Trời giáng hiền phu

Chương 29


Đọc truyện Trời giáng hiền phu – Chương 29:

 

 
 
Tô Hữu Hữu buông đũa trong tay xuống, lấy giấy ăn lau miệng: “Hôm nay trường có đoàn cosplay đến hoạt động sao?”
 

Cận Hương vừa vội đánh chữ vừa trả lời: “Đúng vậy, không phải hôm qua tớ nói với cậu rồi à, tớ không lên lớp không phải vì luyện tập và dàn dựng tiết mục sao, cậu óc heo à!”
 
À, hình như là có nói chuyện này, cũng bởi vì Cận Hương không đi học nên cô mới yên tâm để Chung Dực đến trường.
 
“Không nói với cậu nữa, đoàn trưởng gọi tớ đi luyện tập rồi, một lát nữa còn phải so tài nữa, thật là hồi hộp! Lát nữa nhất định cậu phải tới cổ vũ cho tớ nha!” Cận Hương nói xong vội vàng hoảng hốt đứng dậy, cầm lấy túi muốn đi.
 
Tô Hữu Hữu nhìn cô làm tư thế cố lên: “Được giải nhất!”
 
Cận Hương cho cô một nụ hôn gió: “Moah moah moah ~ yêu cậu ~”
 
Cận Hương đi rồi, Tô Hữu Hữu lấy điện thoại ra, tìm Chung Dực trong danh sách liên lạc, lát nữa Cận Hương bận thi đấu, cô có thể gọi Chung Dực đến xem một chút.
 
“A lô, Chung Dực.”
 
Chung Dực ở bên kia điện thoại gật gật đầu, một lát sau mới nghĩ đến Tô Hữu Hữu không nhìn thấy, lập tức “Ừ” một tiếng, nói: “Tôi đây.”

 
Giọng nói của Chung Dực trong ống nghe sao lại thu hút như thế, Tô Hữu Hữu ho nhẹ một tiếng, nói: “Bây giờ anh biết ngồi xe gì đến trường tôi rồi nhỉ, lát nữa anh đến đây đi, trường học của tôi hôm nay có biểu diễn, dẫn anh đi xem.”
 
Anh có thể đến trường của Tô Hữu Hữu sao? Chung Dực thật ra rất thích ra ngoài, nhưng không có sự cho phép của Tô Hữu Hữu anh sẽ không tự ý đi ra ngoài, anh rất nhanh trả lời nói: “Được.”
 
Ở bên kia Tô Hữu Hữu nghe thấy Chung Dực trả lời đơn giản bình thản thì chép miệng, tại sao gọi anh ra ngoài chơi mà anh không có dáng vẻ hài lòng?
 
“Ừ, vậy tôi cúp máy trước, khi nào đến nhớ gọi điện cho tôi, tôi tới cổng trường đón anh.”
 
Chung Dực ở bên kia đã bắt đầu vào nhà tìm quần áo để thay: “Ừ.”
 

Cúp điện thoại, Tô Hữu Hữu hừ một tiếng, về ký túc xá cất sách, mới vừa đi ra khỏi ký túc xá thì điện thoại đã reo, Chung Dực lại đến thần tốc như vậy.
 
Lúc còn cách cổng trường một khoảng cách, Tô Hữu Hữu liếc mắt liền nhìn thấy Chung Dực, anh mặc áo sơ mi trắng, phía dưới là quần dài vàng nhạt, tóc dài tùy ý buộc sau gáy, đứng nghiêm ở nơi đó. Đến gần một chút, tuy rằng anh mang khẩu trang, nhưng lông mày và đôi mắt lại lộ ra tuấn mỹ thần bí, đặc biệt là lúc mi tâm anh cau lại, ánh mắt sắc bén, loại khí chất người lạ chớ quấy rầy kia quả thực là mê hoặc chết người.
 
Bên cạnh anh có vài cô gái đang nhìn lén, nếu như là Tô Hữu Hữu cũng sẽ không nhịn được nhìn anh thêm vài lần, cô quyết định không đi qua, gọi điện thoại cho anh: “Chung Dực, nhìn thấy bức tượng cách đó không xa không? Tôi ở đó chờ anh.”
 
Chung Dực nhận được điện thoại thì lông mày giãn ra, nhanh chân đi về nơi Tô Hữu Hữu nói, bỏ qua mấy cô gái kia.
 
Anh vừa đến, Tô Hữu Hữu liền nói: “Sao anh lại đến nhanh như vậy?”
 
Chung Dực gật đầu, nghiêm túc nói: “Ừ, không phải cô nói là nói ‘Một lát*’ sao?”
 
(*: Trước đó Tô Hữu Hữu nói là lát nữa, trong tiếng Trung được viết là 一会儿, từ này còn có những nghĩa là một hồi, trong chốc lát, một chốc, một lát, một lúc,… Chung Dực đã hiểu nhầm ý của Tô Hữu Hữu.)
 
Tô Hữu Hữu choáng váng, sau này không thể nói với đứa trẻ tích cực này loại từ ngữ không rõ ràng nữa.
 
Hai người đi trong sân trường, tóc dài này của Chung Dực hết sức hấp dẫn ánh mắt, Tô Hữu Hữu ngắm anh một chút, đề nghị: “Anh không định cắt tóc nhập gia tùy tục sao? Đàn ông nơi này đều để tóc ngắn.”
 
Chung Dực lắc đầu một cái: “Thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ, sao có thể tùy ý phá hoại?” Huống hồ sẽ có một ngày anh phải về Đại Thuấn, nếu để tóc ngắn chẳng phải thành tôi tớ rồi sao.
 
Biết rõ Chung Dực bướng bỉnh, Tô Hữu Hữu nói một câu rồi cũng không khuyên nữa, đến hội trường mua vé đi vào, bên trong đã có rất nhiều người tụ tập, Tô Hữu Hữu tìm một chỗ trống ngồi xuống, Chung Dực ngồi bên cạnh một chàng trai, nhưng đối với hoàn cảnh nam nữ hỗn tạp nơi này vẫn cảm thấy không thoải mái.
 
Tô Hữu Hữu giơ tay lên chụp hội trường một tấm, đăng status, ý muốn nói đã có mặt để Cận Hương thấy rằng cô thực sự đến cổ vũ cho cô ấy.
 
Sau khi Tô Hữu Hữu đăng không được bao lâu, phía dưới Dịch Tiêu Đồng liền bình luận: Học muội, em cũng tới à?
 
Cũng? Dịch Tiêu Đồng còn có lòng dạ thảnh thơi tới nơi này? Anh không bận kiêm chức à.
 
Vai bị vỗ một cái, Tô Hữu Hữu nghiêng đầu, Dịch Tiêu Đồng đã thần kỳ xuất hiện, lúc này anh đã trang điểm, lông mày rậm đen, đeo kính áp tròng màu xanh lam, càng giống người châu Âu, anh hóa trang thế này có chút thành thạo rồi…..
 
“Này, học muội, hôm nay anh cũng biểu diễn, còn muốn gọi em đến xem đấy, không nghĩ tới em đã tới trước rồi.” Nói xong thấy Chung Dực bên cạnh thì cũng hỏi thăm một chút: “Này, Tiểu Dực, cậu cũng tới à.”
 
Chung Dực liếc thấy trang phục cổ quái của anh thì nhíu mày, quay đầu đi nơi khác: Hồ ly tinh, lại hóa trang rực rỡ như vậy.

 
Tô Hữu Hữu cuối cùng cũng nhớ ra là Dịch Tiêu Đồng muốn cosplay ai: “Hóa trang này của anh có phải là Tinh Linh vương trong Người Hobbit không!”
 
Dịch Tiêu Đồng nghe vậy rất kinh ngạc: “Học muội cũng biết à, anh được sắp xếp nhân vật này mới xem bộ phim đó.”
 
Loại cuồng kiêm chức như anh làm sao có thể có thời gian xem phim?
 
Có được sự khẳng định của anh mắt của Tô Hữu Hữu đã sắp biến thành những vì sao, đứng dậy quan sát tỉ mỉ anh một phen: “Tinh Linh vương là nam thần của em! Nhìn anh như thế quả thật có chút giống ~ chỉ là có hơi thấp, mong đợi diễn xuất lát nữa của anh! Tuyệt đối đừng làm nam thần của em rơi mất khuôn mẫu!” Nói xong giống như lãnh đạo vỗ vai cổ vũ anh.
 
Dịch Tiêu Đồng nghe vậy gật đầu, hóa ra Tô Hữu Hữu thích kiểu này, anh vốn là muốn làm cho qua, nhưng Tô Hữu Hữu nói thích, anh liền muốn để tâm một chút.
 
“Được, anh đi vào luyện tập trước, đừng quên chụp hình giúp anh nha ~” Nói xong Dịch Tiêu Đồng liền đi mất.
 
Dịch Tiêu Đồng như vậy, xung quanh liền bắt đầu xì xào bàn tán.
 
“Hóa ra cô ta chính là Tô Hữu Hữu, cũng chẳng ra làm sao mà.”
 
“Nghe nói cũng là sinh viên nghèo khó, hai người là quen biết qua kiêm chức.”
 
“Tớ không phải nghe nói như thế.” Nói xong đè thấp giọng mà Tô Hữu Hữu tuyệt đối không nghe được: “Bạn cùng phòng của cô ta nói cô ta chưa bao giờ ở ký túc xá, được người ta bao nuôi, cô ta và Dịch Tiêu Đồng chỉ là chơi đùa thôi.”
 
Trí tưởng tượng của nhân dân quần chúng chính là rất phong phú, nếu như Tô Hữu Hữu nghe thấy được không chừng có thể nhổ ra một cân máu, cô không chỉ có không được người ta bao nuôi, cô còn bao nuôi một người đấy có được không!
 
Bắt đầu thi đấu rồi.
 
Tô Hữu Hữu quét mắt qua chương trình biểu diễn, cosplay lần này không chỉ có anime Nhật Bản, còn có một vài game trong nước và điện ảnh Âu Mỹ, rất phong phú cái gì cũng có.
 
Ra trận đầu tiên chính là , quần áo đều rất hoa lệ, thế nhưng khuôn mặt của coser quả thật không dám khen tặng, lớp hóa trang dày, phỏng chừng đến mẹ anh ta cũng không nhận ra, mỗi người đều nhìn chằm chằm, hai con mắt lớn như cái động, một chút cũng không đẹp như trong hình, Tô Hữu Hữu liếc mắt nhìn Chung Dực đang chăm chú bên cạnh, nếu để Chung Dực mặc vào có khi có thể quẳng những coser này ra xa mười tám con phố nhỉ?
 
Cô dùng cùi chỏ chạm vào Chung Dực: “Quần áo nơi đó của anh là thế này sao?”
 
Chung Dực nhíu mày, cho lời bình tám chữ: “Hoa hòe hoa sói, làm bừa làm ẩu.”

 
Sâu sắc!
 
Tô Hữu Hữu nhìn về phía những coser trên sân khấu kia mà lòng có chút ngứa ngáy, tiến đến bên cạnh Chung Dực nói: “Nơi này của chúng tôi có một nơi thần kỳ, gọi là Taobao, cái gì cũng có thể mua được, khi về anh xem một chút xem có quần áo giống nơi đó của anh không, chúng ta mua một bộ thế nào?”
 
Chung Dực nghe vậy nhìn qua, thần sắc trong mắt có chút mong đợi: “Có thể mua được sao?”
 
Tô Hữu Hữu câu môi nở nụ cười: “Nơi này chúng tôi cái gì cũng có thể mua được, không mua được cũng có thể sáng tạo ra.”
 
Cô nhất định phải mua được để Chung Dực mặc vào cho cô vẽ, tốt nhất là lộ ra cơ bụng tám múi một chút, chân dài, chỉ là vừa nghĩ tới Tô Hữu Hữu đã có chút nóng lên.
 
Tô Hữu Hữu còn đang ảo tưởng, Chung Dực đã che mắt cô lại, cô đã bị che đến có kinh nghiệm, nhất định là trên sân khấu lại xuất hiện coser quần áo hở hang.
 
Thế là, ảo tưởng cứ như vậy vỡ vụn rồi, ngay cả cô nhìn người khác anh cũng không cho, nhất định cũng sẽ không lộ ra cho cô nhìn…..
 
Đợi lâu như vậy cuối cùng nhóm của Dịch Tiêu Đồng cũng ra sân, Dịch Tiêu Đồng là người biểu diễn cuối cùng, anh vừa bước ra toàn trường đã bùng lên tiếng rít gào, anh cầm quyền trượng, cao ngạo ngẩng đầu, dáng vẻ kia nghiêm túc hiếm thấy, nhìn xa xa như thế cũng thật là giống nguyên gốc!
 
Rất nhiều nữ sinh đứng dậy chụp ảnh, Tô Hữu Hữu cũng đứng dậy chụp, thế nhưng quá xa nên chụp không tới, cô chép miệng cụt hứng ngồi xuống, gửi Wechat cho Dịch Tiêu Đồng: quá xa, tôi chụp không tới. /(ㄒoㄒ)/~~
 
Có thể là bởi vì quần áo quá rườm rà, Dịch Tiêu Đồng ngoại trừ làm nổi bật hình ảnh Tinh Linh vương kinh điển, cơ bản đều chỉ là đứng ở nơi đó cũng hấp dẫn hầu hết ánh mắt mà không tốn chút sức nào, cũng không lâu lắm liền xuống sân khấu, dù sao Tinh Linh vương cũng không phải là vai chính của Người Hobbit.
 
Dịch Tiêu Đồng xuống không được bao lâu, điện thoại Tô Hữu Hữu liền rung lên, mở ra xem, Dịch Tiêu Đồng trả lời: Đến sau cánh gà đi.
 
Tô Hữu Hữu tiến đến bên tai Chung Dực thì thầm nói: “Tôi đi ra ngoài một chút, anh giữ chỗ chờ tôi quay lại nha ~”
 
Chung Dực nhíu nhíu mày, vừa rồi anh thấy hết, Tô Hữu Hữu đang gửi Wechat cho Dịch Tiêu Đồng, lúc này cô đi ra ngoài nhất định là gặp riêng Dịch Tiêu Đồng, Chung Dực khó chịu.
 
Tô Hữu Hữu cẩn thận từng li từng tí vòng ra sau cánh gà, Dịch Tiêu Đồng vẫn hóa trang Tinh Linh vương, đang đứng ở cửa sau cánh gà chờ cô, cô nhìn từ xa mắt đã nổi hình trái tim rồi.
 
Nam thần của mình! Nam thần của mình! Nam thần của mình!
 
Cô nhảy nhót đến trước mặt anh, Dịch Tiêu Đồng vung tay: “Chụp tùy thích.” Dáng vẻ kia quả thật là Tổng giám đốc bá đạo! Không! Là Tinh Linh vương bá đạo!
 
Tô Hữu Hữu chụp toàn thân, chụp đặc tả, sau đó đứng cạnh anh chụp chung, Dịch Tiêu Đồng rất phối hợp bày ra vẻ mặt kiêu ngạo đặc trưng của Tinh Linh vương.
 
Tô Hữu Hữu nhìn tấm hình hài lòng giậm chân: “Cực kỳ tốt! Hóa trang này của anh thực sự rất giống bản gốc! Không có cách nào chụp với nam thần thì chụp tạm với anh cũng không tồi.”
 
Dịch Tiêu Đồng nghe vậy thì không vui: “Cái này gọi là tạm à? Anh đây cũng là khuôn mặt thật, hóa trang không quá dày.”

 
Bây giờ Tô Hữu Hữu nhìn khuôn mặt Dịch Tiêu Đồng liền hài lòng, cợt nhả nói: “Được được được, anh vui vẻ là được rồi.”
 
Dịch Tiêu Đồng vừa muốn nhấn mạnh với cô một hồi liền có một người trong cánh gà đi ra: “Nên cảm ơn Tiêu Đồng rồi! Lát nữa kêu gọi các bạn nữ bỏ phiếu cho cậu vui đi.”
 
Tô Hữu Hữu cũng không để ý đến người kia, hài lòng cầm điện thoại, nhìn Dịch Tiêu Đồng vẫy tay một cái: “Đi đi đi đi đi đi!” Cô đã chụp ảnh chung rồi.
 
Cô gái bạc tình này, Dịch Tiêu Đồng thở dài đi vào.
 
Chung Dực không xem biểu diễn trên sân khấu nữa, cứ nhìn chằm chằm lối ra, Dịch Tiêu Đồng trên sân khấu chào cảm ơn xong, Tô Hữu Hữu tươi cười rạng rỡ quay lại, cũng không nói một câu nào với anh, ngồi yên ở đó nghịch điện thoại, trên mặt là nụ cười cảnh xuân xán lạn, trong lòng Chung Dực buồn đến hoảng.
 
Mãi đến khi Tô Hữu Hữu để điện thoại xuống, Chung Dực mới móc điện thoại của mình ra, lướt Wechat một hồi, Tô Hữu Hữu quả nhiên là đăng một cái status, đều là hình Dịch Tiêu Đồng, cuối cùng còn có một tấm hình chung, Tô Hữu Hữu làm vẻ mặt chu mỏ, viết một đoạn văn dài, cuối cùng còn có một cái mặt hôn.
 
Trái tim Chung Dực như bị kim đâm, gió lạnh ùa vào, khi về anh nhất định phải lấy từ điển tra ý nghĩa của đoạn văn này, không biết chữ thật là đáng sợ.
 
Đang chờ tiết mục kế tiếp, điện thoại của Tô Hữu Hữu rung lên, là cuộc gọi đến, cô lấy điện thoại ra nhìn chữ trên màn hình —— Lão già, nụ cười trên mặt cô chớp mắt đã không còn thấy bóng.
 
Cô cầm điện thoại đứng dậy rời đi, tới nơi yên tĩnh mới nhấn nút gọi: “Tìm tôi làm gì.”
 
Người bên trong so với cô còn trực tiếp hơn: “Bây giờ đến công ty một chuyến.”
 
Tô Hữu Hữu hơi nhướng mày, nói: “Không muốn đi.”
 
“Vậy bố bảo Thu Lạc đến đón con.”
 
Tô Hữu Hữu hít sâu một hơi: “Ông tốt nhất là có việc quan trọng tìm tôi.” Nói xong nhấn cúp máy.
 
Tô Hữu Hữu không đi vào lại, gửi Wechat cho Chung Dực, bảo anh tự về nhà, cô trực tiếp ra đi ra cổng trường.
 
Chung Dực bên trong nhận được tin liền vội vàng chạy ra ngoài, bên ngoài sớm đã không còn hình bóng Tô Hữu Hữu nữa.
 
Cô đi đâu rồi? Đi tìm Dịch Tiêu Đồng sao?
 
“Tiểu Dực, chị em đâu?”
 
Chung Dực quay đầu lại, đúng là Dịch Tiêu Đồng mà anh suy đoán, lúc này Dịch Tiêu Đồng đã tháo lớp hóa trang, nhưng còn mang kính áp tròng xanh lam, xem ra là vô cùng lẳng lơ.
 
Chung Dực lại không nói một câu, trong lòng sốt sắng không biết Tô Hữu Hữu đi đâu, đến cùng là cô đi đâu rồi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.