Trời Đựu... Ta Thành Vương Phi Rồi!

Chương 60: Năm năm qua mau. [đến để đón tiểu thư trở về]


Đọc truyện Trời Đựu… Ta Thành Vương Phi Rồi! – Chương 60: Năm năm qua mau. [đến để đón tiểu thư trở về]

Uyên Ương Bất Thành: Nửa Đời Vấn Vương.

Tên khác: Trời Đựu… Ta Thành Vương Phi Rồi! 2

Nàng tựa như gió thu…

Nhẹ nhàng đến đây trong mịt mù.

Lời nói đầu môi nàng tựa mật ngọt…

Mê hoặc tâm ta, làm ta say sưa…

Bao lời âu yếm dưới mưa…

Trao ta ái ân mặn nồng

Vậy mà nàng nỡ quên đi?

Để tình ái bay theo gió mây?

Ký ức hạnh phúc ngày nào…


Chợt thành nỗi đau trong ta.

Đứng trước bia mộ khắc ghi tên nàng…

“Hoa nhi. nàng có tiếc hận oán ai vì mối duyên này đã dở dang?” “Ta vẫn còn vương vấn nàng rất nhiều…”

Năm năm sau.

Hạ quốc.

Bắc Đình… Thôn Phù Dung.

Sâu trong khu rừng ở vùng Bắc Đình ở phía đông Hạ quốc có một thôn nhỏ tên Phù Dung, thôn này ít người biết đến và không người lui tới vì nằm sâu trong rừng xanh, chính vì vậy nên thôn Phù Dung rất yên bình và vui vẻ…

Trên đường của thôn…

“Yến tỉ tỉ!” Tiểu cô nương thân hình bé nhỏ chạy tung tăng về phía thiếu nữ, một thân lam y lung lay bay bay theo động tác của tiểu cô nương, mái tóc xõa ra có màu trắng như tuyết đông… gương mặt nhỏ nhắn có đôi mắt to cùng môi phấn hồng trên đó trông xinh đẹp như tiểu tiên giáng trần.

“Tiểu thư chậm thôi kẻo ngã.” Yến Yến [Thiếu nữ] bước chân về phía tiểu cô nương, một cái bế tiểu cô nương lên, khuôn mặt Yến Yến lộ rõ dịu dàng khi nhìn vào tiểu cô nương.


A Hoa [Tiểu cô nương] ôm cổ Yến Yến, hi hi cười tươi: “Yến tỉ tỉ đến sớm! Mọi lần đến đây đều là mùa đông nha!”

“Tiểu thư, ta đến sớm chính là để đón người trở về!” Yến Yến ôn tồn đáp, đưa tay gạt đi sợi tóc vô tình dán vào cái miệng nhỏ của A Hoa.

“Trở về? Òa! Có phải là A Hoa sắp gặp được phụ thân xinh đẹp hay không?”

Mắt nhìn gương mặt A Hoa kinh hỉ vô cùng, Yến Yến nói tiếp: ” Đúng rồi! Tiểu thư, để Yến Yến dẫn người đi nhé?”

A Hoa nghe gật gật đầu nhưng lát sau lại quay cái đầu ra sau, mắt to nhìn người dân trong thôn, những nhà mái rơm… hoa cỏ cùng những tia nắng nhỏ nhoi trên trời xuyên qua chiếu xuống, đột nhiên trong lòng tiếc nuối: “Yến tỉ tỉ… A Hoa muốn đi từ biệt bà bà và mọi người trước được không?”

“Tiểu thư… được rồi, theo tiểu thư!” Yến Yến nhìn lên trời… thầm nhủ.

Năm năm tiểu thư ở đây lớn lên, ít nhiều cũng có tình cảm… nay rời đi, có lẽ rất lâu mới trở lại vậy liền để tiểu thư đi cáo biệt, nàng cũng tiện thể đưa đồ mà vương gia đã dặn cho bà bà và người trong thôn, đa tạ họ đã nuôi dưỡng tiểu thư.

Đúng vậy… đã năm năm qua rồi, tỉ tỉ đã an nghỉ được năm năm, còn bé cưng mà tỉ tỉ dùng hơi thở cuối sinh ra là A Hoa nàng bế đây… năm tuổi nhưng mái tóc đã trắng xóa..

Vì lúc ấy tỉ tỉ bị trúng độc, độc đã lan tràn khắp cơ thể nên sinh ra A Hoa đã nhiễm độc theo… khi đưa về A Hoa vô cùng yếu ớt, hơi thở lúc có lúc không, sinh mệnh như ngọn đèn treo trước gió… chỉ sợ chốc lát liền bị thổi tắt đi.

Hết đại phu đến thái y đều chẳng có cách chữa trị, chỉ biết lắc đầu hoặc quỳ xuống xin tha tội vì không cứu được… may mắn, Quý Phi sai người đi tìm thần y, tìm được kịp thời, chữa trị cho A Hoa…

Sau thành công cứu được mạng sống của A Hoa.. nhưng tóc của A Hoa mọc ra liền là màu trắng trắng, thần y nói đây là tác dụng phụ của thuốc, sẽ không hết được! Mái tóc trắng sẽ đi theo A Hoa cho đến chết.

Nàng cùng mọi người có chút hận thương xót vì sau A Hoa lớn lên sẽ đối diện với bộ dạng chính mình, những ánh mắt tò mò, soi mói của thiên hạ, lời nói về mái tóc trắng này như nào?

Ai cũng rõ A Hoa sẽ bị cho là yêu nghiệt!

[Cầu like like!!!!! Cầu bình luận! Hãy cho Pi động lực!]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.