Đọc truyện Trời Sinh Lạnh Bạc – Chương 100
Trong một năm này đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Có lẽ mọi người phải ở trong hoàn cảnh quen thuộc mới có thể tìm lại chính mình, Tiêu Lục gửi thư nói võ công của hắn bắt đầu chậm rãi khôi phục, quan hệ với mọi người Tiêu gia đã gần gũi hơn;
Tú nữ tổng tuyển cử kết thúc, Hoàng thượng phong phi cho hai người, còn lại đều được tứ hôn hoặc trả về.
Hiên Viên Sam nói với Kỳ An, Quý Vũ đã rời khỏi kinh thành, ngụ ý là hai người sẽ không còn gặp lại nữa.
Kỳ An từng hỏi hắn về quan hệ giữa Quý Vũ và hắn, có phải khi còn bé có gì ám muội, nếu không người ta sao có thể tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy?
Ai đó cau mày suy nghĩ thật lâu, rốt cục nói với nàng, “Có, nàng từng phá hỏng đồ của ta, thiếu nợ người khác đương nhiên là phải tâm tâm niệm niệm nhớ kỹ!”
Đây không phải là chuyện dĩ nhiên sao? Hiên Viên Sam cực kỳ khó hiểu nhìn nàng.
Vì thế Kỳ An thở dài, tiến sát vào lòng hắn, đúng là trước đây hắn chẳng có tí tế bào lãng mạn nào.
Một năm này, trưởng tử của Hiên Viên Sam ra đời, Hoàng thượng mừng rỡ, ban tên Hiên Viên Thu Thành, phong làm thế tử.
Đồng thời hạ chỉ nhập Tiêu Lãng vào gia phả Tiêu thị.
Kỳ An nhận thánh chỉ cũng không nói gì, chỉ cảm thấy Hoàng thượng thực khó hiểu, đặt cho hài tử cái tên như của ông già, vì thế vỗ vỗ đầu Lãng nhi, “Về sau gọi đệ đệ là Bảo Nhi!” tên này gọi lên nghe thực thân thiết.
Đoán rằng Hiên Viên Sam cũng sẽ không phản đối, dù sao hắn cũng không nói được mà. Lại không biết sau lưng, Khinh Ngũ đang khóc lóc kể lể với Hiên Viên Sam, “Ôi, đường đường thế tử của chúng ta lại bị gọi là Bảo Nhi, sau này lớn lên còn không bị người ta cười cho sao? Hiên Viên Bảo Nhi? Hiên Viên Bảo Nhi? Có thể nghe lọt tai sao?” Nói xong, càng thêm muốn khóc.
“Vương gia, người phải làm chủ cho tiểu thế tử!”
Hiên Viên Sam mặt mày rạng rỡ, “Đã đường đường là thế tử nên tự mình làm chủ. Nếu hắn có thể thì cứ tự mình kháng nghị với mẫu thân.”
Khinh Ngũ trợn tròn mắt, “Nhưng tiểu thế tử còn chưa đầy tháng mà!”
“Vậy mới nói, tiểu hài tử chưa tròn tháng, gọi là Bảo Nhi thì có gì không tốt?”
Thế giới rốt cục an tĩnh!