Trời Không Tác Hợp

Chương 34


Bạn đang đọc Trời Không Tác Hợp FULL – Chương 34


Chương 34: Rất thích em
Đè vành mũ hai bên xuống giúp Mạnh Vãn Tế xong, Thịnh Cẩn Thư gật đầu chào hỏi với Dịch Hàm cùng giáo viên chủ nhiệm ban 1, ban 2, những người ở một phía vẫn luôn chú ý tới hai người, nói một câu “Tôi đi trước đây, mọi người chơi vui vẻ nhé”, sau đó thong thả rời đi.
Giống như chỉ đang làm một chuyện không thể tự nhiên hơn.
Giáo viên chủ nhiệm ban 1, ban 2 không quá thân quen với Mạnh Vãn Tế và Thịnh Cẩn Thư, nhìn hành động của hai người thân mật như thế, vô thức cảm khái: “Quan hệ của cô Mạnh và cô Thịnh tốt thật đấy.”
Trước kia nhìn tính tình, tính cách của hai người trống đánh xuôi kèn thổi ngược, thật sự tưởng rằng hai người không bằng mặt cũng chẳng bằng lòng.

Sau này trong hội thi thể thao, nhìn thấy dáng vẻ bảo vệ Mạnh Vãn Tế của Thịnh Cẩn Thư, lại cảm thấy có lẽ quan hệ của hai người cũng không đến nỗi, hôm nay nhìn thấy cảnh này, nào chỉ dừng ở mức không đến nỗi.
Dịch Hàm thấp thoáng biết khoảng thời gian trước hai người từng có xích mích, hiện tại là hòa hợp hiếm thấy, có ý nói đỡ cho Thịnh Cẩn Thư, cố ý trêu đùa: “Ngưỡng mộ quá, Thịnh Thịnh thiên vị quá.”
Mạnh Vãn Tế cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể càng tăng cao.

Cô ngại ngùng giơ tay chỉnh mũ, trên mặt không một gợn sóng, lịch sự đáp: “Có lẽ là vì ban nãy tôi ca thán với cô ấy trên Wechat về việc tôi không thoa kem chống nắng.”
Thật ra cô đã thoa rồi.
Dịch Hàm và giáo viên ban 1, ban 2 tưởng là thật, lập tức nhiệt tình biểu thị: “Trong túi tôi có, cô có muốn thoa chút không.”
Mạnh Vãn Tế khó lòng từ chối, chỉ đành nhận lấy kem chống nắng của bọn họ, đi tới một khóc khuất cách đó không xa “dặm lại lớp trang điểm trong vòng nửa phút đồng hồ.”
Trong nửa phút, Mạnh Vãn Tế đối mặt với bức tường, nghe thấy nhịp tim mình nhảy nhót tới trập trùng, cùng tiếng còi của trưởng đoàn để ràng buộc kỉ luật học sinh bên ngoài tòa nhà, đột nhiên cảm thấy hoang đường cùng hỗn loạn.
Cô đang làm gì vậy chứ?
Nhưng vừa định giơ tay tháo mũ xuống, nội tâm lại sinh ra cảm giác kháng cự.
Giấu đầu lòi đuôi càng thêm kì quái, Mạnh Vãn Tế thuyết phục bản thân.
Năm phút sau, ban 1 tới ban 5 tập hợp đông đủ, hướng dẫn viên dẫn giáo viên và học sinh năm lớp xuất phát từ tòa nhà kí túc xá, tới trạm đầu tiên của hoạt động nghiên cứu học tập lần này – Phòng triển lãm nông nghiệp của nông trại.
Cả một buổi sáng sau đó, Mạnh Vãn Tế không gặp được Thịnh Cẩn Thư.

Vì lượng thức ăn ở nhà ăn có hạn, buổi trưa các nhóm phải ăn lệch nhau, Mạnh Vãn Tế và Thịnh Cẩn Thư không chạm mặt.
Ăn cơm xong quay về kí túc xá, Mạnh Vãn Tế nhận được tin nhắn của Thịnh Cẩn Thư, nhắc nhở cô: “Cá ngâm giấm tanh lắm, em đừng ăn.”
Mạnh Vãn Tế đang đánh răng, không trả lời cô ấy ngay lập tức.
Cô đoán hiện tại lớp Thịnh Cẩn Thư đã tới nhà ăn ăn cơm.

Nhưng Thịnh Cẩn Thư không biết ban 1 tới ban 5 đã ăn cơm rồi sao?
Bát đũa ở nhà ăn rất bừa bộn, khi Mạnh Vãn Tế quay về kí túc xá, vẫn còn rất nhiều học sinh đang rửa khay đựng thức ăn.

Dựa theo suy nghĩ nhanh nhẹn của Thịnh Cẩn Thư, cô ấy không có khả năng không hỏi, không biết.

Vậy Thịnh Cẩn Thư còn gửi tin nhắn này làm gì?
Giảo hoạt quá, người phụ nữ này! Mạnh Vãn Tế nhìn thấu, nhưng không hề sinh ra bất kì tia phản cảm nào.
Cô lau khô tay, không trúng chiêu của Thịnh Cẩn Thư: “Muộn rồi.”
Thịnh Cẩn Thư: “…”
Buổi chiều, lịch trình của ban 1 tới ban 5, ban 6 tới ban 10 vẫn không được sắp xếp cùng nhau, nhưng thời gian đầu cuối của hoạt động có trùng lặp.

Khi tập hợp dưới tòa nhà kí túc xá, Thịnh Cẩn Thư cũng không cố ý tới tìm Mạnh Vãn Tế.
Kế hoạch muốn trả mũ cho Thịnh Cẩn Thư của Mạnh Vãn Tế trở nên công cốc.
Hai rưỡi chiều, Mạnh Vãn Tế đang tham quan nhà kính trồng rau công nghệ cao, Thịnh Cẩn Thư lại gửi tin nhắn tới.

Lần này, cô ấy gửi ảnh.
Có lẽ ban 6 tới ban 10 đang tiến hành trải nghiệm trong nhà xưởng đồ gốm thủ công.
Thịnh Cẩn Thư gửi mấy bức ảnh bày cốc, đĩa, bát, bình đang bày trong xưởng, hỏi Mạnh Vãn Tế: “Em thích loại nào?”
Mạnh Vãn Tế: “?”
Thịnh Cẩn Thư nói: “Chị sẽ làm cho em một cái.”
Mạnh Vãn Tế nghĩ đến sản phẩm gốm xấu tới đặc sắc được làm ra bởi học sinh khóa trước, trả lời: “Không cần.”
Thịnh Cẩn Thư không trả lời tin nhắn nữa.
Mạnh Vãn Tế tưởng rằng Thịnh Cẩn Thư đã từ bỏ, không ngờ nửa tiếng sau, khi cô rời khỏi nhà kính, Thịnh Cẩn Thư lại hỏi cô: “Giáo viên ở đây nói phải ba ngày nữa mới có thể lên màu, mười lăm ngày nữa mới có thể gửi đi.

Màu đỏ, màu trắng, màu xanh lam, màu hồng, màu vàng, em thích màu nào?”
Mạnh Vãn Tế khó lòng từ chối thịnh tình: “Màu trắng hoặc là màu xanh lam.”
Thịnh Cẩn Thư đáp bằng một tư thế tay “OK”.
Mạnh Vãn Tế sinh ra cảm giác hiếu kì, muốn nhìn thành phẩm của cô ấy, vân vê đầu ngón tay, lại cố gắng nhịn lại.
Không tiếp tục trả lời tin nhắn, cô cùng đội ngũ di chuyển tới nơi làm bánh dày, xay đậu nành.
Bốn giờ, mỗi người cầm một chiếc bánh dày trên tay, đội hình của họ di chuyển tới vườn hoa quả của nông trại tiến hành hoạt động hái quýt.

Vừa vào vườn, nhìn một lượt, từ xa xa Mạnh Vãn Tế đã nhìn thấy Thịnh Cẩn Thư và giáo viên chủ nhiệm nữ trẻ tuổi ban 9 đang đùa nghịch dưới gốc cây quýt.
Xung quanh là đám học trò vui vẻ hái quýt, giáo viên chủ nhiệm ban 9 một tay cầm một quả quýt bóc vỏ, một tay khác đang quở trách đánh khẽ lên tay của Thịnh Cẩn Thư.
Cũng là dáng vẻ không vui.
Thịnh Cẩn Thư quay lưng về phía cổng, Mạnh Vãn Tế không nhìn thấy biểu cảm của Thịnh Cẩn Thư, nhưng không cần đoán cũng biết, Thịnh Cẩn Thư nhất định cũng đang cười.
Dịch Hàm gọi Mạnh Vãn Tế: “Cô Mạnh? Sao thế? Sao không đi nữa?”

Mạnh Vãn Tế hoàn hồn, nhàn nhạt đáp một tiếng “Không sao”, di chuyển tầm mắt hòa theo dòng người đi sang một phía khác của vườn hoa quả.
Cũng không tới mức có chuyện gì, cũng không tới mức khi Thịnh Cẩn Thư đang theo đuổi bản thân thì nhất định phải giữ khoảng cách với các giáo viên nữ khác.

Đầu óc Mạnh Vãn Tế rất tỉnh táo.

Nhưng không cách nào khống chế, cảm xúc của cô vẫn bị ảnh hưởng.
Mạnh Vãn Tế lại nghĩ tới cảnh tượng nhìn thấy ở quán bar tối đó.
Nếu khi đó giữa cô và Thịnh Cẩn Thư chỉ là người tình ta nguyện của người trưởng thành, không bị trò chơi ám muội trói buộc, nhưng hiện tại, rõ ràng khi đang theo đuổi một người, đối với Thịnh Cẩn Thư mà nói, rốt cuộc có phải có nghĩa là chung thủy hay không?
Cô không nghĩ ra nguyên do.
Đột nhiên âm thanh của Thịnh Cẩn Thư xuất hiện: “Cô Mạnh.”
Cơ thể của Mạnh Vãn Tế vô thức cứng lại.

Nhưng trong khoảnh khắc quay người, cô thu gọn tâm trạng, dừng động tác cắt cành trong tay, quay người nhìn về phía Thịnh Cẩn Thư.
Thịnh Cẩn Thư đứng trên khoảng đất lầy lội cách cô một bước phía sau lưng.
Ánh sáng chiếu xuống khiến đầu mũi cô ấy rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng không làm giảm bớt dáng dấp nhàn nhã của Thịnh Cẩn Thư.

Cô ấy dùng ngón tay dài đưa một múi quýt đã được bóc vỏ sạch sẽ tới bên miệng Mạnh Vãn Tế, dụ dỗ cô: “Ngon lắm.”
Con ngươi Mạnh Vãn Tế sâu lại, không có biểu cảm, gạt xuống: “Để tự tôi.”
Thịnh Cẩn Thư không để ý, thu tay về, còn muốn nói chuyện, giáo viên chủ nhiệm ban 9 đã đuổi tới nơi, lớn tiếng cảnh cáo: “Cô Mạnh, cô đừng tin cô ấy.”
Động tác chuẩn bị ăn quýt của Mạnh Vãn Tế khựng lại.
Giáo viên chủ nhiệm ban 9 tố cáo: “Cô không biết cô ấy quá đáng thế nào đâu! Ban nãy chúng tôi cùng tới bên kia hái quýt, cô ấy nói khát, bóc hai quả quýt nếm thử, tôi nói được.

Lột vỏ xong, mỗi người ăn một múi, cô ấy hỏi tôi Của cô có ngọt không, tôi nói hơi chua, cô ấy nói, Của tôi ngọt lắm, tôi đổi với cô, tôi thích ăn chua một chút, tôi liền tin là thật.

Kết quả là gì cô biết không? Quýt của cô ấy siêu cấp vô địch về độ chua, suýt chút nữa làm sún răng tôi rồi đây này.”
Mạnh Vãn Tế còn chưa ăn quýt, nhưng nghe cô nàng miêu tả rất sinh động, đã cảm nhận được dạ dày có chút chua.
Cô nghi ngờ nhìn Thịnh Cẩn Thư.
Thịnh Cẩn Thư chỉ cười không nói, chỉ dùng ánh mắt biểu thị cô ăn đi.
Cuối cùng Mạnh Vãn Tế vẫn hé miệng bỏ múi quýt vào miệng.


Nhai quýt, vị ngọt lan tràn từ khứu giác tới thần kinh.
Cô ngẩng mắt nhìn Thịnh Cẩn Thư.
Ý cười của Thịnh Cẩn Thư càng thêm sâu.
Giáo viên chủ nhiệm ban 9 với biểu cảm “Bây giờ thì cô biết rồi chứ”, hỏi: “Có phải chua lắm đúng không?”
Thịnh Cẩn Thư chớp mắt với Mạnh Vãn Tế.
Mạnh Vãn Tế nuốt quýt xuống, chậm chạp giây lát, mất tự nhiên đáp: “Đúng là…!hơi chua.”
Giáo viên chủ nhiệm ban 9 giậm chân: “Tôi đã nói với cô rồi mà, nhưng…” Cô nàng nhỏ tiếng nhắc nhở: “Không biết có phải đất đai ở nông trại này không thích hợp trồng quýt hay không, tôi ăn quýt của mấy học sinh, cũng không nếm được vị ngọt.

Cô Mạnh, nếu cô sợ chua, thì đừng thử nhé.”
Thịnh Cẩn Thư ở bên cạnh châm chọc: “Chỉ là hơi chua một chút chút thôi mà.”
Cô ấy đưa quá nửa quả quýt còn lại trong tay cho Mạnh Vãn Tế, làm như không có chuyện gì: “Cô Tiểu Mạnh giúp đỡ đi, giúp tôi giải quyết quả quýt này nhé.”
Mạnh Vãn Tế không biết có nên làm “đồng phạm” hay không.
Cô cảm thấy Thịnh Cẩn Thư rất trẻ con, một quả quýt mà thôi.

Nhưng dường như bản thân còn trẻ con hơn, bị một quả quýt mua chuộc.
Vị ngọt bí mật lên men trong cơ thể.

Trăm ngàn đắn đo trước mắt, đột nhiên Mạnh Vãn Tế không muốn tính toán nữa.
Hướng dẫn viên gọi nhóm Thịnh Cẩn Thư tập hợp tham gia hoạt động tiếp theo, Mạnh Vãn Tế “bị ép buộc” nhận lấy quýt.
Thịnh Cẩn Thư đi sau giáo viên chủ nhiệm ban 9 rời đi, trước khi rời đi, cô ấy khẽ dặn dò: “Đừng thử những quả khác đấy.”
“Thật sự rất chua.”
Màn đêm buông xuống, toàn thể giáo viên học sinh đã ăn bữa tối, nghỉ ngơi chốc lát, sau đó di chuyển tới hội trường xem phần biểu diễn liên hoan văn nghệ buổi tối của chuyến du lịch nghiên cứu học tập vào lúc 7 giờ 15 phút.
Thịnh Cẩn Thư tới nhà vệ sinh, khi tới hội trường, chỗ ngồi đã được lấp trống gần hết.

Cô ấy chào hỏi học sinh trên đường đi về phía trước, nhìn thấy Dịch Hàm ở hàng phía trước bên phải, vị trí thuộc về giáo viên.
Dịch Hàm chào hỏi Thịnh Cẩn Thư: “Cô Thịnh, ở đây!”
Thịnh Cẩn Thư nhìn thấy bên cạnh cô nàng có hai chỗ trống, trong lòng hiểu ra.
Thong thả đi tới đó, cô ấy ngồi xuống rồi hỏi: “Cô Mạnh đâu?”
Dịch Hàm ngạc nhiên nhìn Thịnh Cẩn Thư một cái, cười thành tiếng, nói: “Lát nữa mới tới.”
Thịnh Cẩn Thư không nghĩ nhiều.

Cô ấy tưởng rằng Mạnh Vãn Tế có việc bị lãnh đạo gọi đi.
Không ngờ mãi tới 7 giờ 15 phút, khi ánh đèn trong hội trường tối đi, buổi liên hoan chính thức bắt đầu, Mạnh Vãn Tế vẫn chưa tới.
Người dẫn chương trình ở trên sân khấu nói lời khai mạc, Thịnh Cẩn Thư cúi đầu nhắn tin cho Mạnh Vãn Tế.

Cô ấy vừa gõ chưa xong, liền nghe thấy dẫn chương trình nói: “Sau đây xin mời giáo viên đại diện đoàn, cô giáo Mạnh Vãn Tế, cô giáo Cố Bân, thầy giáo Trần Hiến mang tới một phần trình diễn cho buổi tối hôm nay của chúng ta – Khúc hợp tấu The Rain của đàn pi-a-nô, đàn vi-ô-lông, đàn vi-ô-lông-xen.”

Ngón tay đang định nhấp vào nút gửi đi bỗng khựng lại, Thịnh Cẩn Thư sửng sốt ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy dưới ánh đèn chiếu xuống, Mạnh Vãn Tế búi tóc, mặc chiếc xường xám ren màu trắng trang nhã, thong thả từ đi dưới khán đài lên sân khấu cùng một giáo viên nữ và một giáo viên nam khác.
Giống như từng bước từng bước từ trong ảo giác của Thịnh Cẩn Thư tiến vào nhịp tim chân thực của cô ấy.
Toàn hội trường đều là tiếng sửng sốt, rỉ tai nhau thì thầm của học sinh.
Mạnh Vãn Tế đi về một bên sân khấu, đi tới ngồi xuống trước đàn pi-a-nô đen.
Vốn dĩ Mạnh Vãn Tế đã cao ráo yên tĩnh, xường xám được may đo vừa vặn càng tôn lên eo nhỏ chân dài, thân hình thướt tha, khí chất thanh lịch của Mạnh Vãn Tế.
Ánh mắt của Thịnh Cẩn Thư dính chặt lấy Mạnh Vãn Tế, không thể di chuyển.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Mạnh Vãn Tế mặc trang phục lộng lẫy như thế ngoài trang phục thể thao.
Dịch Hàm nhích lại gần, cảm khái với Thịnh Cẩn Thư: “Khí chất của cô Mạnh thật sự rất tuyệt.

Nhưng tiếc quá, một năm cũng chỉ có thể thấy được cô ấy ăn mặc như thế một đôi lần.”
Thịnh Cẩn Thư hoàn toàn tán thành, bật cười.
Lần đầu tiên khi Thịnh Cẩn Thư gặp Mạnh Vãn Tế ở kí túc xá, cô ấy đã cảm khái khí chất thoát tục, như trúc như hoàng bá của người phụ nữ này.

Tối nay, cô ấy nhìn Mạnh Vãn Tế, càng thêm xác định cái gọi là “Cố phán di quang thái, Trường khiếu khí nhược lan” (Lung linh khoé mắt giai nhân, Sáo ngân hơi thở tưởng gần hương lan).
Không có lấy một chút lơ là, cô ấy chăm chú nhìn từng động tác lên xuống từ ngón tay dài của Mạnh Vãn Tế, hưởng thụ từng nốt nhạc vang lên dưới ngón tay của Mạnh Vãn Tế.
Rõ ràng là khúc hòa tấu còn có đàn vi-ô-lông và vi-ô-lông-xen, nhưng trong tai của Thịnh Cẩn Thư, dường như chỉ có âm thanh du dương của phím đàn pi-a-nô là rõ ràng hơn cả.
Mạnh Vãn Tế ngồi trên sân khấu, trong mắt trong tai, cũng chỉ còn lại phím đàn dưới ngón tay của bản thân.
Mãi tới khi kết thúc bản hòa tấu đứng dậy tạm biệt cảm ơn, lúc này cô mới lại nghe thấy tiếng tim đập của bản thân, có cơ hội nhìn xuống phía dưới khán đài một cái.
Trong những đỉnh đầu đen láy của cả hội trường, Mạnh Vãn Tế vừa nhìn liền tìm được đôi mắt đẹp đẽ tình cảm kia.
Thịnh Cẩn Thư đang vỗ tay cho cô.
Trái tim Mạnh Vãn Tế rung động.
Cô nghĩ có lẽ Thịnh Cẩn Thư không biết, năm đó trong buổi lễ tốt nghiệp tạm biệt học sinh khối 12, cô cũng từng đàn một khúc cho Thịnh Cẩn Thư.
Nhưng hôm đó Thịnh Cẩn Thư không tới.
Mạnh Vãn Tế đi từ trên sân khấu xuống, đi về phía sau hội trường mặc áo gió lên, thay ra đôi giày cao gót đi mượn, nhận mấy câu tâng bốc của giáo viên, học sinh phía sau hậu trường, sắc mặt như bình thường đi ra ngoài.
Ở phía khán đài, ánh mắt Thịnh Cẩn Thư dường như vẫn luôn dừng trên người Mạnh Vãn Tế sau khi cô ra ngoài.
Trái tim Mạnh Vãn Tế nóng lên, giả vờ không để tâm, ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Thịnh Cẩn Thư.
Lời khen ngợi của giáo viên bên cạnh và phía sau đã biểu đạt, tiết mục tiếp theo trên sân khấu cũng đã bắt đầu, Thịnh Cẩn Thư vẫn chỉ dựa lưng vào ghế, không nói một lời, lười biếng lại híp mắt chăm chú nhìn cô.
Mạnh Vãn Tế nhẫn nhịn, cuối cùng nhíu mày: “Trên mặt tôi có hoa à?”
Cô vờ như mất kiên nhẫn.
Thịnh Cẩn Thư khẽ cười: “Không phải.”
Mạnh Vãn Tế không nói, dùng ánh mắt biểu thị: Vậy tại sao chị cứ nhìn mãi thế?
Thịnh Cẩn Thư đọc hiểu, nói: “Chỉ là chị cảm thấy…”
Trong ánh sáng tối tăm ám muội, Thịnh Cẩn Thư nhích gần lại một chút, Mạnh Vãn Tế có thể nhìn rõ ràng, sắc nước phấp phới trong đáy mắt cô ấy, đôi môi đỏ chầm chậm đóng mở, từng chữ từng chữ vô thanh cất lên:
“Rất thích em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.