Bạn đang đọc Trời Sinh Cốt Phú Quý – Chương 53: Tin Tưởng Ta
Tổng cộng có mười lăm thành viên, từ dân làng của bảy ngôi làng gần đó.
Bị giới hạn trong thân phận nông dân, họ đã hành động rất xa.
Dù là chăn nuôi hay trồng trọt thì về cơ bản vẫn có mô hình trang trại gia đình.
Nhưng họ đang bị mắc kẹt trên thị trường, vì vậy họ cần một tổ chức mạnh mẽ để lên tiếng cho họ.
Họ tham gia hợp tác xã, và đó là những gì họ thấy.
Ngày đầu thành lập hợp tác xã, một số người chưa hình dung được tình hình và chưa biết các bước tiếp theo.
Một người bạn đầu tư vào hợp tác xã theo lệnh của Chu Vĩnh Lợi, cũng họ Chu, là Giám đốc Nhà máy Máy nông nghiệp Tân Kinh.
Nhà máy Máy Nông nghiệp Tân Kinh từng là nhà sản xuất máy nông nghiệp lớn nhất tỉnh Nam Việt, và doanh số bán hàng hàng năm cho phép Nhà máy Máy nông nghiệp trở thành tiêu chí hàng đầu của các nhà máy tương tự, thậm chí còn xuất khẩu sang cả các nước Đông Nam Á.
Nhưng vào cuối những năm 1980, nó dần suy tàn, và nhà máy đã cố gắng chuyển sang sản xuất ô tô, nhưng không thành công vì không xin được giấy phép.
Sau trận đòn này, Nhà máy Máy nông nghiệp Tân Kinh đã không thể cứu vãn được nữa.
Bắt gặp cơ hội cải tổ doanh nghiệp xã hội, Chu xưởng nghiến răng, thuyết phục người quen huy động vốn liên danh, rồi phá sản để khoán cho một nhà máy sản xuất máy nông nghiệp.
Xưởng sản xuất máy nông nghiệp này được chuyển thành công ty TNHH nhưng vẫn không thay đổi được tình hình đơn hàng mua bán máy nông nghiệp giảm mạnh.
Trong lúc khó khăn, Chu xưởng trưởng vẫn phải chịu áp lực lớn và đã bán một số cổ phần có trong tay cho hợp tác xã làm vốn cổ phần.
Ý định ban đầu là liên hệ với thị trường nông dân rộng lớn thông qua hợp tác xã, nhận đơn đặt hàng và vực dậy nhà máy
Ai ngờ ngay khi vừa chạm vào, trái tim đã lạnh đi một nửa.
Đây cơ bản là một đội sân khấu cỏ tạm thời!
Rơm rạ cứu mạng cuối cùng cũng bị gãy, Chu tước trưởng không còn hy vọng gì, đơn giản làm vỡ bình, không tiếc bỏ dở giữa chừng.
Dù thế nào thì đó cũng là một ngõ cụt.
Chu Vĩnh Lợi vỗ vai người bạn cũ, biết rằng anh ta đang gặp hoàn cảnh khó khăn.
“Là con người anh cũng biết, tôi không thể làm điều gì lừa dối bạn bè.
Nếu như hợp tác xã này là một cái hố, tôi đã không kêu anh mua cổ phần sớm hơn.
Đừng lo lắng, nhà máy của anh nhất định sẽ cứu được “
Chu trưởng hầu như không gượng được một nụ cười, đó được coi là một sự chấp nhận.
Trên thực tế, hắn ta thật sự không nghĩ rằng hợp tác xã có thể cứu được xưởng sản xuất máy móc nông nghiệp của mình, và cơ bản đã nắm được manh mối về khoảng hai mươi người có mặt.
Trừ khi Đại La thần tiên, thì ai mới có khả năng cứu một nhà máy, nơi tất cả công nhân đang bỏ chạy?
Thấy vậy, Chu Vĩnh Lợi không khỏi an ủi.
Bạn bè đang nản chí, sợ rằng không nghe thấy lời an ủi nào.
Không quan hệ, sự thật sẽ chứng minh hắn cũng không phải là khuếch đại.
Lạc Bạch cầm cặp sách bước vào xưởng máy đơn sơ
Nhà máy hiện đã bị bỏ hoang và được Lạc mẫu trực tiếp mua lại để tu sửa.
Nhìn từ bên ngoài, khu nhà xưởng còn rất thô sơ, khi bước vào sẽ thấy khu nhà xưởng được chia thành nhiều phòng, tương tự như văn phòng đơn điệu của các thế hệ sau này.
Phong cách chủ yếu là tươi mới, thoải mái, không có vẻ tồi tàn như chốn văn phòng, cũng không quá nghiêm khắc, lạnh lùng.
Vì sau này sẽ dùng làm nơi tiếp các doanh nhân, nông dân khác nên nó phải thật phong cách mà không mất đi sự thân mật.
Có thể thấy, Lạc mẫu thực sự đã rất tâm huyết trong việc trang trí.
Chu Vĩnh Lợi cùng những người khác vào phòng họp, Lạc Bạch cũng đi vào, nói với Lạc Lai Bảo: “Ở bên ngoài, đừng chạy lung tung, đừng quấy rầy anh trai Lệ Diễm, biết không?”
Lạc Lai Bảo lén lút liếc nhìn Lệ Diễm ngồi trên ghế sô pha, nghĩ đến một mình ở trong phòng cùng trai đẹp, liền ngại ngùng.
Cô bé mũm mĩm ôm mặt, thân hình như cục mỡ, uốn éo xoay người, toàn thân nghênh ngang viết ” Người ta hông có ý tứ đó mà~~~”
Lạc Bạch: “…”
Em gái yêu quý, điều gì đã làm em bị ô nhiễm khi lớn lên?
Tại sao ngày càng đi xa hơn với con đường trở thành một diễn viên hài bậy?
Lạc Bạch nói với Lệ Diễm: “Nước nóng để ở phích nước bên cạnh, nhớ uống thêm.”
Lệ Diễm cười, “Được.”
Khi Lạc Bạch bước vào, Chu tước trưởng và mười mấy thành viên khác nghĩ rằng họ đến đây để lấy thứ gì đó và rời đi.
Khi Chu Vĩnh Lợi và những người khác mỉm cười và chào hỏi Lạc Bạch rất thân mật, họ đều cho rằng Lạc Bạch là một đứa trẻ ngoan và được các trưởng lão yêu quý.
Cho đến khi cậu đứng ở vị trí chủ tọa đại diện, chống tay lên bàn hội nghị, tươi cười chào hỏi mọi người.
“Xin chào tất cả mọi người, tôi có mặt hôm nay.
Tôi phải nói điều gì đó.
Việc các bạn lựa chọn hợp tác xã của chúng tôi đủ để chứng minh rằng các bạn là một người phi thường và vượt trội hơn nhiều so với những người bình thường về trí thông minh, chiến lược, tầm nhìn xa và lòng dũng cảm!”
…
“Đây là thời đại được thúc đẩy bởi những con sóng khổng lồ, và chúng ta là những con cá trong những con sóng khổng lồ.
Nó không cần phải to lớn, dữ dội hay nhanh chóng, nhưng nó chắc chắn sẽ là người đầu tiên bắt được ánh sáng sau sóng lớn.
Mười năm sau, hai mươi năm sau, tôi có thể đảm bảo rằng tất cả các bạn ở đây sẽ đứng trên đỉnh cao của thời đại và trở thành những người được thế hệ trẻ kính phục và ngưỡng mộ.
“
Lạc Bạch nói năng hùng hồn, lời nói truyền cảm chỉ trong vài câu nói đã huy động được tâm trạng của khán giả.
Ngay cả khi tang thương nhất là Chu xưởng trưởng, lúc này cũng muốn mang dàn âm thanh của mình vào nhà máy để thỏa niềm đam mê không còn nơi nào có được.
Mà những người quen biết Lạc Bạch, như Lạc phụ, Lạc mẫu, Chu Vĩnh Lợi, lúc này đều có biểu cảm khó tả.
Mặc dù không thể tóm gọn bằng từ ngữ phù hợp, nhưng luôn cảm thấy Lạc Bạch…!đang lừa người.
Nếu Lệ Diễm có mặt, chắc chắn hắn đã nhận ra.
Lời thoại này so với bán hàng đa cấp là y đúc.
Nói chung, là đang lừa người.
Lạc Bạch vỗ tay lên bàn: “…!thời cơ đang ở trước mặt, thịnh vượng ở trước mắt, cơ hội đấu tranh vì chính mình, vì nhân dân, vì sự vươn lên của đất nước là ở trước mặt chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không nên nắm bắt nó sao?! “
Các thành viên hào hứng hét lên: “Nắm bắt cơ hội! Làm giàu! Phải phấn đấu!”
Chu tước trưởng nhất thời cuồng loạn, Lạc Bạch nói xong, hắn còn chưa đã ngứa:: “Ta cảm thấy được trẻ trung tràn đầy khí lực!”
Chu Vĩnh Lợi: “…”
Chu hào trưởng: “Haha, bài diễn văn của đứa trẻ này thật là hay, bản thảo cũng được viết rất tốt.
Ai đã viết bản thảo? Ông viết nó à?”
Chu Vĩnh Lợi: “Tôi đoán, không có bản thảo.”
Chu tước trưởng: ” Lâm tràng tại tại chỗ? Không thể.”
Chu Vĩnh Lợi vẻ mặt đồng tình: ” Mi đối với thiên tài đều cái gì cũng không biết.”
Chu xưởng trưởng: “???”
Có câu giảng câu, đừng âm dương quái khí (*nói chuyện chanh chua).
Quách Thông Đạt rót một ly nước, đưa cho Lạc Bạch.
Lạc Bạch nhận lấy, uống hai ngụm cho ẩm ướt cổ họng, đặt cốc giấy xuống, nhìn xung quanh mọi người có mặt: “Mọi người có biết tôi không?”
“Tôi biết, Trạng Nguyên, con trai cả của lão Lạc.”
“Lạc Bạch, sau này con có thể cho chú mượn giấy báo thi vào cấp 3 được không? Chú mang về nhà cho con xem.”
…
Chu xưởng trưởng: “Yo! Vẫn là Thi Trạng Nguyên hạng trung, không hổ là tài diễn thuyết của thằng bé tốt như vậy.”
Chu Vĩnh Lợi: “Ha~.”
Chu hào trưởng: Tôi đã đắc tội gì huynh à, người bạn cũ của ta?
Lạc Bạch: “Để tôi tự giới thiệu lần nữa.
Tôi tên Lạc Bạch, là cổ đông lớn nhất và là nhà đầu tư của hợp tác xã Tây Lĩnh.
Nói chính xác, tôi là ông chủ sau màn của các vị.”
“…”
“????”
“!!!!”
Chu xưởng trưởng nhìn Lạc Bạch, lại nhìn Lạc mẫu, Chu Vĩnh Lợi làm quản lý trưởng và giám sát trưởng
” Mấy huynh chơi lớn như vậy à?”
Chu Vĩnh Lợi chỉ vào Lạc Bạch: ” Cậu ta, người đầu tư 20 triệu, là cổ đông và nhà đầu tư lớn nhất, là ông chủ.
Cho nên -làm việc phải tuân theo mệnh lệnh của Lạc Bạch…!”
Chu tước trưởng: “Đây chỉ là qua một nhà?!”
Cảm thấy hối hận ing.
Nếu sớm biết sếp là học sinh cấp 2, nói gì thì nói cũng không đầu tư vào!
Những người khác cũng làm theo, bọn họ không có liên hệ với Lạc Bạch, chỉ bằng số tuổi suy đoán
Cho dù Lạc Bạch có là một vị Trạng Nguyên, nhưng có gia tài 20 triệu, bọn họ cũng không thể tin được.
Chuyện này không phải là vô nghĩa sao, ai lại muốn đem tài sản của gia đình mà cùng mi chơi nhà chồi?
Hiện tại có một mớ hỗn độn, và nhiều người đang nao núng.
Chu Vĩnh Lợi, Lạc phụ, Lạc mẫu không liên quan gì đều trầm mặc uống trà.
Lạc Bạch nhìn đám thành viên hỗn loạn trước mặt một hồi, nghĩ nghĩ, vẫn là không đập bàn, tay đau.
Vì vậy, cậu ta lấy chiếc kẻng đồng đã được chuẩn bị từ lâu dưới bàn hội nghị, và đập nó xuống——
Beng!
Mọi người sửng sốt, và cuối cùng im lặng.
Ném cái kẻng lên bàn, Lạc Bạch leo lên bàn hội nghị, khoanh chân ngồi xuống.
vồ đập liên hồi trên bàn, Lạc Bạch cười nói: “Tôi đầu tư 20 triệu, tiền thật, là do cuồng bach, đương nhiên là các vị cũng đang đánh bạc.
Tôi còn trẻ vị không tin tôi.
Đó là điều bình thường.
“
“Các vị có biết tài sản của tôi đến từ đâu không?” Cậu ta nhìn quanh đám đông và chậm rãi nói: “Ban đầu, số vốn ban đầu của tôi chỉ có 500.000.
Trong vòng nửa tháng, tôi đã biến 500.000 thành 40 triệu”.
….
Ụ má
–
Này còn là phóng đại gì, này mẹ nó là điên rồi.
Nói điêu giữa ban ngày ban mặt, không thể tin nổi
“Chuyện này, giám đốc Trịnh của thành phố Trường Kinh tín cậy gửi gắm Hoa Kinh biết, lúc về thì hỏi, bây giờ có điện thoại thì gọi điện thoại hỏi ngay.
Tôi có đầu óc, phúc vận, tài vận, có thể để cho hợp tác xã biến thành cái Tụ Bảo Bồn, có thể mang theo các ngươi bay, nói lời này không phải là cuồng vọng, mà để cho các vị biết những gì tôi có thể làm.
Tôi trung thực và không bao giờ gạt người nha.
“
Cái giơ ngón tay cái lên, đối mặt với chính mình mà cười điên cuồng: “Tin tưởng tôi, đánh cuộc hay không?”.