Trời Đựu... Ta Thành Vương Phi Rồi!

Chương 40: Đại Hôn [Nhược Oải Phi Trở Về? Thật?]


Đọc truyện Trời Đựu… Ta Thành Vương Phi Rồi! – Chương 40: Đại Hôn [Nhược Oải Phi Trở Về? Thật?]

Đầu Thu chúng ta chia xa.

Cuối thu gặp lại chỉ thấy xa lạ.

Bước qua nhau như chẳng thấy gì.

Quay đầu ngỡ ngàng, bên người có ai.

Tự hỏi còn mong chi, tự ta buông bỏ.

Đã bỏ mối tình đậm sâu ngày đó.

Thôi thì mượn rượu say quên tình chưa trọn.

Đại hôn Uyên vương gia và Hình nhị tiểu thư, nữ nhi Thừa Tướng diễn ra long trọng, linh đình. Tất cả mọi người chúc phúc cùng vui.

Hình Hoa Hoa khoác trên mình hỉ phục đẹp đẽ với hoa văn ánh vàng kim hòa hợp vào màu đỏ rực trên hỉ phục, Điểm nhấn của hỉ phục là đóa hồng vừa được đính ở phần eo làm bộ hỉ phục lạ mắt.

Hình Hoa Hoa ngắm mình trong gương đồng, ưng ý nhìn.

Bình thường nàng nhỏ bé, nay mang hỉ phục lên liền lớn hơn hẳn. Thêm kiểu tóc đang sắp hoàn thành nữa thì chiều cao của nàng cũng được nâng lên chút.


Người phía sau trải tóc cho nàng là Nhị phu nhân. Nhị phu nhân thay mẫu thân đã khuất chải tóc cho nàng. Ánh mắt người tuy chút toán tính nhưng vẫn có thật tâm.

“Nhị tiểu thư đẹp quá…” Giọng Nhị phu nhân khẽ khàng.

Hình Hoa Hoa đáp: “Người quá lời, ai mặc hỉ phục chả đẹp.”

“Đúng vậy, ngày trọng đại mà… Nữ tử một bước lên kiệu là bước ngoặt lớn, ta mong mọi thứ đến với người đều tốt đẹp.” Nhị phu nhân cười hiền dịu.

Hình Hoa Hoa nhếch môi, “Đa tạ người.”

Nhị phu nhân cầm khăn đỏ thêu uyên ương và nói: “Giờ lành sắp tới, nên ra gặp lão phu nhân với lão gia.”

Hình Hoa Hoa đứng dậy, với gương mặt được trang điểm kĩ lưỡng. Đôi gò má hồng phớt, cánh môi đỏ mọng, đôi mi đen dài cong vuốt, điệu đà, hàng lông mày kẻ tỉ mỉ. Trên đầu là một màn lấp lánh của trâm cài, dưới là hỉ phục lung linh. Tất cả kiều diễm, xinh đẹp đang động theo từng cử chỉ, bước đi của nàng.

Đại sảnh.

Gia nhân trong phủ bon chen, ló đầu từ tường, từ cửa ra nhìn.

Người a: “Thật đẹp! Không ngờ Nhị tiểu thư là người đầu xuất giá!”

Người b: “Có gì đâu? Sau Đại tiểu thư còn đẹp hơn ấy!”


Người c: “Đại tiểu thư đương nhiên phải hơn! Kẻ đi trước chưa chắc thắng kẻ đi sau.”

Tiếng nói gia nhân nhỏ đi khi Hình lão phu nhân mở miệng: “Hoa Hoa, nhớ lời, không được lỗ mãng hay làm gì mất mặt Hình gia.”

“Dạ.” Một câu này làm Hình lão phu nhân không muốn nói tiếp… đành cho qua nhanh.

Tiếng kèn chống, pháo nổ tưng bừng thay lời chúc phúc vui mừng khắp kinh thành phồn hoa.

Tân nương trùm khăn đi trước, mỗi bước là mọi người nhìn theo, bà mai đi cùng dẫn đường, từng bước tới kiệu hoa thắm đỏ. Tân nương vào kiệu, kiệu hoa khởi hành, hướng Uyên Vương Phủ.

Kiệu hoa dừng tại cửa lớn Uyên Vương Phủ đang ngập tràn náo nhiệt.

Bà mai nhìn nam nhân tuyệt mĩ trước mặt rồi tươi cười, “Vương gia… mời.” Hành Liên Uyên mặc trên người hỉ phục đỏ nổi bật hơn hẳn. Khuôn mặt tinh xảo hắn lộ rõ vui vẻ. Môi treo nụ cười, mắt đen chờ mong.

Vén màn kiệu lên, Hành Liên Uyên đưa tay ra, khẽ kêu: “Hoa Hoa~~” Hình Hoa Hoa đưa tay nhỏ ra, đặt lên lòng bàn tay hắn.

Hắn nắm trọn đôi tay mềm mại, nho nhỏ của nàng kéo ra khỏi kiệu,

Hình Hoa Hoa theo Hành Liên Uyên, cùng qua cửa lớn.

Ánh mặt người ngoài dõi theo.

“Vương gia! Dừng bước!” Bỗng một giọng nói vang lên, thân ảnh thiếu nữ chạy tới trước mặt hai người, trong khó hiểu, kinh ngạc của mọi người nhanh quỳ xuống,”Vương gia! Cầu người cứu tiểu thư!”

[Đề cử nhiều nhiều và nhận xét chính là cho ta động lực! Soi hộ ta chính tả nhé!]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.