Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Chương 17: Hai ngày hai đêm (Phần 1)


Đọc truyện Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng – Chương 17: Hai ngày hai đêm (Phần 1)

Tuần tiếp theo, Chung Bình thành thật tiếp nhận “cấm vận”.

Hôm nay cô tan tầm sớm, tranh thủ thời gian rảnh rỗi trở về nhà một chuyến, tiện thể mang sầu riêng về. Cha cô không chịu nổi mùi, né tránh từ xa,
Chung Bình nằm trên sô pha vui vẻ ăn.

Mẹ đập vào chân cô, bảo cô để chỗ trống, Chung Bình co chân lại.

Bà Chung: “Coi như còn có lương tâm, biết về nhà ăn cơm. Thứ sáu về nhà ngủ, đừng có ở suốt bên ngoài nữa.”

Chung Bình đảo con ngươi, nói: “Không được ạ, hai ngày nghỉ con đã có hẹn với bạn học cũ rồi, muốn đi chơi xung quanh.”

“Sao trước đó không thấy con nhắc gì, đi đâu?”

Chung Bình báo địa danh, đúng là thị trấn nơi tập huấn.

Bà Chung: “Đi du lịch cũng tốt, con chả mấy khi đi đâu, có đủ tiền không để mẹ cho?”

“Đủ ạ, con đi làm một năm, tài khoản trong ngân hàng cũng dày rồi.”

“Nhắc đến tiền lương cố định của con, vừa phải nuôi xe vừa phải vui chơi, làm sao đủ được. Con nhìn quần áo đi, chả đẳng cấp chút nào, có con gái nhà nào mà không chú ý đến ăn mặc chứ.”

Chung Bình đứng dậy, đứng sát vào mặt mẹ.

Bà Chung: “Làm gì thế?”

Chung Bình: “Con ăn mặc trang nhã thế này, mẹ không thấy sao?”

Mẹ kéo cô ngồi xuống.

Chung Bình liếm ngón tay, để lại một nửa quả sầu riêng cho mẹ, mang hai hộp về.

Trên đường lái xe về đi qua một cửa hàng kim khí, Chung Bình dừng xe ở ven
đường, kéo cửa kính xe xuống nhìn xung quanh. Người ở bên trong nhanh
chóng phát hiện ra cô, từ từ đi qua, chân phải bị cụt, tới gần, anh ta
chống tay vào nóc xe hỏi: “Sao lại đến đây, mới về nhà hả?”

“Vâng, cháu vừa về nhà ăn cơm.” Chung Bình đưa một hộp bảo quản qua: “Mẹ bảo cháu tiện đường mang qua cho chú, là chân gà kho.”

Hoắc Chí Cương nhận lấy, nói: “Đừng để chú đoán chuẩn, hai ngày nghỉ lại không về nhà?”

Chung Bình: “Chú liệu sự như thần.”

Hoắc Chí Cương lắc đầu cười, đang định lên tiếng, thì người trong cửa hàng
ra gọi ông chủ. Chung Bình bảo Hoắc Chí Cương: “Có khách kìa, chú đi làm việc đi.”

Hoắc Chí Cương quay đầu lại, nói “Chú ý an toàn” với Chung Bình, xoay người rời đi.

Chung Bình đợi mấy giây mới lái xe rời đi.

Tập huấn vào hai ngày nghỉ, Chung Bình xin nghỉ xong, sáng thứ sáu đã đến thẳng SR chuẩn bị, ngồi xe của đồng đội đi trước.


Địa điểm tập huấn nằm ở ngọn núi quanh thị trấn thành phố Nam Giang, xe đi
chưa đến hai giờ, thời tiết rất tốt, trên đường đi mọi người vui vẻ trò
chuyện.

Chung Bình đã ăn hết một gói ô mai, miệng khô lưỡi khô, uống hết nửa non chai nước.

Người đồng đội ở bên cạnh nhìn danh sách tập huấn, như nhớ ra gì đó, hỏi: “Này, Mại Mại còn chưa xuất viện sao?”

Chung Bình đóng nắp chai, “Đã sớm xuất viện rồi, nhưng chân vẫn còn chưa đi lại được, bác sĩ bảo cậu ấy phải nghỉ ngơi hết tháng.”

“Cửa hàng quần áo của cô ấy đóng cửa sao?”

Chung Bình: “Chị gái cô ấy quản lý hộ rồi.”

“Cô ấy trở lại muộn thì càng tốt, không khí trong lành thế này cơ mà.”

Hai người ngồi ghế đằng trước bật cười: “Cậu dám trù ẻo cô ấy, tôi không bắt viết báo cáo thì thật có lỗi với cậu.”

“Chậc…” Người đồng đội đột nhiên nhìn thấy một cái tên trên danh sách, nói,
“Lục Thích… anh ta không phải là người tặng cờ thưởng kia sao?”

Chung Bình: “Ừ, chính là anh ta.”

“Người này thế nào?”

Chung Bình suy nghĩ một chút nói: “Đội trường Hà nói ngoài sát hạch thì không thể đánh giá một người chỉ qua bề ngoài, tiếp tục quan sát đi.”

Không bao lâu xe đến thị trấn.

Núi bao bọc quanh ba mặt thị trấn, dãy núi nhấp nhô kéo dài, qua một cây
cầu dài nối với đường phố. Bảng hiệu ở cửa hàng hai bên đường được thiết kế thống nhất, vô cùng cổ kính, gần lối rẽ còn có một thư viện cổ.

Chung Bình nhìn ngoài cửa sổ nói: “Nơi này rất thi vị.”

Người đồng đội: “Hai ngày này không phải lúc nào cũng huấn luyện, nếu thích cô cứ đi dạo.”

“Vâng.”

Xe dừng ở một nơi được gọi là bãi đỗ xe.

Bãi đỗ xe đầy bùn đất, được xây tường ở một phía, phía bên kia là sông,
tiếng thuyền hàng ” u u” vang lên. Cách đó không xa có công trường đang
thi công nhà xưởng và kí túc xá, phía bên kia đường bảng hiệu nhấp nháy.

Ngọn núi huấn luyện ở ngay phía sau nhà xưởng.

Mọi người phân công làm việc, khắp nơi đều là cửa hàng, không thấy bóng
dáng khách sạn. Chung Bình mở di động tìm kiếm, cách đó mấy trăm mét có
một khách sạn. Vất vả lắm mới tìm được nơi đó thì phát hiện khách sạn ở

trong chợ thương phẩm, xung quanh còn bán quần áo giày dép, đồ dùng sinh hoạt, khách sạn kẹp ở giữa, là một tòa nhà ba tầng, bên cạnh còn có một quán internet.

Chung Bình hơi do dự một chút, mới đi vào bên trong.

Quầy lễ tân cũ kĩ, cô gái lễ tân đang chơi trò chơi, còn say sưa huýt sáo.

Chung Bình không bận tâm, hỏi: “Nơi này còn nhiều phòng trống không?”

“Nhiều lắm, cô muốn mấy phòng?”

“Mười một phòng tiêu chuẩn.”

Cô gái lễ tân: “Có, nơi này có bảy phòng, ở nhà đối diện còn có bốn phòng trống, vừa vặn luôn. Cô có muốn đi xem không?”

Khi đi vào Chung Bình không để ý, đến khi đi theo cô gái lễ tân ra ngoài
mới phát hiện lầu hai cửa hàng đối diện khách sạn một loạt phòng ở bên
ngoài dán hai chữ khách sạn, số lượng thoạt nhìn cũng khá nhiều.

Chung Bình nhìn vẻ ngoài và hoàn cảnh xung quanh, vốn đã chả ôm mấy hi vọng,
ai ngờ lên lầu nhìn, phòng ở rất sạch sẽ, có đầy đủ mọi thứ.

Cô gái lễ tân không ngừng quảng cáo: “Hôm nay cô đến sớm đấy, đã thứ sáu
rồi, nếu trễ một chút thì không còn phòng trống đâu. Thị trấn của chúng
tôi đang quảng bá du lịch, xung quanh tổ chức rất nhiều hoạt động vui
chơi.

Chung Bình hỏi giá cả, khá hợp lý, đi theo cô gái lễ tân nhìn những phòng bên phía đối diện, đặt cọc tiền, thứ bảy vào ở.

Giải quyết xong vấn đề chỗ ở, Chung Bình rời khỏi chợ thương phẩm, đang định hỏi người đồng đội có muốn ăn cơm trưa trước hay không, thì ngước mắt
thấy một người đàn ông đứng trước cửa hàng bán đồ ăn, quần áo toàn xi
măng, trên mặt có vết dầu mỡ, lấy ra một số tiền lẻ đếm, ngại ngùng nói: “Thiếu năm đồng…”

Nhân viên cửa hàng nhíu mày, do dự, nói: “Chúng tôi cũng chỉ là buôn bán nhỏ thôi, chỉ lãi được có năm đồng.”

Đối phương cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ: “Lúc đi ra ngoài quên mang theo tiền,
tôi quay về lấy đã.” Vừa xoay người, thấy Chung Bình đứng cách đó mấy
bước, ông ngẩn người.

Chung Bình làm như không có việc gì tiến lên phía trước, “Chú Võ, khéo quá.”

Ông Võ ” ừ ừ” hai tiếng, gật đầu, chỉ vào phía trước nói: “Chú đang làm
việc ở công trường bên kia, cháu Chung đến nơi này chơi à?”

“Cháu có chút việc đi cùng bạn.” Chung Bình liếc về phía cửa hàng, hỏi: “Đúng lúc gặp chú, lần trước cháu có chút việc quên hỏi.”

“Chuyện gì vậy?”


“Nếu không vừa ăn vừa nói đi ạ, cháu còn chưa ăn cơm trưa.”

Ông Võ hơi khó xử, Chung Bình lại không cho ông thời gian do dự, gọi nhân
viên cửa hàng lấy hai suất cơm rang, một đĩa rau xào và hai quả trứng
kho.

Ở đầu khác, Lục Thích cũng đã sớm xuất phát, người đi đầu dẫn đường là đội trưởng Hà, xe anh đi ở cuối cùng.

Cao Nam lái xe đưa anh đi, nói: “Cậu thật sự gia nhập SR… Còn công việc thì sao, cậu làm gì có nhiều thời gian như vậy?”

Lục Thích hừ một tiếng, điều chỉnh lưng ghế tựa, “Việc nhỏ đã làm gần xong rồi, chuyện lớn không đến lượt tôi.”

Cao Nam nhìn vào gương chiếu hậu.

Lục Thích: “Bận rộn cho ai xem chứ. Cậu đừng nhìn cha tôi nằm trên giường
bệnh cả năm, chỉ cần còn thở, ông ta vẫn là hoàng đế, còn lâu mới lên
làm thái thượng hoàng.”

Cao Nam: “Hiện tại nói như thế nào công việc của công ty cũng là cậu nắm quyền…”

Lục Thích ngắt lời anh ta: “Chậc, thôi đi, chỉ là chìa danh thiếp ra mà thôi.”

Anh trợn trừng mắt, cảm thấy trong xe thật nhàm chán, không biết đang nghĩ gì, không nói tiếp nữa.

Bên trong xe trở nên yên tĩnh, qua một lúc, Cao Nam phá vỡ sự im lặng, cười nói: “Tháng trước cậu đăng kí học, tiền cũng đã nộp, nhưng còn chưa đi
học buổi nào, đã sớm nói cậu chỉ đam mê nhất thời thôi, lúc này không
biết cậu có thể chơi được bao lâu.”

Lục Thích cau mày: “Suýt chút nữa thì quên mất, ai nói tôi chỉ đam mê nhất thời, gọi điện thoại hỏi giúp tôi thời gian học đi.”

Kiến trúc bên đường dần trở nên cổ kính, Lục Thích hào hứng, bảo Cao Nam lái chậm một chút, thấy người xếp hàng dài trước cửa hàng bán bánh ngọt,
đang muốn bảo Cao Nam dừng xe thì đột nhiên nhìn thấy người ngồi ở cửa
hàng ăn phía trước.

Lục Thích đập vào ghế: “Dừng xe ở phía trước.”

Chung Bình và chú Võ vừa mới ngồi xuống, đang chờ cơm rang.

Trước đó chú Võ đến làm xét nghiệm cha con, kết quả đã sớm có rồi, hai ngày
trước ông đã đến lấy, Chung Bình còn nhớ rõ lần cuối cùng khi nhìn thấy
ông, ông trốn dưới cây anh đào ngoài đơn vị lau nước mắt.

Cây anh đào đã sớm rụng lá, ông đứng ở đó càng thêm trống vắng tang thương.

Chú Võ cẩn thận hỏi: “Cháu Chung, cháu có chuyện gì muốn hỏi chú thế?”

Chung Bình còn chưa mở miệng, đột nhiên ở phía sau có người gọi cô, “Chung Bình!”

Quay đầu nhìn thấy Lục Thích và Cao Nam, cô sửng sốt: “Mọi người đến rồi?” Nhìn xung quanh, “Những người khác đâu?”

“Vừa lái xe đến.” Lục Thích kéo ghế ra, không hề khách sáo ngồi xuống, “Một mình cô ăn cơm ở đây à? Chú này là…”

Chung Bình: “Đây là chú Võ.”

Cô giới thiệu qua loa một chút, chú Võ hiền lành chào hỏi.

Lục Thích nhìn ra sự cẩn trọng của đối phương, quan sát một lúc, thu hồi tầm mắt.


Lục Thích và Cao Nam cũng gọi hai phần cơm, Chung Bình thấy chú Võ còn đang chờ “câu hỏi” của cô, suy nghĩ, nói: “Cháu có quen mấy tình nguyện viên hỗ trợ tìm người thân, hai năm nay bọn họ cũng giúp đỡ không ít người
tìm được người nhà, cháu cảm thấy con đường này có rất nhiều hi vọng,
cho nên muốn đưa tài liệu của chú cho họ.”

Chú Võ cảm kích nói: “Được được, vậy thì tốt quá, để chú nói cho cháu nghe về con chú một chút.”

Lục Thích nghe xong, cuối cùng đã hiểu, hai người kia trò chuyện vui vẻ,
một người không ngừng kể, một người chăm chú lắng nghe, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Chung Bình, lập tức cảm thấy sự ngột ngạt trong xe biến mất
sạch sẽ.

Cuối cùng đã nói xong, cơm trưa cũng đã ăn xong, Chung Bình để lại cách liên lạc cho chú Võ, đồng ý đợi sau khi trở về sẽ bảo bạn liên lạc với ông.

Khi tính tiền Cao Nam chuẩn bị thanh toán hết thì Lục Thích ngăn cản, bảo anh ta chia đều tiền, Cao Nam khó hiểu.

Chung Bình lấy ra mười hai đồng đưa cho nhân viên cửa hàng, chú Võ cứ từ
chối, Chung Bình cười nói: “Lần sau có cơ hội, chú mời cháu ăn mỳ xào
nhé.”

Ông Võ vội vàng đồng ý.

Tạm biệt đối phương, Chung Bình lên xe Lục Thích, chỉ đường nói: “Đi về phía trước, rồi rẽ phải.”

Lục Thích rút ra hai tờ giấy lau tay, hỏi: “Cô còn quen tình nguyện viên tìm người thân?”

Chung Bình: “Ừ.”

“Nhiệt tình quá… Không phải cô từng giám định thân nhân hộ bọn họ đấy chứ?”

Chung Bình mệt mỏi, nói thật: “Tôi không nhàn rỗi thế đâu.”

Lục Thích: “Tôi nghĩ cái gì cô cũng quản chứ.”

“Tôi cũng phải ăn cơm đi dạo phố, lần này chỉ là trùng hợp thôi.”

Cao Nam lái xe, thường xuyên liếc gương chiếu hậu, không ngờ hai người bọn họ đã nói chuyện tùy ý như vậy rồi.

Tới bãi đỗ xe theo Chung Bình chỉ dẫn, Cao Nam dừng xe, rút phong kẹo cao su ra, tầm mắt dừng trên người Chung Bình.

Chung Bình mang Lục Thích tiến lên, giới thiệu cho anh: “Đây là Bình An.” Hơn ba mươi tuổi, đầu trọc, có cùng tên và tạo hình giống với ca sĩ nổi
tiếng mấy năm trước.

“Từ Điển.” Trên mũi có chiếc mắt kính.

“A Giới.” Trên cánh tay có hình xăm.

Chung Bình: “Mấy người này lần trước cũng tham gia cứu viện trong núi, trước
đó mọi người chưa từng gặp nhau, sau này sẽ thường xuyên gặp.”

Lục Thích chào hỏi mấy người bọn họ, đột nhiên thấy Chung Bình đưa cho anh một cái bao vô cùng lớn.

Lục Thích: “Làm gì thế?”

Chung Bình khinh bỉ: “Mang lên núi, lưng!”

Lục Thích nhấc lên, suýt chút nữa nằm sấp xuống, trọng lượng này… so với
cái bao vác trong lần kiểm tra trước quả thực nhẹ như lông chim.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.