Đọc truyện Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng – Chương 28: Bạn cùng bàn (Phần hai)
Nhìn cái gì?
Chung Bình không hiểu ra sao.
Định quay đầu, cô đột nhiên ngừng lại.
Nhìn anh ta?
Chung Bình:…
Tầm mắt đột nhiên dừng trên tờ giấy chưa mở trên bàn, Chung Bình mới có
phản ứng, nhìn chằm chằm tờ giấy, nghiên cứu nếp gấp bên trong một chút. Sau một lúc lâu, vươn tay ra, theo bản năng liếc giảng viên trên bục,
cầm lấy tờ giấy, cúi đầu mở ra.
Trên tờ giấy đầy nếp gấp có một hàng chữ:
Chiếc bút này sắp chết rồi, em có thể đổi cái khác không?
Chữ viết nhạt, trong chữ “chiếc” mờ mờ chỉ còn lại nét miết.
Chung Bình im lặng, vì ý nghĩ vừa toát ra nháy mắt kia cảm thấy hơi xấu hổ.
Vo tờ giấy lại, cô ổn định tâm trạng, tiếp tục nghe giảng.
“Khi may-ơ cánh quạt xoay tròn, trục may- ơ vuông góc, hình thành mặt phẳng, chính là may- ơ xoay tròn mặt phẳng…”
Chung Bình nghe giảng, suy nghĩ dần lệch khỏi quỹ đạo, nhìn về phía một tờ
giấy khác, qua một lúc, lấy tay đè lên, kéo tới trước mặt, cụp mắt.
Chữ “Xem” coi như rõ ràng, không phải là vết miết.
Xem ra cái bút chết kia đã sống lại rồi.
Cả bài giảng nghe ù ù cạc cạc, sau đó Lục Thích không quấy rối nữa.
Chung Bình viết viết vẽ vẽ, chống đỡ được đến khi tạm nghỉ, trong đầu ôn tập lại nội dung vừa học trên lớp, đi về phía WC.
WC ở một đầu hành lang khác, vào cửa, bên trong chỉ có bồn ngồi, Chung
Bình lấy mấy tờ khăn giấy, đặt lên bồn cầu, vừa ngồi xổm vừa nghĩ đến
một loạt định nghĩa kia.
Mấy phút sau, cô trở ra, khi đi tới cửa thì dừng lại.
Tám, chín người đàn ông đứng ở bên lan can nói chuyện phiếm, nhìn thấy cô từ trong WC đi ra, tầm mắt đều quét qua, châu đầu ghé tai, dường như đang
đánh giá.
Chuyện này cực giống như hồi trung học, mười phút giải lao giữa giờ, từng lớp
đều có nam sinh đứng bên ngoài nói chuyện, đều giả vờ như không nhìn
thấy nữ sinh đi WC, nhưng sau lưng đều quan sát bàn tán ồn ào.
Thời niên thiếu không thể quay trở lại, đám lão già này đã ngoài ba mươi,
hút thuốc, rít khói, nhìn trời, thời gian như đảo ngược.
“Lại đây.”
Một giọng nói vang lên, Chung Bình đi qua.
Lục Thích cầm điếu thuốc, ngoắc cô: “Lại đây.”
Chung Bình quan sát chung quanh, mấy người đàn ông kia đều nhìn, cô lắc đầu: “Tôi đi vào lớp.”
“Chậc, bảo em lại đây thì lại đây đi.” Lục Thích bước lên mấy bước, đặt tay lên bả vai cô, đẩy cô về phía lan can.
“Làm gì thế?” Chung Bình mang theo ý cảnh cáo nói.
Lục Thích: “Không hại em đâu.”
“Đến rồi!”
Đột nhiên có người lên tiếng, mọi người đang nói chuyện đều nhìn lên trời.
Lục Thích đưa Chung Bình đến bên lan can, ra hiệu ngẩng đầu: “Nhìn đi.”
Chung Bình nhìn theo tầm mắt của anh, phía xa trời xanh mây trắng, bầu trời
bao la sạch sẽ, cách xa các tòa nhà san sát trên mặt đất, một chiếc trực thăng từ xa đến gần, bay trong tầng trời thấp, giống như chim ưng,
không bị ngăn trở.
Tất cả mọi người nhìn theo nó, trong mắt tràn đầy ao ước.
“Đây là học viên lái đấy, sẽ được lái thôi.”
“Tôi sắp chờ không kịp rồi, muốn lái thử quá.”
“Nếu không sau khi tan học, đến sân bay tham quan một chút?”
Mọi người đều bàn tán.
Lục Thích cúi đầu nhìn về phía Chung Bình: “Đừng nhìn bọn họ đều là những
ông chủ lớn, số lần bọn họ ngồi trực thăng có khi còn không nhiều bằng
em đâu.”
Chung Bình: “Anh không phải ông chủ lớn à.”
Lục Thích bật cười, không đáp lại lời này, anh hỏi: “Lần đầu tiên em ngồi trực thăng là khi nào?”
“Lúc còn đi học.” Chung Bình nhớ lại, “Vào kì nghỉ đông.”
“Chậc, em được đấy, lúc đó mới bao nhiêu tuổi chứ.” Lục Thích hỏi, “Sao lại ngồi trực thăng, huấn luyện à?”
Chung Bình: “Không phải, lúc đó công ty cha tôi tổ chức ăn mừng năm mới ở
Hongkong, tôi cũng đi theo, đó là lần đầu tiên ngồi trực thăng ngắm cảng Victoria.”
Lục Thích: “…”
Chung Bình quay đầu, “Sao, không nghĩ tới à?”
Lục Thích quả thực không dự đoán được nguyên nhân lần đầu tiên cô ngồi trực thăng là đi du lịch, cảm giác hơi không thể tưởng tượng nổi, nhưng “lần đầu tiên” này rơi vào trên người khác thì lại quá bình thường.
Lục Thích: “Không nghĩ tới.”
Chung Bình hếch mắt, “Anh nghĩ rằng tôi mỗi ngày ngoài việc huấn luyện thì không có chuyện gì khác sao?”
Lục Thích im lặng, rít một hơi thuốc, áp chế sự không thoải mái bởi ánh mắt chọc ghẹo của cô, lúc lâu vẫn không đáp lại.
Chung Bình đợi một lát, nhìn vào mắt anh, thấy anh không nói lời nào, cô tò
mò hỏi: “Lần đầu tiên anh ngồi trực thăng là khi nào?”
Lục Thích nhíu mày, nghiêng người dựa vào lan can, bắn tàn thuốc, không nói.
Cách đó không xa có người gọi mọi người quay lại học, mọi người về phòng học. Chung Bình gọi Lục Thích: “Đi thôi.”
Nói xong đi theo mọi người trở về.
Lục Thích đứng thẳng dậy, đi bên cạnh cô, bước chậm lại hơn nửa bước, qua
một lúc hơi xoay người, khẽ nói bên tai cô: “Ngày đó, em kéo tôi lên
trực thăng.” Giọng nói khẽ khàng, mang ý tứ sâu xa.
Chung Bình ngẩn ra, ngửa đầu nhìn về phía anh.
Lục Thích làm như không có việc gì, hất cằm về phía trước: “Đi.”
Vào phòng học, Chung Bình ngồi vào chỗ cũ, Lục Thích tự nhiên đặt mông ngồi bên cạnh cô, chìa tay nhận lấy sách do người khác giúp anh chuyển lên.
Đặt sách lên bàn, Lục Thích mở một trang ra, xoay bả vai, nói: “Vẫn còn nửa ngày nữa… có muốn đi ăn không?”
Chung Bình: “…”
Những người xung quanh đã chuyển đi chỗ khác, chuyển đến mấy bàn phía trước, Chung Bình quét một vòng, chấp nhận sự thật.
“Có ăn hay không?” Lục Thích hỏi lại lần nữa.
“Không.” Chung Bình nói.
Quan hệ bạn cùng bàn của bọn họ dường như đã “bị” thỏa thuận ngầm như vậy.
Hôm sau là chủ nhật, thời gian đi học chuyển thành buổi sáng, Chung
Bình tới sớm, ngồi ở vị trí thoáng nhất bên cửa sổ, ngồi một lúc lâu,
cũng không có ai tới ngồi cạnh cô.
Lần này Lục Thích không tới muộn, ngáp một cái bước vào cửa, đi thẳng vào
ngồi xuống bên cạnh Chung Bình, hai chân lười nhác duỗi về phía trước,
cảm thấy chỗ ngồi hơi chật, đẩy bàn về phía trước mấy mét.
Nhéo mi tâm, Lục Thích từ từ nhắm hai mắt nói: “Tối hôm qua có tiệc, hơn mười hai giờ mới về nhà, giấc ngủ không đủ.”
Chung Bình hỏi: “Vậy buổi chiều anh có đến bể bơi không?”
Thời gian biểu kế hoạch huấn luyện mùa hè của SR, mỗi ngày chạy một tiếng
buổi sáng, một tuần leo tường hai lần, chiều chủ nhật bơi lội, trừ khi
có tình huống đặc biệt, nếu không đây là lịch cố định.
Lục Thích nhìn cô: “Đi chứ, sao lại không đi.”
Chung Bình nghe giảng như cũ, suy nghĩ, ghi chép, thoạt nhìn thực sự cẩn thận tỉ mỉ. Thỉnh thoảng Lục Thích dỏng tai nghe, thỉnh thoảng lại bấm di
dộng, không biết đang bận chuyện gì, không còn quấy rầy Chung Bình.
Bấm di động xong, Lục Thích ngẩng đầu, thấy giảng viên vẫn còn đang nói, anh lại nhìn bên cạnh.
Tầm mắt Chung Bình đang nhìn một chỗ nào đó, môi khẽ mấy máp, không phát ra tiếng, thoạt nhìn đang tập trung tinh lực vào một lĩnh vực thần thánh
nào đó.
Hôm nay cô không trang điểm, vân môi ẩn hiện theo mỗi lần mấp máy, Lục
Thích nhìn theo, cánh tay duỗi ra phía sau, đặt lên lưng ghế của cô, cứ
nhìn chằm chằm cô như thế, giống như tiến vào lĩnh vực thần thánh giống
cô.
Một lát sau, môi Chung Bình mấp máy càng ngày càng chậm, cuối cùng thì dừng lại, cô mím môi nhìn người bên cạnh.
Lục Thích chớp mắt, nghiêng đầu nhìn lên bục giảng.
Chung Bình: “…”
Qua hai giây, Lục Thích lại xoay sang, nói: “Em học bằng cách học thuộc à?”
“… Hả?”
Lục Thích không giải thích, khẽ nhếch khóe môi, nhìn lên bảng, bộ dáng thật sự nghe giảng.
Giờ học hôm nay kết thúc, Lục Thích đứng lên, duỗi thắt lưng một cái, thu
dọn sách vở, thời gian không nhanh không chậm, lên tiếng hỏi: “Buổi
chiều mấy giờ?”
“Hai giờ.” Chung Bình nói.
“Anh đến công ty có chút việc, đi trước đây.”
Lục Thích nói xong bước đi, đi được mấy bước, lại quay lại, nói với Chung Bình: “Lần sau cùng ăn cơm.”
Chung Bình không đáp lại, anh đã đi thẳng ra cửa.
Chung Bình về nhà ăn cơm, ăn xong đi vào trong phòng ngủ thu dọn hành lý.
Mẹ cô đã chuẩn bị xong một đống hoa quả để cho cô mang về, “Con đi làm bận rộn, mẹ thấy con cũng lười mua đồ, mang về nhiều một chút.”
Chung Bình: “Con cũng đâu phải đi vùng khác.”
“Vậy cũng phải một tuần không về.” Bà Chung oán giận, “Sớm biết như vậy đã
không mua nhà cho con sớm như thế, đều là do cha con quá chiều, nhà con
thì xa, mỗi ngày tan làm phải đi xe buýt rồi tàu điện ngầm mới đến
được.”
Chung Bình gấp quần áo, liếc mẹ, cười nói: “Mẹ bỏ được con sao?”
“Biết mẹ không nỡ là được rồi.” Bà Chung nhéo mũi cô, “Ăn nhiều hoa quả có biết không.”
Lại nhéo thịt cô, “Con nói xem bình thường con ăn nhiều thế, đi đâu hết cả rồi.”
Chung Bình cũng được coi như con cưng của mẹ, đến giờ, mang theo hành lý túi
lớn túi nhỏ và một túi nước quả rời đi, lái xe đến thẳng bể bơi.
Bể bơi ở gần công viên, cuối tuần có rất nhiều trẻ con, SR chọn bể bơi
trong nhà, ít người hơn một chút, Khi Chung Bình đến nơi, Lục Thích vẫn
còn chưa đến, cô thay xong đồ bơi, khởi động cơ thể, bắt đầu thi đấu với đám Từ Điển.
Nhảy xuống, cô dùng hết sức lực, về đích thứ hai.
Đám Từ Điển nhận thua, thở hổn hển giơ ngón tay cái với cô.
Chung Bình lau nước trên mặt, cười với bọn họ, cũng không lên bờ, tiếp tục ở trong nước.
Qua một lát, lại bơi tiếp, cả người thoải mái tự tại, chờ cô lại trồi lên
mặt nước, đột nhiên nghe thấy tiếng bọt nước vang lên, quay đầu, một
người đang bơi về phía cô.
Dần dần tới gần, Lục Thích nhìn về phía Chung Bình.
Cô không đội mũ bơi, tóc ướt sũng dán vào hai má, đồ bơi là kiểu dáng bảo thủ nhất, chỉ có thể nhìn thấy xương quai xanh.
Cả người cô hơi gầy gò.
Tới gần, Lục Thích mở miệng: “Sao lại ngừng thế?”
Chung Bình vén tóc: “Tôi bơi một lúc sẽ ngừng.”
Lục Thích hỏi: “Em bơi thế nào?”
Chung Bình: “Kém hơn Bình An một chút.”
Ý tại ngôn ngoại, kém hơn Bình An, tức là tốt hơn những người khác.
Lục Thích: “Vậy hai chúng ta bơi thi, thế nào?”
Chung Bình chớp mắt, suy nghĩ, gật đầu đồng ý.
Hai người từ từ trở về vị trí xuất phát, chuẩn bị sẵn sàng, Từ Điển thổi
còi, mặt nước tung tóe, hai bóng đang bơi nhanh như cá hướng về phía
trước.
Những người khác trong bể bơi đều vây lại xem.
Lúc đầu thể lực ngang nhau, sau đó đã phân rõ, bên nhà trai nhanh chóng tới đích, chống tay lên thành bể quay đầu chờ đợi.
Một lát sau, bên nữ cũng về đích, bên nam đợi cô trong nước một lúc, mọi người vỗ tay khen ngợi.
Chung Bình thở hổn hển, vén tóc ra sau, chống thành bể, tạm thời không còn sức để nói.
Lục Thích thấy cô đã không còn sức, theo bản năng muốn kéo cô lên, tay vừa
chạm đến bên thắt lưng cô, thấy cô không ngại, mới thu về.
Anh thắng Chung Bình, nhưng cũng chả vui mấy, chỉ nói: “Được đấy chứ, với cơ thể nhỏ này của em mà cũng đuổi kịp được tôi.”
Thi đấu nam nữ vốn không công bằng, hơn nữa Lục Thích tay dài chân dài, đã
sớm có ưu thế hơn. Trong lòng Chung Bình cũng biết, không cho rằng mình
sẽ thắng, nhưng không dự đoán được mình lại thất bại nhiều như vậy, nhất thời hơi tức giận.
Nhưng cũng chỉ là một kĩ năng, cô nhanh chóng khôi phục bình thường, “Khả
năng bơi lội của anh tốt hơn so với những kĩ năng khác.”
Lục Thích: “…” không nhịn được bật cười, vỗ một cái vào gáy cô.
Chung Bình sờ gáy, lườm anh, đi lên bờ.
Đôi chân trắng nõn xuất hiện trước mắt Lục Thích, anh ở trong nước ngây người một lúc, khi nghe thấy người khác gọi mới lên bờ.
Huấn luyện bơi lội buổi chiều kết thúc, mọi người đi tắm, thay quần áo, lục tục rời đi.
Sắc trời đã tối từ lúc nào, ánh trăng bạc treo lơ lửng giữa không trung.
Chung Bình tạm biệt từng người, cầm túi, tóc vẫn còn ướt sũng, đi ra bãi đỗ xe phía xa.
Lục Thích đi bên cạnh cô, cùng ra lấy xe. Bên cạnh là công viên, chợ đêm đã bày ra, các hàng quán bày đủ loại đồ chơi, trước từng quầy hàng còn
treo đèn, bọn trẻ vui cười nô đùa, trượt pa tanh đuổi theo nhau.
Lục Thích nhìn một lát, đột nhiên nói: “Em đợi đã.”
“Hả?” Chung Bình khó hiểu.
Lục Thích đi đến trước một quầy hàng, ngồi xổm xuống nói gì đó, Chung Bình chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng anh.
Sau một lúc, Lục Thích đứng dậy, hai tay chụm lại, thứ gì đó đột nhiên phát sáng giữa không trung, bay về phía Chung Bình.
Chung Bình ngẩn người, ngửa đầu, bắt lấy theo bản năng.
Một con chuồn chuồn tre màu vàng, phát sáng.