Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 60: Xương Thịnh


Bạn đang đọc Trời Sinh Cốt Phú Quý – Chương 60: Xương Thịnh


Lạc Bạch đứng dậy, rửa sạch cốc, rót nước nóng đặt trước mặt Lệ Diễm, đợi nước nguội.
Trà là thuốc giải rượu, cho nên Lệ Diễm không có thói quen uống trà, hắn để ly nước trên xe cũng không mang vào.
Bây giờ đến lúc bổ dung nước, Lạc Bạch trong tiềm thức đã đổ 80% lượng nước đến trước mặt y.
Không ai phát hiện ra hành động này và dù có phát hiện ra thì họ cũng cho rằng đó là mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người.
Lệ Diễm rút tầm mắt khỏi Quan Âm, liếc nhìn Lạc Bạch đang không chút tự giác, rồi cầm ly nước, khóe môi cong lên vui vẻ
Lạc Bạch yên lặng chờ Lại tổng nghĩ suy, chuyện làm ăn cần phải nhẫn nại, không được vội vàng.
Cho dù tổng kéo bốn năm ngày, cậu cũng có thể kham.
Một lúc lâu sau, Lại tổng mới định thần lại, xoa xoa ngón tay lo lắng: “Theo như lời cậu nói, muốn mở rộng phương thức sơ chế trái cây thì phải mở kênh thị trường, mở rộng nhà máy chế biến…!Đối với mở rộng nhà máy chế biến, kinh phí đủ nhưng kênh thị trường không dễ, trái cây tươi không bán được, chưa nói đến trái cây sơ chế ”.
Lạc Bạch: “Vậy thì ngài đánh giá thấp tác dụng của mứt, nước trái cây.”
Các khách sạn, siêu thị, cửa hàng nước giải khát, trà trái cây trên khắp các con đường, tiệc chiêu đãi, ăn uống và các dịp lễ khác.
Bánh ngọt, bánh mì, tráng miệng và các loại thực phẩm khác cần có mứt để tăng thêm hương vị, hơn nữa mứt có nhiều giá trị dinh dưỡng, nhu cầu thị trường rất lớn.
Lạc Bạch: “Tôi đầu tư, phụ trách kênh tiếp thị.

Yêu cầu duy nhất là ngài phải đảm bảo rằng các loại mứt, nước trái cây, trái cây đóng hộp và trái cây chế biến thứ cấp khác tốt nhất trên thị trường, ít nhất gần một nửa trong số đó đến từ Xương Thịnh! Đăng ký thương hiệu, quyền sở hữu Chứng nhận và tiếp thị lành mạnh, đầu tư và phát triển ban đầu, là điều không thể thiếu.

Lại tổng có chút ngượng ngùng: “Ngài trực tiếp muốn là Xương Thịnh?”
Lạc Bạch không nhìn lên: “Không, tôi không có thời gian quản lý.

Ý tôi là đầu tư và kênh phân phối, tôi sẽ làm.

Cổ phiếu chiếm doanh thu nhiều hay ít, bạn hiểu rồi, tôi không cần nói lại.

Đối với kênh phân phối, tôi sẽ tính một phần hoa hồng, đừng lo, điều đó sẽ không làm ngài xấu hổ.

Nhưng với tư cách là một trong những cổ đông, tôi sẽ đưa ra chính kiến ​​và phủ quyết một số quyết định bất lợi đến sự phát triển của Xương Thịnh, mong ngài thông cảm.


Lại tổng: “ý kiến ​​thích hợp?”
Lạc Bạch: “Ý kiến ​​về sự phát triển lâu dài như thương hiệu, quyền sở hữu, tiếp thị, v.v.”
Tay của Lại tổng lại bắt đầu run lên, hắn là một doanh nhân và đã kinh doanh lĩnh vực này được bảy tám năm.
Xương Thịnh Nhà máy chế biến nhỏ, không mở rộng được kênh thị trường, sản lượng hàng năm ít, thiếu vốn.
Hắn nhìn sự phát triển của một số xí nghiệp và công ty với rất sự ghen tị nhưng chỉ có thể thở dài sau cơn buồn bực.
Không thể nào, ai có thể cho hắn ta vốn.
Tuy nhiên, thường xuyên quan sát tình hình phát triển của nước ngoài và thấy số lượng lớn hoa quả thối trên địa bàn huyện mà hắn không thể mua hết về chế biến được.
Lúc này, hắn cảm thấy không cam lòng
Họ rõ ràng có công nhân lành nghề, tại sao lại không cạnh tranh được với các nhà máy nước ngoài?
Người ta có thể chuyển đổi từ một nhà máy bị phá hỏng sau Thế chiến II phát triển thành một doanh nghiệp lớn, đưa thương hiệu trở nên nổi tiếng thế giới, dựa vào cái gì họ không thể?
Nhìn lại thấy ghen tị và chua sót.
Lúc này Lạc Bạch nói vài câu, nếu không phải tính cách thận trọng của hắn, hắn đã lấy ra hợp đồng vội vàng ký hợp đồng.
Lại tổng: “Lạc lão bản tôi sẽ nghĩ về nó, cho tôi vài tiếng – không, chỉ vài phút thôi, tôi sẽ nghĩ về nó.”
Lạc Bạch giang hai tay, ra hiệu hắn suy nghĩ một chút: “Tôi không thiếu mấy phút.”
Nghĩ xong, Lại tổng thận trọng hỏi: “Ngài đầu tư vào Xương Thịnh của chúng ta, đang tìm cái gì? Tôi muốn nói, ngài xem trong đó có tiềm năng gì, có…!Đỉnh không?”
Lạc Bạch: “Lão thủ nghệ, một thương hiệu dễ trồng, nằm ở Bình Hán, trong cơ sở hoa quả.


Cuối cùng, chính là ngài.”
Lại tổng khó hiểu: “Tôi?”
Lạc Bạch cười nói: “Khi tôi đến thăm xưởng chế biến, tôi thấy Xương Thịnh tuy nhỏ nhưng bên trong sạch sẽ, ngăn nắp, trật tự, trang thiết bị rất hiện đại như máy đóng gói hút chân không, nồi tiệt trùng mới nhất., giá thành không hề Rẻ, có thể thay thế thủ công hoặc bằng máy đóng gói, máy tiệt trùng cũ lại bỏ số tiền lớn ra mua, chứng tỏ ngài đối với Xương Thịnh là hết lòng.


Một lý do nữa là lời Lại tổng nói trước đây, mỗi năm bán được một hai ngàn lon trái cây đóng hộp.
Trong một năm mà thịt hộp được ưa chuộng và trái cây đóng hộp quá đắt để mua, việc thị trường khó khăn vẫn có thể bán được nhiều như vậy cho thấy Lại Tổng là người có năng lực.
Đời sau chưa từng nghe nói qua người Lại tổng, huống chi là Xương Thịnh.
Người ta ước tính rằng không cần rót vốn, nhà máy đồ hộp Xương Thịnh đã bị mua lại hoặc đóng cửa và biến mất trong dòng chảy lịch sử.
Lại tổng lần này thật sự kinh ngạc, kỳ thật từ vừa rồi hắn thật sự không có đặt Lạc Bạch vào vị trí ngang tài ngang sức.
Nếu là bất kỳ ai khác, e rằng sẽ nghĩ rằng cậu ta đến đây chỉ vì một trò đùa, đốt tiền và vân vân
Nhưng trong mười phút thăm viếng đó, đã có thể khám phá ra rất nhiều điều, điều đó cho thấy cậu ta đã đặt hết tâm huyết của mình vào đó.
Mặc dù đây có thể là một nhận xét lịch sự theo thói quen, nhưng ai lại không thích nghe thấy rắm cầu vồng?
Nói chung, Lại tổng chỉ bị làm cho cảm thấy thoải mái.
Lạc Bạch sau đó thản nhiên nói: “Về phần đỉnh…!chắc giống như công ty niêm yết, xuất khẩu ra nước ngoài.”
Lại tổng phản ứng ——
“…”
“!!!!”
“Thị trường trong nước không thể làm hài lòng cậu sao?”
Giọng điệu yếu ớt, đầy kiệt sức sau cú sốc choáng ngợp.
Lạc Bạch mím môi thuyết phục: “Nước ngoài là thị trường lớn, Lại tổng.


Khi đó thị trường trong nước kết thúc, chúng ta không nên nhìn xa hơn sao? Không lý do phải nhìn chằm chằm một đầu.”
Nước trái cây trong nước là một thị trường lớn, nhưng mứt ngoại mới là thị trường lớn thực sự.
Người nước ngoài thích đồ ngọt, và mứt phổ biến có thể kết hợp với bất kỳ thực phẩm nào, nó siêu phổ biến.
Lại tổng lau mặt, hít sâu một hơi: “Có lý! Có tầm nhìn!”
Hắn còn có thể nói gì nữa? Không phải chỉ là đầu gối thôi sao?
Chỉ cần là vậy!
Lạc Bạch: “Vậy trước tiên chúng ta hãy soạn thảo một bản hợp đồng chi tiết, hai ngày nữa tôi sẽ tới xác nhận khoản đầu tư với ngài.”
Lại tổng: “Không sao, tôi rảnh bất cứ lúc nào.”
Lạc Bạch rất vui, Lại tổng rất hài lòng, hai bên bắt tay rất vui vẻ, kết thúc cuộc gặp mặt.
Vừa nghĩ tới việc trở về khách sạn, Lạc Bạch đứng dậy đi hai bước, chỉ thấy Lệ Diễm vẫn đang ở tại chỗ.
“Lệ Diễm, đến lúc phải đi.”
Lệ Diễm liếc cậu một cái, bình tĩnh nâng chén: “Còn chưa uống xong.”
Lạc Bạch: “?? Cậu rất khát?”
Rốt cuộc đợi cho nước nguội, Lệ Diễm mới uống một nửa, định chậm rãi nếm thử, dừng một chút, mặt không chút thay đổi gật đầu: “Ừm.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.