Bạn đang đọc Trời Không Tác Hợp FULL – Chương 30
Chương 30: Không ngừng đắn đo
Thứ hai của một tuần mới, Thịnh Cẩn Thư đang giám sát buổi tự ôn tập sáng ở ban 5.
Vừa qua Lập Đông, khoảng cách dài ngắn giữa ngày và đêm ở Ninh Thành càng rõ ràng, buổi sáng thức dậy trở thành một chuyện cần tới rất nhiều nghị lực.
Thịnh Cẩn Thư tới lớp trước ba mươi phút, đứng ở hành lang vừa đợi học sinh vừa nói chuyện phiếm với giáo viên lớp kế bên, rõ ràng phát hiện đám trẻ này gần đây thích ngủ nướng.
7 giờ 20 phút, tiếng chuông chuẩn bị buổi tự ôn buổi sáng vang lên, lúc này hành lang trở thành giờ cao điểm cho những học sinh tới muộn.
Học sinh ban 5 Cung Tịnh Di bước chân vào lớp học trong giây cuối cùng của tiếng chuông, Thịnh Cẩn Thư nhìn tóc đuôi ngựa buộc hỗn loạn của cô bé liền đoán được có lẽ Cung Tịnh Di đã dậy muộn.
Cô ấy không tính toán, duỗi lưng một cái, đi theo vào lớp bắt đầu tiết tự ôn tập.
Cung Tịnh Di ngồi ở hàng đầu tiên, Thịnh Cẩn Thư thấp thoáng nghe thấy cô bé ca thán với bạn học “Đói quá đi”, bạn cùng bàn đáp lại Cung Tịnh Di: “Đợi lát nữa tan học thì đi mua bánh bao đi.”
Cung Tịnh Di lười biếng, chê đường xa, Thịnh Cẩn Thư thầm thở dài trong lòng.
“Tịnh Di, em đến văn phòng lấy báo tiếng Anh cùng cô một chuyến.” Giờ tự ôn tập sáng kết thúc, Thịnh Cẩn Thư điểm danh Cung Tịnh Di.
Cung Tịnh Di ngây ra, tuy thấy lạ vì tại sao giáo viên không bảo đại diện môn Ô Linh đi lấy, nhưng cũng không hỏi gì, đứng dậy đi theo.
“Có phải ngủ quá giấc rồi đúng không?” Thịnh Cẩn Thư nói chuyện với cô bé trên đường.
Cung Tịnh Di xấu hổ nói: “Em quên cài báo thức ạ.”
Thịnh Cẩn Thư quan tâm: “Ăn sáng chưa?”
Cung Tịnh Di đáp: “Chưa kịp ạ.”
Thịnh Cẩn Thư giơ tay, đánh lên đầu cô bé một cái rất nhẹ, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi nghe thấy dạ dày của em đang ục ục ục kìa.”
Cung Tịnh Di được quan tâm mà lo lắng, bị sự thân thiện của Thịnh Cẩn Thư làm to gan, phản bác: “Thỉnh thoảng không ăn một bữa cũng không sao mà.”
Thịnh Cẩn Thư cười cười, không nói gì nữa.
Ba phút sau, khi Mạnh Vãn Tế chuẩn bị đi dạy tiết đầu tiên, liền nhìn thấy Cung Tịnh Di cầm một chồng báo tiếng Anh cùng hai chiếc bánh trứng quay về.
Trong lòng cô hiểu ra, Thịnh Cẩn Thư lại phát ấm áp cho học sinh chưa ăn sáng.
Trước khi lên lớp, Cung Tịnh Di cẩn thận ăn vụng dưới gầm bàn, Mạnh Vãn Tế làm như không nhìn thấy.
Trường học không cho phép học sinh mang đồ ăn vào lớp học, nhưng học sinh rất tùy tiện, giáo viên không cho chúng ăn sáng trong lớp học, có lẽ có rất nhiều học sinh sẽ nhịn đói cả một buổi sáng.
Cho nên nhiều khi, chỉ cần hành vi không quá đáng, đa số giáo viên đều cố gắng nhắm một mắt mở một mắt.
Quy định phải thực thi, nhưng sức khỏe học sinh cũng phải quan tâm.
Tan tiết thứ hai, Mạnh Vãn Tế dạy xong ban 6 liền quay về văn phòng, trên đường bất ngờ gặp Vương Như, bạn cùng phòng của Cung Tịnh Di đang chạy về phía văn phòng, ngây ra một cái, vô thức cũng tăng nhanh bước chân.
Còn chưa kịp bước vào văn phòng, Mạnh Vãn Tế nghe thấy Vương Như hỏi Thịnh Cẩn Thư: “Cô Thịnh, bánh trứng cô cho Tịnh Di ban nãy là nhân gì thế ạ?”
Thịnh Cẩn Thư ngạc nhiên: “Có lẽ là nhân đậu đỏ hoặc là hạt phỉ.” Cô ấy mở hộp đồ ăn vặt ra, xác nhận: “Nhân hạt phỉ, sao thế?”
Mặt mày Vương Như khổ sở nói: “Không biết Tịnh Di làm sao, suốt từ khi hết tiết thứ nhất liền nói là hơi đau bụng, hiện tại không chỉ là đau bụng nữa, trên người còn bắt đầu nổi rất nhiều nốt đỏ.”
Âm thanh nói chuyện phiếm của các giáo viên khác trong văn phòng không hẹn mà gặp đều dừng lại, Thịnh Cẩn Thư đứng dậy đi ra ngoài, trái tim Mạnh Vãn Tế “cạch” một tiếng, tiện tay đặt sách vở và bình giữ nhiệt xuống, cũng lập tức quay người đi về phía ban 5.
Vấn đề an toàn của học sinh là vấn đề nghiêm trọng trong số các vấn đề nghiêm trọng của trường học, không ai có thể gánh nổi trách nhiệm.
Mạnh Vãn Tế không có thời gian để ý tới trạng thái chiến tranh lạnh giữa hai người, hỏi Thịnh Cẩn Thư đi phía trước một bước: “Nơi sản xuất và hạn sử dụng có vấn đề gì không?”
Thịnh Cẩn Thư chắc chắn: “Không vấn đề, trước khi đưa tôi còn đặc biệt nhìn qua một lần.”
Liệu có phải là dị ứng không?
Mạnh Vãn Tế hỏi bạn cùng bàn của Cung Tịnh Di: “Tịnh Di có nói em ấy ăn gì sẽ dị ứng không?”
Vương Như đáp: “Em cũng không biết ạ, cậu ấy chỉ bảo em tới đây hỏi cô Thịnh xem là nhân gì thôi.”
Đột nhiên Thịnh Cẩn Thư không kiên nhẫn nổi nữa, bắt đầu chạy bước nhỏ, âm thanh cộp cộp của tiếng giày cao gót giống như đang gõ lên trái tim của Mạnh Vãn Tế.
Lần đầu tiên Mạnh Vãn Tế nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt không biết làm sao của Thịnh Cẩn Thư.
Cô cũng chạy bước nhỏ, đuổi theo phía sau Thịnh Cẩn Thư vào trong lớp.
Trong lớp học, Cung Tịnh Di đang ôm bụng bò ra bàn, dáng vẻ quả thật rất khó chịu, ngón tay lộ ra bên ngoài áo đồng phục nổi lên nốt đỏ trên diện rộng.
Ấn đường Thịnh Cẩn Thư nhíu càng chặt: “Em dị ứng với hạt phỉ à?”
Cung Tịnh Di “vâng” một tiếng, hỏi ngược lại: “Bên trong bánh trứng ban nãy có hạt phỉ sao ạ?”
Bên ngoài bao bì chỉ có ghi tên sản phẩm và hạn sử dụng, cô bé không biết là nhân gì, cảm thấy ăn ngon nên đã ăn hết.
Thịnh Cẩn Thư gật đầu.
Trong lòng Cung Tịnh Di đã hiểu ra: “Cô ơi, có lẽ em bị dị ứng rồi.
Em không thể ăn hạt cứng.”
Cô bé có chút nhút nhát, hỏi Mạnh Vãn Tế: “Cô ơi, trong hộp thuốc của lớp chúng ta có thuốc dị ứng không ạ? Em uống một viên là khỏi.”
Trước kia bị dị ứng đều như thế.
Mạnh Vãn Tế không yên tâm, đưa tay ra đỡ lấy cô bé: “Xuống phòng y tế khám thử xem.”
Thịnh Cẩn Thư cũng nghĩ như thế.
Cô ấy và Mạnh Vãn Tế mỗi người một bên, đỡ Cung Tịnh Di ra khỏi phòng học.
Cơ thể Cung Tịnh Di quả thật rất khó chịu, cũng không tiếp tục giãy giụa, chỉ nói một câu “Cô ơi, em có thể tự đi”, rồi thật thà đi theo hai người xuống tầng.
Mạnh Vãn Tế gọi điện cho giáo viên có xe máy điện để mượn xe, bảo Thịnh Cẩn Thư chở Cung Tịnh Di qua đó.
Thịnh Cẩn Thư vô thức muốn hỏi “Vậy cô thì sao”, sau đó lập tức phản ứng ra người chịu trách nhiệm cho chuyện này là bản thân, Mạnh Vãn Tế không có nghĩa vụ phải đi theo bản thân tới đó.
Cô ấy nuốt lại câu hỏi vào trong cổ họng, nhận lấy chìa khóa xe, khách sáo nói: “Cảm ơn.”
Mạnh Vãn Tế gật đầu, không nói gì, chuyển hướng, nhanh chân đi từ con đường nhỏ tới phòng y tế.
Cô không biết lái xe máy, một chiếc xe máy cũng không thể chở nổi ba người.
Trong ngày đông, Mạnh Vãn Tế đi bộ tới đổ mồ hôi toàn thân, lúc tới phòng y tế, Cung Tịnh Di đã uống thuốc, đang truyền nước.
Thịnh Cẩn Thư không ở trong phòng y tế, Mạnh Vãn Tế trả lời điện thoại hỏi han mà Huỳnh Hồng Thăng gọi tới, ra cửa nhìn thấy Thịnh Cẩn Thư đứng trước cửa sổ cuối hành lang ngây người.
Thấp thoáng dường như có thể thấy Thịnh Cẩn Thư thở dài một hơi.
Mạnh Vãn Tế nắm lấy đầu ngón tay, liên tục kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn đi về phía Thịnh Cẩn Thư.
Thịnh Cẩn Thư nghe thấy tiếng bước chân, liền quay đầu lại.
Ánh mắt bình tĩnh đã lâu không gặp.
Mạnh Vãn Tế hỏi Thịnh Cẩn Thư: “Bác sĩ nói thế nào?” Thật ra ban nãy ở trong phòng y tế, Mạnh Vãn Tế đã hỏi bác sĩ.
Sắc mặt của Thịnh Cẩn Thư bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc bên trong, nói: “Bác sĩ nói có lẽ là dị ứng, uống thuốc xong có lẽ nốt đỏ tan đi là không có chuyện gì nữa.”
Mạnh Vãn Tế gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Thịnh Cẩn Thư không nói gì nữa, hai bên cùng im lặng, sau đó Mạnh Vãn Tế nói: “Vậy tôi về trước đây, Tịnh Di bên này khỏe rồi, thì cô nhắn tin cho tôi.”
Thịnh Cẩn Thư đáp: “Được.”
Mạnh Vãn Tế quay người.
Đáy lòng cô không ngừng đắn đo có nên nói với Thịnh Cẩn Thư một câu, “Chỉ là một sự cố bất ngờ, đừng để trong lòng” hay không, nhưng lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cửa tòa nhà bị đẩy ra, Đường Dịch Thành chạy vào.
Thôi bỏ đi, không cần thiết.
Mạnh Vãn Tế nghĩ.
Trước khi tan tiết cuối cùng buổi sáng, Thịnh Cẩn Thư nhắn tin tới cho Mạnh Vãn Tế: “Nốt đỏ của Tịnh Di đã tan rồi, không có chuyện gì nữa.”
Mạnh Vãn Tế thở phào một hơi.
Cô tưởng rằng chuyện này tới đây là kết thúc, nhưng không ngờ một giờ hơn đêm hôm đó, quản lí kí túc xá gọi điện cho cô, nói Cung Tịnh Di đau bụng, không ngủ được, cả người đang run cầm cập.
Trái tim Mạnh Vãn Tế thình thịch nhảy lên, cơn buồn ngủ nhanh chóng tan biến hoàn toàn.
Cô lập tức ngồi dậy, vừa trả lời vừa thay quần áo, không kịp đóng hết cúc áo liền cầm áo khoác đi mở cửa.
Khoảnh khắc nhìn thấy cửa phòng của Thịnh Cẩn Thư, cô nghĩ có nên gọi Thịnh Cẩn Thư dậy hay không, nhưng ngay giây tiếp theo, trong đầu óc Mạnh Vãn Tế lại nhớ tới bước chân hoảng loạn cùng dáng vẻ hoảng hốt trên hành lang vào buổi sáng của Thịnh Cẩn Thư.
Nhẹ chân nhẹ tay, đi thẳng qua phòng Thịnh Cẩn Thư, thay giày, Mạnh Vãn Tế ra ngoài một mình.
Sân trường lúc nửa đêm im lặng như tờ, ngoài tiếng gió lạnh thổi xào xạc, dường như trời đất chỉ có tiếng bước chân vội vã cùng tiếng tim đập của Mạnh Vãn Tế dội lại.
Mạnh Vãn Tế đè nỗi sợ hãi khi đi đường vào buổi đêm xuống, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới kí túc xá của học sinh.
Trong phòng kí túc xá, Cung Tịnh Di co ro trong chăn, ôm lấy bụng bên phải, đau tới nỗi khóc lên.
May mà người vẫn tỉnh táo, Mạnh Vãn Tế hỏi cô bé chuyện gì, cô bé sẽ trả lời chuyện đó.
Mạnh Vãn Tế hơi yên tâm, bảo quản lí kí túc xá giúp đỡ người, cõng Cung Tịnh Di xuống tầng, sau đó mượn xe khẩn cấp trong trường, đưa Cung Tịnh Di tới bệnh viện gần nhất.
Để đề phòng ngộ nhỡ, trên đường đi cô đã liên lạc với phụ huynh của Cung Tịnh Di.
Thái độ của bố mẹ Cung Tịnh Di không quá tốt, nhưng cũng không nói quá nhiều trong điện thoại, chỉ nói sẽ nhanh chóng tới nơi.
Bố mẹ Cung Tịnh Di nói nhanh chóng, quả thật là rất nhanh, Mạnh Vãn Tế vừa tới bệnh viện, vào trong phòng khám, hai người kia cũng đã tới nơi.
Ba người chen chúc cùng nhau trong phòng khám nghe bác sĩ khám bệnh.
Bác sĩ bảo Cung Tịnh Di kể lại bệnh tình.
Cung Tịnh Di nói đau bụng, chỉ lên chỗ đau, hình dung cảm giác đau, cuối cùng nghĩ ra rồi bổ sung: “Buổi sáng có ăn bánh trứng nhân hạt cứng, bị dị ứng, ăn xong cũng đau bụng, còn nổi mề đay, không biết có liên quan không ạ?”
Mẹ Cung Tịnh Di lập tức sửng sốt: “Không phải con biết bản thân dị ứng với hạt cứng à? Sao vẫn ăn thứ ấy? Con không cần mạng sống nữa à?”
Cung Tịnh Di đột nhiên không trả lời được, ấp a ấp úng nhìn Mạnh Vãn Tế.
Mạnh Vãn Tế biết không có chuyện gì còn đỡ, ngộ nhỡ có chuyện, thì không thể thoái thác trách nhiệm.
Cô trấn tĩnh lại, đáp: “Là tôi nhờ giáo viên Tiếng Anh của lớp chuẩn bị một chút đồ ăn vặt để trong văn phòng, tiện dùng cho những học sinh chưa ăn sáng.
Buổi sáng tôi thấy Tịnh Di chưa ăn sáng, liền bảo giáo viên Tiếng Anh lấy cho em ấy hai chiếc bánh trứng.”
“Tôi không biết em ấy lại dị ứng với hạt cứng.”
Mạnh Vãn Tế chủ động nhận lấy trách nhiệm về mình.
Bố mẹ Cung Tịnh Di lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ trích: “Cô là giáo viên chủ nhiệm của con bé, chuyện này cô cũng không biết, vậy cô còn biết gì hả? Trước khi cô cho học sinh ăn, không hỏi xem chúng có kiêng cái gì không à? Sao cô có thể làm giáo viên được cơ chứ?”
Mẹ Cung Tịnh Di cũng nóng giận: “Chuyện từ sáng, tới bây giờ cô cũng không thông báo cho phụ huynh chúng tôi.” Bà vạch cổ áo Cung Tịnh Di ra, trên cánh tay vẫn còn có thể nhìn thấy những dấu mụn đỏ từ ban sáng, vừa đau lòng vừa tức giận: “Nếu không phải tối nay xảy ra chuyện này, liệu có phải các cô chuẩn bị lấp liếm chuyện này đúng không?”
“Chúng tôi tin tưởng các cô như thế, một năm tiêu mấy trăm nghìn tệ đưa con tới trường các cô, trường học của các cô lại chăm sóc con cái cho chúng tôi thế này à?”
“Thật là vô trách nhiệm!”
Cơn giận càng ngày càng hăng, những lời chỉ trích càng nói càng chói tai, Cung Tịnh Di ở một bên vừa lúng túng vừa bất lực gọi: “Bố…!mẹ…”
Âm thanh yết ớt bị vùi lấp trong tiếng quát tháo của bố mẹ.
Bác sĩ khám bệnh bị làm ồn tới đau đầu, nhăn mày nói: “Yên lặng chút đi, có khám nữa không đây?”
Lúc này bố mẹ Cung Tịnh Di mới dừng lại.
Mạnh Vãn Tế cắn môi, cúi đầu, cổ họng chua chát xin lỗi: “Tôi xin lỗi, là do tôi không làm đến nơi đến chốn.”
“Chúng ta khám bệnh trước đã, con trẻ quan trọng hơn.”