó
chịu.” Lại hỏi anh ta, “Anh nói chuyện điện thoại xong rồi?”
“Ừ.” Cao Nam nói, “Cô đi đi, tôi vào đây.”
Chung Bình vẫy tay, đi về WC phía trước. Chờ bóng dáng cô biến mất, Cao Nam
mới thu tầm mắt, gọi một nhân viên phục vụ, bảo anh ta bưng nước cần tây và cà chua, suy nghĩ, lại nói: “Thêm sữa chua nữa, thứ nào giải rượu
đem hết lên.”
Nhân viên phục vụ: “Vâng, ngài Cao.”
Cao Nam đang định trở về chỗ đặt bình hoa chờ Chung Bình, đột nhiên nghe
thấy một tiếng cười, “Ha ha, không nhìn ra anh chu đáo như vậy đấy.”
Cao Nam quay đầu lại nhíu mày.
Lục Học Nhi ôm tay, chậm rãi đến gần, như cười như không: “Rất tri kỉ nha,
bình thường giả vờ mặt lạnh à? Vừa rồi suýt chút nữa tôi không nhận ra
anh đấy.”
Cao Nam nói: “Sao cô lại ở trong này?”
Lục Học Nhi cười nhạo: “Anh đang nói đùa à, đây là nhà hàng do nhà họ Lục mở, đại tiểu thư tôi tới đây có gì kì quái chứ?”
Cao Nam suy nghĩ, “Anh cô ở trong phòng riêng phía trước đấy, có muốn vào chào hỏi không?”
Lục Học Nhi cười lạnh: “Anh nói cái vị trù tôi ngày ngày chết đó à.” Quay
đầu đi, đột nhiên mặt hớn hở, nhiệt tình, “Chị dâu, ở đây!”
Cao Nam quay đầu, thấy Chung Bình từ WC đi về phía này.
Chung Bình kinh ngạc: “Sao cô lại ở đây? Khéo thế.”
“Em đến đây ăn cơm với bạn.” Lục Học Nhi đi sang bám vào cánh tay Chung
Bình, “Chị dâu, em rất thích hai chiếc túi chị mua hộ, anh trai em trả
tiền cho chị chưa?”
Chung Bình: “Trả rồi, cô thích là tốt rồi.”
Căn phòng cách đó không xa mở cửa, một cô gái gọi: “Học Nhi!”
Lục Học Nhi vẫy tay: “Tớ ở đây một lát, gặp được anh tớ, các cậu ăn trước đi.”
Lục Học Nhi không nhìn Cao Nam nữa, lôi kéo Chung Bình, hỏi: “Bọn chị ở phòng nào thế?”
Chung Bình chỉ tay, Lục Học Nhi túm cô đi thẳng vào, đẩy cửa, nghênh ngang
gọi: “Mấy người già các anh chả công bằng chút nào, sao lần nào tụ họp
cũng gạt em ra thế?”
Lục Thích và Thẩm Huy đang nói chuyện ngừng lại, nhìn về phía cửa, anh vẫy tay với Chung Bình: “Lại đây.”
Lục Học Nhi kéo Chung Bình chạy qua: “Đến đây đến đây.” Mông đang định ngồi xuống ghế, đột nhiên bị người đá ghế đi xa.
“Rầm…” Lục Thích ghét bỏ đuổi em gái: “Ngồi kia.” Kéo Chung Bình ngồi xuống.
Lục Học Nhi cũng không so đo, “Vậy em ngồi cạnh chị dâu.” Hất cằm với Tiểu Văn bên cạnh, “Cô chuyển chỗ đi.”
Tiểu Văn nhìn Lục Học Nhi bất lịch sự, lập tức thay đổi chỗ ngồi.
Thẩm Huy gọi nhân viên mang thêm đồ ăn, Lục Thích hỏi: “Sao mày lại chạy đến đây?”
Lục Học Nhi: “Ăn cơm với bạn.”
“Cổn Cổn đâu?”
“Anh vẫn còn nhớ cháu ngoại à? Em còn tưởng anh đã sớm quên rồi.” Lục Học
Nhi cầm đũa, “Ở nhà, không khóc không ăn vạ ngoan ngoãn đáng yêu.”
“Hừ…” Lục Thích thở mạnh, nói, “Mày ngoan ngoãn một chút cho tao, hai ngày nữa tao qua thăm Cổn Cổn.”
“Cần gì phải chờ thêm hai ngày, cháu ngoại anh đã sắp không cần phải thay tã rồi.” Lục Học Nhi chìa tay, “Anh cầm thẻ của em hơn nửa năm rồi, hiện
tại nên đưa cho em đi, em đã làm mẹ mà chẳng lẽ hàng tháng vẫn phải chìa tay xin anh tiền sinh hoạt sao?”
Lục Thích đập tay Lục Học Nhi, “Có tiền thì ăn, cho mày đói chết.”
Đang nói phục vụ gõ cửa, tay bưng hai khay nước cà chua, cần tây và sữa chua, Lục Thích: “Hả?”
Lục Học Nhi giành nói: “Chậc, đây là Cao Nam cố ý vì…”
Cao Nam nhìn về phía Lục Học Nhi, cô ấy mỉm cười, thấy tầm mắt mọi người
đều nhìn về phía mình, cô ấy mới nói: “… Gọi cho mọi người.”
Thẩm Huy nghe thấy, hớn hở nói: “Hiếm thấy hiếm thấy.”
Lục Học Nhi: “Hiếm thật…” Nói xong, không hề khách sáo gắp đồ ăn.
Chung Bình uống nhiều rượu, trên người nóng bức, thấy đồ uống mát lạnh, đúng
lúc có thể giải được rượu, Lục Thich sờ trán cô, đưa cho cô ly nước cần
tây, Chung Bình nói: “Em muốn uống cà chua.”
Lục Thích lại đổi sang ly cà chua cho cô, nói: “Nước cần tây cũng giải nhiệt mà.”
“Vâng.” Chung Bình uống, hỏi anh, “Đúng rồi, cuối tuần này câu lạc bộ leo núi
có một hoạt động ngoài trời, anh có muốn đi không?”
Lục Thích: “Em muốn mang theo người nhà sao?”
Chung Bình: “… Vâng.”
Lục Thích cười: “Anh không chắc đâu, hơn nữa anh cũng không am hiểu leo núi.”
Chung Bình lại hỏi Cao Nam: “Cuối tuần câu lạc bộ leo núi có hoạt động, anh có đi không?”
Cao Nam nói: “Xem tình hình đã.”
Tiểu Văn nghe đến leo núi tò mò: “Hoạt động gì thế, tôi có thể đi cùng không?”
Chung Bình: “Là leo núi đó, cô cũng có thể đi được, chịu khó leo là được.”
Tiểu Văn: “Vậy tôi đăng kí nhé.”
Chung Bình: “Đương nhiên là được.”
Lục Thích nói: “Nếu không có công việc, anh sẽ đi với em.”
Tiểu Văn đẩy Thẩm Huy, Thẩm Huy bất đắc dĩ: “Được, cuối tuần anh sẽ cố gắng đi với em.”
Lục Học Nhi vừa ăn, vừa liếc trái phải trêu ghẹo: “Chậc, mùi yêu đương thối quá.” Ánh mắt nhìn về phía Cao Nam, “Hình như chỉ thừa mỗi anh là cún
độc thân, cả ngày như bóng đèn ấy, anh không thấy đau lòng à?”
Cao Nam còn chưa đáp, Lục Thích đã lên tiếng: “Mày tự lo cho mình đi, ít tụ tập với đám bạn vớ vẩn thôi, có thời gian cũng nên tham gia vận động.”
Lục Học Nhi: “Em bận thật mà, tuần sau còn phải ôm cháu ngoại anh đi tiêm vắc xin nữa.”
Lục Thích: “Mặc kệ mày có bận hay không, tháng chín năm sau đi học lại cho tao.”
Lục Học Nhi thở dài, xoay người, vừa ăn thỉnh thoảng lại xen vào một câu,
ngoài Lục Thích không có ai so đo với cô ấy, khi tan cuộc cô ấy phụng
phịu đứng dậy, bên cạnh có đồ nọ được đưa ra, theo phản xạ cô ấy bắt
lấy, nhìn thấy là thẻ ngân hàng, Lục Học Nhi cười nói: “Cám ơn ông chủ
Lục!”
Lục Thích hoàn toàn không quan tâm đến em gái, giữ vai Chung Bình, lướt qua mọi người, đi ra khỏi cửa.
Hôm diễn ra hoạt động ở câu lạc bộ leo núi, Lục Thích không thể rút được
thời gian đi cùng cô, Chung Bình nói: “Không sao, dù sao bọn Tiểu Văn
cũng đến mà.”
Lục Thích nói: “Để anh xem buổi tối có trở về được hay không.”
Chung Bình: “Tối anh sớm trở về, đi ngủ sớm một chút.”
Chung Bình mặc đồ thể thao, đeo ba lô trên lưng, trên đường đi liên lạc với Tiểu Văn, ai ngờ Tiểu Văn nói: “Tôi không đi được.”
Chung Bình: “Sao vậy?”
Tiểu Văn: “Thẩm Huy không muốn đi, tôi cũng không đi, đi một mình chả có ý nghĩa gì.”
Chung Bình an ủi cô ấy: “Hai người bình thường ít ra ngoài vận động, không đến cũng tốt, miễn cho mai lại không đi nổi.”
Khi cô đi tới địa điểm hẹn của câu lạc bộ leo núi, thời gian vẫn còn sớm, đám đông tụ tập, không biết Cao Nam có tới hay không.
Ở bên đầu kia, Cao Nam để kính xuống, mặc quần áo thể thao, di động vang lên, anh ta bắt máy, là Lục Học Nhi.
Lục Học Nhi: “Anh ở đâu thế?”
Cao Nam nhíu mày: “Có chuyện gì?”
Lục Học Nhi: “Tôi muốn đi dạo phố, anh đưa tôi đi.”
Cao Nam kéo khóa quần áo, nói: “Tìm Thẩm Huy.”
“Tôi không thể tìm anh ta, hai ngày nghỉ nên để cho anh ta hẹn hò với bạn
gái đi, con cún độc thân như anh rất thích hợp làm lái xe.”
Cao Nam: “Tôi có việc, cô tìm người khác đi.”
“Anh có chuyện gì chứ?” Lục Học Nhi chế nhạo, “Vội vàng đi tìm Chung Bình sao?”
Cao Nam nhíu mày: “Bệnh thần kinh.” Cúp máy luôn.
Đi tới địa điểm hẹn, ở trên xe anh ta đã thấy Chung Bình mặc quần áo thể
thao từ xa, ngồi trên gò đá nói chuyện với huấn luyện viên và nhóm học
viên. Đỗ xe xong anh ta đeo ba lô đi qua.
Chung Bình thấy người, cười vẫy tay với anh ta: “Cao Nam!”
Cao Nam mỉm cười.
Cả đội bắt đầu trèo.
Đã sớm vào đông, thời tiết lạnh đến mức khiến người ta run rẩy, sau khi
leo hơn mười phút, cơ thể dần nóng lên, càng leo lên cao mọi người càng
thở hổn hển. Chung Bình tràn đầy sức lực, gặp phải chỗ khó leo, thỉnh
thoảng còn kéo người khác, Cao Nam duy trì tốc độ leo bình thường, không nhìn ra có mệt hay không, cô hỏi: “Anh thế nào?”
Cao Nam nói: “Còn có thể tiếp tục.”
Chung Bình cười: “Cố gắng.”
Leo lên đến đỉnh, mọi người nghỉ ngơi, Chung Bình ăn một ít đồ với Cao Nam, một lát sau lại tiếp tục chiến đấu ở những chỗ leo khác.
Leo núi trong nhà không thể so được với bên ngoài, thiên nhiên tạo hóa điêu luyện, rõ ràng có thể thấy được sự hiểm trở, Cao Nam làm theo chỉ đạo
của huấn luyện viên leo lên, Chung Bình ở bên cạnh hỗ trợ.
Đến lượt cô lên sàn, động tác thoăn thoắt lưu loát, trong trời đông giá rét mà giống như tỏa ra nguồn nhiệt cuồn cuộn, ánh mắt mọi người cứ thế bị
cô hấp dẫn.
Cao Nam không ngừng nhìn theo.
Hoạt động kết thúc, từ trên núi xuống, mọi người đều lôi thôi, Cao Nam huých tay hỏi Chung Bình: “Cùng ăn tối nhé?”
Chung Bình tháo thắt lưng xuống, “Không được rồi, trên người bẩn muốn chết, vẫn nên về nhà tắm rửa thì hơn.”
Thời tiết lạnh nhưng cả người cô đổ đầy mồ hôi. Về đến nhà, cô lập tức tắm
rửa, sau đó đi ra lạnh đến mức nổi hết da gà, cô nhanh chóng bật điều
hòa, nhào lên giường.
Vùi mình trong chăn một lát, Chung Bình gửi ảnh hoạt động ngày hôm nay vừa
nhận được cho Cao Nam, đi ra ngoài úp bát mỳ, ăn xong lại quay vào phòng ngủ, lấy cuộn len và mô hình máy bay trong ngăn kéo ra, bày lên giường, tiếp tục nghiên cứu.
Len đã đan được hơn nửa, mô hình máy bay còn mấy bộ phận nhỏ nữa chưa ghép
xong, Chung Bình ngáp một cái, cố gắng đan len, lên lên xuống xuống, mí
mắt dính vào nhau, cô vội vàng chống lại cơn buồn ngủ, không cẩn thận
kim đan đâm vào ngón trỏ đau đến mức khiến cô suýt xoa, lập tức tỉnh
táo.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông cửa vang lên đồn dập, Chung Bình nhíu mày, nhanh chóng giấu len
và mô hình vào trong tủ quần áo, chạy ra phòng khách nhìn vào mắt mèo,
mỉm cười mở cửa.
“Biết ngay là anh…”
Lục Thích ôm lấy cổ cô, hôn cô một cái, ném chìa khóa xe lên sô pha, nói: “Thơm quá… vừa tắm à?”
“Vâng.”
“Sao không đợi anh tắm cùng?”
“…”
Lục Thích nhéo mặt cô: “Vừa ngủ à?”
“Có ngủ cũng bị anh đánh thức.”
“Cho anh chìa khóa đi, lần sau không đánh thức em.”
“Không cho.”
Lục Thích vỗ mông cô: “Không có lương tâm… đi pha nước tắm cho anh.”
Chung Bình đi pha nước cho anh, Lục Thích tìm đồ ăn trong bếp, Chung Bình nghe thấy nói vọng từ nhà tắm: “Anh chưa ăn tối sao?”
“Ăn rồi, nhưng trên bàn rượu chỉ ăn được có mấy miếng, hiện tại anh muốn ăn sủi cảo.”
Chung Bình: “Có đồ đông lạnh đấy, để em nấu cho, nước được rồi, anh mau tắm đi.”
Lục Thích cởi hết đồ chỉ mặc mỗi quần lót, sau khi đi vào nhà tắm, thử nước, túm lấy Chung Bình: “Tắm nào.”
“Em tắm rồi.”
“Lại tắm nữa.”
Chung Bình đẩy anh: “Được rồi, anh mau tắm đi, em nấu sủi cảo cho anh.”
Lục Thích cởi luôn áo ngủ của cô, cởi cả quần lót của mình, ôm người vào bồn tắm.
Nước tràn ra sàn tắm, Chung Bình mệt đến mức không thể nhúc nhích được, tắm
lần nữa, Lục Thích hôn cô, ngâm nga hát, vào nhà bếp nấu một nồi sủi
cảo, đồ chín lại vào gọi Chung Bình.
Chung Bình ném khăn mặt lên mặt anh, Lục Thích cười cợt bắt lấy, tay ngoáy nước, Chung Bình né tránh: “A…”
Lục Thích: “Mau đứng lên!”
Chung Bình ôm lấy cổ anh, cắn một cái vào tai anh.
Lục Thích: “Đừng… cẩn thận anh lại vào đấy.”
Chung Bình lè lưỡi ra liếm.
Lục Thích kìm chế hơi thở, lập tức ôm lấy cô, Chung Bình tránh trong nước,
bọc khăn tắm, chân trần đi ra cửa, cuối cùng bị người từ sau lao lên tóm lấy.
“A… Lục Thích!”
Ném lên giường, Lục Thích dán cô từ đầu đến chân, Chung Bình được anh chăm sóc, nói: “Sủi cảo chín rồi chứ?”
Lục Thích ngừng lại, làm loạn một chút trên người cô, vội vàng ra ngoài tắt bếp.
Chung Bình chui đầu vào chăn cười.
Nửa đêm canh ba ăn hết một nồi sủi cảo, buổi sáng tỉnh lại Chung Bình hiếm
khi không cảm thấy đói, nhưng vẫn khó mà rời giường được, cô xoay người
ngồi, tóc mái che mất đôi mắt, giống như hồn lìa khỏi xác, không động
đậy nổi.
Lục Thích vẫn còn đang ngủ, cánh tay vòng quanh eo cô, Chung Bình chỉnh lại tóc rối, mơ màng nói: “Dậy thôi.”
“… Mấy giờ rồi?”
Chung Bình nhìn đồng hồ: “Bảy giờ… Bảy giờ ba phút.”
“… Ngủ thêm nửa tiếng nữa.”
“Em dậy trước, anh muốn ăn gì buổi sáng?”
“… Ăn em.”
“… Ăn không đủ no.”
Cánh tay Lục Thích lại càng giữ chặt, hai mắt vẫn nhắm chặt, “Ai quan tâm có no hay không.”
Chung Bình: “…”
Chung Bình đang muốn đẩy tay anh ra, đột nhiên chuông cửa vang lên, còn chưa
kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng gõ cửa, “Bình Bình… Bình Bình… sao
lại khóa trái cửa? Con có ở bên trong nhà không?”
Chung Bình sửng sốt, qua hai giây mới giật mình, đẩy Lục Thích: “Mau dậy đi!”
“Gì… Hả?”
“Mau dậy, mẹ em đến.”
Lục Thích trợn mắt: “Mẹ em?”
Chung Bình quan sát xung quanh, cái khó ló cái khôn, kéo Lục Thích, “Anh mau trốn vào trong này.”
“… Trốn?”
“Mau lên!”
“Chúng ta quang minh chính đại, tại sao phải trốn?” Lúc này Lục Thích đã hoàn toàn tỉnh táo.
Chung Bình cúi đầu nhìn bản thân, lại nhìn anh không mặc gì, nói thẳng: “Thế
này sao gọi là quang minh chính đại được? Anh mau lên!”
Cô tha người đến trước tủ quần áo, vừa nhét được người vào, Lục Thích lại
đứng dậy, Chung Bình không rảnh để ý đến anh, tranh thủ thời gian vào
nhà tắm giấu đồ, cũng phủ chăn che kín những chỗ khả nghi trên giường,
để di động ví tiền của Lục Thích vào tủ quần áo, cuối cùng đẩy Lục
Thích, anh vẫn bất động.
“Bình Bình… có chuyện gì vậy, con có ở nhà không?”
Tiếng chuông di động vang lên.
Chung Bình khẽ hôn lên miệng anh: “Em sẽ giải thích với anh sau, anh mau vào đi.”
Lục Thích lườm cô, hừ một tiếng, vén quần áo, chui vào bên trong. Chung Bình đóng tủ lại, trước khi bỏ đi nói: “Yêu anh!”
“… Hừ.”
Chung Bình vội vàng chạy ra ngoài phòng khách, còn nhớ phải giấu giày Lục Thích, mở cửa ra, vội nói: “Mẹ, con ngủ say quá.”
Mẹ cô cầm di động, xoa ngực: “Con muốn dọa chết mẹ à, mẹ còn tưởng con
ngất xỉu trong nhà đấy, bao lâu mới ra mở cửa, còn nữa sao con lại khóa
cửa, mẹ dùng chìa cũng không mở được.”
Chung Bình giải thích: “Gần đây chung cư có kẻ trộm, khóa trái cửa an toàn hơn.”
“Có kẻ trộm? Có an toàn không? Có muốn về nhà ở không?”
“Không cần đâu, một mình con có thể đánh được hai người, có khi kẻ trộm còn không đánh lại con.
Mẹ cô cho một tràng, “Chả ra dáng con gái gì, còn một mình có thể đánh được hai người, con như vậy sao tìm được đối tượng!”
Chung Bình ngáp, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Sao sáng sớm mẹ đã đến đây rồi?”
“Hôm nay trời nắng, mẹ vội đến phơi chăn cho con, để thay chăn mới.”
Chung Bình: “Không cần đâu.”
“Đêm ngủ con không lạnh sao? Con không hiểu thì đứng yên đấy, mau đi đánh răng rửa mặt.”
Bà Chung đi vào phòng ngủ, Chung Binh đi theo vào, mắt thấy mẹ cô muốn
giật chiếc chăn trên giường xuống, Chung Bình ngăn lại: “Mẹ, để con tự
làm.”
“Để mẹ, con đi đánh răng đi, mẹ thay ga giường chăn cho con.”
Chung Bình ngồi xuống giường: “Không cần đâu… Con muốn ngủ thêm lát nữa.”
“Con không đi làm à?”
“Đi chứ, con muốn ngủ thêm nửa tiếng nữa.”
Mẹ cô nhìn đồng hồ, cuối cùng vẫn đau lòng: “Vậy con ngủ đi, để mẹ đi tìm chăn dày.”
Chung Bình gật đầu, “Vâng.”
Chỉnh lại tóc mái lộn xộn, mẹ cô thấy thuận mắt hơn, nhéo mặt cô: “Y như trẻ
nhỏ, ngủ đi, mẹ nấu bữa sáng cho con, dậy là ăn được.”
Chung Bình nói: “Không cần đâu, con tự mua.”
Mẹ không để ý đến cô, kéo ghế lấy chăn và ga giường từ trên nóc tủ, đặt
lên sô pha trong phòng khách, lại vào bếp nấu cháo cho Chung Bình.
Trong lúc nấu cháo, bà lại đi vào nhà tắm, giúp Chung Bình thu dọn quần áo
bẩn, Chung Bình ôm chăn thấp tha thấp thỏm, ánh mắt xoay chuyển, vọt
dậy, đi vào nhà tắm đẩy mẹ cô ra.
“Con bị tiêu chảy!”
Bà Chung: “Để mẹ lấy quần áo bẩn ra trước đã.”
“Không cần, để con tự giặt.”
Cửa nhà tắm đã đóng lại, bà Chung đành chịu, “Vậy để mẹ dọn dẹp tủ quần áo cho con.”
Đi đến trước tủ quần áo, vươn tay mở tủ.
Cả người Lục Thích to con chui trong chiếc tủ nhỏ, chóp mũi đều là mùi
quần áo, có ánh sáng tiến vào giữa khe hở, không nhìn thấy gì hết.
Duỗi chân ra, đột nhiên bị thứ gì đó đâm vào, anh suýt xoa, lỗ tai nghe
người bên ngoài lải nhải, vừa tức vừa buồn cười, sờ soạng cầm lấy thứ
đâm vào mình.
Vừa sờ thì lấy được ra một đống, hình như là kim đam, lại có thứ gì đó cưng cứng, không biết là gì, đang nghiên cứu chợt nghe thấy tiếng bước chân
đến gần, người bên ngoài nói: “Vậy để mẹ dọn dẹp tủ quần áo cho con.”
Lục Thích nín thở.
“Ầm..” Cửa nhà tắm đột ngột mở ra.
“Ôi, con làm mẹ hết hồn!” Bà Chung kêu lên.
Chung Bình ôm bụng đi ra, “Mẹ, giúp con ra hiệu thuốc bên ngoài chung cư mua thuốc với, con đau bụng!”
“Sao thế, có cần đi bệnh viện không?”
“Không cần đâu, uống chút thuốc xổ là được rồi.”
Bà Chung nói: “Vậy con để ý cháo, hiện tại mẹ đi mua cho con.”
“Vâng.”
Bà Chung ra phòng khách lấy chìa khoa, nhìn thấy đống chăn sắp rơi xuống
đất, bà thuận tay đỡ, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy giữa khe hở sô pha có
thứ gì đó, bà tập trung nhìn, là chìa khóa xe, bên trên là dòng chữ
tiếng anh “Range Rover”.
Là Land Rover Range Rover…
Bà Chung híp mắt, quan sát xung quanh, “Mẹ đi đây.”
“Vâng.”
Bà Chung im lặng rời đi.
Người vừa đi, Chung Bình lập tức mở tủ quần áo ra.
Mặt Lục Thích không hề biến sắc.
Chung Bình giữ chặt tay anh, “Ra đi.”
Lục Thích không nhúc nhích.
Chung Bình kéo tay anh: “Vừa rồi tình huống khẩn cấp, lần đầu tiên anh gặp mẹ em không nên là trong tình huống này, sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt, mẹ em rất bảo thủ, cũng hơi cứng nhắc.”
Lục Thích: “…”
Cô nhỏ giọng dỗ dành, Lục Thích cũng không còn cách nào, chui ra khỏi tủ
quần áo, nhéo cằm Chung Bình, “Em muốn anh chết ngạt sao?”
Chung Bình ôm anh.
Lục Thích bất đắc dĩ, sau khi suy nghĩ, lấy từ sau lưng ra một đống đồ, “Cái này là gì thế?”
Chung Bình nhìn thấy, không nói gì.
Lục Thích cười: “Tính tặng cho anh à?”
“… Ai cho anh lấy ra?” Chung Bình cao giọng.
Lục Thích hỏi lại: “Là tặng cho anh à?”
“… Còn chưa làm xong thế mà anh đã lục được ra rồi.”
Lục Thích ôm cô: “Tính khi nào tặng anh thế?”
“… Không biết.”
“… Phải có thời gian cụ thể chứ.”
“… Sang năm đi.”
Lục Thích cười, hôn cô một cái, “Vậy anh chờ, em đan cho nhanh, ghép xong cả mô hình nữa.”
Chung Bình đẩy anh: “Anh mau mặc quần áo rồi chạy đi, mẹ em sắp quay lại rồi.”
Lục Thích: “…”
Lục Thích từ từ mặc quần áo, Chung Bình ở bên cạnh cài cúc cho anh, Lục Thích khoác áo, nói: “Buổi tối đi xem phim nhé?”
Chung Bình nói: “Tối nay không được rồi.”
“Có việc à?”
“Em hẹn Tiểu La.”
Lục Thích xoa tóc cô, “Được, vậy tiễn anh ra ngoài.”
Chung Bình đi ra ngoài với anh, lấy giày đã giấu đi cho anh, hai người hôn nhau một lúc Lục Thích mới rời đi.
Tiểu La đi công tác trở về, buổi tối hẹn Chung Bình đi ăn cơm, Chung Bình chọn địa điểm, đúng sáu giờ đến.
Tiểu La cởi áo khoác, vắt lên ghế, quan sát nhà hàng nói: “Trước kia chúng ta chưa từng tới đây.”
Chung Bình nói: “Đây là nhà hàng của bạn trai tớ, tớ có thẻ hội viên.”
Tiểu La sửng sốt, mỉm cười: “Được rồi, vậy hôm nay tớ không thể khách sáo rồi, vốn đang tính mời cơ.”
Chung Bình đẩy thực đơn qua, “Cậu gọi đồ đi.”
Tiểu La nhìn thực đơn, hỏi: “Tớ chiếm chủ nhật của cậu, bạn trai cậu không có ý kiến sao?”
Chung Bình cười: “Có thể có ý kiến gì chứ, không phải chỉ là ăn cơm với bạn bè thôi sao.”
Tiểu La cười nói: “Cậu và bạn trai đã đến giai đoạn nào rồi?”
“Hả?”
“Gặp gia đình chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa.”
“Vậy cậu cũng không rõ trong nhà bạn trai cậu có những người nào sao?”
“Người nhà anh ấy rất ít, hiện tại chỉ có cha và em gái.” Chung Bình tinh ý,
nhận ra giọng Tiểu La khác thường, hỏi. “Có phải có chuyện gì không? Sao cậu cứ hỏi về anh ấy thế?”
Tiểu La đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, chuẩn bị một lúc, nói: “Thực ra
tớ biết những câu sau đây sẽ khiến cậu cảm thấy khó hiểu, nhưng tớ đã
suy nghĩ rất lâu vẫn là muốn hỏi cậu một chút.”
Chung Bình đáp lại: “Cậu nói đi.”
Tiểu La nói: “Bắt đầu từ năm 2006 tớ tiếp xúc với công việc tìm người thân
này, lúc đó tớ vẫn còn đang học đại học chưa tốt nghiệp, cậu biết chứ?”
Chung Bình: “Ừ, tớ biết, cậu hơn tuổi tớ.”
Tiểu La: “Lúc ấy tớ quen một đôi vợ chồng là người tỉnh S.”
“Tỉnh S?”
“Ừ, thế nào?”
Chung Bình lắc đầu: “À, không có gì, quê tớ ở tỉnh S.”
“Thật sao, tớ cứ nghĩ cậu là người Nam Giang cơ.”
Chung Bình cười: “Lúc trung học tớ mới chuyển đến Nam Giang, trước kia tớ ở tỉnh S.”
“Khéo thật đấy, không chừng năm 06 tớ từng gặp cậu ở tỉnh S đấy.” Tiểu La
cười, nói tiếp. “Đôi vợ chồng kia có cậu con trai, lúc hai tuổi đi lạc,
thời gian đi lạc là năm 1991, khi đó bọn họ đã tìm kiếm mười lăm năm.”
“Điều kiện nhà bọn họ khá giả, người chồng kinh doanh, vợ làm nội trợ, sau đó vì tìm con nên khuynh gia bại sản, tiêu hết tất cả tiền tích góp, tìm
khắp cả nước, nhưng vẫn không có tin tức, sau đó bọn họ tìm được đơn vị
của bọn tớ. Lúc đó bọn họ đã không còn kinh doanh được nữa, phải dựa vào việc bán đồ ăn vặt sống tạm.”
Dừng một chút, “Lần đầu tiên nhìn thấy bạn trai cậu, tớ đã cảm thấy anh ấy
rất quen mặt, nhưng nhất thời không nghĩ ra, cho đến tuần trước tớ mới
đột nhiên nhớ ra, lục lại hồ sơ năm đó, bộ dáng của bạn trai cậu và
người chồng đó vô cùng giống nhau.”
“Chậm đã…” Chung Bình ngắt lời cô ấy, cười nói, “Có thể tớ đã biết cậu muốn nói gì, nhưng không phải là hơi…”
“Truyện nghìn lẻ một đêm?” Tiểu La gật đầu, “Tớ biết chứ, nhưng Tiểu Chung à,
cậu phải biết hàng năm trên cả nước có bao nhiều đứa trẻ bị lừa đi hoặc
là lạc đường, hơn mười triệu người đấy, diện tích nước ta lại lớn như
vậy, mỗi gia đình người lạc đường đều không thể chịu nổi đau đớn dày vò, cậu làm xét nghiệm ADN lâu như vậy, đã gặp được rất nhiều đương sự, hẳn là cậu có thể hiểu được, cho nên cậu mới nhờ tớ tìm giúp con trai chú
Võ, cho dù chú Võ đã mất rồi.”
“Bởi vì có biết bao khó khăn, cho nên chúng tớ chưa bao giờ dám buông tha
một chút dấu vết nào, cho dù chỉ là gặp thoáng qua, huyết thống máu mủ
cứ thế trời nam đất bắc. Con người giống nhau cũng là chuyện bình
thường, nhưng cậu là người chuyên nghiệp về phương diện di truyền học,
di truyền về diện mạo như thế nào không cần tớ nhiều lời.”
“Lần này tớ đến tỉnh S công tác, rút ra hai ngày, cố gắng tìm lại tài liệu
năm đó, nhưng thời gian trôi qua đã lâu, đã không còn manh mối hữu dụng
nào, tớ vốn tính cứ thế quên đi, nhưng tối nào tớ cũng mất ngủ, lăn qua
lộn lại nghĩ đến chuyện này không sao ngủ nổi.”
“Tiểu Chung, thực ra tớ biết tỷ lệ chuyện này thực sự rất nhỏ, nhưng cậu từng nói với tớ chuyện của chú Võ, cậu nói chú ấy từng kéo cả người độ tuổi
không thích hợp, chỉ cần là người có bộ dáng giống con trai chú ấy sẽ
kéo đi xét nghiệm, cho dù biết là không có khả năng, chàng trai kia vẫn
đồng ý với đề nghị của chú ấy, để cho chú ấy ôm hi vọng vài ngày cũng
được…”
“Bạn trai của cậu có diện mạo tương tự, tuổi cũng tương tự, tuy rằng với gia thế nhà anh ấy như vậy, chuyện này thật sự không có khả năng, nhưng tớ
vẫn muốn thử cân nhắc một lần, cậu có thể lừa anh ấy xét nghiệm ADN được không?”
Chung Bình nghe cô ấy nói xong, ngẩn người một lúc lâu, lắc đầu nói: “Không
thể nào, tuy nhà anh ấy phức tạp, tớ không thể nhiều lời với cậu, nhưng
tớ khẳng định anh ấy có cha mẹ.”
Tiểu La: “Hoặc là… có thể hẹn anh ấy ra để cho tớ nhờ không?”
“Không được.” Chung Bình nhíu mày, “Tiểu La, không phải tớ không chịu giúp
cậu, mà là… những chuyện bạn trai tớ từng trải qua không hề vui vẻ gì
cho cam, anh ấy rất yêu quý mẹ, tớ không hi vọng vì một chuyện không có
khả năng xảy ra mà xát muối lên miệng vết thương của anh ấy. Cậu nói tớ
làm xét nghiệm ADN lâu như vậy, nên hiểu rõ về chuyện tìm người thân,
nhưng cũng do vậy mà tớ càng hiểu được có người đau khổ cả đời vì chuyện gia đình.”
Tiểu La im lặng, “Tớ hiểu…”
Qua một lát, cô ấy lấy ảnh chụp ra: “Đây là ảnh lúc đứa bé kia một tuổi,
chắc chắn bạn trai cậu cũng có ảnh hồi nhỏ, đối chiếu một chút… Nếu bộ dạng giống nhau, có phải hay không có thể…?”
Chung Bình cầm ảnh, cúi đầu xem.
Đứa bé trong ảnh mặc áo len, đầu đội mũ vải, nằm trên chiếc giường đỏ thẫm, ngửa đầu cười nhìn ống kính, mi tâm hơi đỏ.
Không nhìn ra được lớn lên giống ai.
Tiểu La lại đưa một tấm ảnh khác, “Đây là cha mẹ cậu bé.”
Chung Bình lại nhìn.
Người phụ nữ trong ảnh ăn mặc rất thời trang, diện mạo vô cùng xinh đẹp,
người đàn ông cao ráo, anh tuấn, cơ thể cường tráng, thoạt nhìn quả thật có mấy phần giống Lục Thích.
Tiểu La nói: “Cậu tìm cơ hội xem ảnh hồi nhỏ của bạn trai cậu, như vậy có thể chứ?”
Chung Bình: “Tớ… để tớ suy nghĩ.”
Tiểu La mỉm cười.
Chung Bình hỏi: “Vậy đôi vợ chồng này hiện tại đang ở đâu? Cậu đã nói với bọn họ chưa?”
Tiểu La thở dài: “Không có, mười năm trước họ qua đời rồi, cho nên đây chính là chấp niệm của tớ, khi còn sống bọn họ không đợi được, nếu trên đời
này thực sự có quỷ thần, tớ hi vọng bọn họ ở dưới suối vàng biết được.”
Câu chuyện vẫn còn tiếp tục, ở phía sau Chung Bình, ở bên đầu kia, nhân
viên phục vụ bưng khay thức ăn đi qua, gọi một tiếng: “Cao…”
Cao Nam giơ tay ngăn lại, liếc nhìn tấm vách ngăn đối diện, yên lặng rời đi.