Đọc truyện Trời Sinh Một Đôi – Chương 99: Hoa Nhược tự
Cơ hội nữ quyến có thể xuất môn có hạn, có thể đi Hoa Nhược tự dâng hương lại có thể ở lại một hai ngày trong lòng mọi người đều hưng phấn, ngay cả thỉnh an cũng tới sớm một chút.
“Lão phu nhân, con sẽ không đi. Ở trong phủ chung quy vẫn cần có người ở lại.” Đại phu nhân Tưởng thị nói
Lão phu nhân gật đầu: “Bệnh của Tam nha đầu đã khá hơn chút nào chưa?”
“Con sợ con bé một mình ở Tạ Yên các đám hạ nhân chiếu cố không tốt, chuyển đến Minh Hoa uyển dưỡng rồi, con bé còn trẻ, nghỉ ngơi thật tốt nói không chừng lại tốt lên.” Tưởng thị nói không rõ ràng.
“Hai ngày trước gặp Tam tỷ, nhìn tỷ ấy vẫn tốt ạ.” Chân Ngọc nói.
Nụ cười trên khóe miệng Tưởng thị thu lại: “Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ. Bệnh tình lúc tốt lúc xấu lặp lại cũng khó liệu. Lại nói Lam di nương, Thế tử kêu nàng đi chăm sóc Tam nha đầu không ngờ rằng hôm qua cũng bệnh, hiện tại cũng không rời giường được. Lão phu nhân, lần này ngài đi thắp hương cũng thay con dâu thêm chút tiền dầu vừng.”
“Còn có chuyện này? Tưởng thị, cực khổ cho con rồi.” Một người thiếp, lão phu nhân cũng không để trong lòng, dặn dò mấy câu, dẫn chúng nữ quyến đến cỗ kiệu dừng ở cửa thùy hoa.
Đám người Chân Hoán đã chờ ở cửa, thấy Lão phu nhân tới liền hành lễ.
Mắt Tưởng Thần không che được vết thâm đen dọa lão phu nhân giật mình: “Ngôn ca nhi, đây là thế nào, sao lại ngủ không ngon, hay là thân thể không thoải mái?”
Thầm nghĩ Bá phủ làm sao vậy, mọi người không phải bị bệnh thì cũng không thoải mái, xem ra sớm nên đi Hoa Nhược tự rồi.
Tai Tưởng Thần đỏ ửng, mặt vẫn thong dong trấn định giải thích: “Khiến lão phu nhân lo lắng, hôm qua đọc sách nhất thời quên mất thời gian, ngủ muộn.”
Lão phu nhân lắc đầu: “Đứa nhỏ này, tuổi còn trẻ không nên chỉ có đọc sách, cũng nên chăm sóc bản thân, giống như Tứ biểu muội con, ngày thường nhìn thì hoạt bát náo nhiệt, kết quả trước đó vài ngày bị bệnh một trận, thế tới ầm ầm hù dọa linh hồn của lão bà ta đây cũng chẳng còn.”
Nghe Lão phu nhân nhắc tới Chân Diệu, bên tai Tưởng Thần càng đỏ, theo bản năng nhìn Chân Diệu một cái.
Lão phu nhân lôi kéo Tưởng Thần cùng nói chuyện, ánh mắt Chân Diệu vốn dừng trên người hắn, lúc nhìn sang, tầm mắt hai người vừa vặn giao nhau.
Chân Diệu cười rạng rỡ, hào phóng: “Tưởng biểu ca, tổ mẫu nói rất đúng, huynh cần quý trọng thân thể mình mới đúng, tư vị sinh bệnh rất khó chịu.”
Nàng phải ăn cháo trắng mấy ngày liền!
“Đa tạ tứ biểu muội, ta sẽ ghi nhớ.” Tưởng Thần cho Chân Diệu một ánh mắt xin lỗi rồi vội vã nhìn sang chỗ khác.
Vẻ mặt Chân Diệu mạc danh kỳ diệu.
Ánh mắt Tưởng biểu ca thật kỳ quái……..
Sau đó tầm mắt chuyển sang nơi khác vừa hay nhìn thấy Chân Băng, cho nàng ấy một ánh mắt đầy áy náy.
Chân Băng căng thẳng.
Hôm quan Tứ tỷ cho Thanh Cáp tới truyền lời, nói những lời khiến người ta khó hiểu, hôm nay lại nhìn nàng như vậy.
Chẳng lẽ….. Tứ tỷ biết tâm tư của mình!
Mặt Chân Băng thoáng cái trắng bệch.
Chân Diệu cảm thấy xấu hổ, đi qua khẽ nói: “Ngũ muội, chờ đến Hoa Nhược tự chúng ta sẽ nói chuyện nhé.”
Mặt Chân Băng càng trắng hơn.
Ngoài cửa, một hàng bốn xe ngựa, hai lớn hai nhỏ.
Lão phu nhân giẫm lên ghế bước lên một xe, vẫy Hàm ca nhi: “Hàm ca nhi, tới ngồi cùng xe với tổ mẫu.”
Hàm ca nhi nhìn Chân Diệu một cái, bạo gan nói: “Tổ mẫu, cháu muốn ngồi cùng xe với Tứ tỷ.”
Lão phu nhân buồn cười nói: “Cái con khỉ này, Tứ tỷ cháu muốn ngồi cùng xe với Tam thẩm cháu, cháu tới xem náo nhiệt cái gì.”
Hàm ca nhi lắc đầu như trống bỏi: “Tổ mẫu, cháu cứ muốn ngồi cùng Tứ tỷ cơ.”
“Vì sao?”
Hàm ca nhi cười hì hì: “Tứ tỷ khẳng định mang theo rất nhiều đồ ăn ngon.”
Khóe miệng Chân Diệu giật giật.
“Lão phu nhân, để Hàm ca nhi ngồi cùng mẹ con con đi.” Ôn thị cười nói.
Lão phu nhân trầm ngâm một chút rồi nói: “Xe ngựa của con không rộng rãi bằng chiếc này của ta, như vậy đi, để Tứ nha đầu cũng tới ngồi cùng xe với ta là được.”
Mọi người tất nhiên không hề phản đối.
Chân Diệu và Hàm ca nhi lên chiếc xe đầu tiên, Nhị phu nhân Lý thị dẫn tỷ muội Chân Băng, Chân Ngọc lên chiếc xe thứ hai, Ôn thị và tỷ muội Ôn Nhã Hàm lên hai chiếc xe nhỏ.
Ba người Chân Hoán, Tưởng Thần và Ôn Mặc Ngôn tung mình lên ngựa, theo sau xe ngựa là mấy hộ vệ trẻ tuổi cường tráng, đoàn người hạo hạo đãng đãng rời khỏi thành.
“Tứ tỷ, Tứ tỷ, điểm tâm này gọi là gì?”
“Hạch đào tô.” Chân Diệu nhìn Hàm ca nhi ăn đến phồng miệng, lấy khăn lau miệng cho nhóc.
“Không đúng nha, hạch đào tô chẳng phải là lớn như vậy sao?” Hàm ca nhi khoa tay.
Chân Diệu buồn cười nói: “Nhóc ngốc, bé lại thì không gọi là hạch đào tô nữa sao? Tựa như người lớn và trẻ con chẳng phải đều là người đấy thôi?”
Hàm ca nhi bĩu môi: “Tứ tỷ, tỷ chê cười đệ. Hàm ca nhi thấy hạch đào tô tỷ làm ăn ngon, mới cho rằng nó không phải là hạch đào tô.”
Chân Diệu có chút áy náy: “Nè, Hàm ca nhi đừng giận nữa, là Tứ tỷ sai rồi.”
“Tứ tỷ coi đệ là con nít mà dụ, nói sai rồi là xong sao?”
“Vậy Hàm ca nhi muốn thế nào?” Trước mặt trẻ con, trước giờ Chân Diệu đều rất dễ tính.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết là nàng thích đứa bé này.
“Tứ tỷ hát một bài đi.”
“Hả?”
Ánh mắt Hàm ca nhi long lanh ngập nước nhìn Chân Diệu: “Tứ tỷ, hội nữ nhi đêm thất tịch năm ngoái, bài hát của tỷ không phải được bình thượng phẩm sao? Hàm ca nhi năm ngoái không có đi, cũng không được nghe.”
Chân Diệu liều mạng lắc đầu: “Không được, không được, năm ngoái hát gì ta cũng quên rồi làm sao hát được.”
Nói đùa gì vậy, nàng hát chưa bao giờ có giai điệu.
“Vậy tứ tỷ tùy tiện hát một bài là được rồi.”
Chân Diệu nhìn lão phu nhân xin giúp đỡ.
Lão phu nhân cười híp mắt xem kịch vui.
Chân Diệu bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, thấy Hàm ca nhi lộ vẻ ủy khuất, một bộ dáng không đáp ứng sẽ không tha thứ, chỉ đành nói: “Được rồi, tỷ chỉ hát một bài thôi đó.”
“Được ạ.” Vẻ mặt Hàm ca nhi tươi rói.
Chân Diệu nghĩ nếu nguyên chủ năm ngoái hát có thể được bình thượng phẩm, chứng mình có một giọng ca tốt, nàng dù không biết hát thì cũng không đến nỗi đâu, nghĩ vậy liền nhỏ giọng hát đạp ca hành.
“Mùa xuân bên sông trăng chiếu trên đê, trên đê một hàng thiếu nữ cùng bước đi…”
Hát xong Chân Diệu hận không thể sốt cháy gương mặt như nhỏ ra máu của mình.
Tại sao nàng vẫn lạc giọng như vậy!
Phì một tiếng cười khẽ truyền đến.
Sắc mặt Chân Diệu đen lại, đưa tay vén rèm liền thấy Chân Hoán cưỡi ngựa, rất sát xe ngựa của ba bà cháu.
Đầu con ngựa kia còn lắc qua lắc lại, thở ra nhiệt khí.
Chân Diệu thẹn quá hóa giận: “Đại ca, đang yên đang lành huynh tới sát đây làm gì!”
Lại một tiếng cười khẽ truyền đến, lúc này Chân Diệu mới thấy bên cạnh còn có Tưởng Thần và Ôn Mặc Ngôn.
Tiếng cười kia là của Ôn Mặc Ngôn.
Chỉ có Tưởng Thần là không có cười ra tiếng, chỉ cười bao dung một tiếng với nàng.
Chân Diệu giận, buông rèm xuống.
Nàng lạc giọng, nàng thừa nhận nhưng mà cười như vậy rất tổn thương lòng tự ái có được không.
“Tứ muội, bọn huynh tìm muội là muốn chút điểm tâm.” Chân Hoán nín cười, nói mục đích đến gần xe ngựa.
Chân Diệu chỉ vươn ra một cánh tay, đưa hộp đựng điểm tâm ra ngoài.
Chân Hoán nhận lấy hộp điểm tâm, cười lớn rồi đi.
Đi như vậy gần hai canh giờ Chân Diệu cũng thấy buồn ngủ, cuối cùng cũng tới Hoa Nhược tự.
Đỡ lão phu nhân xuống xe, Chân Diệu đánh giá Hoa Nhược tự.
Tường màu nâu đất, mái màu xanh nâu, phong cách chùa miếu cổ xưa, trang nghiêm, thấp thoáng giữa những tán cây xanh phá lệ túc mục (nghiêm túc, trang trọng) yên tĩnh.
Lão phu nhân sai người tiến lên gõ cửa.
Tăng nhân tiếp khách ra đón.
Có thể lên làm tăng nhân tiếp khách, dù là người ở ngoài hồng trần cũng là người mạnh vì gạo bạo vì tiền. Quen thuộc hầu hết quý nhân trong kinh thành.
Kiến An bá lão phu nhân tuy nhiều năm chưa đến đây nhưng ngày lễ tết vẫn sai người đến đưa tiền dầu vừng, tăng nhân tiếp khách hiển nhiên dụng tâm ghi nhớ những quý nhân này.
Chỉ hơi sững lại một chút, sau đó chắp tay trước ngực nói: “Thì ra là Kiến An bá lão phu nhân. Bần tăng thất lễ.”
Lão phu nhân rất kính trọng tăng nhân, vội hoàn lễ: “Quấy rầy sư phụ. Lão thân dẫn tôn nhi tới cửa dâng hương, mong sư phụ bố trí.”
Trên mặt tăng nhân tiếp khách lộ vẻ khó xử, thi lễ lần nữa nói: “Thực không dám giấu, hôm nay quý nhân tới chùa, chủ trì đã phân phó không tiếp khách hành hương nữa.”
Lão phu nhân không ngốc. Tăng nhân tiếp khách ở trước mặt bà nhắc tới quý nhân vậy nhất định là cực quý, nói không chừng …….
Chẳng qua là dù có thể hiểu nhưng vẫn lộ vẻ thất vọng.
Thật không dễ dàng mới tới Hoa Nhược tự một chuyến, nếu cứ vậy trở về thì người cũng mệt chung quy vẫn phải nghỉ ngơi một chút, chờ đến lúc lên đường chỉ sợ trời đã tối rồi, cũng không an toàn.
Lại nói nhân lúc cao hứng mà tới đến cửa miếu cũng không vào được. Thật không thuận lợi!
Tâm tình lão phu nhân rất tệ, cũng không dây dưa: “Như vậy thì quấy rầy sư phụ rồi, ngày khác chúng ta sẽ quay trở lại.”
Lão phu nhân quay lại, mọi người đều mất hứng, yên lặng đi theo rời đi.
Tăng nhân tiếp khách trở về, nghĩ đến Kiến An bá lão phu nhân là người hiểu lễ, rốt cuộc nhiều miệng một câu: “Chủ trì, là lão phu nhân phủ Kiến An bá dẫn tôn bối (cháu) tới dâng hương.”
Chủ trì Hoa Nhược tự, Minh Chân đại sư nghe vậy khẽ gật đầu, vẫn như trước đánh cờ với nam nhân trung niên đối diện.
Nam nhân kia mặc trường bào màu đen, phía trên thêu long văn chìm màu vàng, nếu không nhìn kĩ thì không nhìn ra.
Người này chính là Chiêu Phong đế.
Ngón tay đang kẹp quân đen của Chiêu Phong đế dừng lại, quay đầu nhìn nam nhân mặc trực chuyết màu lam ở phía sau, cười nói: “La vệ trưởng, Kiến An bá lão phu nhân đường xa mà đến, cứ vậy mà về thì sẽ có chút tiếc nuối đó.”
La Thiên Trình yên lặng cúi đầu nghe.
Chiêu Phong đế nổi lên hứng thú: “Theo La vệ trưởng thấy có nên hay không mời họ vào đây?”
La Thiên Trình trả lời không chút chần chừ: “Hoàng thượng ở đây tất nhiên phải lấy an nguy của Hoàng thượng làm trọng, vẫn không nên cho những người không nhiệm vụ tiến vào thì tốt hơn.”
“Người không nhiệm vụ?” Chiêu Phong đế nhướn mi cười cười: “La vệ trưởng nói phu nhân tương lai của mình như vậy tựa hồ có chút không nể tình thân a.”
La Thiên Trình mặt không đổi sắc: “Thần cho rằng công tư không thể lẫn lộn.”
“Ha ha ha.” Chiêu Phong đế thỏa mãn cười lên: “Trẫm lần này là phụng bồi Thái hậu đến du ngoạn, nào có chuyện công gì. Đi đi, mời Kiến An bá lão phu nhân quay lại, trẫm không có không nể tình thân như vậy, cũng không thể cho bọn họ có già có trẻ qua đêm ở bên ngoài đi.”
“Thần tuân lệnh.”
La Thiên Trình bước nhanh ra cửa chùa, cưỡi ngựa đuổi theo.
“La thế tử?” Chân Hoán kìm dây cương, có chút ngoài ý muốn.
Lão phu nhân hô xe ngựa dừng, vén rèm nhìn sang.
La Thiên Trình thấy vậy tung mình xuống ngựa, hành lễ với lão phu nhân: “Lão phu nhân, quý nhân mời ngài quay lại.”
Trong lòng lão phu nhân giật mình, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu: “Được.”
La Thiên Trình lần nữa ôm quyền, vừa muốn tung mình lên ngựa, liền nhìn thấy Chân Diệu bị lão phu nhân che mất hơn nửa.