Trời Không Tác Hợp

Chương 28


Bạn đang đọc Trời Không Tác Hợp FULL – Chương 28


Chương 28: Bị mèo cào
Mạnh Vãn Tế nghĩ thế nào, xác thực cũng làm thế ấy.
Cô nghiêng người về phía trước, khẽ khàng hôn lên đôi môi Thịnh Cẩn Thư, không rời đi, yên lặng dính môi lên môi.
Rõ ràng Thịnh Cẩn Thư ngẩn ra, hai giây sau vẫn không có phản ứng.
Đôi mi của Mạnh Vãn Tế rung lên, có ý định lùi đi.
Cô đứng thẳng người, thử rời môi đi, nhưng một giây sau, đột nhiên Thịnh Cẩn Thư đưa tay ra giữ chặt lấy gáy cô, dùng lực ép Mạnh Vãn Tế về phía mình.
Điếu thuốc còn chưa kịp châm lửa, lặng lẽ rơi xuống chân hai người.
Thịnh Cẩn Thư vòng lấy eo Mạnh Vãn Tế, hé môi ngậm lấy môi cô, dịu dàng, ngang ngược cướp lấy hô hấp, cướp lấy lí trí của Mạnh Vãn Tế.
Tỉ mỉ như nước, lại nóng bỏng như lửa.
Mạnh Vãn Tế không cách nào từ chối.
Không thể trao đổi không khí, cô vô lực giữ lấy vai của Thịnh Cẩn Thư, cổ họng khô khốc dồn dập, nhỏ tiếng nỉ non, cả cơ thể đều bị đốt cháy, mềm đi, có một loại cảm giác gần như ngạt thở.
Nhưng lại không nỡ đẩy Thịnh Cẩn Thư ra.
Đó là loại cảm giác đang sống chân thực nhất mà trước giờ Mạnh Vãn Tế chưa từng có.

Giống như tất cả trói buộc, tất cả tê liệt trong cơ thể đều bị gạt đi, đều bị loại trừ.
Mạnh Vãn Tế run rẩy, mỉm cười dưới đôi môi của Thịnh Cẩn Thư, trong ánh mắt đều là tình ý.
Thịnh Cẩn Thư bị cô mê hoặc.
Cô ấy thở hổn hển, chăm chú nhìn Mạnh Vãn Tế, giống như nghi hoặc, lại giống như hỏi han, trong ánh mắt ngập tràn ánh sáng cùng nhiệt tình.
Mạnh Vãn Tế giơ tay vuốt ve khuôn mặt Thịnh Cẩn Thư, cô muốn, ít nhất là giây phút này, Mạnh Vãn Tế tin rằng trong mắt Thịnh Cẩn Thư chỉ có một mình mình.
Giống như thành toàn cho giấc mộng nhiều năm của bản thân.

Mạnh Vãn Tế thêm lần nữa chủ động hôn Thịnh Cẩn Thư, đầu tiên là hôn lên môi, sau đó là hôn lên tai Thịnh Cẩn Thư, Mạnh Vãn Tế nói: “Muốn em.”
Hơi thở như lan.
Cảm giác tê dại lan tràn từ vành tai tới toàn bộ xương cốt trong cơ thể.

Đầu óc Thịnh Cẩn Thư như dây đàn đã đứt.

Trong đôi mắt hoa đào của cô ấy có gợn sóng lăn tăn trào ra, bước chân lập tức tiến về phía trước một bước, đẩy Mạnh Vãn Tế lùi sau, đè Mạnh Vãn Tế lên lan can ban công rồi hôn thật sau.

Hôn xuống cằm Mạnh Vãn Tế, chiếc cổ thon dài của Mạnh Vãn Tế, cắn mở cúc áo trước giờ luôn nghiêm chỉnh đóng lại của Mạnh Vãn Tế.
Mạnh Vãn Tế dùng âm thanh run rẩy nói: “Vào phòng ngủ.”
Cúc áo bị ngón tay thon dài cởi ra từng chiếc từng chiếc, quần áo rải rác khắp sàn nhà.
Mạnh Vãn Tế cảm thấy bản thân như hòn đá, chìm vào trong biển cả, mặc dòng nước cuồn cuộn lấy cơ thể, lại cảm thấy bản thân giống một chiếc lá, bồng bềnh trong con sóng, bị lật tròng trành.
Ưng thị thiên tiên cuồng túy, loạn bả bạch vân nhu toái (Hẳn là thần tiên trên trời say rượu điên cuồng, càn rỡ nghiền nát áng mây tinh khiết).
Khi cổ họng ho khẽ một tiếng khàn khàn, không thích ứng tỉnh lại, đêm đã khuya, Thịnh Cẩn Thư đang ngủ say bên gối của Mạnh Vãn Tế.

Mạnh Vãn Tế mượn ánh đèn đường yếu ớt, chăm chú nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Thịnh Cẩn Thư, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng trước giờ chưa từng thấy.
Cô rất muốn giơ tay sờ lên trán Thịnh Cẩn Thư, nhưng cuối cùng không làm.
Cô xuống giường, nhặt quần áo của bản thân lên, không đánh động tới Thịnh Cẩn Thư, lạnh lùng ra ngoài.
Lúc Thịnh Cẩn Thư tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng.

Cô ấy giơ tay tắt đồng hồ báo thức, cơn đau mỏi từ cánh tay và ngón tay gọi lại kí ức tối qua cho Thịnh Cẩn Thư.
Cô ấy mang theo nụ cười, quay đầu, nhưng bên gối đã không còn ai.
Thịnh Cẩn Thư lập tức tỉnh táo, ngồi dậy.

Chăn gối đã không còn nhiệt độ, quần áo trên sàn cũng đã biến mất sạch sẽ, rõ ràng Mạnh Vãn Tế đã rời đi từ rất lâu.
Thịnh Cẩn Thư mặc váy ngủ lên, khoác theo áo tắm ra ngoài, phòng khách yên lặng như tờ, dép lê của Mạnh Vãn Tế cũng không có ở đó, cửa phòng đang đóng chặt, nhà tắm có vết nước vẫn chưa khô hẳn.
Giống như nửa đêm hôm qua Mạnh Vãn Tế tỉnh lại, đi tắm rồi về phòng ngủ.
Thịnh Cẩn Thư nhíu mày, không biết là thất vọng hay là bất an.
Cô ấy không về phòng, kéo lấy dái tai, tắm ù một cái, đánh răng rửa mặt xong yên lặng ngồi ở phòng khách chờ Mạnh Vãn Tế.
Mạnh Vãn Tế không thức dậy vào thời gian chạy buổi sáng như thường lệ, gần tới bảy giờ, cô mới mở cửa phòng ngủ.
Thịnh Cẩn Thư chăm chú nhìn cô.
Mạnh Vãn Tế xuất hiện ở sau cánh cửa, trên người vẫn là chiếc áo sơ mi thường thấy, cúc áo vẫn được đóng tới nút cao nhất một cách cẩn thận, bên dưới là chiếc cổ bị tóc đen che khuất, thấp thoáng ẩn giấu vệt đỏ.
Nhìn thấy Thịnh Cẩn Thư, sắc mặt Mạnh Vãn Tế vẫn như bình thường, gật đầu một cái.
Thịnh Cẩn Thư sinh ra cảm giác không ổn.
Cô ấy cong môi cười một cái, dịu dàng nói: “Tối qua…”
Mạnh Vãn Tế ngắt lời Thịnh Cẩn Thư: “Tối qua không xảy ra chuyện gì cả.” Ngữ điệu nhàn nhạt.

Không hề nhìn ra bất kì vẻ dịu dàng và nhiệt tình nào của tối qua.
Nụ cười của Thịnh Cẩn Thư ngưng trệ trên khóe môi.
“Em chắc chứ?” Cô ấy hỏi.
Mạnh Vãn Tế lặng lẽ nhìn cô ấy, giống như đang nhìn kĩ càng, lại giống như không hiểu, không lên tiếng.
Đột nhiên Thịnh Cẩn Thư cảm thấy không thể chịu đựng nổi.
Trước giờ không nhìn ra thì ra Mạnh Vãn Tế lại là con người tiêu diêu như thế.

Ngược lại giống như bản thân không buông được, không đùa được, tự mình nghĩ nhiều, tưởng rằng phát sinh quan hệ một lần là có thể đại diện cho điều gì đó.
“OK.” Thịnh Cẩn Thư gật đầu, lặp lại ý cười: “Tôi hiểu rồi, cô yên tâm, chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Ánh mắt của Mạnh Vãn Tế khẽ động theo câu nói của Thịnh Cẩn Thư.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm câu nào, cô mím môi, lại gật đầu một cái, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Thịnh Cẩn Thư duy trì nụ cười khẽ, cắn chặt lấy hàm răng.

Giờ nghỉ trưa, Mạnh Sĩ Bồi gọi điện tới, thông báo đã giải quyết xong chuyện của Mạnh Vãn Tế.

Đứa con trai của gia đình kia cờ bạc không trả nổi tiền nợ, nên mới tới bám lấy Mạnh Vãn Tế như bám lấy cọng rơm cứu mạng.
Ông không nói chuyện này đã giải quyết như thế nào, nhưng biểu thị sau này những người kia sẽ không tiếp tục xuất hiện trước mặt Mạnh Vãn Tế nữa.
Mạnh Vãn Tế nói “cảm ơn” với Mạnh Sĩ Bồi, ông im lặng giây lát, lại nói với cô: “Bố xin lỗi.”
Ông nói: “Tin tức là do anh họ con tung ra.

Câu xin lỗi này, bố nói thay cho mẹ con và Trì Diệp.”
Cổ họng Mạnh Vãn Tế chua chát.

Cô nói: “Không sao ạ.”
“Bố, bố quá lời rồi.”
Hai bên im lặng, Mạnh Vãn Tế lấy hết dũng khí muốn nói tới chuyện bản thân muốn từ chức với Mạnh Sĩ Bồi, nhưng Mạnh Sĩ Bồi lại lên tiếng trước cô một bước: “Tiểu Tế, cho dù mẹ con nghĩ thế nào, thậm chí cho dù con nghĩ thế nào về nhà họ Mạnh, trong mắt bố, trước giờ con và Sơ Dương, Trì Diệp đều giống nhau, đều là viên ngọc sáng của nhà họ Mạnh ta.”

Một giọt nước mắt của Mạnh Vãn Tế rơi xuống, nhưng bị cô nhanh chóng lau đi, câu nói muốn từ chức kia đã không thể thốt thành lời.
Hơn ba giờ chiều, sắp tan tiết thứ hai, Mạnh Vãn Tế sửa bài tập ở văn phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng ào ào từ bên dưới truyền lên tầng, ngay sau đó, cả tòa văn phòng đều trở nên náo nhiệt – Đột nhiên Lý Nguyên Thục tới, còn gọi cả một xe đồ ăn tới trường, hào phóng dẫn tất cả giáo viên ở tòa văn phòng đi uống trà chiều.
Đã gần hai tháng không gặp, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bà ở trường học, cả người Mạnh Vãn Tế đều cứng lại.
Sắc mặt Lý Nguyên Thục như bình thường.

Bà chăm sóc rất tốt, ý cười dịu dàng, thái độ thong dong, chào hỏi nhân viên, mang trà chiều tới văn phòng, mà dáng vẻ giống hệt như người mẹ bình thường nhất, nhìn Mạnh Vãn Tế một cái, rồi nhìn mọi người, nói: “Cảm ơn sự chăm sóc của mọi người dành cho Tiểu Tế từ trước tới giờ.”
Mọi người đều rất thận trọng, lũ lượt khách sáo nói “Không có, nào có nào có”, khen ngợi sự xuất sắc của Mạnh vãn Tế.
Mạnh Vãn Tế không biết làm sao, được quan tâm mà sợ hãi.

Đang làm gì vậy chứ?
Lý Nguyên Thục lại gọi cô một tiếng: “Tiểu Tế, ra ngoài chút đi.”
Đôi mi của Mạnh Vãn Tế rung lên, đứng dậy, giả vờ như tự nhiên đi theo ra ngoài.
Một bước nặng, một bước nhẹ.
Lý Nguyên Thục dừng trước phòng hội nghị không có người.
Nụ cười của bà đã nhạt đi, nhìn Mạnh Vãn Tế cao hơn mình cả một cái đầu, cũng là người đặc biệt ưu tú vượt xa hai đứa con gái ruột của mình, nhíu mày lại, nói: “Quả thật tin tức là do anh họ cô tung ra.”
“Nhưng, cho dù cô có tin hay không, việc đó không phải do tôi sai khiến.”
“Tôi không tới nỗi thấp hèn như thế.”
“Trì Diệp càng không có khả năng, vốn dĩ con bé không tiếp xúc tới được.”
Thì ra là vì vấn đề này.

Cổ họng của Mạnh Vãn Tế chát chúa, không phân biệt được có phải trong lòng nhiều thêm một tia vui vẻ cùng thả lỏng hay không.
Cô nói: “Con tin mẹ.”
Lý Nguyên Thục nhìn cô, dường như muốn nhìn xem có phải Mạnh Vãn Tế thật lòng hay không.
Mạnh Vãn Tế bình thản nhìn vào mắt bà: “Con sẽ giải thích với bố.”
Lý Nguyên Thục ngây ra, giống như rung động, lại giống như có chút tức giận.

Rất lâu sau, bà di chuyển ánh mắt, không nói gì thêm, đi xuống dưới tầng.
Mạnh Vãn Tế lặng lẽ đi sau đôi bước, tiễn Lý Nguyên Thục ra ngoài.
Lý Nguyên Thục lên xe ra khỏi trường, Mạnh Vãn Tế quay người quay lại tòa nhà văn phòng.
Tiếng chuông tan tiết vang lên.
Từ xa xa, Mạnh Vãn Tế nhìn thấy ở giếng trời phía trước tòa văn phòng, Thịnh Cẩn Thư đang giữ vạt váy, ngồi xổm xuống, đút đồ ăn cho một con mèo hoang trắng bóc ở bên bồn hoa.
Cô nhăn mày, vừa định đi tới gần nhắc nhở, vuốt mèo giơ lên, tay Thịnh Cẩn Thư đã bị cào.
Mạnh Vãn Tế: “…

Giáo viên Sinh học Sài Mộng đi từ tòa nhà thực hành tới, lúc đi qua nhìn thấy Mạnh Vãn Tế nhăn mày đứng đó, hiếu kì hỏi: “Sao thế?”
Mạnh Vãn Tế nhìn Thịnh Cẩn Thư nói: “Tay cô Thịnh bị mèo cào rồi, không biết có chảy máu không nữa.”
Sài Mộng nhìn theo ánh mắt của Mạnh Vãn Tế, lập tức khẩn trương: “A a, vậy phải đi tiêm ngừa dại.”
Sài Mộng chạy bước nhỏ tới, ân cần kiểm tra tình hình vết thương cho Thịnh Cẩn Thư, kéo cô ấy đi rửa tay, dặn dò Thịnh Cẩn Thư nhất định phải nhanh chóng đi tiêm ngừa bệnh dại.
Mạnh Vãn Tế đứng nguyên tại chỗ, khẽ thở phào một hơi, chuyển hướng đi về tòa nhà dạy học.
Cô không biết, trước khi Thịnh Cẩn Thư bị Sài Mộng kéo đi, lúc quay người cô ấy nhìn một cái về phía bóng lưng của Mạnh Vãn Tế từ xa xa, ánh mắt rất nhạt.
Thứ bảy, Thịnh Cẩn Thư giữ đúng lời hứa, tới nhà họ Chúc thăm bà ngoại.
Bà đang đánh cờ trong phòng sách, em họ bị ép tham gia nhìn thấy Thịnh Cẩn Thư như nhìn thấy phao cứu sinh.
“Chị họ, chị mau tới đây đi! Em không ổn rồi!”
Thịnh Cẩn Thư buồn cười, cốc một cái lên trán em họ: “Có tới mức ấy không?”
Cô ấy ngồi xuống, nhận lấy quân cờ trắng của em họ, tự nhiên tiếp tục chơi cờ cùng bà ngoại.
Bà ngoại nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay của Thịnh Cẩn Thư, quan tâm cô ấy: “Ôi chao, tay bị làm sao thế?”
“Không cẩn thận bị mèo cào ạ.” Ánh mắt của Thịnh Cẩn Thư nhìn lên mu bàn tay mình, không khỏi nghĩ tới Mạnh Vãn Tế.
Con mèo đó, rất giống Mạnh Vãn Tế.
Lúc thu hút người, lúc lại vô tình cào cô ấy.
Bà ngoại nhìn bố cục bàn cờ, Thịnh Cẩn Thư không tập trung, chưa được trăm chiêu, quân cờ đã chết quá nửa.

Quả thật nước cờ không đủ chống đỡ, Thịnh Cẩn Thư dứt khoát nhận thua.
“Kĩ thuật chơi cờ của bà ngoại ngày càng tốt.” Cô ấy nịnh nọt.
Bà ngoại không chút tin tưởng, nhưng vẫn bị Thịnh Cẩn Thư dỗ cho vui vẻ.
Cười cười đôi tiếng, bà hỏi: “Nói với bà ngoại đi, sao rồi, dáng vẻ buồn bực không vui, như người mất hồn ấy là sao hả?”
Thịnh Cẩn Thư muốn che giấu theo thói quen, nhưng nhìn thấy ánh mắt hiền từ của người già, đột nhiên không thể giả vờ được nữa.
Cô ấy thở dài, nói: “Bà ngoại, cháu có cảm giác như cháu bị lừa.”
Trúc trắc, lại không tiện nói thẳng.
Cảm giác giống như bị lừa lên giường vậy!

Chú thích:
Ưng thị thiên tiên cuồng túy, loạn bả bạch vân nhu toái
Dịch nghĩa: Hẳn là thần tiên trên trời say rượu điên cuồng, càn rỡ nghiền nát áng mây tinh khiết
Đây là một câu trong bài “Thanh Bình Lạc – Họa Đường Thần Khởi” của Lý Bạch.
Mình không tìm được dịch giả nào dịch thơ cho bài thơ này, mà mình chỉ dịch nghĩa chứ không đủ trình độ dịch thơ, nên viết vậy cho các bạn biết thôi à, hihi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.