Bạn đang đọc Trời Sinh Cốt Phú Quý – Chương 35: Anh Trai Đừng Nản Chí
Tài liệu ôn tập của Chu Hạo Hải, Lạc Kim cũng có một bản, nửa cuối tài liệu có một số khác biệt, vì được xây dựng dựa trên cơ sở khả năng khác nhau của hai người.
Điều này cũng là do Lạc Ngân đề xuất, để giúp Lạc Bạch hoàn thành tài liệu ôn tập này, cô cũng đã đọc tài liệu giảng dạy cấp 3 bao gồm đề thi của một số tỉnh thành của tỉnh Nam Việt.
Kết thúc chế định, Lạc Bạch xuống vị trí phụ, chủ bút được thay thế bởi Lạc Ngân.
Tất nhiên, một số câu hỏi trong sách hỗ trợ dạy học là do Lạc Bạch viết dựa trên ký ức kiếp trước, còn lại là lấy nguyên văn câu hỏi của các đề thi tỉnh Nam Việt và giáo trình khác.
Hôm nay là giữa tháng, lại xảy ra kẹt vào thứ 6.
Lạc Kim và Lạc Ngân bắt đầu thu dọn đồ đạc, tan học về nhà.
Hai người học khác lớp, Lạc Kim học lớp hai, Lạc Ngân là học sinh lớp thực nghiệm trọng điểm, ở các dãy nhà dạy học khác nhau.
Khoá học năm nhất của Thị Nhất Trung không đặc biệt gò bó, chỉ thi tháng chứ không thi tuần.
Lần này trường học tạm thời quyết định thi giữa tháng, học sinh tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng trong mắt Lạc Kim, lại có vài phần lý giải khác nhau.
Có kế hoạch về lịch học và thi của trường, kể cả thời gian phát bài, đổi giấy thi, kiểm tra và giảng giải, việc thay đổi đột ngột sẽ làm mất nhịp của tiết học.
Vì vậy, nhìn chung các trường không đưa ra quyết định một cách nhẹ nhàng trừ khi có điều gì khác làm gián đoạn nhịp học.
Lạc Kim có lẽ đoán được có liên quan đến vụ gian lận quy mô lớn trong kỳ thi tháng trước, vì chủ nhiệm lớp và hiệu trưởng đã nói chuyện với cô ấy rất nhiều lần, Chu Hạo Hải, người có điểm tăng vọt, cũng bị yêu cầu nói chuyện.
Cô và Chu Hạo Hải nằm trong diện tình nghi.
Khi kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, nếu Thị Nhất Trung lộ ra một vụ gian lận, hoặc gian lận trên diện rộng, danh tiếng của trường chắc chắn sẽ giảm mạnh, và sở giáo dục có thể phải tra cứu trách nhiệm.
Lạc Kim cầm lấy hai quyển sách phụ đạo, nhét vào ba lô, chào bạn cùng bàn rồi rời đi.
Lúc này trong phòng học chỉ còn lại hai ba học sinh còn đang ngồi viết, trời cũng tối dần, bọn họ lần lượt ra về.
Cuối cùng, trong lớp chỉ còn lại một nữ sinh.
Xác định không còn ai nữa, cô nhanh chóng đứng lên bàn Lạc Kim, hồi lâu tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được đồ dùng dạy học đơn giản có bìa trắng làm bìa.
Cô mở mắt ra nhìn, không biết là tốt hay xấu, nhưng nhìn thấy Lạc Kim đang xem lại tài liệu trợ giảng này, hẳn là không kém
Thế là cô ta lại vác đồ dùng dạy học về chỗ cũ để đóng gói rồi vội vàng rời đi.
Mã Lan là học sinh lớp 2.
Thị Nhất Trung, xuất thân trong một gia đình danh giá, mẹ là chủ nhiệm Thị Nhất Trung, cha giữ chức vụ quan trọng ở Văn Giáo Cục.
Theo lý mà nói, điểm của Mã Lan phải tốt.
Nhưng trên thực tế, cô ta thậm chí còn phải dựa vào gia đình để sắp xếp các thí sinh có điểm số tốt để hộ tống cô ấy cho kết quả thi vào cấp ba của mình, mới miễn cưỡng chen lên Thị Nhất Trung.
Chính mẹ của Mã Lan, dựa vào bản thân là chủ nhiệm của trường, đã cho Mã Lan làm bài kiểm tra, đều cho xem trước đề mỗi khi cô đi thi, để điểm số của cô luôn ổn định ở giữa lớp vững ở ban 2.
Kế hoạch ban đầu là từ từ tính toán, đợi đến năm thứ hai cấp ba tiến bộ nhanh, năm thứ ba cấp ba sẽ vào tốp ba của khối lớp, phấn đấu giành được vị trí tiến cử.
Theo quỹ đạo ban đầu, Mã Lan lấy được danh ngạch của Lạc Ngân và đậu thành công vào một trường đại học trọng điểm.
Lạc Ngân không hề hay biết về điều này.
Đến lớp mười một mới chia lớp, chỉ có 50 người đứng đầu mới được vào lớp trọng điểm thực nghiệm.
Lạc Kim trong hai kỳ thi đều tăng hạng đang từ từ dồn cô ta xuống và Mã Lan cảm thấy bị đe dọa nên đã lấy trộm tài liệu học trên bàn của cô.
Trở lại phòng học và ký túc xá của mẹ, lấy tài liệu trộm được ra, khi nhìn thấy tấm bìa trắng rẻ tiền trên đó, Mã Lan tỏ ra khá chán ghét.
” Cái gì mà tài liệu dạy học quý gia, xấu như vậy.”
Cô lẩm bẩm rồi lật ra xem, những điểm kiến thức trước đây đi từ nông đến sâu nên cô vẫn có thể hiểu được.
Chỉ vì hiểu được, Mã Lan càng xem thường tài liệu giảng dạy này.
quá dễ dàng.
Lạc Kim quả nhiên đã gian lận để đạt điểm cao trong kỳ thi, nếu không cô ta đã có thể học được nhiều như vậy với tài liệu học đơn giản thế này?
Mã Lan giễu cợt: ” Hừ, tao xem mày gian lận trong kiểm tra cuối kỳ như thế nào!”
Kiểm tra cuối kỳ của Thị Nhất Trung là do lớp chia nhỏ, xếp ngẫu nhiên, có giám sát nên không có chuyện gian lận.
Nghĩ đến đây, Mã Lan thở phào nhẹ nhõm, không xem là Lạc Kim là mối đe doạ.
Cô ta thản nhiên ném tài liệu học tập có bìa trắng sang một bên, mở tài liệu dạy học mà Phòng Giáo dục thành phố yêu cầu cho các trường trung học của thành phố tùy chỉnh dạy học, cầm bút vùi đầu vắt óc suy nghĩ.
Không đến hai mươi phút, cô ta đã vứt tài liệu học sang một bên, tự mình chơi các trò chơi khác.
Hai bản tài liệu cùng chung mục đích được nằm song song trên bàn, tạo thành một sự tương phản mãnh liệt.
Một là tài liệu hỗ trợ giảng dạy được đánh giá cao trên thị trường và trường học, được biên tập và chỉ đạo bởi các giáo viên đặc cấp.
Một trong những tác giả chính là mẹ của Mã Lan, Lưu Xuân Hòa.
Bản còn lại không có tên tác giả, và bìa chỉ là tờ giấy trắng trơn với hai ký tự in đậm lớn trên đó.
Thậm chí không có gáy sách, chỉ được giữ cố định với ba chiếc kim ghim.
Mở ra so sánh các đề mục, đề trước đây có nhiều vấn đề, giảng đề mục phần lớn nghiêng về phương pháp và kĩ năng khó hơn, như để thể hiện vốn kiến thức phong phú của tác giả.
Ngược lại, từ nông đến sâu, độ khó không cao, kĩ năng giải thích các đề bám sát với kiến thức sách giáo khoa THPT và sẽ đề cập cụ thể những kĩ năng nào của lớp nào được sử dụng để trả lời.
Về chất lượng giấy, chất lượng giấy của loại trước không tốt bằng loại sau.
Tuy nhiên, giá của nó trên thị trường là 15 nhân dân tệ, nhưng giá thực tế của nó chỉ là 3 nhân dân tệ.
Bảy giờ tối, Lưu Xuân Hòa vẻ mặt không hài lòng trở về ký túc xá, vừa nhìn thấy con gái, sốt ruột thúc giục: “Mau học đi, đừng chơi nữa.”
Mã Lan khá sợ Lưu Xuân Hòa nên ngoan ngoãn học.
Lưu Xuân Hòa ngồi bên cạnh giám sát, tâm tư trôi dạt vào lời hiệu trưởng vừa nói.
Đại khái chính là muốn hủy đặt hàng các tài liệu giảng dạy do cô ấy viết và thay thế chúng bằng các tài liệu giảng dạy khác.
A,nghĩ bà ta ngốc sao?
Không phải nhìn vào lợi nhuận của tài liệu giảng dạy và muốn thêm một chân?
Tài liệu trợ giảng này là do chính Văn Giáo Cục tự mình khâm định, có bản lĩnh hắn chính mình đi tìm Văn Giáo Cục đổi!
Lưu Xuân Hòa chợt nhìn thấy tài liệu hỗ trợ dạy học khá thô sơ trên bàn của con gái, tò mò liền lấy ra đọc.
Sau khi đọc vài trang đầu tiên, vẻ mặt bà ta càng trở nên nghiêm nghị.
Bà hỏi con gái: “Cái này ở đâu ra vậy?”
Mã Lan nói: “Con lấy được từ Lạc Kim.”
Lưu Xuân Hòa lật từng trang nhưng không thấy chữ ký của tác giả, tâm tình thay đổi, trở nên tham lam.
“Lan Lan, Lạc Kim kia..
còn có môn nào tương tự như cái tài liệu này không?”
– ——-wattpad______________________
Lạc Bạch đẩy kính lên, đặt bút xuống, nhìn Vương Tắc Mẫn.
Vương Tắc Mẫn đi cùng Chu Hạo Hải, hắn nói thẳng vào vấn đề sẽ hợp tác với cậu.
Vương Tắc Mẫn cầm ôn tập mà Lạc Bạch giao cho Chu Hạo Hải: “Thành phố Trường Kinh Tài liệu học tập do các trường cao đẳng, đại học lớn biên soạn, kiến thức sách giáo khoa trung học phổ thông ba năm và trọng tâm ôn thi do Văn Giáo Cục thống nhất, và những khuyết điểm rõ ràng, với lại anh đã từng đọc tài liệu học của Chu Hạo Hải và Lạc Kim, từ nông hơn đến sâu hơn, nó phù hợp với từng lớp kiến thức sách giáo khoa, và những trọng điểm của các kỳ thi cấp tỉnh qua các năm được kết hợp với nhau.
So với các tài liệu học tập được bán trên thị trường hiện nay, rõ ràng tài liệu này của em có lợi ích hơn.
“
Lạc Bạch gật đầu đồng ý.
Ở kiếp trước là Nông Khoa Viện sĩ, lĩnh vực nghiên cứu của cậu ấy chủ yếu là nông nghiệp.
Nhưng thân là Lạc Bạch đời kia, vì quá tiếc nuối kết quả thi vào đại học bị thay thế, nên cậu đã dành nhiều thời gian cho việc nghiên cứu kiến thức cấp ba, kể cả những tài liệu học tập và giảng dạy trên thị trường.
Trong mười năm qua, không ai hiểu rõ hơn cậu những dạng câu hỏi thường gặp trong các môn học trên địa bàn tỉnh.
Kinh hoàng nhất là cậu còn từng tổng kết những khuyết điểm của các loại học liệu trên thị trường, rút ra những ưu điểm của nó và biên soạn ra một phương pháp học vượt xa thời đại này.
Chu Hạo Hải và Lạc Kim lâu như vậy không thấy cách học, Vương Tắc Mẫn đọc xong liền nghĩ ngay đến cơ hội kinh doanh.
Anh ta không danh là một trong những siêu sao của y kinh doanh các thế hệ sau này.
Vương Tắc Mẫn: “Vậy nên anh muốn hợp tác với em, mua bản quyền, đặt thành đơn hàng, bán cho các trường cao đẳng và đại học toàn tỉnh Nam Việt.”
Lạc Bạch: “Lập kế hoạch chưa?”
Vương Tắc Mẫn: “Có lẽ là đã có kế hoạch.”
Lạc Bạch: “Anh đã nghiên cứu thị trường chưa? Đã nghĩ cách nắm bắt thị trường chưa?”
Vương Tắc Mẫn: “…!Anh sẽ điều tra.
Về phần nắm lấy thị trường, có thể quảng cáo.
Lạc Bạch: “Anh có tiền thuê người nổi tiếng quay quảng cáo rồi đưa lên đài truyền hình? Anh có biết chi phí quảng cáo thời gian đầu không? Anh tìm công ty in ấn biết chi phí in một bản sao? Cho dù biết tất cả những điều này, nhưng phương hướng không chính xác, sẽ lãng phí thời gian.
“
Vương Tắc Mẫn: “Sai hướng?”
Lạc Bạch lấy ra một tờ giấy trắng, dùng bút vẽ vài vòng tròn: “Sở giáo dục, trường học và xưởng in tài liệu học tập là quan hệ hợp tác trực tiếp.
Con đường thị trường đã được độc quyền rồi, giáo phương a cấm lệnh xuống, sinh viên nào dám mua? Bộ giáo dục cấm bán, còn nhà sách nào dám tự bán? “
“Ý tưởng rất tốt, nhưng không quyền không thế không tiền bạc, nói cái gì đều là không tốt”
Nếu không, Lạc Bạch đã tự mình in ra rồi đem bán.
Giáo dục mảnh đất đó sóng to, nước sâu, nếu không cẩn thận rất dễ bị chết đuối.
Cho nên Lạc Bạch không muốn nhúng tay vào, chỉ để Lạc Kim, Chu Hạo Hải vào một trường đại học tốt.
Vương Tắc Mẫn mím môi, chìm trong suy nghĩ.
Gạt lọc các mối liên hệ trong tâm trí, anh thất thần nhận ra rằng gia đình anh thực sự không liên quan gì đến Bộ Giáo dục và nhà trường.
Nhưng từ bỏ như vậy thì quả là lãng phí.
Lạc Bạch ném bút đi, từ dưới ngăn kéo lấy ra một dự án hợp tác dày cộp khác, cười chào hỏi Vương Tắc Mẫn.
” Anh trai đừng nản chí!! Dù không đạt được sự giao tiếp tinh thần trong học tập nhưng chúng ta vẫn có thể hợp tác và đôi bên cùng có lợi trong đại dương mùi tiền”.
Vương Tắc Mẫn rùng mình không giải thích được, nghi ngờ tiếp nhận dự án hợp tác, mở ra trang đầu tiên: “Dự án hợp tác chuỗi siêu thị Vạn Gia Đăng Hỏa?”
Lạc Bạch: “Có hứng thú?”
Vương Tắc Mẫn ngẩng đầu: “Câụ muốn hợp tác với anh mở chuỗi siêu thị? Đầu tư vào cổ phần?” Anh ta lắc đầu bác bỏ: “Anh không tin tưởng về sự phát triển của siêu thị, không bằng mở cửa hàng bán lẻ sẽ tốt hơn.
“
Siêu thị đã xuất hiện ở Hoa Quốc từ cuối những năm 1970 đến đầu những năm 1980.
Mặc dù là khu mua sắm tự chọn nhưng hàng hóa trưng bày quá ít và đắt đỏ nên người dân thường đến các cửa hàng bán lẻ để mua hàng hơn là siêu thị.
Vương Tắc Mẫn cùng phụ thân ban đầu cũng lựa chọn cửa hàng bán lẻ.
Điều này không có gì đáng ngạc nhiên.
Wal-Mart và Metro nổi tiếng cũng là những cửa hàng bán lẻ được phát triển thành chuỗi siêu thị, và họ vẫn là những gã khổng lồ về cửa hàng bán lẻ.
Siêu thị thực sự ở Trung Quốc bắt đầu từ năm 1991, chỉ trong 5 năm đã phát triển lên hơn chục siêu thị và hơn 300 chi nhánh ở thời kỳ đỉnh cao.
Thời kỳ đó là vào đầu thế kỷ.
Sau cuộc cạnh tranh khốc liệt, những người sống sót trở thành những đại gia chuỗi cửa hàng bán lẻ của thế hệ sau.
Lạc Bạch: “Đó không phải là một khoản đầu tư, mà là một quan hệ đối tác.
Anh chịu trách nhiệm về doanh số bán hàng, về thị trường và chúng tôi chịu trách nhiệm về việc cung cấp hàng hóa – một dòng hàng hóa ổn định.
Đó có thể là gạo, lúa mì, rau tươi và trái cây, nhưng cũng có thịt, cá, Ngay cả đồ ăn nhẹ đã qua chế biến, hàng hóa…!Bất cứ thứ gì sử dụng cây trồng làm nguyên liệu, chúng tôi đều có thể cung cấp.
“
Vương Tắc Mẫn chậm rãi mở miệng: “Làm sao có khả năng?!”
Nghe thật hoang đường
Siêu thị lớn nhất Trung Quốc tọa lạc tại thủ phủ Quốc Mậu Đại Hạ, Vương Tắc Mẫn đã đi qua một lần.
So với các cửa hàng bán lẻ, quả thực có rất nhiều thứ.
Nhưng như Lạc Bạch nói, về cơ bản không thể thu thập cá tươi, thịt, rau, trái cây, gạo, lúa mì và các loại nông sản, gia súc, thủy sản khác.
Nhìn chung, các đường cung cấp và tiếp thị tương đối ổn định, nhưng không đảm bảo sẽ không xảy ra nhiều vụ tai nạn khác nhau trong thời gian này.
Và loại tai nạn này sẽ khiến hàng hóa không thể cung cấp bình thường trong một thời gian dài.
Như Vương Tắc Mẫn cũng phải nhiều năm sau mới lag thương nhân với mọi mặt hàng hoá.
Cho nên hiện tại anh ta không thể tưởng tượng nổi sẽ làm được như vậy
Rốt cuộc, ngay cả Wal-Mart nổi tiếng thế giới cũng chỉ vào Hoa Quốc năm 1996.
Lạc Bạch: “Anh không cần lo lắng xem có khả thi không, bởi vì nhiệm vụ chính của anh là giành lấy thị trường.
Những gì tôi đã nêu, về ý định hợp tác, đều đã được ghi trong kế hoạch dự án.
Anh thu lại và bày cho cha ngươi xem, Nếu có ý muốn hợp tác, mời ngươi đến nhà Bảo ca làm khách.
“
Hợp tác nha, không nhất thời vội vã nhanh miệng nhận lời.
Từ từ đến, dù sao thì Bảo ca đây vẫn đang bận rộn
Vương Tắc Mẫn nghi hoặc nhìn dự án hợp tác, càng xem, sắc mặt càng là ngưng trọng.
Nội dung thứ hai là thứ mà anh không thể hiểu được ở độ tuổi của mình, nhưng cũng có thể hiểu được khả năng hoạt động và khả năng phát triển của nó.
Tóm lại, tiềm năng là vô tận.
Vương Tắc Mẫn đứng dậy, cẩn thận cất dự án đi.
Ánh mắt lại thay đổi nhìn Lạc Bạch, suy tư một chút liền hỏi: “Thật sự không nghĩ phối hợp giảng dạy tài liệu?”
Lạc Bạch: ” Anh trai a~, sao anh lại béo thế? Làm người đừng quá tham lam.”
Vương Tắc Mẫn thở dài, anh yêu tiền, rất thích kiếm tiền.
Anh ấy đã nghĩ về bất kỳ con đường nào có thể kiếm tiền và sẽ không bao giờ từ bỏ bất kỳ chôc nào để kiếm tiền.
Hiện giờ, có một đại lộ lên trời trước mặt anh, mà đột ngột bỏ qua nó thực sự rất tàn nhẫn con tim.
“Em có biết hiện nay giá một tài liệu hỗ trợ học tập là bao nhiêu không? Nó dao động từ 15 đến 20 nhân dân tệ, 135 đến 180 nhân dân tệ cho chín môn học, tăng gấp đôi trong hai học kỳ.
Có hàng nghìn học sinh trong một trường học, bao gồm học sinh trung học cơ sở.”
” Tài liệu này hoàn toàn phù hợp cho toàn bộ trường Trung học phổ thông tỉnh Nam Việt, em nghĩ xem tỉnh Nam Việt có bao nhiêu học sinh.
Ngoài ra, đây không phải là một lần giao dịch, mà là liên tục, liên tục trên con đường phát tài a.
“
Lợi nhuận lớn như thế nào?
Hàng triệu!
“Được rồi,đừng nói nữa ca ca à, tôi vẫn cự tuyệt.”
Vương Tắc Mẫn không hiểu, giáo dục là một ngành lợi nhuận khổng lồ, nhưng cũng là một vũng lầy lớn!
Đặc biệt trong những năm 1990, trên cả nước đã xảy ra một số vụ gian lận thi cử đại học quy mô lớn, và mỗi khi chúng bị phát hiện là một làn sóng chấn chỉnh lớn.
Nếu dính vào thì tất yếu sẽ bị liên lụy, vì vậy đừng nhúng tay vào.
Lợi nhuận dù lớn đến đâu cũng không nên thó chân vào.
Cậu ta không có hậu thuẫn, và nếu đi vào, chính là mệnh tôm tép.
Vương Tắc Mẫn thất vọng, thất lạc, ánh mắt nhìn Bảo ca, lòng đau đến không muốn sống.
Lạc Bạch cứng rắn: “Muốn nghiên cứu, tôi có thể bán cho anh một bản với giá thấp, nhưng không được phép mở rộng, buôn bán.”
“……anh và em đều quan hệ như này, coi như một lông hai lông sự tình, thích hợp sao?”
Lạc Bạch lạnh lùng gật đầu.
Vương Tắc Mẫn bất đắc dĩ, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, lại gặp Lạc Ngân ở cửa, hai mắt sáng lên: “Học bá, có muốn hợp tác không?”.