Đọc truyện Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng – Chương 25: Trở mặt
Hai mươi ánh mắt cùng đồng loạt quét qua, đại sảnh im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Lục Thích vẫn còn giơ túi nilon.
Chung Bình mỉm cười, nhận lấy túi: “Cám ơn.”
Lục Thích cười.
Đội trưởng Hà liếc một vòng đám người đang im lặng, hét to: “Được rồi, xuất phát!”
“Xuất phát nào!” Mọi người hoàn hồn, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, náo nhiệt đi ra ngoài cửa.
Chung Bình và Lục Thích cũng đi theo sau mọi người, trước khi ra cửa, Chung Bình mở miệng: “Bao nhiêu tiền, để tôi trả cho anh.”
Lục Thích dừng bước, liếc cô, cửa kính đẩy ra bị kéo lại, hai người bị chắn bên trong.
“Tối qua trạng thái của tôi không tốt, nói gì làm gì mong anh đừng trách,
coi như chưa xảy ra chuyện gì là được, nhưng vẫn cám ơn anh.” Chung Bình cười nói cho hết lời, nhân tiện đẩy cửa bước ra ngoài.
Lục Thích đứng tại chỗ mấy giây, giữ cửa, ánh mắt nhìn theo Chung Bình, thấy cô nói gì đó với đội trưởng Hà, lên xe đối phương.
Cao Nam ở cách đó không xa đứng bên cửa xe giục: “Ông chủ!”
Lục Thích dời tầm mắt, mặt không thay đổi đi về xe mình.
Trời còn chưa sáng hẳn, đoàn xe xuất phát về nội thành Nam Giang.
Chung Bình ngồi cạnh ghế tài xế, tâm trạng hơi căng thẳng cuối cùng đã bình phục, cô hỏi đội trưởng Hà: “Chú ăn bánh bao không?”
“Chú ăn thì cháu đủ ăn à.”
“Không sao, chú có muốn không?”
“Cháu tự ăn đi.” Đội trưởng Hà nhìn Chung Bình, nói thẳng: “Cháu khóc à?”
Chung Bình vừa mở cốc sữa đậu nành ra, nghe vậy sửng sốt, trừng lớn mắt sờ mặt mình: “Rõ như vậy sao?”
Đội trưởng Hà cười nói: “Cháu quên trước kia chú làm gì à? Yên tâm, người khác không để ý sẽ không nhìn ra đâu.”
Chung Bình “vâng” một tiếng.
Đội trưởng Hà: “Vì việc công hay là việc tư?”
Chung Bình không đáp, uống hai ngụm sữa đậu nành, lại lấy ra một cái bánh
bao, ăn hết miếng cuối cùng, cô mới nói: “Cháu vẫn chưa đủ mạnh mẽ.”
“Hả?” Đội trưởng Hà hỏi, “Không đủ mạnh mẽ? Cháu muốn nói là về cơ thể hay là tâm lý?”
Chung Bình: “Cả hai, hiện tại đầu cháu còn choáng váng.”
“Có muốn đến bệnh viện khám không?” Đội trưởng Hà hỏi.
“Đến Nam Giang rồi nói sau.”
“Người cơ thể cường tráng còn sinh bệnh, nói chi một cô gái.”
Chung Bình: “Phân biệt đối xử.”
“Về phương diện thể lực mà nói, cháu quả thật rất xuất sắc, nhưng cháu không thể phủ nhận phụ nữ yếu hơn so với đàn ông.”
Đội trưởng Hà nói chuyện đâu ra đấy, Chung Bình đã sớm quen rồi, cô “Vâng” một tiếng, lại ho mấy cái, rút tờ giấy ra lau mũi.
Đội trưởng Hà: “Cháu cũng coi như là chú nhìn lớn lên, nếu chú kết hôn sớm
mấy năm, có khi con chú đã lớn bằng cháu rồi, có chuyện gì không giải
quyết được, đừng có tự mình chống đỡ.”
Chung Bình im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Không phải chuyện không giải
quyết được…” Suy nghĩ, lại nói, “Một khi phòng tuyến trong lòng sụp
đổ, hậu quả không thể lường trước được, sẽ làm ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi… Cháu không nghĩ tới mình lại không chịu nổi một đả
kích như vậy.”
Qua một lát, cô nói tiếp: “Cháu nghĩ mình cần chút thời gian.”
Đội trưởng Hà hơi đăm chiêu nhìn cô.
Xe ở phía sau đi không xa không gần, trên đường đi, trời dần sáng rõ.
Lục Thích ngồi phịch ở ghế sau chả có tí hình tượng nào, ánh mắt liếc chiếc xe phía trước, sắc mặt hơi thối. Cao Nam nhìn qua gương chiếu hậu,
chuyển túi đồ ăn ra phía sau, “Bữa sáng nguội rồi.”
Lục Thích phất tay: “Để đó đi, còn chưa đói.”
“Không đói mà sáng sớm cậu đã đi mua rồi…” Cao Nam cười, “Có lòng mua cho cô Chung à?”
Lục Thích để tay ra sau đầu, “Ờ.”
Thừa nhận thẳng thắn, Cao Nam hơi bất ngờ, vẻ mặt hơi cứng lại, nhanh chóng nhếch khóe miệng: “Xem ra là cãi nhau.”
Lục Thích đá vào ghế anh ta: “Chuyên tâm lái xe đi.” Xoay người nằm thẳng xuống.
Buổi tối ngủ muộn, vừa rồi sáng sớm đã chạy đi mua đồ, hiện tại anh nên ngủ bù, nhắm mắt lại.
Thực mợ nọ giống sau khi say rượu loạn tính trở mặt, anh là người “bị” trở mặt đó.
Ngủ một lát trên đường, Lục Thích ngủ cũng chả thoải mái mấy, xoay thắt
lưng ngồi dậy, xe đã tiến vào nội thành. Anh mở túi đồ ăn ra, lấy bánh
báo thịt đã nguội lạnh cắn một miếng to, nhíu mày: “Khó ăn thế.” Nói
xong lại cắn một miếng nữa.
Cao Nam lái xe, hỏi: “Cậu về nhà hay đến công ty trước?”
Lục Thích quan sát đường, hất cằm: “Đi theo chiếc xe đằng trước.”
Chiếc xe phía trước chạy đến cửa bệnh viện, người ngồi ghế bên tài xế đi
xuống, nói mấy câu với người lái xe, xe rời đi, cô đi thẳng vào bệnh
viện.
Lục Thích thúc giục: “Đi nhanh lên!”
Cao Nam theo sau. Phía trước nhiều xe, tốc độ không nhanh lên được, cuối
cùng xe ngừng lại, Lục Thích đã không còn thấy bóng dáng Chung Bình đâu.
Thẻ bảo hiểm và sổ y bạ của Chung Bình vẫn luôn đặt ở trong túi du lịch
mang theo người, nhanh chóng lấy số từ máy, buổi sáng người khám bệnh
rất nhiều, cô vẫn phải xếp hàng chờ.
Mới đợi một lát, chợt nghe thấy có người gọi cô: “Chung Bình.”
Chung Bình quay đầu, cười nói: “Lão Hoắc!”
Hoắc Chí Cương cầm một cặp lồng và một túi đồ, đi đến trước mặt cô hỏi: “Cháu tới khám bệnh à? Khó chịu ở đâu thế?”
Chung Bình: “Choáng váng đầu thôi ạ, tìm bạn học kê đơn thuốc.”
“Có nặng lắm không?”
“Chú đừng lo, chú quên là cháu cũng học y à.”
Hoắc Chí Cương: “Y cháu học là thứ khác.”
Chung Bình liếc cặp lồng trên tay Hoắc Chí Cương, cũng không hỏi nhiều: “Chú quay về cửa hàng à?”
Hoắc Chí Cương: “Chú đi khám với cháu.”
Chung Bình vừa định lên tiếng, đột nhiên thấy một người đi nhanh về phía cô,
tới trước mặt vẫn còn mang theo trận gió, liếc qua Hoắc Chí Cương, quay
đầu hỏi cô: “Sao lại đến bệnh viện, không phải tối qua nói không sao à?”
Chung Bình: “…”
Lục Thích quan sát cô: “Đau dạ dày?”
Cuối cùng Chung Bình cũng hỏi: “Sao anh lại tới đây.”
Lục Thích tự nhiên nói: “Lo lắng cho em.”
Hoắc Chí Cương vẫn không nói, im lặng nghe, tầm mắt khẽ đảo qua hai người,
nhìn thấy vẻ mặt Chung Bình hơi khác thường, Hoắc Chí Cương mới lên
tiếng: “Bạn cháu đến rồi vậy chú đi trước nhé, còn có mấy khách đến lấy
hàng.” Suy nghĩ lại bỏ thêm một câu, “Thật sự không thoải mái thì đừng
đi làm, quay về chỗ cha mẹ cháu đi.”
Qua mấy giây, Chung Bình mới gật đầu: “Vâng.”
Hoắc Chí Cương khập khiễng rời đi, Lục Thích quan sát chân anh ta một lát.
Vừa lúc máy báo đến số của Chung Bình, cô nhanh chóng quẹt thẻ, bên cạnh đột nhiên bị che khuất.
“Người nhà cô à?”
Chung Bình không đáp, ấn mấy nút trên màn hình, máy in ra đơn đăng kí, cô rút thẻ, để cho người phía sau đi lên, lúc này chỉ còn cách mấy số, nói với Lục Thích: “Anh đừng đi theo tôi.”
Lục Thích: “Trước tiên tôi đi khám bệnh với em đã rồi nói sau.”
Chung Bình: “…”
Lục Thích thấy dáng vẻ này của cô, liếc cô nói: “Ôm cũng đã ôm rồi, hôn
cũng đã hôn rồi, em coi như chưa xảy ra gì là chưa xảy ra sao? Em coi
Lục Thích tôi là người thế nào?”
Cuối cùng Chung Bình không còn giữ được bình tĩnh nữa, gặp Lục Thích giống
như gặp quỷ, xoay người bỏ chạy, trong nháy mắt chạy vào thang máy.
Lục Thích nhìn theo, cúi đầu cười, liếc đồng hồ, không đuổi theo nữa, xoay
người bắt chuyện với Cao Nam vẫn luôn đứng ở phía sau, cất cao giọng
nói: “Quay về công ty.”
Chung Bình tìm bạn học kê thuốc, thuận lợi trở lại đơn vị, rốt cuộc cơ thể
không khỏe, hơn nữa lại bất an, hiệu suất công việc vô cùng chậm.
Buổi trưa nghe thấy nhóm đồng nghiệp tán gẫu tin tức, cô do dự một lát, mới lướt web.
“Vì trả thù phóng hỏa, chợ thương phẩm trong một đêm hóa thành tro.”
“Trấn cổ xảy ra vụ án phóng hỏa lớn, sáu người tử vong, hơn bốn mươi người bị thương.”
“Xã hội đen tranh chấp dẫn đến phóng hỏa, nhân viên cứu hỏa chiến đấu năm tiếng.”
Chung Bình lại kéo xuống một tin tức, tâm trạng nặng nề, đóng trang web lại, không muốn suy nghĩ nữa.
Tin tức này tạm thời trở thành đề tài đứng đầu, tính chất ác liệt, hậu quả
nghiêm trọng, sự nghi ngờ nổi lên khắp nơi, mỗi ngày trên mạng đều có
người hỏi, “Tại sao xe cứu hỏa không vào được”, “Không có phương tiện
cứu hỏa, tại sao chợ thương phẩm này vẫn tồn tại”,”Trơ mắt nhìn trận
lửa thiêu năm tiếng, cháy sạch đồ đạc, lửa mới tự động tắt, tại sao máy
bay trực thăng không tới dập lửa?”
Dư luận càng ngày càng nghiêm trọng, sự nghi ngờ cũng ngày càng nặng, truyền thông làm một loạt tin tức chuyên đề.
Hôm nay Chung Bình đến văn phòng SR, cùng mọi người xem tin tức.
Phía sau người dẫn chương trình là tấm bản đồ, trên bản đồ có mấy quốc gia, trên đó đều có đủ các loại số liệu.
“Số trực thăng dùng cho cứu viện ở Mỹ là hơn mười nghìn chiếc, vào năm 1956 nước họ đã ban hành “Kế hoạch cứu viện truy tìm khắp nước”, có một loạt quy định đối với cứu viện trên không. Mới gần đây, Mỹ còn tăng thêm
3025 máy bay dùng cho cứu viện hàng không khẩn cấp. Sau khi nhận được
điện thoại xin giúp đỡ, từ hai mươi đến bốn mươi phút là máy bay có thể
xuất phát.”
“Hệ thống cứu viện trên không của Đức thì càng không cần phải nói, DRF được thành lập vào năm 1972, cứu viện hàng không của Đức hiện nay đã mở rộng đến Áo và Ý. Hiện tại bọn họ có tổng cộng 42 máy bay trực thăng khẩn
cấp phục vụ căn cứ, bất cứ địa phương nào ở Đức, trong mười lăm phút sẽ
nhận được phục vụ từ cứu viện trên không.”
“Còn cứu viện trên không của nước ta, lực lượng yếu kém ra sao? Mọi người
hãy xem số liệu đi, cuối năm 2008, nước ta chỉ có 294 máy bay trực thăng quân đội, dân dụng dùng cho cứu viện khẩn cấp, đến cuối năm 2010, số
lượng máy bay trực thăng dân dụng của nước ta chỉ chiếm 1% trong tổng số trực thăng dân dụng trên thế giới.”
“Lỗ hổng của số lượng trực thăng dân dụng lớn, lực lượng trực thăng cứu
viện phân tán, mỗi lần cất cánh, chi phí đắt đỏ, hơn nữa hàng không kiểm soát chặt chẽ, đủ mọi nguyên nhân khiến cho cứu viện trên không của
nước ta phát triển vô cùng chậm.”
“…”
Ở bên kia, Lục Thích đang đi công tác bên ngoài, bận rộn mấy ngày, lúc
này mới xong xuôi, quay về khách sạn tắm rửa một cái, châm điếu thuốc,
nằm trên sô pha bật TV.
Đúng là thời gian tin tức buổi tối, một loạt các tin tức khác nhau.
Lại đưa tin về vụ hỏa hoạn kia, Lục Thích bỏ điều khiển xuống, nhìn người
dẫn chương trình nghiêm túc phân tích tình hình hỏa hoạn, giới thiệu hệ
thống cứu viện trên không của các nước, chế nhạo lực lượng cứu viện quốc gia không đáng một xu.
Cuối cùng người dẫn chương trình nói: “Vụ cháy hôm 15 tháng 3 chừng năm
tiếng, nếu giống như phần lớn cư dân mạng nói, phái trực thăng đến dập
lửa, có phải kết quả sẽ khác không?”
Anh ta lại đưa ra mấy hình ảnh. Trên ảnh đủ loại trực thăng đậu trên không
trung, đang kéo người trên dòng sông chảy cuồn cuộn, dừng ở trên bầu
trời khói dày đặc, treo thùng nước múc từ sông. Còn có người mặc đồng
phục chuyên nghiệp, treo giữa không trung, nối với người được cột chắc ở tòa nhà cao tầng, trực tiếp kéo lên trực thăng.
Đều là cứu viện trên không ở những nước khác.
Lục Thích nhìn một lúc lâu, thuốc đã hút xong. Anh lấy di động ra, suy nghĩ, xoay hai cái, lại bỏ xuống.
Đến thứ bảy, cuối cùng Lục Thích đã trở về, chạy thẳng đến văn phòng SR. Đã có rất nhiều người tới, nhìn một vòng, không thấy bóng dáng người nọ.
Dì Mã nhìn thấy anh, nhanh chóng ngoắc tay: “Tiểu Lục à, cậu tới rồi, lại đây.”
Lục Thích đi qua.
Dì Mã đếm tiền: “Số tiền các cậu nộp tuần trước còn thừa rất nhiều, chia lại cho mỗi người năm mươi tư tệ, đủ rồi, cầm lấy đi.”
Lục Thích nhíu mày, nhận lấy tiền: “Sao lại cho cháu thêm mười lăm ạ?”
Dì Mã: “À, đây không phải là tiền Tiểu Chung thiếu cậu sao, lần trước con bé bảo tôi trả lại cho cậu.”
Lục Thích ngẩn người, mặt hơi đen đi, nhẫn nại hỏi: “Cô ấy đâu rồi ạ?”
“Con bé xin nghỉ một thời gian rồi, Bình An sẽ mang các cậu đi luyện tập.”
Lục Thích lấy ngay di động ra, vừa mới bấm đến số của Chung Bình, anh lại lập tức bỏ xuống.
Nhớ tới dáng vẻ đáng thương giống như “gặp quỷ” của cô, anh mềm lòng, để tránh dọa cô bệnh, đành nhắn weixin cho cô vậy:
Sao em không tới SR?
Đợi đến khi cả người anh đổ đầy mồ hôi kết thúc huấn luyện, vẫn không nhận được tin trả lời.
Anh nhẫn nại đến ngày thứ ba, cuối cùng gọi điện, trước đó anh còn cố ý
hắng giọng, ai ngờ giây tiếp theo chợt nghe thấy: “Xin lỗi, số điện
thoại bạn gọi hiện đã tắt máy, sorry, the…”
Lục Thích bỏ di động xuống.
Cao Nam gõ cửa đi vào nói: “Có thể đi rồi.”
Lục Thích cầm lấy áo khoác, khuôn mặt bình tĩnh ra khỏi văn phòng.
Xe đi đến bệnh viện Cảnh Sơn, tiến vào phòng bệnh quen thuộc, khuôn mặt
Lục Thích luôn âm trầm hơi nở nụ cười, cầm quả táo, ngồi cạnh giường
bệnh gọt.
“Hôm nay cha thấy thế nào?”
Ông Lục đang nhắm mắt, hơi mở ra, liếc Lục Thích.
Lục Thích gọt hết vỏ, lấy thìa, “Nhìn khí sắc tốt lên không ít, nơi này
phục vụ cũng coi như tận tâm. Nếu cha thấy bác sĩ y tá nào không vừa
mắt, chỉ cần nói một tiếng.”
Lục Thích khom lưng, đưa thìa tới bên miệng ông Lục: “Ăn một miếng?”
Ông Lục khẽ lắc đầu.
Lục Thích đưa thìa vào miệng mình, chậm rãi ăn táo, lại ra hiệu cho Cao Nam, “Con đã mang hợp đồng đến, cha kí là xong.”
Ông Lục chật vật nói: “Để… đấy…”
“Vâng.” Lục Thích hất cằm với Cao Nam.
Hợp đồng được để bên cạnh bàn.
Lục Thích lại lấy thìa khoét quả táo, cắm thìa xuống, đưa táo vào miệng,
“Cha nên giữ gìn thân thể, con đã mua trực thăng cho cha, còn chờ hai
tháng nữa đến sinh nhật cha tặng cho cha đấy.”
Ông Lục hơi nhếch miệng, không nhìn ra là cười hay không.
Ngồi nửa tiếng, Lục Thích rời khỏi bệnh viện, đi ra ngoài bệnh viện, anh phanh cúc áo, chống tay ngẩng lên trên, “Lão hoàng đế.”
Cao Nam giả vờ như không nghe thấy, hỏi anh: “Có muốn đi thư giãn không? Gần đây cậu “tu thân dưỡng tính” đủ rồi.”
Lục Thích đứng tại chỗ mấy giây, vung tay lên: “Đi hát nào.”
Tới KTV, gọi thêm Thẩm Huy tới. Thẩm Huy vừa đẩy cửa phòng ra, chợt nghe thấy có người lớn tiếng hát:
“Nam bình vãn chung~~~ phiêu theo làn gió ~~~ như khẽ gõ vào lòng tôi ~~~” (*)
Lục Thích chỉ ngón tay, ra hiệu cho Thẩm Huy đóng cửa, cầm mic lớn tiếng hát:
“Nam bình vãn chung, phiêu theo làn gió
Như thôi thúc tôi tỉnh mộng tương tư
Thúc giục tôi tỉnh mộng tương tư
Tương tư có ích lợi chi ~~~~~~”