Bạn đang đọc Trời Sinh Cốt Phú Quý – Chương 16: Chủ Nghĩa Duy Vật
Chiếc xe thương vụ màu đen đậu trong nhà máy đường đã thu hút đám đông hiếu kỳ của thôn Tây Lĩnh.
Quách Thông Đạt và hai thương nhân Ngoại Hà thành khác xuống xe, người thông minh nghĩ ngay đến thị trường tiêu thụ mà Chu Vĩnh Lợi đã đề cập trước đó.
Họ tranh nhau loan tin, và chẳng mấy chốc tin tức về sự xuất hiện của đường thị trường mới đã đến tai tất cả nông dân trồng mía.
Những người dân trồng mía mua bán bằng một nhát búa không quan tâm: “Việc người khác phải lo thì mình bán được chứ chắc chắn chẳng đi đến đâu”.
Những nông dân trồng mía được ký hợp đồng năng suất cao mà không nhận được tiền thì vui buồn lẫn lộn, nhưng cũng không có nhiều hy vọng.
Họ trồng mía ít nhất cũng được 5, 6 năm rồi, giá đường tăng chóng mặt nhưng giá mía không tăng nhiều.
Nguyên nhân là do trong phương thức cung ứng và tiếp thị trước đây, nông dân trồng mía hoàn toàn tách biệt với thị trường nên những thay đổi của thị trường không ảnh hưởng đến việc canh tác của họ.
An toàn, ít rủi ro hơn, nhưng ít tiền hơn.
Một số ít nông dân trồng mía minh bạch và nhạy bén đã nhận thấy những rủi ro và lợi ích tiềm ẩn từ việc thay đổi chính sách quốc gia và họ đang theo dõi.
Điều may mắn nhất trong thực tế là giá đường, mía có thể quay trở lại mức như hai năm trước.
Chu Vĩnh Lợi cùng Lạc phụ đi ra chào hỏi hai vị thương nhân của Ngoại Hà thành, cùng Quách Thông Đạt tiến vào công xưởng thương lượng.
Hai thương nhân Ngoại Hà thành nói thẳng: “Trước hết hãy xem chất lượng đường”.
Trực tiếp quá thì có vẻ kiêu ngạo và vô lý.
Quách Thông Đạt biết hai người không có ý gì khác nên sợ Chu Vĩnh Lợi và Lạc phụ hiểu lầm, cảm thấy không vui.
Tiếp lời, Chu Vĩnh Lợi hồ hởi nói: “Dạ, mới giao mấy tấn mía về, đang ép, hai anh chỉ cho chúng tôi xem nhà máy đường của chúng tôi có những khâu nào chưa tốt, để nhà máy đường của chúng tôi.
có thể học từ Ngoại Hà thành nghề làm đường kỷ, học trộm bậc thầy một chút ạ.
“
Chu Vĩnh Lợi lời nói này phải vui mừng đại khí, chân tâm thật ý, cũng làm cho hai vị Ngoại Hà thành lão bản sinh lòng hảo cảm.
Ngoại Hà thành được gọi là Đường Đô, vì Thanh Sơ là phố cổ của nghề làm đường.
Nó được lưu truyền cho đến ngày nay, và quá trình làm đường của nó là hoàn hảo, đường tinh khiết cho năng suất cao nhất và đường tinh khiết là đường trắng nhất.
Ngay cả thành phố ngọt tỉnh Quảng Hữu cũng không thể sánh được với nghề làm đường của Ngoại Hà thành.
Quách Thông Đạt cùng Lạc phụ đứng ở sau lưng, thầm nghĩ: “Chu tước trưởng khi nào thì thay đổi tính tình hôi hám? Tôi kém chút cho là hắn sẽ âm dương quái khí (*nói chuyện chanh chua) xé trở về.”
Lạc phụ: ” Đại Bảo nhắc nhở qua, chú đem con đường thị trường truyền về, Đại Bảo liền đem Ngoại Hà thành phổ cập khoa học một lần.
Đây chính là Thanh triều lúc liền tiếng tăm lừng lẫy, hiện tại còn nhiều lần lấy được quốc gia cấp cho danh hiệu Đường Đô! Chu xưởng trưởng nghe xong, cái gì tính tình đều không có, chính là người tới đem con mắt hái đến đỉnh đầu bên trên mang theo, hắn cũng có thể tốt tính hầu hạ “
Chu xưởng trưởng cả trái tim đều rơi vào chế đường xưởng, sau khi biết được lai lịch lẫy lừng của Đường Đô, ông bắt đầu miệt mài với quy trình làm đường hàng trăm năm thế kỷ.
Vì lý do này, có hạ gì khi trở thành cháu trai?
Hơn nữa, hai ông chủ ở Ngoại Hà thành quả nhiên không có ác ý.
Ngoài yêu cầu về chất lượng, còn phải đảm bảo chất lượng sản phẩm khi hợp tác để không đập phá bảng hiệu của chính mình.
Chu tước trưởng là người nóng tính, nhưng là một người nhạy cảm.
Tất nhiên, hắn vẫn không quên suy ngẫm về quy trình làm đường hàng trăm năm của Ngoại Hà thành.
Quách Thông Đạt: “Vẫn là Lạc Bạch khôn ngoan.”
Khi trở lại thành phố Trường Kinh, tôi nghe điện thoại nói rằng Đường Trăn đến gây rối.
Cảm ơn Lạc Bạch đã kịp thời cứu hiện trường, nếu không con đường tiêu thụ này có cố gắng đưa nó trở lại cũng vô ích.
Tuy quy trình của nhà máy đường không bằng Ngoại Hà thành nhưng chất lượng đường chiết ra đạt tiêu chuẩn, không kém xa.
Ngay sau đó, hai ông chủ từ Ngoại Hà thành đã hoàn tất việc hợp tác.
Đến lúc đó, Chu tước trưởng mới biết rằng Quách Thông Đạt thực sự thay thế việc thâu tóm bằng hợp tác, tức là ông chủ của Ngoại Hà thành đã mở đường thị trường phía Bắc, hai bên hợp tác đôi bên cùng có lợi thay vì bán một thời gian.
Nó rõ ràng là điên rồ hơn họ nghĩ.
Lạc Bạch vô cùng kinh ngạc khi biết được tài thao lược của Quách Thông Đạt.
“Chắc chắn rồi, ông ấy là một trong những ông vua đường nổi tiếng ở các thế hệ sau này”.
Giá đường sẽ tăng chóng mặt trong tháng tới với tốc độ khiến người dân cả nước choáng váng, như cưỡi tên lửa trên trời.
Điềm báo đầu tiên bắt đầu là chính sách hạn chế sản xuất saccharin của nhà nước.
Việc sản xuất các chất thay thế đường đã giảm, và các nhà sản xuất phải mua lại một lượng lớn đường.
Sau đó, tin tức về việc cắt giảm sản lượng quy mô lớn ở miền Bắc trong năm nay đã lan truyền đến tờ Bưu điện Hoa Nam Buổi sáng, bản tin truyền hình và truyền miệng.
Vừa đặt bát đũa xuống, nói đến chuyện năm nay giá đường tăng, những người trồng mía bỏ công trồng mía nên tiếc lắm.
Ai cũng biết rằng, trong cuộc chơi này, Công nghiệp Đường Nam chính là vô địch, vô song.
Ngành mía đường miền Bắc vốn từng sánh ngang, thậm chí vượt trội hơn một chút, trận này bị thiệt hại nặng nề, e rằng vài năm nữa cũng không thể khôi phục lại được.
Chừng nào ngành mía đường miền Nam không chết, và được nhà nước hỗ trợ tích cực thì có lẽ sẽ chiếm phần lớn ngành mía đường trong nước.
Sự việc này đúng là ý trời, cứ tưởng ngành mía đường miền Nam sẽ bị ảnh hưởng bởi sự điều tiết của thị trường rồi ế ẩm.
Ít hôm trước, người dân trồng mía đều cau có hy vọng bán được giá rẻ thì hôm sau họ đã nếm trái ngọt khi giá đường liên tục tăng vọt.
Nhiều nhà máy đường tưởng sẽ đóng cửa và chuẩn bị tuyên bố phá sản.
Ai thực sự có thể thấy trước tình hình ngày hôm nay?
Một tháng sau, giá đường tiếp tục tăng cao, đạt mức cao ngất ngưởng.
Nhà nước lại một lần nữa ban hành chính sách điều tiết thị trường đường, nhập khẩu đường từ nước ngoài để dự trữ.
Điều này tương đương với một tín hiệu cho mọi người: đường trong nước đang thiếu trầm trọng.
Vì vậy, giá đường đã tăng vọt lên 4.800 một tấn trong vòng ba ngày sau khi chính sách được áp dụng.
Nhiều hơn một trăm so với suy đoán trước đó của Lạc Bạch.
Đây là ngày hội của toàn ngành mía đường, là nỗi xót xa của những người dân trồng mía và buôn đường đã lỡ sa chân vào thị trường.
Các báo đài và các chuyên gia dự đoán rằng doanh nghiệp thắng lợi lớn nhất trong ngành mía đường là tỉnh Quảng Hữu.
Từ nay, có lẽ tỉnh Quảng Hữu sẽ hoàn toàn đè bẹp Ngoại Hà thành, ngồi trên cái tên Thành phố ngọt ngào, Đường Đô.
Tuy nhiên, khi các thương vụ đường Bắc Nam ra mắt, họ rất ngạc nhiên khi thấy rằng Ngoại Hà thành không hề bị nghiền thành bụi.
Trên thực tế, Ngoại Hà thành đã thua lỗ từ năm trước, nhưng xét về mọi mặt, Ngoại Hà thành, người đáng ra sẽ thua lỗ nhiều nhất trong năm nay, lại không hề bị lung lay về cơ sở.
Sau khi điều tra, họ đã tìm ra nguồn gốc – cây mía được trồng ở những ngôi làng bị bỏ hoang lớn cỡ tỉnh Nam Việt.
Tỉnh Nam Việt có diện tích đất bằng tỉnh Quảng Hữu và cũng là vùng truyền thống trồng mía.
Tuy chưa phát triển thành thành phố lớn về mía nhưng số lượng mía ở các làng được thu mua vô số, con số không hề nhỏ.
Vụ án kinh tế của sự trở lại của Jedi thú vị hơn, vì vậy vô số người đã phỏng vấn những thương nhân buôn đường đã mua mía của tỉnh Nam Việt, trong đó có hai ông chủ của Ngoại Hà thành hợp tác với Tây Lĩnh thôn và những thương nhân xa xỉ phương Bắc trước đây đã mua.
mía với giá thấp.
Vị doanh nhân giàu có này nói trước TV về con đường thành công.
Thế là, vừa rời đi làm giàu kinh kênh, lại lên xã hội băng tần tin tức.
như một kẻ lừa đảo.
Mặt khác, ví dụ về sự hợp tác đôi bên cùng có lợi giữa ông chủ Ngoại Hà thành và Tây Lĩnh thôn đã được đưa vào những trường hợp hợp tác kinh điển của các thế hệ sau này.
Đồng thời, Quách Thông Đạt, một trong những vị vua đường nổi tiếng đời sau, Chu Vĩnh Lợi, thành phố Trường Kinh Thị trưởng Lạc Tòng Thư, Chủ tịch Hội đồng Quản trị Hợp tác xã kiêm Chủ nhiệm Nhà máy Chế biến Nông sản lớn nhất., là đầu của nhóm tam giác.
Về phần khiêm tốn thiên tài phúc bảo Lạc Bạch lạc Đại Bảo, hậu thế đối với hắn đánh giá liền không tốt lắm.
Từ tà đến yêu, cuối cùng bởi vì thao tác quá tao mà tổng kết: Tao liền một chữ.
~~~~~Wattpad ~~~~
Phòng khách của Lạc gia chật ních người, tất cả đều nhìn chằm chằm phát thanh viên trên TV, người này đưa tin xu hướng giá đường mới nhất.
Phòng khách im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng đinh ghim rơi trên mặt đất, khi nghe thấy câu nói của nữ MC hùng hồn kéo ra cuối: “…!Giao dịch được bán ở mức 4850 một tấn, giá đường cao nhất trong lịch sử.”
Ồ–!!
Đám đông hò reo cổ vũ, Lạc phụ và Lạc mẫu bắt tay khóc.
Cùng Chu Vĩnh Lợi và Quách Thông Đạt trực tiếp bưng rượu lên bàn, dự định tiệc tùng thâu đêm suốt sáng.
Chu Hạo Hải đề nghị mua đồ ăn nấu, Lạc Kim nhân cơ hội yêu cầu nhảy một tiếng.
Lạc Ngân cười dịu dàng, Lạc Lai Bảo nhảy dựng lên như điên.
Lạc Bạch nhìn cảnh tượng trước mặt khẽ cười.
Ký ức quỹ đạo ban đầu bị hệ thống ép buộc, kết thúc đen tối và bi thảm cuối cùng cũng bị phá vỡ và biến mất dưới sự lây nhiễm của niềm vui và sự phấn khích vào lúc này.
Chu Vĩnh Lợi cầm ly rượu, nâng ly chúc mừng Lạc Bạch đầu tiên: “Tôi, Chu Vĩnh Lợi, cảm ơn cháu cả đời này! Cảm ơn cháu đã cứu tiểu Hải, cảm ơn cháu đã cứu nhà máy của chú về sau có cần Chu thúc nơi nào, cứ việc sai sử”
Tài sản lớn nhất của Chu Vĩnh Lợi là nhà máy đường và con trai ông ta, đều được Lạc Bạch giải cứu.
Phần lớn sự biết ơn trong lòng là lòng biết ơn, và một nửa còn lại là sự ngưỡng mộ trước khí chất tốt lành của Lạc Bạch.
Lạc Bạch tiểu tử từ rượu thay nước: ” Về sau còn có cơ hội hợp tác, Chu thúc không cần khách khí.”
Lạc phụ liếc xéo con trai, đối đáp hơi điêu luyện đó nha….
Chu Vĩnh Lợi vỗ vỗ vai Lạc Bạch, hai tay xoa xoa, trong lòng cúi đầu nhìn vầng hào quang may mắn.
“Có lời của chú chú liền yên tâm.”
Hãy nhìn xem, vầng hào quang của vận may đã nói với hắn rằng: cơ hội kiếm tiền còn nhiều, vận may Bảo ca sẽ đưa bạn bay xa.
Lạc phụ liếc mắt nhìn Chu Vĩnh Lợi, không nói nên lời trước hành vi mê tín của ông ta.
May mắn thay, còn chủ nghĩa duy vật Quách Thông Đạt— đồng hành
“Lão Quách.”
Chủ nghĩa duy vật Quách Thông Đạt cẩn thận xoa xoa tay áo Lạc Bạch, trên mặt thành kính
Lạc phụ:…!Duy cái rắm chó vật chủ nghĩa! Rõ ràng là duy hiện thực, duy tiền tài chủ nghĩa.
Lạc Bạch có cái gì ăn, cùng Lạc Ngân lấy ra Chu Hạo Hải, Lạc Kim đang mê muội ăn mừng nhân cơ hội trốn tiết: “Học bài đi.”
Hai người như bị tiếng sét ái tình: “Trường học mới bắt đầu, ngươi đừng thúc giục như vậy.”
Lạc Bạch: “Sắp thi rồi sao?”
Lạc Ngân: “Kỳ thi tháng đã kết thúc, kỳ thi giữa kỳ sắp đến rồi.
Mọi người đã quyết định điểm số của mình chưa?”
Lạc Bạch: “Dưới hai trăm, làm nhục thanh danh của ta, liền giết ngươi.”
Chu Hạo Hải, Lạc Kim bị quyền thế đánh bại, chăm chỉ học hành.
Lạc Bạch ở bên một bên giám sát, vừa cùng Lạc Lai Bảo cũng nằm nhìn « đại náo thiên cung ».
Từ khi nhìn thấy dáng vẻ anh hùng của Hầu ca, Bảo ca đã có nốt ruồi son trong lòng.
Tây Lĩnh thôn Gia đình nông dân trồng mía cam chịu không yên.
Một số rất ít là ngây ngất, và hầu hết đều thất vọng và thất vọng.
Nhất là nông dân trồng mía bị thua lỗ do đổi hợp đồng giữa chừng là đau lòng nhất.
Trong nhà ông bí thư thôn, ông lão đang gõ điếu thuốc, mi mắt không nhấc lên nửa chừng.
Hai vợ chồng anh cả không thèm quan tâm, họ đang ngây ngất, khi nghe giá đường tăng vọt lên 4850 một tấn, không thể ngờ được.
Chắc rừng càng già càng cay, nếu không nghe lời ông già thì lấy đâu ra lãi cao bây giờ?
Năm phần trăm giá đường, gấp ba lần giá đường sucrose trước đây!
Vốn dĩ mía tại ruộng chỉ bán được khoảng 7.000 NDT, nhưng chỉ sau một tháng, có thể kiếm ngay gần 20.000 NDT.
Hai mươi ngàn! ( 2 vạn)
Hai năm làm việc chăm chỉ có thể không nhất thiết phải được đền đáp
Bây giờ đừng nói đến học phí của bọn trẻ ở nhà, ngay cả việc xây nhà mới cũng ăn nên làm ra.
Cô dâu con cả vui mừng: “Nhờ bố nhìn xa và kiên trì nên gia đình mới kiếm được nhiều như vậy”.
Con cả gật đầu.
Bí thư thôn nhướng mi nói: “Người nhìn xa trông rộng, hẳn là Lạc gia trưởng tử.”
Họ sửng sốt: “Lạc Bạch? Không thể nào,nhóc ấy còn chưa mười lăm tuổi.”
Đọc sách là thông minh, nhưng nếu nó dính vào công việc đồng áng, nó có thể không hiệu quả.
Bí thư thôn: ” đừng lo lắng có thể hay không, về sau Lạc gia có tin tức gì, cứ việc theo dõi.”
Dù con cả rất phân vân nhưng sau sự việc này, anh đã tin ông già.
Tương lai, bất cứ khi nào Lạc phụ gọi điện thoại, hắn phải là người đầu tiên đáp ứng..