Đọc truyện Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng – Chương 58: Đi Mỹ huấn luyện (Phần 3)
Sáng sớm tinh mơ, tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên.
Lục Thích mở mắt trước, nhìn thấy ở bên gối kia, có một bàn tay vươn ra,
chạm vào, thuần thục ấn tắt chuông, mắt vẫn còn đang nhắm.
Hai người chen chúc trên chiếc giường đơn, sức nặng của cô dồn hết trên
người anh, tay vừa vươn ra, cả người đều lộ hết trong không khí.
Lục Thích cười, ngáp một cái, hôn lên ót cô. Chung Bình cọ mấy cái, chớp lông mi, nheo mắt.
Lục Thích ôm cô, giọng nói khàn khàn: “Ngủ tiếp một lát đi, trời còn chưa sáng mà.”
“… Vâng.”
Miệng Chung Bình đáp vậy, tay lại chuyển lên đỉnh đầu gạt tóc mái, đầu óc còn chưa tỉnh táo, theo phản xạ kéo chăn che ngực.
Không thấy chăn đâu, nửa người trên Lục Thích không mặc gì, gối đầu lên cánh tay, ngẩn người nhìn cô.
Một con dê…
Hai con dê…
Ba con dê…
Mười sáu con dê…
Lục Thích kêu: “Này…”
“… Hả?” Chung Bình từ từ quay đầu.
Lục Thích buồn cười, ngồi dậy, ngón tay chọc lên mặt cô: “Em mộng du à?”
“… Em tỉnh rồi.”
“Đây là số mấy?”
“… Anh cho là em ngốc à?”
Lục Thích vui vẻ, kéo chăn ôm cả người cô, “Em thông mình, em thông minh nhất!”
Chung Bình mỉm cười, mắt vẫn chưa mở ra: “Buồn ngủ quá.”
Lục Thích hỏi: “Có mệt không?”
Chung Bình híp mắt liếc anh: “Anh có mệt không?”
Phản ứng đảo ngược, Lục Thích: “Xem ra em thực sự tỉnh rồi.” Lại khẽ nói, “Anh không mệt, còn có thể tiếp tục.”
Chung Bình: “…”
Chung Bình dựa vào vai anh, khẽ ngáp một cái, “Ngồi thêm mười phút nữa.” Thuận tay kéo chăn trên người anh.
Lục Thích ôm cô tựa vào đầu giường, thoải mái hỏi: “Mấy ngày nay huấn luyện gì thế?”
“Bay đó, đỉnh núi, rừng cây, trên sông, lựa chọn một số địa điểm, thả người
bất động, mỗi ngày đều chia tổ, em và Từ Điển một tổ.”
“Có vất vả không?”
“Vẫn ổn, khó tránh khỏi bị đau xương sống thắt lưng, thích ứng là được rồi.”
Lục Thích giúp cô xoa thắt lưng, hỏi: “Thức ăn thế nào?”
“Thỉnh thoảng tự nấu, thỉnh thoảng ăn bên ngoài, cũng ổn.”
“Em cũng nấu ăn?”
“Vâng, em nấu nhiều món lắm.”
Hai người khe khẽ trò chuyện, nháy mắt đã trôi qua mười phút, Chung Bình
tính thời gian, đẩy anh đứng lên, Lục Thích không muốn cử động, đúng lúc di động của anh vang lên, nhân lúc anh bắt máy, Chung Bình thoát thân,
nhân tiện nhìn thời gian trên di động của mình.
Rất tốt, thời gian vẫn còn dư dả, có mấy tin weixin mới, cô ấn vào mở ra.
Là Mại Mại, hỏi cô Từ Điển đang làm gì, tại sao Từ Điển không trả lời tin
nhắn của cô ấy, mấy tin liên tiếp. Chung Bình nhìn thời gian tin đến,
hình như là lúc cô và Lục Thích…
Mặt Chung Bình nóng lên, nhanh chóng gửi lại tin.
Xong việc, thấy Lục Thích còn đang cúi đầu chăm chú gõ di động, cô bỗng nhiên nhớ tới vòng bạn bè kia.
“Đang nói chuyện với ai thế?”
“Hả?… Cao Nam.”
“Bàn chuyện công việc à?”
“Ừ… Anh thấy đã đến lúc để cho Lục Học Nhi ôm đứa bé đi gặp ông già rồi.”
Lục Thích cùng lúc làm hai việc, vừa đánh chữ vừa trả lời.
Chung Bình nghe vậy im lặng.
Lục Thích gửi tin xong, ngẩng đầu thấy Chung Bình ôm chăn, nhìn cô chằm chằm, cười hỏi: “Nhìn đến đơ người à?”
“Anh xong việc chưa?”
“Xong rồi.”
Chung Bình ngồi thẳng người, sau đó bắt đầu tính sổ: “Nói đi, sao hôm đó lại ăn sáng chung với Chương Hân Di?”
Lục Thích: “…”
Cuối cùng Lục Thích cũng nhớ tới tiếng chất vấn của cô trong điện thoại, lập tức kể rõ ngọn ngành: “Cô ta vào công ty anh làm tài vụ, hôm đó anh
chạm mặt cô ta ở bãi đỗ xe cũng mới biết, ăn sáng chỉ là trùng hợp
thôi.”
Nói dăm ba câu giải thích rõ ràng, Chung Bình: “Thật sao?”
“Có gì mà giả chứ.” Lục Thích hỏi, “Nhưng sao em biết vậy?”
Chung Bình ấn di động mấy cái, đưa cho anh xem: “Này.”
Lục Thích cầm di động nhìn vòng bạn bè kia: Cuối cùng đã không cần ăn sáng
một mình nữa rồi, bravo! Bữa sáng nhà hàng này được lắm, còn có thể xem
tạp chí cùng ngày, đề cử!
Đừng nói bừa, tôi vẫn là cún độc thân.
Bên dưới còn có mấy tấm ảnh, anh nhìn thấy tay và quần áo mình.
Lục Thích: “Chậc, tật xấu!”
Chung Bình: “Tật xấu gì?”
“Ăn một bữa chụp một đống ảnh.”
“… Khi ăn em cũng chụp ảnh mà.”
Lục Thích: “Em thì khác.”
“… Hừ.”
Lục Thích liếc cô, đột nhiên ôm lấy cổ cô, “Em ghen hả?”
Chung Bình: “Em ghen đấy thì sao?” Giọng nói rõ ràng, còn hơi kiêu ngạo.
Lục Thích vô cùng vui vẻ, trong lòng thoải mái giống như nằm trên sân
thượng tắm nắng, ôm lấy Chung Bình, mọi phiền muộn ném hết ra sau đầu.
Chung Bình: “…”
Chung Bình đặt cằm lên bờ vai anh: “Sau này anh không được chiến tranh lạnh nữa, có gì bất mãn cứ nói với em.”
var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push([“a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563″,”inreadyomedia”]); var avlProtocol = (document.location.protocol == “https:”)? “https://”: “http://”; document.write(“”);
“Anh không hề bất mãn với em.”
“Không được chiến tranh lạnh với em.”
“Không chiến tranh lạnh.”
“Không được ăn sáng riêng với người phụ nữ khác.”
Lục Thích cười: “Ừ, chỉ ăn với một mình em thôi.”
“… Ai thèm.”
Lục Thích cười, thấp giọng nói: “Là anh không tốt.”
Chung Bình: “…”
Chung Bình hôn vành tai anh. Cơ thể Lục Thích căng thẳng, lập tức muốn làm theo, Chung Bình ngăn lại,”Mau dậy thôi!”
Lục Thích: “…”
Lại thân mật một lúc, cuối cùng hai người cũng dậy. Chung Bình chạm chân
xuống đất, cơ thể hơi khó chịu, bọc kín chăn ngồi xổm trước va li tìm
quần áo. Lục Thích cài cúc áo, ngồi ở bên chọn cùng cô, cầm lấy một thứ: “Mặc cái này.”
Chung Bình: “…” Giật lấy khỏi tay anh.
Áo ngực rơi xuống đất.
Cầm quần áo, nhặt áo ngực lên, Chung Bình đi vào nhà tắm, chờ khi cửa mở ra cô đã ăn mặc chỉnh tề.
Rửa mặt xong hai người xuống nhà, Chung Bình đi trước nhìn thấy đồng đội
vẫy tay với cô: “Em gái Tiểu Chung hôm nay dậy muộn nha, nếm thử tay
nghề của anh đi.”
“Tay nghề của cậu á, bánh mỳ nướng và mứt quả có sẵn.”
“Ha ha ha!”
Tiếng bước chân hơi nặng, vẫn còn đang tiếp tục, mọi người ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, đột nhiên toàn bộ đều im lặng.
Lục Thích nhìn từ trên cao xuống chào hỏi: “Chào mọi người, tôi là Lục
Thích, là tình nguyện viên của SR phân đội Nam Giang, hôm qua đến trễ
chưa kịp chào hỏi mọi người.” Quay đầu nhìn về phía đội trưởng Hà ở cửa
nhà bếp, “Chào buổi sáng đội trưởng Hà!”
Đội trưởng Hà: “… Chào cậu.”
“Hoan nghênh hoan nghênh, Lục Thích à? Tôi là…” Mọi người hoàn hồn, lần
lượt tự giới thiệu, cho rằng bên phân đội Nam Giang có chuyện gì.
Không khí vui vẻ, có người đột nhiên nghĩ ra gì đó hỏi: “Thế tối qua cậu ngủ ở phòng nào?”
Chung Bình cầm miếng bánh mỳ nướng, quay đầu nhìn anh.
“Chậc…” Lục Thích cười, quét xong mứt đưa cho Chung Bình, lại lấy miếng bánh mỳ kia trong tay cô, tiếp tục quét mứt, nói: “Hôm qua tới muộn, không muốn làm phiền mọi người, nên trải chăn nằm dưới đất phòng Tiểu Chung.”
Nói xong nhìn Chung Bình: “Ăn đi, chỗ ấy có đủ không? Phòng bếp có gì thì anh nấu cho em bát mỳ nhé?”
Mọi người sửng sốt.
“… Đủ rồi.” Chung Bình khẽ ho ra hiệu cho người bên cạnh, nói với mọi người, “Đây là bạn trai tôi.”