Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Chương 20: Hai ngày hai đêm (Phần 3)


Đọc truyện Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng – Chương 20: Hai ngày hai đêm (Phần 3)

Lục Thích quay đầu, nhìn sang người bên cạnh.

Không biết cô đã ngủ từ lúc nào, đầu tựa vào cây, hơi cúi xuống. Mấy sợi tóc
mái chạm vào lông mi, lông mi vừa dày vừa dài, môi hơi cong lên, tiếng
hít thở khe khẽ.

Vô cùng ngoan ngoãn.

Lục Thích vươn một ngón tay ra, khẽ vuốt mấy sợi tóc mái của cô sang một
bên, một con muỗi vo ve trên không, anh vung tay lên, gió từ tay khiến
mấy sợi tóc lại dính vào lông mi.

Lần này Lục Thích lại giúp cô gạt tóc mái sang bên, tay thu trở về, anh chậm rãi lướt xuống dưới, sắp chạm vào mặt cô.

Đột nhiên ánh lửa bập bùng.

“A, xong rồi, mau tới đây, mang hết những thứ ăn được tới đây!”

“Tất cả mọi người lại đây!”

Khói bay lên, Lục Thích khôi phục tư thế ngồi, Chung Bình tỉnh dậy.

“Lửa trại… chúng ta đi qua thôi, anh xem hết ảnh chụp rồi à?” Chung Bình còn hơi ngái ngủ, đôi mắt chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Lục Thích trả máy ảnh cho cô, thuận tiện dập tàn thuốc, “Được rồi, đi thôi.”

Hai người đi qua, mọi người dịch ra nhường hai vị trí cho họ.

Một đám người vây quanh lửa trại, chia mỳ và đồ ăn vặt cho nhau, Chung Bình đã chia xong, đang bàn bạc với Từ Điển.

Đội trưởng Hà lên phát biểu, tổng kết giai đoạn ngày hôm nay, sau đó nói về hành trình hai ngày tiếp theo, rồi mới nói: “Được rồi, mọi người trò
chuyện đi, khởi xướng đề tài nào.”

Trong đám tình nguyện viên có mấy người vô cùng sôi nổi, lập tức nghĩ ra một
đề tài: “Không bằng nói về lần cứu viện mạo hiểm nhất của các tiền bối

đi?”

Chỗ này có tổng cộng năm tiền bối, Bình An lên tiếng trước: “Tôi nghĩ có lẽ là lần cứu hỏa hoạn lần trước.”

“Hỏa hoạn? Thế nào ạ?”

Bình An: “Một tòa nhà dân cư bị cháy, tầng 34 đều chìm trong biển lửa, lúc ấy lửa lan rất nhanh, trong đó một tầng còn có ngôi sao…”

“Ngôi sao?” Mọi người đang ăn uống lập tức ngừng lại.

“Đúng, ngôi sao, còn cụ thể là ai thì tôi không thể nói được. Tôi cảm thấy rất mạo hiểm là bởi vì lúc ấy người đại diện của ngôi sao kia cứ trì hoãn
chuyện này, ngăn đón chúng tôi cứu ngôi sao trong tay anh ta trước, lúc
ấy ở tầng 37 còn có một đứa trẻ bị mắc kẹt sau cửa sổ chống trộm đang
khóc, chúng tôi đều đang nghĩ cách cứu viện, ai ngờ bị người đại diện
kia làm phiền, mất không ít thời gian, may mà sau đó phần lớn mọi người
đều được cứu ra, nếu xảy ra chuyện, người đại diện và ngôi sao kia thể
nào cũng bị người dân phỉ nhổ.”

Nhóm tình nguyện viên đã bắt đầu phỉ nhổ, qua một lát, đến lượt người tiếp theo.

Từ Điển và A Giới đều kể về chuyện mình đã từng trải qua, cũng vô cùng mạo hiểm, nói xong mọi người đều chờ mong tiền bối nữ duy nhất lên tiếng.

Chung Bình gãi cằm, nói: “Tôi cảm thấy đều rất mạo hiểm, không có “nhất”. “

Mọi người không vui, nói cô có lệ, Chung Bình không quan tâm, cười nói, tiện tay mở một gói đồ ăn vặt ra.

Tất cả mọi người đều chờ mong nhìn đội trưởng Hà, anh ta nói: “Tôi không nói đâu, mọi người chuyển sang đề tài khác đi.”

Mọi người: “…”

Mọi người lại kể chuyện ma quỷ.

Chung Bình nghe chuyện tai này lọt sang tai kia, vừa ăn thịt bò khô, trong
lòng vừa nghĩ đến lần cứu việc mạo hiểm nhất, hình như chính là…


“Ngày mùng một tháng năm kia.”

Chung Bình run lên, lại hoảng sợ. Không biết Lục Thích đã nhích lại gần từ khi nào, nói với cô một câu như vậy.

Chung Bình ăn thịt bò khô nhìn anh.

Lục Thích cười nói: “Cô đúng là có lệ, bình thường đối với tôi luôn là bộ
dáng đứng đắn lương thiện, bà cụ non.” Nhấn mạnh một chút, lại nói tiếp, “Rõ ràng hôm mùng một tháng năm kia, khi quay về sắc mặt cô trắng
bệch.”

Chung Bình nhai thịt bò khô, nói: “Không có.”

“Cô không soi gương à?”

Chung Bình ăn thịt không để ý đến anh, Lục Thích chìa tay ra, “Cho tôi một
miếng.” Anh cầm một miếng thịt bò khô trong túi, chậm rãi nhai trong
miệng.

“Thực ra ngày đó cô sợ muốn chết, biết sai rồi chứ? Nếu không sao cô chịu
đồng ý đọc bản kiểm điểm trước mặt bao nhiêu người thế?”

Chung Bình ngước mắt lên, “Anh không hiểu đâu.”

Ánh mắt này hơi có chút của bề trên nhìn xuống, lại hơi khinh người, không
giống với cô thường ngày, Lục Thích đã từng nhận lấy ánh mắt này một
lần, lần đó cô nói với anh: Lục Thích, đừng tới SR chơi, nơi này không
thích hợp với anh.

Anh sửng sốt, nhất thời quên cả nhai thịt, im lặng nhìn cô một lúc.

Chuyện ma quỷ cũng đã kể xong, thời gian không còn sớm nữa, mọi người đều tự quay về lều nghỉ ngơi.

Chung Bình chia nốt nửa túi thịt bò còn thừa cho mọi người, cô cầm một gói
cuối cùng cho mình. Nằm chậm rãi nhai, chơi trò chơi một lúc, cô nhắm

mắt lại, bỏ di động sang bên cạnh.

Một đêm qua đi, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, mơ màng tỉnh lại, miệng vừa hé, cô ngẩn người một lúc mới ném túi thịt bò ở bên cạnh vào trong
túi rác.

Mắt còn ngái ngủ cầm bàn chải đánh răng khăn mặt đi ra ngoài, bên ngoài
trời vẫn còn tối, đội trưởng Hà đã ngồi xổm sắp xếp dây thừng.

Thấy cô đi ra, đội trưởng Hà khẽ nói: “Dậy sớm thế?”

“Vâng… có muốn cháu hỗ trợ không ạ?”

“Không cần, cháu đi rửa mặt đi, rồi quay lại gọi mọi người rời giường.”

Chung Bình rửa mặt xong quay lại, lại ngồi một lát, nhìn thời gian
không còn sớm nữa, mới đi đến lều gọi mọi người dậy, nhanh chóng truyền
đến đủ loại âm thanh.

Trước khi vào lều gọi Lục Thích, Chung Bình hô hai tiếng, không thấy có người đáp lại, cô gõ vào lều, “Lục Thích, thức dậy đi!”

Lục Thích ở bên trong còn đang say ngủ, đột nhiên âm thanh dồn dập tiến vào, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút.

“Lục Thích, thức dậy!”

Anh thức dậy tóc cũng chưa chải, nằm hai giây, mới bò ra kéo khóa lều, vẫy tay với người đứng ngoài, “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Chung Bình trả lời.

Nấu nồi mỳ, mọi người tranh nhau ăn, Chung Bình nhân tiện dọn dẹp rác rưởi ở xung quanh.

var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push([“a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563″,”inreadyomedia”]); var avlProtocol = (document.location.protocol == “https:”)? “https://”: “http://”; document.write(“”);

Đèn khu đóng quân dã ngoại vẫn còn bật, sắc trời tranh tối tranh sáng, Từ
Điển gắp mỳ vào trong bát, nói với người bên cạnh: “Tôi mang cho Tiểu
Chung.”

Lục Thích đang ăn, nghe vậy vội vàng gắp hai đũa, cầm lấy bát trong tay Từ Điển, nói: “Để tôi, anh ăn đi.”

Chung Bình đi xung quanh khu đóng quân dã ngoại, cẩn thận nhặt lấy rác rưởi
mọi người vứt lại, vừa đi đến bên sườn núi, nhặt lên một chiếc đũa, chợt nghe thấy phía sau có người gọi.


“Chung Bình, ăn mỳ!”

Quay đầu thấy Lục Thích đang bưng hai bát mỳ nóng hổi, hương thơm bốc lên.

Chung Bình bỏ túi rác xuống, nhận lấy bát mỳ: “Gọi tôi một tiếng qua ăn là được rồi.”

“Đã mang đến đây rồi.” Lục Thích gắp mỳ, “Mau ăn đi, đừng nhặt nữa.”

Chung Bình gật đầu, cắm cúi ăn mỳ.

Sức ăn của cô lớn, đã sớm đói bụng, cố gắng không nói chuyện, ăn mấy miếng
để lấp bụng rỗng. Mặc dù ăn nhanh nhưng khi ăn cũng không khó coi, tiếng húp mỳ cũng khẽ, Lục Thích nhìn cô suốt.

Lục Thích gắp mấy đũa, ngửa đầu uống hết nước mỳ, uống xong định bỏ bát xuống thì ánh mắt anh đột nhiên dừng lại.

Giây tiếp theo vỗ Chung Bình: “Mau nhìn kìa!”

Chung Bình đang nhai mỳ, quay đầu theo hướng anh chỉ, nhất thời trợn tròn mắt.

Phía xa dãy núi tầng mây trên không trùng trùng điệp điệp, trong lúc còn mờ
tối, một tầng ánh sáng mở ra ở phương đông, đánh thức cả không trung.

Hai người lặng lẽ chờ đợi, giống như có loại lực lượng vô hình lôi kéo, gió núi thổi tan toàn bộ ưu phiền.

1…..

2….

3….

4….

5….

Trong nháy mắt ánh sáng phá tan mây mù, giống như một tiếng chuông vang tận lên mây xanh, khí thế dồi dào, quanh quẩn rất lâu.

Trời đất thần phục.

Hai người sóng vai đứng, nghênh đón ngày mới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.