Đọc truyện Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn – Chương 30: Ta xin lỗi
– Hoài Việt à, đừng doạ cháu gái ta nữa. – Lúc này Kỳ Hưng mới lên tiếng can ngăn.
– Cậu … – Nàng quay lại, quên mất vẫn còn một người ở đó.Một cơn gió thoảng qua, hình bóng người trên ghế bất ngờ biến mất. Vù một
tiếng, Hoài Niệm đã thoát khỏi tay đại ca mình. Kỳ Hưng dịu dàng kéo
nàng ngồi xuống bàn trà. Thân là các chủ Thính Phong dĩ nhiên kinh công
và tốc độ đều phải thuộc hàng thượng đẳng. Nếu không thì làm sao Kỳ Hưng có thể hàng phục đám mật sứ chuyên đi rình rập, moi móc chuyện khắp
thiên hạ.
– Thật là lỗ mãng, sao lại có loại nam nhi đi ăn hiếp tiểu
muội cuả mình như vậy. Hoài Niệm, đừng lo lắng, có cậu ở đây, không ai
dám ăn hiếp bông hoa xinh đẹp nhất nhà họ Thành chúng ta đâu. Y bắt đầu ề à như một lão già lẩm cẩm. Thật ra Kỳ Hưng chỉ lớn hơn Hoài Niệm đúng ba tuổi mà thôi.
– Chà … mới đó, mà đã trưởng thành không ít. Nhớ năm xưa
cháu chỉ nhỏ như trái bí được mẫu thân bồng bế trên tay. Ta để bàn tay
vào, cháu liền mút lấy chùn chụt đáng yêu vô cùng. Nuôi con lớn mới biết tấm lòng cha mẹ cực khổ. Để các cháu ra ngoài đường thế này, chắc cha
mẹ các cháu phải lo lắng vạn phần.Hoài Việt và Hoài Niệm
đồng loạt lắc đầu phủ nhận quyết liệt. Phụ mẫu họ thật không có yêu
thương con cái giống như lời của cữu cữu nói đâu. Mười hai tuổi, Hoài
Việt đã bị cha đuổi khỏi nhà để đi học tập. Mười một tuổi Hoài Niệm được gửi về nhà ngoại tổ để rèn luyện y thuật. Hai người lớn kia chỉ thích
cùng đối phương ở nơi không ai làm phiền. Họ chỉ tiếc hận sao cả mấy
chục năm đời người ngắn ngủi vậy, chẳng thể nào đủ để nhìn ngắm đối
phương. Tóm lại là vô cùng ghê tởm, chỉ cần tình yêu, con cái thì bỏ mặc không lo.
Kỳ Hưng lại tiếp tục nói, thao thao bất tuyệt như nhà sư giảng đạo. Hoài Niệm cự tuyệt phải nghe, vì nàng biết đây chính là cạm bẫy nguy hiểm
nhất của Kỳ Hưng, “Mật ngọt chết ruồi.”
Con trai của đệ nhất gian thương họ Thành thì kỹ năng khua môi múa mép
không ít được. Nếu đại ca là cây roi đe doạ, thì cữu cữu lại là củ cà
rốt xoa dịu con lừa.
– … Thời gian trước con đã lén lút đến đây điều tra vụ mất tích của Lâm Nhã Muội đúng không. Nghe nói các con trà trộn vào nha môn Tiết Châu, và thập phần thân thiết với bọn người trong đó lắm.Hoài Niệm trong lòng xáo động lo lắng. Cữu cữu là người nắm giữ đội mật sứ
có khả năng điều tra tin tức tốt nhất thiên hạ. Chuyện mà Kỳ Hưng muốn
biết, không khó gì để tra ra.
– Nha môn nhiều người như thế, ai lại là người khiến Hoài
Niệm lơi là phòng bị vậy? Dù võ công cao cường cũng không tránh được một cái tát tay thô thiển … Kỳ Hưng càng nói, càng xoáy sâu
vào trọng tâm. Y cũng như Hoài Việt, là kẻ rất cực đoan trong việc bảo
vệ người thân trong gia đình. Đột nhiên mắt y loé lên tia sát ý, giọng
từ mềm mỏng, đột ngột trở nên băng lạnh.
– Hoài Việt, đến đó giết hết những tên không biết võ công,
tuổi từ mười tám đến ba mươi, chưa lập gia thất, mặt mũi không được quá
xấu xí, vóc người không được quá thô kệch, tốt nhất là có tiền án hay
tát tay người ta.Y nói nhiều lại vòng vo như vậy là để đánh lạc hướng Hoài Niệm, khiến nàng lơi là phòng bị. Mỗi câu của Kỳ Hưng
đều cố moi móc ra một ít biểu hiện cảm xúc trên mặt nàng. Chỉ tâm sự vài câu mà thu được không ít đặc điểm khả nghi.
Hoài Việt nhe răng cười, không hề khách khí lao ra khỏi cửa sổ. Hoài
Niệm lần đầu tiên vứt bộ mặt bình thản xuống đất, hốt hoảng đuổi theo.
Kỳ Hưng vân đạm kinh phong cũng nhón chân đi theo bọn họ. Mục tiêu tối
nay là nha môn, kẻ cần phải giết chắc có không ít người.
^_^
Năm người trong nhóm đặc vụ Nội xưởng đã được Lương Anh Tân triệu tập.
Sau sự việc náo động lúc chiều, tự nhiên hắn có dự cảm không hay vào tối nay. Cần phải biết dòng họ Thành này tuy bạn bè khắp nơi nhưng kẻ thù
không phải là ít. Họ thường là những kẻ tính tình khốc liệt, thù dai và
đặc biệt rất cực đoan trong việc bao che lẫn nhau.
Mạo phạm Bích Tuyền là mích lòng Hoài Niệm. Đắc tội với Hoài Niệm, chính là gây hấn với toàn bộ Thành gia. Trong thời gian ngắn, chỉ có người
của Thính Phong các là điều động được. Tuy những kẻ này có mỗi khinh
công là giỏi, nhưng thủ đoạn và thuật ẩn thân cũng không thể xem thường.
Nội xưởng và Thính Phong các từ lâu đã là kẻ thù không đội trời chung
với nhau. Tuy cùng hoạt động tình báo nhưng thường đụng chạm gây ra xích mích. Nội xưởng có nhiệm vụ bí mật điều tra để bảo vệ an toàn hoàng gia Việt quốc. Còn Thính Phong đi moi móc tin tức chỉ với mục đích rao bán
khắp nơi. Không biết đó là ai, có mục đích gì … chỉ cần có tiền, thì
dù hỏi trong tủ cuả hoàng thượng có mấy cái khố, Thính Phong cũng trả
lời được. Tóm lại, những kẻ tọc mạch như vậy là kẻ thù nguy hiểm nhất
với những người bảo vệ hoàng gia như Nội xưởng.
Bốn người chia ra trấn giữ bốn cửa nha môn, một người canh Mạc phủ còn
một người canh lục phòng. Đối tượng chịu nguy hiểm nhiều nhất ngoại trừ
Anh Tân còn có Nghiêm Thừa Chí. Sư gia không biết điều này lại dám tát
tay một trong Đại Tứ Hỷ được cưng chiều nhất Việt quốc. Cháu gái của
Thành Gia và thái thượng hoàng mà cũng có người ức hiếp được sao.
Anh Tân thở dài một tiếng, bàn tay siết chặt bảo kiếm đang cầm. Hắn đã
đứng yên trên mái ngói lục phòng từ chiều đến giờ vẫn không mệt mỏi.
Ngoại trừ gió đêm lạnh lẽo thổi mạnh khiến vạt áo hắn bay phất phơ, thì
toàn bộ cơ thể đều lặng im bất động cứ như con sư tử đá kiên trì với
nhiệm vụ.
Cuối cùng, tín hiệu cầu cứu cũng bùng nổ trên bầu trời. Người trấn giữ
đông môn đã phát pháo sáng của mình lên, những thủ vệ ở tây, nam, bắc
liền kéo đến chi viện. “Quả thật, đoán không sai, bọn họ chưa bao giờ bỏ qua cho ai đắc tội mình.”
Một chiếc bóng lao vun vút về phía thư phòng mà Thừa Chí đang ngụ. Anh
Tân liền nhún chân, phi khỏi nóc nhà, chặn ngay lối tiến công của địch. Keng một tiếng, kiếm cuả hắn rung lên khi chạm vào ngũ trảo của người
đó. Gương mặt Hoài Niệm vô cùng hoảng loạn, chứ không mang nét hung ác
như lúc chiều. Nàng thu tay lại, không có vẻ gì muốn đoạt mạng hắn như
trước. Hoài Niệm chỉ tay về đông môn, giọng khẩn trương ra lệnh.
– Cản lại.Anh Tân ngước mắt nhìn đám đánh nhau
hỗn loạn từ đằng xa. Ánh kiếm chớp loé sáng ngời cùng thân thủ người bay qua phóng lại. Bốn đặc vụ của Nội xưởng đang chạm trán với kẻ khác. Hắn lại nhìn Hoài Niệm để đoán thử xem ý định của nàng là gì.
– Mau cản lại. Nàng lặp lại mệnh lệnh cuả mình
thêm lần nữa. Anh Tân nhận ra rằng nàng không có chủ đích tấn công nha
môn đêm nay. Kẻ đang giao chiến kia mới là người nguy hiểm nhất. Hoài
Niệm thừa cơ chạy tới đây trước, không có ý gì khác hơn bảo vệ Nghiêm
Thừa Chí. Hắn thở dài tự hỏi. “Lại là vị nào cuả họ Thành đến gây sự nữa đây?”
Hai người tách nhau ra, một người hướng đông, một người hướng tây. Anh
Tân tham gia vào trận chiến cản địch, còn Hoài Niệm tức tốc mang người
đi trốn. Nàng đoán không sai, Thừa Chí vẫn theo thói quen châm đèn làm
việc ở thư phòng. Lúc Hoài Niệm xông vào, hắn đang cầm mảnh giấy nhỏ, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
– Niệm nhi. – Thừa Chí kinh ngạc kêu lên.
– Mau trốn. – Nàng tức tốc chạy tới nắm tay hắn.
– Khoan đã, có chuyện gì? Niệm nhi …Không để hắn nói
nhiều, Hoài Niệm đã kéo tay hắn khoát qua vai mình. Nàng ôm thắt lưng
cuả Thừa Chí, vận kinh công để ly khai khỏi nơi sắp trở thành hiện
trường án mạng. Thấy nét vội vã khẩn trương của nàng, hắn cũng đoán ra
có chuyện chẳng lành rồi. Nàng không làm mặt lạnh, cũng không tỏ ra giận dỗi như phỏng đoán. Hoài Niệm chỉ có vẻ cuống cuồng, bấn loạn, hơi lo
âu.
“Cũng may là vẫn kịp gặp nàng.” Hắn tự nhủ thầm trong lòng. Thừa Chí
siết chặt mảnh giấy nhỏ trong tay, không dám quăng đi bậy bạ chỗ nào.
Chuyện xảy ra nhanh tới mức hắn chẳng thể nào đoán trước được.
Hoài Niệm mang hắn đến chuồng ngựa, chọn lấy một con có bộ dáng khoẻ
mạnh nhất. Cả hai người lên yên, tức tốc phi khỏi thành như có thiên
quân vạn mã đang truy đuổi phía sau.
Hắn không hỏi nàng vì sao lại đến, vì sao lại vội vã như vậy. Thừa Chí
điều khiển ngựa phóng thẳng ra khỏi phạm vi Tiết Châu, chạy lướt nhanh
qua đồng cỏ bạt ngàn. Hắn không ngờ trước khi đi vẫn có thể được nàng
tiễn một đoạn như thế này. Âu cũng là do trời định sẵn, hai người thật
sự có nợ duyên.
Hoài Niệm ngồi phiá trước lo lắng quan sát khắp bốn phía. Nàng chỉ biết
phải chạy xa đại ca, chứ không rõ phải chạy đi đâu mới được. Thừa Chí cứ như vậy thúc ngựa đi hết tốc độ như không muốn ngừng nghỉ. Hoài Niệm
chợt có cảm giác thật lạ kỳ xao xuyến trong lòng. Chẳng phải cái cảnh
này gọi là hai người cùng bỏ trốn sao? Nàng từng nghe kể lại, nhưng
không ngờ cảm giác lại tuyệt vời đến thế.
Trong đêm tối, thớt ngựa cứ ào ào lướt đi như cơn gió. Cảnh vật lao vun
vút về sau, cỏ lau rạp xuống hai bên đường. Bầu trời cao vời vợi với
muôn ngàn vì sao lấp lánh. Vẻ lung linh tráng lệ của đêm đen càng tô
thêm sự lãng mạn cho cuộc trốn chạy của hai người.
Nàng đột nhiên nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm của người phía sau truyền
tới. Gió lạnh vẫn vut vút quất vào mặt nhưng Hoài Niệm không hề thấy khó chịu. Phải chăng đây chính là hạnh phúc, là thứ gọi là tình yêu? Đến
không báo trước, đột ngột và gây hoang mang như vậy. Nàng không hề chuẩn bị sẽ có người bỗng nhiên trở nên quan trọng đến thế. Nàng không hề
biết rằng mình sẽ vì hắn mà làm những điều điên cuồng bất ngờ.
Dù hắn có làm nàng giận nhưng không sao ghét được. Dù hắn có bao phen
đuổi nàng, Hoài Niệm vẫn muốn ở lại bên người. Chỉ vì một câu nói của
Thừa Chí nàng sẵn sàng phá vỡ hết tất cả những nguyên tắc cuả bản thân.
Vì hắn, nàng có thể sẵn sàng chống lại cả thế giới. Thì ra đây gọi là
yêu, là sức mạnh khiến người ta có thể làm được mọi thứ.
Và cũng là thứ khiến cho con người điên cuồng vứt bỏ cả bản thân.
^_^
Khi đến một vùng bình nguyên rộng lớn tràn ngập lau sậy, Thừa Chí kềm cương ngựa lại, nhìn ngó xung quanh.
“Nơi cần đến cũng phải đến rồi.”
Hắn leo xuống ngựa trước, rồi cứ như vậy đứng im nhìn Hoài Niệm không
chớp mắt. Nàng cảm thấy ngại ngùng, tim đập mạnh liên hồi không sao ngăn được. Đêm tối hoang vu nơi đồng không mông quạnh làm người ta cảm thấy
thật kỳ cục. Chưa bao giờ Hoài Niệm nghĩ sẽ bấn loạn chỉ vì ánh mắt của
một ai. Nàng quay đi, trốn tránh cái nhìn nồng nàn đượm tình.
Đột nhiên bàn tay khẽ khàng giơ lên, chần chừ một chút, mới áp nhẹ lên
má nàng. Vết tay năm ngón vẫn còn đỏ ửng trên làn da trắng muốt. Thừa
Chí hối hận cực độ, chỉ vì quá tức giận mà ra tay không kềm chế. Giọng
hắn hoà trong cơn gió nghe thăm thẳm xa xăm nhưng vô cùng ấm nồng.
– Xin lỗi nàng.Hoài Niệm quay lại, nhìn thấy
gương mặt đau buồn của hắn thì giật mình lo lắng. Chỉ cần một câu xin
lỗi này, nàng có thể tha thứ hết cho Thừa Chí những lỗi lầm trước đó
rồi.
– Thừa Chí …Nàng dự định nói gì đó nhưng cảm
thấy huyệt ngủ bị người ta đập mạnh. Với tốc độ nhanh nhất, hắn rời tay
khỏi má nàng mà chuyển sang điểm huyệt sau gáy. Hoài Niệm cảm thấy bóng
tối chợt ùa tới, người mệt mỏi gục xuống. Trong tai chỉ còn vang lên một tiếng nói xa xăm từ trong cõi hư vô nào đó. Vang vọng và bi ai.
– Tên ta không phải là Thừa Chí. Ta là Lưu Quang …Nhưng chưa kịp nghe hết câu, nàng đã bất tri bất giác ngã lăn ra.
Hắn nhanh tay đỡ lấy thân thể của nàng, tham lam hít lấy mùi hoa lan u
nhã trên mái tóc nàng. Cơ thể nhỏ bé, mềm mại ấy khiến hắn không nỡ
buông ra. Hắn cứ cố gắng níu kéo giây phút này, lâu chừng nào tốt chừng
nấy.
Phải chi hắn thật sự tên là Nghiêm Thừa Chí. Phải chi hắn chỉ là một tên thư sinh vô dụng, một gã sư gia quèn của cái tỉnh lẻ như thế này. Nhưng hắn sinh ra đời lại phải mang lấy cái họ Lưu Quang đáng nguyền rủa, lại bị bắt gánh một tránh nhiệm nặng nề mà dù không cam tâm cũng chẳng thể
vứt đi.
Thành Hoài Niệm, nàng là con gái của những kẻ đối địch. Định mệnh của
hai gia tộc, mối thù của đời trước sao lại đổ lên đầu họ thế này. Nhất
định đây là phần duyên nợ của họ. Nhưng chữ nợ lại nặng khôn cùng, đến
mức duyên tao ngộ cũng chẳng giúp ích được gì.
Hắn chỉnh sửa vị trí Hoài Niệm nằm lại trên lưng ngựa. Bàn tay khẽ vén
tóc nàng lên, ánh mắt lưu luyến ngắm nhìn khuôn mặt yêu kiều kia lần
cuối. Hoài Niệm là một cô gái thiện lương, hắn không thể tiếp tục lợi
dụng nàng nữa. Thừa Chí đưa tay vỗ mông ngựa một phát, con vật của nha
môn quen đường cũ lửng thửng đi về. Hắn lặng im nhìn bóng người càng lúc càng xa khuất. Chia tay lần này, họ vĩnh viễn sẽ không thể gặp nhau.
Trong im lặng, những người áo đen lặng thầm nhảy khỏi bụi rậm. Họ quỳ phục trước mặt hắn, chấp tay cung kính hành lễ.
– Công tử, bọn thuộc hạ đã có mặt rồi.Hắn rời
mắt khỏi hình bóng người đã khuất sau màn đêm phía cuối con đường. Thừa
Chí quyết liệt quay đi, giọng nói đột nhiên biến thành âm lãnh vô tình.
– Chúng ta đi thôi.