Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Chương 55: Xông lên trời cao (Phần 8)


Đọc truyện Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng – Chương 55: Xông lên trời cao (Phần 8)

Tiếng nói trầm thấp phát ra từ cổ truyền đến màng tai Chung Bình, lan tràn tới trái tim.

“Thình thịch… thình thịch…”

Cô đặt tay lên tay anh, khóe miệng nhếch lên, khẽ nói: “Vâng.”

Màn đêm yên tĩnh, ánh trăng như nước, cô tựa vào phía sau, giao toàn bộ sức nặng cho đối phương. Lục Thích hôn lên đầu cô, ôm cô thật chặt.

Hưởng thụ sự yên tĩnh một lúc, cuối cùng hai người ngồi vào cabin.

Chiếc trực thăng mới tinh, sau khi mua bị Lục Thích cất trong kho, còn chưa
có cơ hội lấy ra. Chung Bình sờ vào mô-men tổng hỏi: “Anh thực sự chưa
lái lần nào sao?”

“Không, để lần đầu tiên cho em.”

Chung Bình sờ soạng một lúc lâu, hít thở sâu, hai chân để lên chân đà.

Lục Thích: “Muốn lái à?”

Chung Bình: “Em cảm nhận trước một chút đã.”

Lục Thích cười, dựa theo trình tự, mở mấy công tắc, Chung Bình kiểm tra
cùng anh, miệng còn nhẩm checklist. Kiểm tra xong, hai người một tay
chạm vào mô-men tổng, một tay giữ cần điều khiển, khởi động trực thăng.

Trực thăng chạy chầm chậm, hai người phối hợp thao tác, bay một lúc trên sân bay, nhưng không bay lên không, một lát sau, hạ cánh xuống, ngừng lại.

Đây là lần đầu tiên hạ cánh không có huấn luyện viên, Chung Bình giữ cần
điều khiển, nhìn chùm sáng trước cửa sổ, suy nghĩ như lạc vào cõi thần
tiên.

Trên mu bàn tay ấm áp.

Hoàn hồn, cô quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Lục Thích nói: “Nghĩ gì thế?”

Chung Bình: “Em nghĩ đến lần bay đầu tiên, trực thăng chao đảo trên bầu trời, em sợ đến mức chân tay run lên.”

Lục Thích cười nói: “Hiện tại không sợ sao?”

“Không biết lúc bay một mình có sợ hay không, nhưng hiện tại quả thật không sợ.” Chung Bình nói, “Có anh mà.”

Trong lòng Lục Thích mềm nhũn, không ngừng ghi nhớ ba chữ cô vừa nói ra, vuốt ve tay cô, “Vậy chờ lúc bay một mình, em mang theo anh.”

Đây là chuyện không có khả năng, nhưng ngoài miệng Chung Bình vẫn nói:
“Được, anh nói đấy nhé, đến lúc đó anh tự nghĩ cách mà lên.”

“Không thành vấn đề!”

Hai người lại luyện tập một lát, rồi để trực thăng vào kho sờ một lúc, trước khi câu lạc bộ đóng cửa mới rời đi.

Cách mấy ngày, đội trường từ các phân đội SR gửi dánh sách người đề cử lên
tổng bộ, đội trưởng Hà cũng gửi danh sách, Chung Bình tất nhiên là có
tên, có cả Từ Điển và Mại Mại nữa, không có Lục Thích.

Đội trưởng Hà giải thích: “Đây là danh sách đề cử thành viên chấp hành
nhiệm vụ, cậu có thể cung cấp trực thăng, chúng tôi hi vọng cậu có thể
gia nhập Ủy ban chuyên môn.”

Lục Thích hỏi: “Ủy ban chuyên môn là làm gì?”

Ủy ban chuyên môn, tên cũng như ý nghĩa, chính là ở trên mặt đất cung cấp
ủng hộ, cho tổ chức ý kiến, đội trưởng Hà giải thích xong, Lục Thích hừ
cười một tiếng, cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Mọi người không thiếu
phi công sao?”

Đội trưởng Hà: “…”

Đội cứu viện không trung SR không thiếu nhân viên cứu viện, thiếu nhất
chính là phi công, dù sao cũng không phải là lái xe bốn bánh ai cũng có
bằng lái.

Ai ngờ hiện tại, cả hai người đều đang thi PPL.

Tổng bộ cần họp thảo luận, danh sách đề cử cũng không phải là danh sách cuối cùng, Chung Bình, Từ Điển và Mại Mại còn phải trải qua mấy vòng phỏng
vấn sát hạch, tất cả đều đã được quyết định.

Hôm nay, Chung Bình và Lục Thích đến trung tâm huấn luyện, chuẩn bị tiến hành huấn luyện lần đầu tiên bay một mình.

Huấn luyện viên nói hết trọng điểm cho bọn họ, lại nhắc đến mấy tình huống
ngoài ý muốn có thể xuất hiện khi bay, lúc đó phải giải quyết như thế
nào. Đây không phải là lần đầu Chung Bình nghe, nhưng nghĩ đến sau đó
phải bay một mình, trong lòng khó tránh khỏi hơi căng thẳng.

Huấn luyện viện nói xong, bảo hai người đi chuẩn bị.

Chung Bình cầm checklist, cẩn thận kiểm tra, nhớ lại trình tự, đang chuẩn bị lên máy bay, đột nhiên bị người kéo lại.

“Gì thế?” Chung Bình quay đầu.

Lục Thích: “Em quên gì không?”

Chung Bình: “Quên gì vậy?”

Lục Thích: “Mang theo anh.”

Chung Bình nhớ ra, cười: “Đừng làm loạn.”

Lục Thích hỏi cô, “Có căng thẳng không?”

Chung Bình: “Chắc chắn là có.”

Lục Thích sờ tay cô: “Rất tốt, không lạnh, không run chứ?”

Chung Bình cười: “Tối đó em chỉ buột miệng nói thế với anh thôi, anh cho đây
là lần đầu em bay à? Huấn luyện viên cũng khen em đấy.”

Lục Thích: “Vậy em còn căng thẳng cái gì.”

Chung Bình đáp có lệ: “Được rồi, hiện tại em không căng thẳng, có thể lên rồi chứ?”

“Đợi một lát.”

Lục Thích ngăn cô lại, sờ vào túi, lấy ví, mở ra, rút một đồ bên trong ra.

“Hả?” Chung Bình nhìn lại.

Lục Thích nói: “Mang theo.”

Là tấm ảnh nhỏ, trong ảnh là hai người đứng trước hoa đá, nhìn ống kính cười.

Đây là lần đầu tiên hai người họ chụp ảnh chung, mấy tháng trước, Lục Thích còn không chịu vào hang, ăn kẹo cao su cô cho, không tình nguyện đi vào sâu trong hang, lần đầu tiên nhìn thấy hoa đá, chóp mùi toàn là mùi
việt quất.

Hiện giờ anh ở bên cạnh cô, sắp cùng cô bay lượn.

Chung Bình cầm ảnh nhìn một lúc lâu, hỏi anh: “In ra khi nào thế?”


“Mấy hôm trước.” Lục Thích nói, “Cho em làm bùa hộ mệnh.”

“… Anh để cho em “mang theo anh” là ý này sao?”

“Ừ, thế nào?”

“Được rồi em lên đây.”

“Đi đi.”

Chưa đến hai giây, “Đợi một lát.”

Chung Bình lại bị gọi lại, “Hả?”

Lục Thích đến gần, cô bị kẹt giữa anh và trực thăng, anh chống tay lên thân máy bay, cúi đầu dán sát vào cô, “Bây giờ còn chưa căng thẳng sao?”

“… Không căng thẳng.” Chung Bình nhỏ giọng nói, nhìn xung quanh mấy lần, hôn một cái lên miệng Lục Thích.

Lục Thích ôm eo cô một lúc, hôn lại cô một cái, khẽ cười: “Cố lên.”

Chung Bình ngồi vào ghế lái, đeo tai nghe, đối chiếu checklist kiểm tra,
chuẩn bị sắp xếp, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Lục Thích ở bên ngoài vẫy
tay với cô, Chung Bình mỉm cười.

Chân đà, mô-men tổng, cần điều khiển, cất cánh.

Lục Thích nhìn trực thăng biến mất ở chân trời, lúc này mới dời tầm mắt,
tiện tay mở ví ra, bên trong cũng có tấm ảnh chụp chung bên hoa đá, bên
cạnh còn có một tấm ảnh phông đỏ.

Đúng lúc huấn luyện viên đi tới nhìn thấy, nói: “Đây là Tiểu Chung?”

“Ừ.” Lục Thích đáp.

Huấn luyện viên: “Ảnh thời còn đi học nhỉ, lúc này bao nhiêu tuổi?”

Lục Thích nói: “Lớp mười, mặt tròn hơn so với bây giờ, nhìn bàn tay cô ấy
toàn thịt. Trước kia cô ấy còn có tí thịt, hiện tại mắt hai mí càng đẹp
hơn.”

Huấn luyện viên đồng ý gật đầu.

Sau khi huấn luyện bay độc lập kết thúc cũng là lúc chính thức thi bằng lái.

Trong lúc tập trung huấn luyện, Chung Bình còn tham gia mấy lần phỏng vấn sát hạch của SR, mấy ngày sau đã công bố danh sách, Mại Mại bị loại, cô và
Từ Điển chính thức trở thành đội viên đội cứu viện không trung SR, Lục
Thích gia nhập Ủy ban chuyên môn, đồng thời sau khi trải qua huấn luyện
bay, cũng có khả năng trở thành phi công đội cứu viện.

Hai mươi hai đội viên đội cứu viện không trung SR cả nước và xe trục kéo,
tháng mười ra nước ngoài huấn luyện, phí huấn luyện miễn phí, chi phí đi lại tự chi trả, tổng bộ huấn luyện chỉ có thể hỗ trợ một phần nào đó.

Hai người nhìn thấy thông báo trên điện thoại, đồ ăn vừa mang lên, Lục
Thích bảo Chung Bình ăn trước, cầm di động của cô, tay kia theo thói
quen để lên vai cô, nhanh chóng xem hết đoạn thông báo.

Chung Bình cắn đũa nhìn qua, “Thông báo nói thời gian huấn luyện là bao lâu vậy anh?”

“Hai mươi ngày.” Lục Thích hỏi, “Em xin phép nghỉ bằng cách nào?”

Chung Bình: “Có ngày nghỉ Quốc khánh góp vào, còn lại dựa vào số trời thôi.”

Lục Thích: “Em đi làm bữa đực bữa cái, “ông chủ” không có ý kiến sao?”

“Nói cho anh bí mật này nhé.”

“Gì thế?”

“Chủ nhiệm của bọn em và đồng nghiệp mấy năm trước gặp tai nạn, là SR bọn em cứu họ, lúc đó em còn đang đi học, Chủ nhiệm đưa danh thiếp cho em,
hoan nghênh em đến làm việc ở trung tâm giám định tư pháp của cô ấy.”

Lục Thích: “…”

Chung Bình cười nói: “Nếu không anh cho rằng đơn vị của em khoan dung như vậy sao? Bản thân Chủ nhiệm của em luôn ủng hộ việc cứu viện, bình thường
em cần phải gạt người nhà, Chủ nhiệm còn có thể giúp em nữa đấy. Hơn nữa bình thường em cũng đi làm đầy đủ, những ngày nghỉ sẽ cố gắng làm bù.”

Đúng là Lục Thích thực sự không nghĩ tới.

Trả lại di động cho Chung Bình, Lục Thích vắt chéo chân, liếm răng cửa,
“chậc” một tiếng, “Vậy không phải chúng ta phải chia xa hai mươi ngày
sao?”

Chung Bình cười, cằm đặt lên bờ vai anh, mở to mắt nhìn anh: “Không nỡ à?”

Góc ghế băng yên lặng, ngọn đèn mờ nhạt, hai mắt cô thoạt nhìn hơi nước
mênh mông, Lục Thích không nói lời vô ích, giữ lấy cằm cô, nâng lên, cắn một cái lên môi cô.

“Á…” Chung Bình kêu một tiếng, kêu xong thì bật cười.

“Cười cái gì chứ!” Lục Thích nhìn cô.

Chung Bình dán vào ngực anh, hỏi: “Đợt Khánh Châu xảy ra lũ lụt, anh thực sự có lòng đến tặng đồ đạc sao?”

“… Em nói xem?”

Chung Bình nhìn anh một lúc lâu, ôm cổ anh, dùng sức hôn anh một cái. Lục Thích khẽ cười, dùng chóp mũi cọ trên mặt cô.

Âu yếm một lúc lâu, cuối cùng hai người mới buông nhau ra ăn cơm.

Trước khi xuất phát, còn phải vượt qua cuộc thi PPL do tổng cục hàng không dân dụng tổ chức.

Hôm nay Lục Thích tới đón Chung Bình đi thi.

Trên xe đã mua đồ ăn sáng, tào phớ và sủi cảo tôm, biết sức ăn của Chung Bình lớn, Lục Thích còn mua thêm một lồng bánh bao.

Chung Bình vừa ăn, vừa tiện tay đút cho Lục Thích, Lục Thích cắn một miếng
bánh bao, ăn xong, Chung Bình cũng đút tào phớ cho anh, Lục Thích cũng
cứ thế mà ăn.

“Hương vị quán này thế nào?” Lục Thích hỏi.

Chung Bình: “Ăn rất ngon.”

“Lần sau mang em đến cửa hàng ăn.”

Tới địa điểm thi, hai người cũng đã ăn sáng xong. Cuộc thi nhanh chóng bắt
đầu, Chung Bình ngồi lên trực thăng, sờ “bừa hộ mệnh” trong túi, thao
tác theo trình tự, thuận lợi cất cánh.

Động tác của Lục Thích không nhanh không chậm, tư thế thành thạo, bay lên
bầu trời, nhìn núi ở phía xa, bay về, thuận lợi hoàn thành cuộc thi.

Cuộc thi kết thúc, tiếp theo sẽ chờ tổng cục hàng không cấp bằng.

Vượt qua cuộc thi sẽ báo cáo cho đội trưởng Hà, SR đã đặt xong vé máy bay, chỉ chờ lên đường.

Chung Bình tìm một cái cớ nói cho cha mẹ phải ra nước ngoài tham gia hội nghị về di truyền học, sau khi về nhà ở hai tối, thu dọn đồ đạc quay về ổ
của mình, sáng mai Từ Điển tới đón cô đi sân bay.


Em họ ngồi trên xe lăn, chống tay nói: “Chị, sao hai năm nay chị đi du lịch, hội họp khắp nơi thế?”

Chung Bình dừng tay: “Hả?”

Em họ: “Em cảm thấy hơi kì lạ.”

Chung Bình mỉm cười: “Có gì kì lạ đâu, chị thích đi du lịch, họp hành lại không trốn được, chờ sau khi em đi làm sẽ hiểu thôi.”

Em họ cũng chỉ thuận miệng hỏi, không nghi ngờ gì.

Chung Bình đang định ra cửa, phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng kêu, cô
hoảng sợ, vội vàng chạy ra, em họ cũng lăn xe đi theo.

“Mẹ…”

Bà Chung cầm di động, vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc, thấy Chung Bình đi ra, bà
hoàn hồn, chỉ mic, nói với đầu bên kia điện thoại: “Nếu tôi không gọi
điện thoại cho chú, chú còn tính không nói cho tôi biết sao… Bỏ đi,
tôi tìm chú cũng không có chuyện gì quan trọng, hiện tại chú đang ở nhà
cô ta à? Tôi lập tức đến ngay, được rồi đừng khách sáo với tôi.”

Chờ mẹ cúp máy, Chung Bình hỏi: “Mẹ, sao vậy, xảy ra chuyện gì ạ?”

Mẹ cô thở dài, tháo tạp dề, bảo người giúp việc lo chuyện trong nhà, ngoắc Chung Bình: “May quá, con theo mẹ đi một chuyến, còn phải gọi điện cho
cha con đấy. Vợ cũ của chú Hoắc con mất đêm qua rồi.”

Chung Bình sửng sốt.

Lúc Hoắc Chí Cương xảy ra chuyện, vợ cũ ly hôn với anh ta, tất cả nhà cửa
thuộc về nhà gái, hiện tại lại đặt linh cữu ở trong căn nhà kia.

Trước đây Chung Bình có đến đó mấy lần, sau đó xây dựng tuyến tàu điện ngầm,
đường xá xáo trộn, cô đã không còn nhớ rõ đi như thế nào, đành phải mở
dẫn đường.

Mẹ cô thông báo cho cha cô xong, than thở: “Lần trước nghe nói cô ta không còn chống đỡ được nữa, mẹ còn cố ý bảo con đi một chuyến, ai ngờ cô ta
vẫn ổn. Không ngờ giờ lại vô thanh vô tức mất.”

Chung Bình: “Mất đêm qua rồi ạ?”

Bà Chung: “Chắc vậy, chú Hoắc con cũng không thông báo tiếng nào, hai bên
gia đình cũng không có họ hàng thân thích gì, không biết xử lý thế nào,
aiz…”

Nghĩ đến đây, mẹ cô lại thở dài: “Nếu không phải cha mẹ của vợ cũ chú Hoắc
con đã sớm qua đời, chú ấy cũng chả cần phải mang theo gánh nặng này hai năm nay, nhưng mẹ vẫn không thể hiểu nổi chú ấy nghĩ gì, vợ chồng đã ly hôn thì không còn liên quan gì đến nhau nữa, chả việc gì phải chịu
trách nhiệm với đối phương, năm đó chú ấy vừa gặp chuyện không may, vợ
cũ lập tức ly hôn chạy lấy người, ngay cả nhà cửa cũng chiếm đoạt, loại
người lòng dạ hiểm độc này, vậy mà chú ấy còn bận rộn chăm sóc. Lúc cô
ta vừa bị chuẩn đoán mắc ung thư, mẹ đã nói người đang làm trời đang
nhìn, không phải quả báo chưa tới. Cho nên nói làm người không nên làm
chuyện thiếu đạo đức, tất cả đều có trời đất chứng giám, phải làm việc
thiện tích đức…”

Dài dòng một hồi, cuối cùng mẹ cô lắc đầu: “Bỏ đi, người mất là chuyện lớn, không nói nữa người cũng đã mất rồi ân oán đều tan thành mây khói.”

Chung Bình mím môi, nhắc nhở mẹ cô: “Mẹ nhất định đừng có nói thế trước mặt chú ấy.”

Mẹ cô lườm cô: “Mẹ đi theo cha con lăn lộn xã hội nhiều năm như vậy, còn
không biết trường hợp nào nên nói gì hay sao? Con coi mẹ chỉ là bà nội
trợ thôi sao? Mẹ cũng chỉ nói với con thôi.”

Đi một lúc lâu cuối cùng tới một khu chung cư cũ, Chung Bình và mẹ cô
không nhớ rõ là tòa nhà mấy tầng bao nhiêu, đành phải gọi điện thoại cho Hoắc Chí Cương.

Xác nhận xong, hai mẹ con đi tìm, bên ngoài tòa nhà có mấy chiếc xe đỗ, đi
vào bên trong có thể ngửi thấy mùi khói hương rõ ràng, còn có tiếng niệm kinh.

Cửa lầu hai mở rộng, bên trong có một đống người, Chung Bình nghe thấy có
người khen ngợi, nói Hoắc Chí Cương có tình có nghĩa, thật hiếm có. Còn
có người lau nước mắt nói Hoắc Chí Cương tốn bao nhiêu tiền chữa bệnh
cho đối phương, cũng có thêm người phụ họa, tiếc cho người đã mất không
biết quý trọng tình nghĩa vợ chồng năm đó.

Chung Bình và mẹ cô đứng ở cửa nhìn xung quanh, Hoắc Chí Cương ở trong nhìn
thấy, cuối cùng thoát thân đi ra: “Hai người đến rồi.”

Bà Chung: “Đương nhiên là phải tới chứ, cậu đã thông báo cho bạn bè họ hàng chưa?”

Hoắc Chí Cương: “Đã thông báo hết rồi.”

Đi vào trong phòng, bà Chung chào hỏi mọi người, không ai biết ai, giới
thiệu một phen, rồi lại nhanh chóng nghe một vòng khen ngợi.

Chung Bình ở bên cạnh nghe, nhìn về phía Hoắc Chí Cương, anh ta lắc đầu với
cô, bât đắc dĩ cười, Chung Bình nhỏ giọng nói: “Nén bi thương.”

“Ừ.” Hoắc Chí Cương nói, “Bác sĩ đã sớm nói bệnh tình nguy kịch, sau đó cô
ấy chống đỡ được mấy ngày, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý.”

Chung Bình quan sát Hoắc Chí Cương: “Tối qua chú không ngủ à?”

Hoắc Chí Cương: “Phải túc trực bên linh cữu, chỉ chợp mắt được một lát.”

Chung Bình: “Tất cả đều là người thân của cô ạ? Cũng nên nhờ họ hỗ trợ chứ, chú đừng cố một mình.”

Hoắc Chí Cương cười: “Có bọn họ hỗ trợ, yên tâm.” Chỉ cần không bắt họ chi tiền, họ đều không ngại hỗ trợ.

Linh đường bố trí đơn giản, đặt trong phòng ngủ của người mất, phòng khách
nhỏ không xoay được người, Chung Bình và mẹ cô bái lạy, cầm dải khăn
trắng, buổi tối còn phải đến nhà hàng ăn cơm.

Bên trong khói hương nghi ngút, Chung Bình bị ho mấy lần, Hoắc Chí Cương
lấy chiếc ghế nhỏ từ bên trong bàn ra đưa cho cô, lại lấy đồ uống hạt
dưa, bảo cô ra ngoài ban công nghỉ ngơi.

Chung Bình ngồi bên ngoài ban công hóng gió, trong không khí vẫn là mùi khói
hương, tầm mắt của cô không ngừng nhìn về phía phòng ngủ.

Sinh mệnh đúng thật là kì lạ, khi còn sống là thực thể, sau khi mất đi chả
biết là có linh hồn hay không, một khi hóa thành tro tàn, thực thể sẽ
biến mất sạch sẽ trên cõi đời này sao?

Bà lão trong phòng khách niệm kinh, lần trước cô nghe tiếng niệm kinh đã
là mười năm về trước, nghe không hiểu chữ nào. Bài kinh được đọc ra,
tiếng từ bi tựa như tiễn đưa.

Tiếng di động vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô, là weixin từ Lục Thích.

Lục Thích: Có muốn đi ăn cơm không?

Chung Bình nhấp ngụm đồ uống, xoay người tránh ánh sáng mặt trời.


Chung Bình: Em có chút việc ở bên ngoài.

Lục Thích: Chuyện gì?

Chung Bình còn chưa kịp nhắn tin, đã có tin mới.

Lục Thích: Ngày mai em đi rồi, tối nay không gặp anh phải chờ hai mươi ngày sau đấy.

Chung Bình cười, nhắn lại: Hôm nay thực sự không được, em đang ở với mẹ.

Lục Thích nhắn lại cho cô một đống biểu tượng ôm, Chung Bình che miệng cười, gửi lại cho anh một nụ hôn.

Lục Thích: Đêm nay em ở đâu?

Chung Bình: Ở chỗ em.

Lục Thích: Về đến nhà nhắn tin, anh đến chỗ em.

Chung Bình: Không biết được mấy giờ đâu.

Lục Thích: Cho dù là mấy giờ cũng phải nhắn cho anh.

Chung Bình:… Vâng.

Trò chuyện xong với Lục Thích, Chung Bình lại ngồi một lát, cuối cùng đã
đợi được cha cô đến. Cha cô cũng bái lạy, ngồi trò chuyện một lúc, đúng
lúc đến giờ ăn tối, đoàn người ra ngoài, đi đến nhà hàng đã đặt trước.

Không có nhiều họ hàng, chỉ ngồi hai bàn, Hoắc Chí Cương uống chút rượu, sau khi nhận điện thoại, di động hết pin, tắt máy.

Ông Chung phải lái xe, cầm cốc nước trái cây chạm cốc với anh ta, hỏi: “Về nhà hay đi đâu? Tôi đưa cậu.”

Hoắc Chí Cương: “Không cần đâu, em quay về cửa hàng là được.”

Ông Chung: “Cửa hàng? Tối rồi mà còn muốn mở cửa sao?”

Hoắc Chí Cương: “Sạc pin để ở đó, em quay về lấy, tối nay đóng cửa.”

Ông Chung: “Vậy đúng lúc Bình Bình về đó để nó đưa cậu về.” Quay đầu hỏi Chung Bình, “Buổi tối con về nhà hay về chỗ con?”

Chung Bình đang nhai thức ăn, nuốt xuống nói: “Quay về chỗ con, cứ để con đưa Lão Hoắc về.”

Ông Chung cười nói: “Còn gọi Lão Hoắc, không có quy củ gì hết.”

Hoắc Chí Cương hôm nay không đi xe điện, Chung Bình tiện đường về nhà, anh
ta cũng không từ chối, cơm nước xong, tiễn nhóm họ hàng rời đi, anh ta
mới ngồi vào xe Chung Bình.

Chung Bình nói: “Tối nay chú uống không ít đấy.”

Hoắc Chí Cương cười đáp: “Hiếm khi uống được một lần.”

Xe lăn bánh, Chung Bình hỏi: “Có phải đặt linh cữu ba ngày, rồi ngày kia đưa tang không?”

Hoắc Chí Cương: “Hôm qua tính là một ngày rồi, ngày mai có thể đưa tang.”

Chung Bình: “Ngày mai cháu đi Mỹ rồi, không đi được.”

Hoắc Chí Cương: “Huấn luyện đội cứu viện không trung?”

“Chú biết à?”

“Lão Hà từng nhắc đến.”

Đang nói có weixin đến, Chung Bình liếc qua, chờ đèn đỏ mới mở ra.

Lục Thích: Còn chưa về nhà sao?

Chung Bình: Sắp rồi, còn khoảng nửa tiếng nữa.

Lục Thích: Anh mua đồ ăn cho em rồi.

Chung Bình: Cái gì?

Đèn chuyển sang xanh, xe nổ máy, Chung Bình định bỏ di động xuống thì có cuộc gọi đến.

Bắt máy, là đội trưởng Hà.

Đội trưởng Hà biết chuyện vợ cũ Hoắc Chí Cương mất, ban ngày bận rộn không
có thời gian, lúc này đang định đến đó, không gọi được điện thoại cho
Hoắc Chí Cương, đành gọi cho Chung Bình.

Chung Bình nói: “Lão Hoắc đang ở chỗ cháu, đã ăn tối rồi, hiện tại cháu đang đưa chú ấy đến cửa hàng.”

Hoắc Chí Cương ở bên cạnh nói: “Nói với anh ấy không cần đến đây đâu.”

Chung Bình thuật lại, chưa được hai câu cúp máy, nói với Hoắc Chí Cương: “Đội trưởng Hà nói sẽ đến thăm chú.”

“Tối rồi không cần chạy tới chạy lui.”

“Cứ kệ chú ấy.”

Cuối cùng xe đã đến cửa hàng.

Kéo cửa lên, bật đèn, Hoắc Chí Cương đi vào tìm sạc pin, bảo Chung Bình tùy tiện ngồi. Chung Bình nhìn xung quanh, không bao lâu, có khách hàng đi
vào, nhìn thấy Chung Bình, trêu ghẹo: “Ôi cô nhóc nào đây, Lão Hoắc, sao anh lừa được thế?”

Hoắc Chí Cương đi ra nói: “Đừng nói bừa, mua gì thế?”

“Đinh ốc, còn mấy thứ nữa, để tôi đưa danh sách cho anh.”

Chung Bình đứng ở bên cạnh không quấy rầy việc mua bán của anh ta.

var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push([“a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563″,”inreadyomedia”]); var avlProtocol = (document.location.protocol == “https:”)? “https://”: “http://”; document.write(“”);

Lục Thích ở đầu kia không ngừng gửi weixin, ngân nga hát, sắp chạy đến
đường Võ Hà Bắc, đối diện với hiệu sách chính là “Ăn vặt Phương Phương”, anh dừng xe, đi vào gọi hai phần canh phù trúc, thêm phần xiên nướng
giống như lần trước, thấy còn có mực nướng, anh lại mua thêm chút.

Chờ đóng gói xong, anh khẽ cười, mang theo túi nilon, đang chuẩn bị quay về xe, tùy tiện đảo qua bên cạnh, đột nhiên nhìn thấy chiếc Mini quen
thuộc.

Anh nhíu mày đi qua, lướt qua cửa hàng vali, cửa hàng hoa, đang định nhìn
biển số xe, bên tai truyền đến tiếng nói dịu dàng, “Còn chưa tìm được
sao?”

“Vẫn chưa, đang không biết để ở đâu nữa.”

Lục Thích sửng sốt, chậm rãi quay người lại.

Trong cửa hàng nhỏ hẹp, một người đàn ông đứng bên quầy, đang tìm thứ gì đó,
một cô gái đứng xoay lưng về phía cửa, tóc ngắn, mặc một chiếc áo phông
cùng với váy.

“Để cháu giúp chú tìm, bên trong đã tìm hết chưa?”

“Tìm hết rồi, chẳng lẽ để ở chỗ khác.” Dừng một chút, “Cháu đói bụng à?”

“… Không có.”

Hoắc Chí Cương cười: “Vừa rồi chưa ăn no sao? Bỏ đi, không tìm nữa, có muốn sang cửa hàng bên cạnh ăn canh phù trúc không?”

“Không cần đâu, tìm trước đã, cháu về nhà rồi ăn.”

Người đàn ông trong cửa hàng xoay người, Lục Thích lùi về sau một chút, đứng tránh trong góc khuất giữa hai cửa hàng.

Trên tay cầm canh phù trúc vẫn còn nóng, mùi tỏa ra bốn phía, anh xiết chặt
túi nilon trong tay, nghe tiếng đối thoại ngắt quãng, nhìn sang bên trái đường.

Con đường này là con đường cô thường xuyên đi qua khi về nhà cha mẹ, vô
cùng quen thuộc, canh phù trúc trong cửa hàng “Ăn vặt Phương Phương”
được cô chỉ đích danh, không biết đã ăn với người đàn ông kia bao nhiêu
lần rồi.

Anh nhớ mình đã gặp người đàn ông kia hai lần ở bệnh viện.

Lục Thích lấy bao thuốc ra, châm một điếu, cũng không quan tâm canh phù
trúc có bị đổ ra không. Hút một ngụm thuốc, anh nhả khói, nhìn khói
trắng bay trong màn đêm, anh lại hút thêm một ngụm.


Chân đá hòn sỏi bên cạnh, anh dựa vào vách tường, để mặc cho nước canh chảy xuống chân.

Anh suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến đoạn đối thoại nghe thấy trong vườn hoa
bệnh viện ngày hôm đó, nghĩ đến Chung Bình báo đường quen thuộc mà chuẩn xác cho anh, chạy đến con đường nào mất bao nhiêu phút, cô đều có thể
tính chính xác.

Nghĩ đến lời người nọ vừa nói, “Có muốn ăn canh phù trúc ở cửa hàng bên cạnh không?”

Mùi nước canh nồng đậm, sương trắng bay trên góc tường màu trắng, giống như bao bọc bảo vệ lấy người, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Đội trưởng Hà lái xe, cuối cùng đã tới gần cửa hàng của Hoắc Chí Cương,
đang định đi qua đối diện, anh ta cảm giác được sự kì lạ trong bóng đêm, tằm mắt đảo qua cửa kính xe, thấy được một người đứng ở góc tường ngoài cửa hàng, sương khói lượn lờ, trong ánh sáng mờ nhạt, bóng dáng người
nọ rất quen thuộc.

Đội trưởng Hà nhíu mày, nhìn người đứng trong cửa hàng, mắt thấy xe sắp
chuyển động, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, anh ta bắt máy,
nghe xong hai câu, vội quay xe đi.

Trong cửa hàng, Chung Bình dựa vào quầy, lấy di động, mở weixin ra, nhìn tin
tức vừa gửi trong nhóm SR, cô nói: “Không cần chờ đội trưởng Hà nữa.”

Hoắc Chí Cương: “Sao vậy?”

Chung Bình đưa di động cho anh ta xem: “Có người ngã xuống giếng, bên cứu hỏa yêu cầu SR hỗ trợ, chắc chắn đội trưởng Hà không tới được.”

“Vậy chúng ta đi thôi.”

“Chú không tìm nữa à?”

“Bỏ đi, ngày mai mua cái khác. Không chừng nó ở nhà.”

Chung Bình “Ừm” một tiếng, nhìn đồng hồ, nhanh chóng gửi weixin.

Đèn tắt, cửa cuốn kéo xuống, hai người lên xe, qua một lát, xe lái đi.

Lục Thích ngồi trong xe, nhìn xe đi xa, mở weixin.

Chung Bình: Anh còn chưa đến chứ? Phải muộn nữa em mới về nhà được, em sẽ gọi cho anh sau.

Lục Thích bỏ di động xuống, lại châm một điếu thuốc, đánh tay lái, rời đi.

Chung Bình đi một chút, đưa Hoắc Chí Cương về nhà, lúc này mới quay về chỗ ở
của mình. Vào tiểu khu, chạy đến toà nhà, dừng xe lại, vừa tháo dây an
toàn, đột nhiên chú ý tới chiếc Land Rover đỗ phía trước.

Cửa kính xe hạ xuống, mùi thuốc lá bay ra.

Chung Bình chạy tới, “Sao anh lại hút thuốc trong xe… hút bao nhiêu rồi mà mùi nồng nặc thế này?”

Lục Thích bật cười, mở cửa xe đi ra, cầm túi nilon, “Ăn khuya.”

“Mua gì thế?” Chung Bình nhìn, “Canh phù trúc?”

Lục Thích nói: “Nguội rồi.”

Chung Bình sờ bát, hỏi: “Anh đợi rất lâu rồi?”

“Ừ, rất lâu.”

“Em gửi weixin anh không nhận được sao?”

“Thấy rồi.” Lục Thích nhìn về phía túi nilon, giơ tay qua, “Bỏ đi, nguội hết cả rồi, đừng ăn.”

Chung Binh né người: “Không sao, em bỏ vào lò vi sóng đun lại, đi thôi, anh còn chưa lên nhà em đấy.”

“Ừ.”

Lục Thích theo cô lên nhà, Chung Bình mở cửa đi vào, lấy dép cho anh, trong tủ còn có mấy đôi dép, Lục Thích thuận miệng hỏi: “Sao nhiều dép thế?”

“À, để tiện cho khách thôi.”

Căn hộ của Chung Bình không lớn, có lẽ khoảng bảy mươi tám mươi mét vuông,
hai phòng ngủ một phòng khách, phòng khách hơi nhỏ, trang trí ấm áp. Lục Thích quan sát xung quanh, Chung Bình vào bếp hâm nóng thức ăn, hỏi
anh: “Sao anh hút nhiều thuốc thế, gần đây em hiếm khi thấy anh hút.”

Lục Thích nói: “Hút giải sầu.”

Qua một lát, Lục Thích hỏi: “Em vừa đi với mẹ?”

“Vâng.”

Lục Thích ngồi xuống sô pha, “Ăn cơm với mẹ à?”

“Đúng vậy, còn cả cha em nữa.”

Lục Thích lại muốn hút thuốc, tay cầm bao thuốc, lại nhịn xuống.

Chung Bình bưng khay ra, để canh và thịt xiên lên bàn, ngậm mực trong miệng,
hỏi Lục Thích: “Căn phòng này thế nào? Lúc trước là tự tay em trang trí
đấy.”

“Ừ, rất được.”

“Anh ăn đi, đũa này.”

Lục Thích nhận lấy, cầm đũa, gạt phù trúc trong nồi, hỏi: “Em rất thích ăn phù trúc à?”

“Hả? Đúng vậy, không phải lần trước anh đã hỏi rồi sao.”

“Sao em phát hiện ra món này? Cửa hàng kia vừa nhỏ vừa bẩn, vị trí cũng không

được đẹp.”

“Bạn em dẫn đến.”

“Bạn nào thế?”

Chung Bình cắn miếng phù trúc, nhíu mày nhìn Lục Thích: “Hôm nay anh sao vậy, tâm trạng không tốt à? Xảy ra chuyện gì thế?”

Lục Thích nhìn về phía cô.

Anh ngồi trên sô pha, cô ngồi xếp bằng dưới đất, ở giữa cách một chiếc bàn, hơi nóng từ canh ngăn trở tầm mắt.

Lục Thích nói: “Em nói dối cha mẹ, có phải binh thường cũng thường xuyên nói dối không?”

Chung Bình sửng sốt, cau mày, bỏ đũa xuống, “Anh muốn nói gì?”

Lục Thích há mồm, nhìn thẳng người đối diện, tiếp đó gương mặt cứng đờ, không nói gì, bỏ đũa xuống, lập tức đứng lên.

“Anh có việc, đi trước.”

“Lục Thích!”

Chung Bình đứng dậy đuổi theo anh, “Anh làm sao vậy?”

Lục Thích bước tới cửa, mở cửa ra, gạt tay người phía sau, “Không có gì, anh đi trước.”

“Lục Thích!” Chung Bình vẫn đuổi theo anh.

Lục Thích vội quay đầu lại, đẩy Chung Bình, “Về đi, không cần nói gì với anh hết.”

“Lục Thích! Anh làm sao thế?”

“Đừng nói chuyện với anh!”

Lục Thích đẩy mạnh người, xoay người đi, không quay đầu lại.

Chung Bình không đuổi theo kịp, quay về phòng tìm di động, gọi điện thoại cho Lục Thích, lúc đầu không có ai tiếp, sau đó gọi lại, bị người ngắt
luôn.

Chung Bình không hiểu gì hết, vừa buồn vừa giận, càng nghĩ càng tức, gửi tin
nhắn cho Lục Thích, nhưng mãi không nhận được trả lời.

Cả đêm ngủ không ngon, sáng hôm sau mở di động, vẫn không có tin tức gì,
cô đen mặt thu xếp hành lý, xuống lầu đợi Từ Điển chở đến sân bay.

Cho đến khi máy bay sắp cất cánh, di động vẫn im lặng như cũ.

Chung Bình tắt máy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.