Bạn đang đọc Trời Sinh Thích Em FULL – Chương 48
Kỷ Minh Nguyệt thật sự không biết ba cô như thế nào lại đổi chủ đề từ “cuộc đời Tạ Vân Trì” qua “không được ở chung”.
Nhưng ông không biết thì không biết, còn cô chột dạ thì…
Vẫn chột dạ.
Cô ho khan một tiếng, hắng giọng, đầu tiên là nhanh chóng liếc Tạ Vân Trì một cái.
Quả nhiên, anh đang dùng ánh mắt ngập tràn ý cười mà nhìn cô, trong con ngươi trong veo ấy có một ít hương vị ái muội, đến mức Kỷ Minh Nguyệt có chút không được tự nhiên.
Kỷ Minh Nguyệt nỗ lực kìm lại sự căng thẳng trong lòng, giả bộ vân đạm phong khinh, ngồi cực kỳ đoan trang, gật gật đầu, phụ họa cho Kỷ Phong,
“Ba nói đúng lắm, nhưng mà ba yên tâm đi, con ở Viễn Thành cũng không phải không có nhà ở, sao có thể sống chung trước hôn nhân chứ?”
Kỷ Phong vừa nghe như vậy thì càng cảm thấy bản thân mua một căn hộ cho Kỷ Minh Nguyệt là quyết định sáng suốt.
Vì vậy, đáng lẽ từ đầu nên mua cho cô mấy căn.
Ông lên tiếng: “Ừm, lại nói tiếp, căn hộ của con ở chỗ kia chắc là cũng sắp có thể vào ở rồi nhỉ? Mấy hôm trước ba có hỏi thử, tầm nửa tháng nữa là không còn vấn đề gì rồi.
Đi thuê cũng không tiện lắm, có thể ở liền nhanh chóng dọn vào đi.”
Kỷ Minh Nguyệt nói thầm trong lòng…
Đúng vậy, đi thuê không tiện.
Nhưng ở cùng với Tạ Vân Trì rất tiện nha.
Chúc Cầm cười một tiếng, “Được rồi, đừng có ở đó mà sợ Miêu Miêu đi lấy chồng sớm, nói giống như năm đó ông không phải lên xe trước rồi mới mua vé vậy.”
Kỷ Hoài ở bên cạnh thiếu chút nữa phun hết cơm ra ngoài.
Cậu vội vàng dùng giấy ăn lau miệng, lại uống thêm mấy ngụm nước mới miễn cưỡng cảm thấy mình sống lại.
Mẹ nó.
Sao mấy đề tài nói chuyện trong nhà bọn họ chẳng kiêng kỵ cái gì thế.
Kỷ Phong: “…”
Ông vội vàng liếc nhìn Chúc Cầm một cái, ý bảo bà đừng nhắc đến chuyện này.
Nhưng Chúc Cầm hoàn toàn không nhận được tín hiệu của Kỷ Phong, còn đang nhớ lại sự việc năm đó, “Lúc ấy ba tôi cũng không thích ông như vậy, kết quả ông thì hay rồi, sau khi tôi hoài thai Miêu Miêu thì ba tôi chỉ có thể nhanh chóng cho chúng ta đi lãnh chứng rồi làm hôn lễ.
Tiểu Tạ hiểu chuyện hơn ông nhiều, ăn cơm cho đàng hoàng đi, đừng có nói mấy chuyện linh tinh nữa..”
Kỷ Minh Nguyệt giả bộ cái gì cũng chưa nghe thấy, nhưng trong lòng lại cười không ngừng.
Mỗi lần ba cô tỏ ra uy phong, chỉ bằng một câu nói, một ánh mắt của mẹ, ba liền không dám nói gì.
Cho nên, quả nhiên Chúc Cầm mới là người có địa vị cao nhất trong nhà này.
Đang thầm cười trong lòng, Kỷ Minh Nguyệt lại nghe thấy điện thoại của mình vang lên một tiếng “Tinh”.
Là thông báo tin nhắn Wechat.
Mở khóa điện thoại, phát hiện là Tạ Vân Trì nhắn.
101325:【Anh cảm thấy đề nghị này cũng rất tốt.】
Đề nghị tốt?
Đề nghị gì?
Kỷ Minh Nguyệt mơ hồ một chút, trong lúc nhất thời không hiểu được Tạ Vân Trì đang nói cái gì.
Cô suy nghĩ, vừa cầm cốc nước nhấp một ngụm vừa chậm rãi nhớ lại.
Đề tài vừa rồi trên bàn cơm là gì?
À, là chuyện ở chung.
Sau đó là…
Lên xe trước rồi mới mua vé sau.
…
Kỷ Minh Nguyệt phun cả ngụm nước ra ngoài.
Cô vội vàng quay đầu mới không phun ngụm nước kia lên bàn cơm, tuy rằng cũng không khá hơn là bao.
Tạ Vân Trì nhanh chóng đưa khăn giấy cho cô, Kỷ Minh Nguyệt vừa lau miệng vừa yên lặng mà tính toàn xem rốt cuộc bản thân đã phun nước trước mặt Tạ Vân Trì bao nhiêu lần rồi.
Ôi, Tạ Vân Trì thật là một người nguy hiểm.
Chúc Cầm cũng vội vàng vỗ vỗ lưng Kỷ Minh Nguyệt, thấy cô không sao thì mới yên lòng, bắt đầu nhắc nhở cô.
“Nha đầu này, con bị sao thế, uống ngụm nước mà cũng có thể bị sặc?”
Kỷ Minh Nguyệt ủy khuất trong lòng, nhưng lại không dám nói sự thật, chỉ có thể cầm lấy đôi đũa tiếp tục ăn cơm.
Mới vừa ăn được mấy miếng thì lại có thông báo tin nhắn Wechat.
Lần này Kỷ Minh Nguyệt cảnh giác hơn, đầu tiên là quay đầu nhìn nhìn Tạ Vân Trì.
… Anh dường như chú ý đến ánh mắt của Kỷ Minh Nguyệt, cũng nhìn nhìn cô, sau đó lại nở nụ cười phúc hậu cùng vô hại.
Kỷ Minh Nguyệt nghĩ thầm trong lòng, lần này hẳn là Tạ Vân Trì sẽ không gửi tin nhắn kỳ quái gì nữa đâu nhỉ?
Cô chuẩn bị tâm lý đầy đủ, lúc này mới mở khóa màn hình, xem tin nhắn.
101325:【Cho nên, vừa rồi Kỷ tiểu thư suy nghĩ cái gì thế?】
“…”
Kỷ Minh Nguyệt bắt đầu cảm thấy may mà vừa rồi không có uống nước.
Hơn nữa, cô có thể nghĩ cái gì chứ!
Cho dù thật sự suy nghĩ gì đó, còn chẳng phải do anh hại hay sao!
…
Bữa tối này ăn thật sự rất lâu.
Vốn là một buổi tối bàn chuyện làm ăn, đột nhiên lại biến thành ra mắt người lớn.
… Đương nhiên, cũng không thể không nhắc tới chuyện làm ăn.
Bởi vì, trước khi Tạ Vân Trì rời đi, anh nhớ lại mục đích khi tới Kỷ gia hôm nay, sau đó cười cười với Kỷ Phong.
“Đúng rồi, chú, đối với hợp đồng này, căn cứ vào sự tín nhiệm đối với Kỷ thị, Quân Diệu sẽ chia thêm 3% lợi nhuận cho chú, những cái khác cứ theo hợp đồng chú soạn mà làm.
Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Kỷ Phong nhìn nhìn Kỷ Minh Nguyệt ở bên cạnh còn đang vui vẻ ăn trái cây, không có chút để ý chuyện làm ăn của ông thì càng lo lắng hơn.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy con gái bảo bối của ông sẽ bị tên nhóc Tạ Vân Trì mặt ngoài thì ôn hòa, nhưng trên thực tế lại là hồ ly này lừa cho không còn gì.
Ngẫm lại trước đó, bởi vì Quân Diệu không chịu nhượng bộ, mà Kỷ thị thực sự hy vọng có thể hợp tác thành công, nên ông mới lập tức đồng ý với Tạ Vân Trì đột nhiên muốn gặp mặt trực tiếp.
Lúc đầu Kỷ Phong còn nghĩ đây là một cuộc đấu tranh lâu dài, kết quả Tạ Vân Trì thì hay rồi, lúc trước đánh chết cũng không nhượng bộ, hiện tại thì chủ động đồng ý.
Ông càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc.
… Sao lại có cảm giác lúc trước Tạ Vân Trì nhất quyết không nhượng bộ là vì tìm cớ đến Đoan Thành chứ?
Muốn gặp con gái ông?
Đúng là tâm cơ khó lường!
Nhưng Chúc Cầm lại vô cùng thích Tạ Vân Trì, liên tiếp mời anh ăn cái này cái kia, thậm chí còn nói với Tạ Vân Trì về việc gặp mặt hai bên gia đình.
Phải gấp như vậy à!
Không phải hai người bọn họ hôm nay mới ở bên nhau sao!
Ngay cả Kỷ Hoài dường như cũng bị Tạ Vân Trì thu phục.
Cậu mở món quà của Tạ Vân Trì ra, đôi mắt lập tức sáng lên, “Chúa ơi, Tạ ca, em muốn mua cái máy bay mô hình phiên bản giới hạn này rất lâu rồi nhưng vẫn chưa mua được.
Cảm ơn Tạ ca! Tạ ca vạn tuế!”
Tạ Vân Trì biểu tình nhàn nhạt, giống như không có gì đáng để nhắc tới, “Ừm, em thích là được.”
Anh dừng một chút, lại nói, “Nếu em thi đại học được kết quả tốt, anh sẽ tặng em một phiên bản giới hạn khác.”
Đôi mắt Kỷ Hoài càng sáng hơn, chỉ kém chút nữa là xông lên ôm anh, cười hì hì không ngừng: “Được, em rất mong anh sớm một chút để em gọi anh là anh rể.”
Kỷ Minh Nguyệt:?
Kỷ Hoài bị gì thế này?
Lại hàn huyên trong chốc lát, Tạ Vân Trì thấy thời gian không còn sớm, muốn trở lại khách sạn.
Chúc Cầm vội vàng chỉ huy Kỷ Minh Nguyệt, “Miêu Miêu, đi tiễn Tiểu Tạ đi.
À đúng rồi, Miêu Miêu ngày mai có về Viễn Thành không?”
Về Viễn Thành?
Tạ Vân Trì nhìn Kỷ Minh Nguyệt một cái.
Kỷ Minh Nguyệt lắc đầu, “Không đi, chờ qua 1 tháng 5 rồi về.”
Tạ Vân Trì đã tới đây rồi, cô về Viễn Thành làm cái gì.
“Đúng lúc.” Chúc Cầm vỗ tay một cái, “Chắc là Tiểu Tạ lâu rồi chưa về đây đúng không? Ngày 1 tháng 5 này để Miêu Miêu đưa con đi dạo, nha đầu này hai ngày nay không ra ngoài được mấy lần, cũng phải cho con bé vận động một chút.”
Nói thật.
Kỷ Minh Nguyệt có chút hoài nghi nhân sinh.
Tạ Vân Trì có lẽ đã lâu không về Đoan Thành, nhưng, chẳng lẽ mẹ cô quên rồi sao?
Cô cũng ở nước ngoài đọc sách suốt mười năm.
Ngẫu nhiên trở về thì cũng chỉ đi ăn một bữa cơm với Thư Diệu mà thôi, đã rất lâu rồi không dạo quanh Đoan Thành.
Nói cô đưa Tạ Vân Trì đi dạo?
Còn không bằng cùng nhau đi lái phi cơ.
Căn bản chưa kịp mở miệng phản bác, Kỷ Minh Nguyệt đã bị Chúc Cẩm đẩy ra ngoài cửa.
Thậm chí, Chúc Cầm còn ném cái áo khoác cho cô, “Con đưa Tiểu Tạ về đi, không cần về sớm làm gì.”
Mới vừa nói xong, cửa nhà liền đóng lại trước mặt Kỷ Minh Nguyệt.
“…”
Mẹ có có phải đang hận không thể để cô về khách sạn với Tạ Vân Trì luôn hay không?
Trong đầu còn đang suy nghĩ, Kỷ Minh Nguyệt liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, rất dễ nghe, nhưng lại mang theo chút ý vị.
Hình như là…
Thỏa mãn.
Cô ngơ ngẩn mà quay đầu, nhìn Tạ Vân Trì ở bên cạnh.
Trên mặt Tạ Vân Trì còn mang theo ý cười, độ cong của khóe môi còn lớn hơn thường ngày một chút.
“Cho nên, anh đã được ba mẹ vợ tương lai đồng ý rồi sao?”
Kỷ Minh Nguyệt liếc anh một cái, lại không nhịn được mà cười.
????a chương nhanh nhấ???? ????ại — ????????Ù???????????????? YỆ????.vn —
Hai người sóng vai đi ra ngoài.
Kỷ gia sống trong một căn biệt thự nhỏ ven hồ, bên ngoài biệt thự Ánh Trăng là một cái hồ nhân tạo, diện tích không nhỏ, xung quanh trồng cây xanh, là cảnh tượng đẹp nhất của căn biệt thự.
“Cái hồ này tên là hồ Ánh Trăng sao?”
Kỷ Minh Nguyệt gật gật đầu, “Đúng.
Nhà của em ở đây rất lâu rồi, biệt thự Ánh Trăng là hạng mục xây dựng được triển khai vào năm em sinh ra, ba của em nói, vì em tên là Minh Nguyệt, cho nên mới đặt tên cái hồ này là hồ Ánh Trăng.”
Tạ Vân Trì cười cười, “Ừm, anh biết.”
“Anh biết?”
“Hồi cao trung, anh nghe nói em sống ở biệt thự Ánh Trăng, cho nên đã tra thử tình huống ở đây, nhân tiện nhìn giá cả một chút.” Tạ Vân Trì rũ rũ mắt, “Khi đó anh suy nghĩ, tương lai anh phải nỗ lực như thế nào mới có thể để em tiếp tục sống ở nơi như thế.”
Kỳ thật, không chỉ có như vậy.
Anh suy nghĩ, người còn đang giãy giụa trong vũng bùn như anh, cùng với một công chúa như Kỷ Minh Nguyệt, rốt cuộc là có tương lai hay không.
Tạ Vân Trì trước kia cự tuyệt rất nhiều lời tỏ tình, lý do đều giống nhau…
“Thực xin lỗi, tôi không thích người không có tương lai.”
Nghĩ như vậy, anh cùng Kỷ Minh Nguyệt, dường như thực sự mới không có tương lai, giống như trăng sáng trên bầu trời và đầm lầy dưới mặt đất vậy.
Nhưng chuyện thích một người là không thể nào khống chế được.
Anh tự hỏi thật lâu, nếu có một ngày, Kỷ Minh Nguyệt tỏ tình với anh, anh sẽ trả lời như thế nào.
Đáp án đã được viết trong bức thư tình mà anh viết cho Kỷ Minh Nguyệt vào Giáng Sinh năm đó.
…
“Tôi sẽ nỗ lực tạo ra cho cậu một tương lai tươi sáng.”
Dù tôi không có gì, chỉ cần cậu nguyện ý thích tôi, tôi cũng sẽ tạo ra cho cậu xem.
Kỷ Minh Nguyệt không biết Tạ Vân Trì suy nghĩ cái gì, cô chỉ thử tưởng tượng tâm tình của Tạ Vân Trì lúc ấy, liền cảm thấy đau lòng.
Cô do dự một chút, cầm lấy tay Tạ Vân Trì, lắc lắc đầu.
“Anh không nên nghĩ như vậy.”
Tạ Vân Trì nhìn nhìn cô.
Kỷ Minh Nguyệt cong mắt cười cười, “Khi đó anh nên nghĩ, chúng ta phải nỗ lực như thế nào mới có thể sống ở nơi như thế.”
Tạ Vân Trì hơi ngẩn người.
Anh nắm chặt tay Kỷ Minh Nguyệt.
Lần đầu tiên mười ngón tay đan vào nhau, Tạ Vân Trì vuốt ve đầu ngón tay của nữ hài tử, chỉ cảm thấy trái tim càng lúc càng ngứa ngáy.
Đoan Thành vào tháng 5 đã ấm hơn trước, ban ngày thậm chí còn làm người ta cảm thấy đã vào hạ, trên đường cũng đã có người mặc váy ngắn.
Nhưng buổi tối vẫn có chút lạnh, gió đêm lướt qua mái tóc của Kỷ Minh Nguyệt, mặt hồ lấp lánh ánh trăng, Kỷ Minh Nguyệt đứng trong bóng đêm đẹp đến không có gì diễn tả được.
Tạ Vân Trì đột nhiên hiểu ra, “hồ Ánh Trăng” rốt cuộc là có ý nghĩa gì, cảnh đẹp của biệt thự Ánh Trang nao lòng người đến như thế nào.
Kỷ Minh Nguyệt cười mà đổi đề tài: “Lại nói tiếp, em nhớ trong những bức thư anh viết cho em, có một bức viết như thế này…”
Cô hắng giọng, bắt đầu ngâm nga câu kia.
“Kỷ Minh Nguyệt, cho dù em đang ở nơi nào, sinh hoạt ra sao, thậm chí nếu có một ngày em ngã xuống, em vĩnh viễn là của anh, vân thượng minh nguyệt.”
Cô nhẹ nhướng mày, đánh giá, “Ừm, còn viết khá tốt.”
Tạ Vân Trì phụ họa, một chút cũng không khiêm tốn, “Anh cũng thấy thế.”
Nói xong, Tạ Vân Trì lại lặng im hai giây, bổ sung…
“À, đúng rồi.”
“Chữ ‘thượng’ là động từ.”
Anh dừng một chút, lại bổ sung…
“Đương nhiên, nếu em không hài lòng thì đổi chủ ngữ và vị ngữ với nhau cũng được.”.