Đọc truyện Trời Sinh Một Cặp Cực Phẩm Yêu Nghiệt FULL – Chương 5: Lục Tổng Thoát Y Rồi!
IQ 125 của Hà Tiết Âu không ngờ cũng có lúc năng suất tụt giảm đến mức 0%.
Thề đấy, chỉ cần năng suất tăng 1% thôi thì cô đã có thể thoát khỏi trò chơi biến thái này của Lục Vỹ Thần hắn rồi.
– Anh còn muốn làm gì nữa?
Hà Tiết Âu ơi Hà Tiết Âu, cô thật bị sợ hãi làm cho ngu ngốc rồi.
Nhìn xem Lục Vỹ Thần hắn đối với cô bằng ánh mặt dụ tình và điệu cười ám muội như thế nào đi.
Chuyện tày trời, nguy hiểm hay điên rồ nào cô cũng làm được, cuối cùng lại bị khống chế bởi chuyện phàm tục thế này sao.
– Tôi nói với em rồi.
Tôi tắm cho em! Xem ra tôi đánh gãy tay em nhưng cũng làm não của em có vấn đề nữa.
Tay áo sơ mi được gấp lên sơ xài, bằng thần thái từ tốn vô biên, Lục Vỹ Thần dịu dàng ôm lấy đầu cô cho tựa lên thành bồn tắm, chăm chỉ gội sạch.
Bàn tay to lớn cứ mân mê trên quả đầu nhỏ của Hà Tiết Âu.
Dưới sự bôi trơn và hương thơm thoang thoảng được hỗ trợ bởi dầu gội, nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng.
Tên chồng này của cô thật đáng ngưỡng mộ, chỉ là gội đầu mà cũng ru ngủ được một đứa không biết ngủ là gì như cô.
Ngẫm lại một chút… Bình thường giấc ngủ của cô bắt đầu bằng việc uống một viên an thần và kết thúc bằng việc bất tỉnh.
Cô đã ăn hay uống thứ gì đó đáng ngờ sao?
Thật lắm chuyện, là cô chả muốn công nhận Lục Vỹ Thần giỏi giang trong bất kì vấn đề nào thôi.
Đồ con gái nhỏ mọn!
Nhưng cứ nghĩ đi, đến chết cũng không nghĩ ra đâu.
Vốn dĩ cả ngày nay cô có ăn uống cái gì đâu chứ.
Vấn đề ở đây chỉ có: Lục Vỹ Thần đối với sắc giới là một cao thủ.
50 sắc thái còn không làm khó được hắn huống hồ gì cái thể loại tắm cho phụ nữ như thế này.
Dây thần kinh trong người Hà Tiết Âu được bàn tay ân ái của Lục Vỹ Thần xoa dịu đến mức thư giãn tối đa.
Cơ thể đích thực đã trong trạng thái thả lỏng hoàn toàn.
Lục Vỹ Thần nhếch môi nhẹ, cho một ít sữa tắm vào lòng bàn tay, xoa mấy cái tạo bọt rồi áp lên phần da thịt nằm phía trên núi đôi của Hà Tiết Âu.
Hương sữa tắm làm tan chảy lòng người.
Đẩy một đường chữ Y xuống khe ngực.
Vì bàn tay quá to lớn, nói thì là vào khe nhưng thực chất đã ủ trọn hai quả ngực căng tròn mềm mại kia rồi.
– Rất vừa tay, em phát triển rất cân đối!
Hắn lại cười.
Nhưng không còn ma mãnh như trước, hắn thích thú với việc hắn đang làm và cảm nhận.
Nhất thời con sói dữ trong hắn bị thân thể của Hà Tiết Âu làm cho mê muội, quên mất cả hình tượng.
Lục Vỹ Thần tiện tay nắn bóp vài cái.
Chiếc mũi cao nhếch nhếch lên, mặt nhăn nhăn lại phản ứng.
Là thỏa mãn hay mãn nguyện đây nhỉ?
Hà Tiết Âu chìm trong giấc mộng, vu vơ “ư, a” mấy tiếng gợi tình.
Thật tội nghiệp! Cô gái à, cô đang là một con thỏ nhỏ nằm trên mâm và sắp bị làm thịt đấy.
Đừng tỉnh nhé, sẽ mất hết khoái cảm đấy!
Hắn cảm nhận được khoái cảm của cô, vui vẻ lặp lại thao tác vừa nãy.
– Em thích rồi đúng không? Tôi sẽ khiến em thích hơn như vậy nữa!
Đôi tay dùng lực nhiều hơn.
Dịu dàng, nhẹ nhàng, chớp mắt biến thành điên cuồng, bạo lực.
Hai đầu bông hoa trên ngực bị hắn xoa nắn đến đau nhức, cả gò bồng dựng dậy đầy nhiệt tình.
Hà Tiết Âu vô thức cắn lấy bờ môi đỏ mọng, cơ thể trỗi dậy những phản ứng đối kháng sau cơn kích thích.
Rõ ràng đã biết Hà Tiết Âu nhận thức được rồi nhưng Lục Vỹ Thần lại không rút lui, nhanh chóng dùng hai tay bóp chặt, càng ngày càng dùng lực, đến khi Hà Tiết Âu vì đau đớn mà thét lên, tỉnh hẳn hắn vẫn không buông tay.
– Aaa! Rất… đau… đấy!
Hà Tiết Âu tức giận, mặt đã đỏ lên nóng bỏng, tiếng thở rất mạnh và gấp, hai tay cũng giữ lấy hai tay của hắn với ý định gỡ bỏ.
“Mau bỏ ra! Đồ khốn nhà anh!”
Nhưng cái ý chí kia của Hà Tiết Âu qua con mắt của Lục Vỹ Thần lại biến thành một dòng thoại khác.
“Bóp như vậy rất đau! Nên nhẹ tay một chút!”
Lục Vỹ Thần gật gù vẻ thấu hiểu, nới lỏng bàn tay, trở về trạng thái nâng niu dịu dàng.
– Tôi tưởng độ khoái cảm tỉ lệ thuận với lực của tay chứ!
Cô bị sốc não, điên tiết hất mạnh bàn tay xấu xa của Lục Vỹ Thần ra khỏi ngực mình.
Hắn cau mày tức giận.
Hoàn toàn không hài lòng với thái độ phủ phàng của cô.
– Em vừa làm gì?
– Không cho phép anh lợi dụng cơ thể của tôi!
– Lợi dụng? Ý em là động vào người của em?
– Đúng vậy!
– Hừ, cưới em tôi cũng cưới rồi.
Em cũng là vợ tôi rồi.
Không cần phải ngại!
Lục Vỹ Thần chai mặt vươn tay tới bóp thêm mấy cái nữa.
– A khốn kiếp! Đã nói là không được.
Tôi cấm anh đấy!
Hà Thiết Âu hét lên, bất chấp đẩy tay của hắn ra.
– Tôi cứ thích đấy! Em lấy quyền gì mà cấm!
Hà Tiết Âu thấy hắn lại lên cơn điên, lập tức co chân lại, gập lưng, tay ôm lấy gối, chắc chắn không cho cơ thể bị hắn quấy rối.
– Bỏ tay ra!
– Không bỏ!
– Tôi nói bỏ ra!
– Không!
– Em nói 1 lần nữa, tôi cho em không còn tay để ôm thân luôn đấy!
Lục Vỹ Thần này thật là… Bị cuồng ngược thân sao?
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu vì giận kia của hắn, nhớ lại sự đau đớn của bản thân khi tay bị hắn đánh gãy, cô bất lực duỗi người, trở về tư thế thoải mái, gợi tình.
Thật ấm ức, vô cùng ấm ức!
Hà Tiết Âu dương đôi mắt rưng rưng nhìn biểu hiện của hắn.
Hắn đứng lên, tay thoăn thoắt cởi bỏ y phục.
So với cảm giác bị hắn thoát y cho mình thì cảm giác nhìn hắn thoát y cho chính bản thân hắn còn đáng sợ hơn.
Đôi mắt trong sáng của cô đã bị hắn làm cho mù rồi, Hà Tiết Âu nhắm mắt khóc thầm.
Một mùi hương nồng, có chút tanh xa lạ xộc vào mũi khiến cô mở mắt dò xét.
Nhưng thay vì nhận định thì cô lại bị đông cứng, khép miệng lại cũng vô cùng khó khăn.
Cơ thể nam nhân thoát y… Lưng to, vai rộng, ngực căng, cơ bụng sáu múi, chúng là những gì khiến nữ giới – không ngoại lệ bản thân Hà Tiết Âu phải chảy nước dãi thèm khát.
Nhưng còn hơn như thế, show hàng, chính xác là Lục Vỹ Thần hắn show hàng toàn tập.
Chân dài, đùi săn, cơ chắc, thêm hạ bộ phát triển vượt trội.
Hà Tiết Âu cô không muốn phải chết sớm như vậy.
Ở phụ nữ, khách quan nhìn chung nhận định hạ bộ là một cái rừng rậm ẩm ướt.
Nhưng khái niệm về nam giới thật sự Hà Tiết Âu cô chưa từng nghe qua chứ đừng nói là được nhìn thấy.
Lục Vỹ Thần, ở hắn, nếu so với rừng rậm của cô thì thật không đúng chút nào.
Của hắn, là một đám rễ tre sao? Khô khốc, to lớn, đen tuyền, lại đan xen nhau nằm ngay ngắn như vừa được chải chuốt cẩn thận.
Cái vật nam tính, a ui cô chẳng dám nghĩ tới nữa.
Có khi nào mấy người vợ trước của hắn chết là vì nó không?