Đọc truyện Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng – Chương 34: Bạn cùng bàn (Phần cuối)
Lục Thích yên lặng đứng tại chỗ mấy giây, quan sát xung quanh, đi đến một cái cột tùy ý dựa vào.
Đứng nhàm chán một lúc, anh di chuyển, nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa. Anh
nhẫn nại chờ đợi, ánh mắt liếc qua hai đầu đường, không biết Chung Bình
sẽ đi đến từ hướng nào.
Trước thư viện không có chỗ đỗ xe, bãi đỗ xe gần nhất bên cạnh sân vận động,
Chung Bình tới rồi, đỗ xe xong, đi bộ ra, đi khoảng năm sáu phút mới
nhìn thấy thư viện.
Một người đàn ông đang đứng bên chiếc cột ngoài tòa nhà, mặc quần nâu áo
phông xanh, làn da hơi đen, cơ bắp rắn chắc, lông chân rậm rạp, lúc này
anh đang hút thuốc, nghiêng đầu nhìn một bên đường, bên chân còn có một
chiếc túi to.
Chung Bình chớp mắt, đột nhiên phát hiện hình ảnh người nọ vô cùng chênh lệch so với trí nhớ của cô. Người trong trí nhớ luôn mặc âu phục, làn da
không đen, cơ thể không rắn chắc, lúc giơ tay nhấc chân kiêu ngạo không
ai bì nổi.
Trong nháy mắt như phân ra hai người.
Một lát sau, người đối diện phát hiện ra cô, nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng, bước về phía cô.
Điếu thuốc trên tay bị anh tùy tiện ném qua một bên, người đi qua đường
thoáng nhìn qua anh, dường như muốn nói gì đó, anh khẽ lườm, không coi
ai ra gì.
Chung Bình cảm thấy anh còn trùng khớp một chút với trong trí nhớ của cô.
“Đến rồi?” Tới gần Lục Thích mở miệng.
“Ừ, tôi vừa mới đỗ xe bên sân vận động.”
“Tôi dừng xe ở đối diện khách sạn kia.” Lục Thích ra hiệu về phía tòa nhà thư viện ở đằng sau, “Thư viện còn chưa mở cửa.”
“Hả?” Chung Bình lấy di động ra, xem giờ, “Đã tám giờ rồi mà…”
Nói xong cô đột nhiên nghĩ ra, “…”
Lục Thích nhìn cô, hỏi: “Sao vậy?”
“…” Chung Bình nói, “Hình như tám rưỡi thư viện mới mở cửa.”
“…”
“…”
Khi còn đi học Chung Bình từng tới thư viện mấy lần, thời gian đã quá lâu, cô quả thật không nghĩ tới vấn đề thời gian mở cửa.
Lục Thích cười, hỏi: “Tìm chỗ ngồi nhé?”
Chung Bình nhìn xung quanh, “Nếu không ngại thì chờ ở đây một lát, sắp mở cửa rồi.”
“Đi thôi.”
Hai người đi về phía thư viện, đi được một đoạn, Chung Bình dừng lại, cúi
người xuống, nhặt tàn thuốc lên, nhìn xung quanh một chút.
Lục Thích chỉ tay: “Thùng rác ở đằng kia.”
Chung Bình ném qua, Lục Thích nhìn theo, “Ý thức bảo vệ môi trường mạnh thật.”
Chung Bình ném chuẩn xác vào thùng rác, xoay người nhìn anh, “Chỉ có mấy bước, anh lười thật đấy.”
Lục Thích hỏi: “Nếu thùng rác ở ngoài năm trăm mét, em có ném đi không?”
Chung Bình: “Trong vòng một nghìn mét, làm người nên rèn luyện hàng ngày.”
Lục Thích: “Không nhìn ra nha, ngoài một nghìn mét thì không cần rèn luyện sao?”
Chung Bình: “Ngoài một nghìn mét thì tranh thủ rèn luyện.”
Lục Thích vui vẻ, cười ha ha, Chung Bình lườm anh.
Cuối cùng hai người ngồi ở bậc thang nói chuyện, Chung Bình nhìn chiếc túi
to vô cùng không thích hợp với hình tượng của Lục Thích, Lục Thích thấy
thế, mở túi đồ ra, “Tôi mang theo để ăn, em có đói không?”
Chung Bình: “…”
Trong túi còn có sách vở bút bi, có bốn hộp, hai bình đồ uống.
Trong hộp đựng đầy các loại hoa quả và thức ăn chín.
Chung Bình hỏi: “Anh tính ăn mấy thứ này trong thư viện?”
Lục Thích: “Ừ.”
Chung Bình nở nụ cười, không nói gì, mở một hộp hoa quả ra, “Tự anh chuẩn bị sao?”
“Tôi nhờ người giúp việc.”
Chung Bình gật đầu, từ từ bỏ việt quất vào miệng.
Ăn hết một hộp, cửa thư viện cuối cùng đã mở ra, Chung Bình đứng dậy, phủi mông nói: “Đi thôi.”
Lục Thích theo sau.
Tới đại sảnh, Chung Bình hỏi: “Anh có thẻ mượn sách không?”
“Không.”
“Mang theo chứng minh thư không?”
Lục Thích không hỏi, lấy luôn chứng minh thư ra đưa cho cô.
Chung Bình tìm được máy đăng kí, thực hiện thao tác đăng kí cho Lục Thích,
giải thích: “Cho dù không mượn sách, chỉ đọc sách ở bên trong cũng phải
có thẻ mới được, làm cái thẻ mượn sách cho tiện, dù sao cũng không mất
tiền.”
Lục Thích không có vấn đề gì, đăng kí xong thông tin, nhanh chóng có được thẻ mượn sách.
Phòng tự học nằm ở tầng một và tầng ngầm một, thư viện có bốn tầng, mỗi tầng đều có những loại sách khác nhau.
Đã lâu Chung Bình không tới đây, nghiên cứu bảng hướng dẫn một chút, mới
mang theo Lục Thích đi vào trong, một lát sau đi đến phòng tự học, thời
gian còn sớm, người bên trong không nhiều, có khá nhiều chỗ trống.
Đều là bàn dài, Chung Bình tùy tiện chọn một vị trí ngồi xuống, Lục Thích ngồi bên cạnh cô, hai người cùng lấy sách ra.
Im lặng nhìn sách một lát, người dần dần đông hơn, tiếng bước chân tiếng
nói chuyện đều cực kì khẽ, có thể nghe thấy tiếng lật sách.
Người bên cạnh khẽ lật một tờ, tầm mắt Lục Thích chếch sang trang sách của
cô, thấy cô chăm chỉ, dịch qua hỏi: “Xem đến đâu rồi?”
Chung Bình “Suỵt” một tiếng, nhỏ giọng chỉ cho anh: “Chỗ này.”
Lục Thích liếc qua, “Đều hiểu chứ?”
Chung Bình gật đầu, “Tôi có câu này muốn hỏi anh?”
Lục Thích lập tức nói: “Câu gì?”
“Hôm qua tôi làm một đề thi, có mấy chỗ không rõ, để tôi xem rồi hỏi lại.”
Lục Thích không làm phiền cô, lặng lẽ chờ cô hỏi.
Một phút…
Hai phút…
Ba phút…
Mười phút…
Lục Thích nhìn sang bên cạnh, Chung Bình đang cúi đầu, sột soạt viết gì đó.
Anh tiếp tục chờ.
Mười một phút…
Mười hai phút…
Lục Thích lại nhìn sang bên cạnh, Chung Bình đã bỏ bút xuống, nhìn sách.
Anh dịch sang: “Hỏi gì?”
“Hả?” Chung Bình hiểu ra, “Vừa giải quyết xong một cái, để tôi nghĩ tiếp đã.”
Lục Thích: “…”
Lục Thích lật sách chán muốn chết, cũng làm mấy đề, vừa viết xong nét cuối cùng, bên cạnh có người nói: “Viết xong chưa?”
Lục Thích quay đầu: “Sao?”
Chung Bình: “Tôi có mấy câu không hiểu.”
Lục Thích cười, dịch sát, kéo sách cô qua, hỏi: “Câu nào?”
Chung Bình chỉ cho anh xem.
Lục Thích nghiên cứu một lát, giải thích: “Giả sử trực thăng bay lên trong
trạng thái vuông góc, 80% công suất động cơ truyền cho rotor, công suất hình trở bằng một nửa công suất cảm ứng, hệ số tổn thất ở đây phải là…”
Chung Bình chăm chú nghe.
“… Nếu đường kính toàn cánh trở nên lớn, có thể dùng động cơ công suất nhỏ hay không…”
“… Mái chèo vuông góc với trục cánh, chu kì thay đổi…”
Anh đè thấp âm thanh, gần trong gang tấc, có lẽ là do hoàn cảnh xung quanh
rộng rãi, giọng nói của anh có chút từ tính hơn so với bình thường, ong
ong, chấn động bên tai Chung Bình.
Lỗ tai của cô hơi nóng, còn hơi ngứa nữa, không nhịn được khẽ ngước mắt nhìn về phía người bên cạnh.
Anh cụp mắt nhìn sách bài tập, giải thích nghiêm túc, vừa giảng vừa viết
công thức, mỗi lần thu bút sẽ gạch một chữ hoặc một đoạn, vô cùng đường
hoàng giống như con người của anh.
Lục Thích đột nhiên dừng lại, Chung Bình hoàn hồn, lập tức cụp mắt xuống.
Lục Thích nghiêng đầu nhìn cô, qua một lát, khóe môi khẽ cong lên, cánh tay trái mở ra, đặt lên lưng ghế của Chung Bình, cơ thể tựa nhiên dựa vào
gần hơn, nhìn chằm chằm hai má cô, anh khẽ lên tiếng: “Nghe hiểu không?”
Chung Bình: “Ừ.” Một lúc sau, lại chỉ vào vở, “Anh nói lại bước làm chỗ này đi.”
Lục Thích liếc vào chỗ cô chỉ, lại nhìn cô, “Vừa rồi không nghe à?”
Vẻ mặt Chung Bình tự nhiên nói: “Không hiểu.”
“Không hiểu hay là không nghe?”
Chung Bình ngước mắt, nhìn thẳng vào anh, “Không hiểu.”
Lục Thích nhìn “ánh mắt kiên định” của cô, cười: “Ừ.” Lại dịch tới gần, ôm lưng ghế cô, tiếp tục giảng.
Đáp án và công thức dần dần xuất hiện, hai người tựa đầu vào nhau, anh một
câu tôi một câu, sợ quấy rầy người khác, cuối cùng dùng giọng nói rất
khẽ trao đổi. Lục Thích ngửi thấy mùi việt quất, nhìn chằm chằm miệng
cô, dần dần thất thần.
Chung Bình nói càng ngày càng chậm, từng chữ nhấn nhá ngày càng mơ hồ, ngẩng đầu, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Qua hai giây, Chung Bình nghiêng đầu đi, nhanh chóng dịch người ra, bình tĩnh nói: “Anh nói đi.”
“Ừ.” Lục Thích đáp một tiếng.
Chớp mắt đã đến trưa, đều toàn làm bài và giảng bài, mắt thấy sắp tới giờ ăn cơm, Lục Thích lấy hộp trong túi ra, để lên bàn.
Tầm mắt của những người ngồi cùng bàn đều rơi trên người anh.
Chung Bình sửng sốt, mắt thấy Lục Thích sắp mở hộp để trước mặt cô, cô nhanh
chóng ngăn lại, nhỏ giọng nói: “Không thể ăn trong thư viện.”
Cô cầm lấy cổ tay anh, Lục Thích nhìn chằm chằm, nhíu mày hỏi: “Vậy ra ngoài ăn cơm trưa sao?”
Chung Bình: “Anh đi theo tôi.”
Hai người dọn dẹp đồ đạc, Chung Bình dẫn Lục Thích rời khỏi phòng tự học.
Ra cửa, cuối cùng Chung Bình đã không còn phải thì thầm: “Nơi này có căn tin, chúng ta qua đó ăn.”
“Căn tin? Bán đồ ăn sao?”
“Cũng bán cả đồ ăn nhanh nữa, ngay ở tầng này, trước kia tôi từng ăn ở đó,
không biết hiện tại có thay đổi gì không, nhưng tôi nhìn bảng hướng dẫn
thì nó vẫn còn tồn tại.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi, nhanh chóng đến căn tin.
Căn tin trang trí giống như quán cà phê, bên trong bán thức ăn đồ uống, Lục Thích gọi cà phê, Chung Bình gọi một cốc nước chanh, hai người hai phần cơm, chỉ một lát đã xong bữa trưa.
Ăn xong đi WC, trở lại phòng tự học tiếp tục đọc sách.
Tuần sau sẽ thi, thời gian rất eo hẹp, cho dù chỉ có một giây cũng phải nắm chặt.
Phần lớn mọi người trong phòng tự học đã đi ăn cơm trưa, chỉ còn lại mấy người.
Chung Bình tập trung tinh thần đọc sách, ý thức hơi mơ màng, mí mắt dần nặng trĩu, giật mình tỉnh lại, ngáp một cái.
“Vậy ngủ một lúc đi.” Lục Thích nói.
Chung Bình gật đầu, lại kiên trì một lát, thực sự không chịu được, đẩy sách
vở sang bên cạnh, úp mặt xuống bàn, “Tôi ngủ mười lăm phút, anh nhớ gọi
tôi”, rồi nhắm mắt lại.
Lục Thích cười, lấy di động ra.
Xem xong mấy tin tức, di động rung rung, trong phòng tự học im lặng, tiếng
rung có vẻ rất đột ngột, Lục Thích liếc Chung Bình, vẫn còn chưa tỉnh,
anh cúi đầu nhắn tin.
Nhắn tin xong, bỏ di động xuống, anh quay đầu đi, tầm mắt dừng lại trên mặt Chung Bình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn gần như vùi trong khuỷu tay, chỉ lộ ra nửa đôi mắt, mơ hồ
có thể thấy được chiếc mũi, tóc mái buông xuống, hơi nhấp nhô theo nhịp
thở của cô.
Lục Thích nhìn một lát, vươn tay, cẩn thận vén mái cô sang bên cạnh, khoảng cách rất gần, nhìn từ trên xuống có thể thấy được cái mũi, cả chiếc
miệng đang hơi mở ra.
Lục Thích chống tay lên bàn, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, thỉnh thoảng gạt tóc mái cho cô, ngón tay khẽ chạm qua hai má cô.
Mí mắt Chung Bình giật giật.
Qua một lúc, cô tỉnh dậy, hai bên má đều là vết hằn từ tóc. Cô gạt tóc lên, uống hết nửa non chai nước, mở sách ra, tiếp tục xem, nhanh chóng tập
trung tinh thần.
Thấy nội dung còn lại đã tương đối, Chung Bình nói: “Tôi lên lầu hai một chút.”
“Làm gì?” Lục Thích hỏi.
“Nhìn xem có tài liệu về phi hành không để tham khảo thêm.”
Lục Thích thu dọn đồ đạc, “Cùng đi.”
Hai người đi cầu thang lên lầu hai, lúc đầu còn cùng nhau tìm kiếm, sau đó
chia ra tìm, Chung Bình kiểm tra trên máy tính, Lục Thích đi xung quanh.
Anh hiếm khi đến những nơi như thư viện, lúc đi học từng đến vài lần, đã
bao nhiêu năm trôi qua, anh chẳng còn nhớ máy tính trong thư viện dùng
như thế nào.
Nhìn về phía Chung Bình, anh thấy không có việc gì tiếp tục lượn mấy vòng,
đi qua hai giá sách, đảo mắt qua cuối giá sách thấy đôi nam nữ trẻ tuổi
đang nâng nhau lên lấy sách.
Qua một lát tiếp tục đi về phía trước.
Chung Bình đã tìm được vị trí để sách, lục tìm mấy giá cuối cùng đã thấy.
Tài liệu phi hành đặt ở trên tầng cao nhất, cô kiễng chân, dùng sức nhưng không với được.
Đúng lúc Lục Thích đi đến.
Chung Bình lên tiếng: “Anh giúp tôi lấy sách.”
Lục Thích đi vào: “Chỗ nào?”
Chung Bình chỉ lên phía trên: “Ở trên đó, không với tới được, toàn là sách phi hành cả đó.”
Lục Thích ngẩng đầu nhìn, trên tầng cao nhất là một loạt sách liên quan đến phi hành, anh tiến lên mấy bước, đang muốn lấy, đột nhiên nhớ tới hình
ảnh vừa gặp.
Chung Bình thấy anh đứng yên, hỏi: “Sao thế?”
Lục Thích nhìn về phía cô.
Phòng mượn sách vô cùng rộng rãi, hai giá sách xếp xa nhau, cả không gian im lặng, rồi lại có vẻ thật chật chội.
Chung Bình bất giác lùi về phía sau mấy bước, chân vừa lùi về, đột nhiên bên
hông bị siết chặt, cô được người ôm, hai chân cách mặt đất, lập tức được nâng lên.
“A!” Chung Bình khẽ hô, theo bản năng đá một cái.
Lục Thích vững vàng nâng mông cô, nhấc cô lên, “Lấy đi.”
“Lục Thích!” Chung Bình thấp giọng cảnh cáo.
“Mau lấy đi.” Lục Thích nói lại lần nữa, nói xong, nhấc cô đi lên về phía trước hai bước.
“A!” Chung Bình lại kêu lên, đấm anh một cái.
Lục Thích ngẩng đầu nhìn cô, ra hiệu cho cô lấy sách.
Chung Bình cắn môi, cầm bừa mấy quyển.
Vừa rồi cố thế nào cũng không được, lúc này cô lấy rất dễ dàng.
Lấy xong, Chung Bình giãy dụa, Lục Thích cười, từ từ buông cô xuống.
Đầu tóc Chung Bình lộn xộn, lườm Lục Thích, hai má đỏ bừng.
Lục Thích cười, đến gần, giúp cô chỉnh lại tóc, chỉnh xong giữ lấy gáy cô, nâng cằm lên, cúi đầu đối mặt với cô.