Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 8: Cho đệ


Đọc truyện Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê – Chương 8: Cho đệ

– Tiểu Dương, nhớ tên tỷ, tỷ là Thiên Thanh Nguyệt.

– Thiên Thanh Nguyệt – tiểu Dương lặp lại.

– Ừ, tỷ có thứ này cho đệ.

Tiểu Dương từ trong vòng ôm của Thiên Thanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng. Xoa đầu rồi ôm tiểu Dương đi về phòng.***Tôi là Bạch Tiên là tác giả chứ không phải editor và truyện chỉ đăng ở diễn đàn lê quý đôn***

Bước vào phòng, đập vào mắt hai người là Hoa ma ma. Bà nằm đó không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt tái xanh không còn hơi thở.

Thấy bà nằm đó, đôi mắt tiểu Dương trở nên ảm đạm có chút đau đớn. Tuy tiểu Dương rất kiệm lời, nhưng đối với người đã chăm sóc mình từ lúc chưa biết gì tới giờ, nói không có cảm tình thì là nói dối.

Mặc dù còn nhỏ, nhưng tiểu Dương biết, Hoa ma ma chết rồi, không còn ai chăm sóc tiểu Dương như bà nữa, không còn ai lo lắng từng li từng tí cho tiểu Dương nữa.***diễn đàn lê quý đôn*** Không còn ai cho tiểu Dương có cảm giác ấm áp như người thân nữa.


Như nhận ra suy nghĩ của tiểu Dương, Thiên Thanh Nguyệt hôn nhẹ lên trán rồi ôm tiểu Dương.

– Không sao, còn tỷ ở bên đệ, tỷ sẽ luôn ở bên đệ.

Nghe thanh âm dịu dàng của nàng vang lên, tiểu Dương cũng ôm chặt lấy nàng.***diển đàn lê quý đôn*** Tiểu Dương chỉ còn tỷ, tiểu Dương sẽ không để tỷ đi, nhất định sẽ không để ai cướp tỷ khỏi tiểu Dương, nhất định. Đây cũng chính là lời thề suốt đời của người được gọi là ma vương chuyển thế. Không cần thiên hạ, không cần giang sơn, không cần ba ngàn mỹ nhân mà chỉ cần nàng, người thiếu nữ còn quý hơn cả mạng sống của hắn.

– Hứa là tỷ sẽ không giống ma ma, tỷ sẽ ở cạnh đệ mãi mãi, được không ?***diễn đàn lê quý đôn***

– Tỷ hứa !

– Tỷ có thứ gì muốn cho đệ sao ?

Tiểu Dương thay đổi cũng thật nhanh đi, vừa rồi còn buồn vì Hoa ma ma, vậy mà bây giờ…

– Chúng ta chôn bà ấy sau vậy, giờ tỷ cho đệ thứ này.

Nói rồi nàng ôm tiểu Dương vào căn phòng bên trong, lấy một viên gạch trong góc tường bên cạnh chiếc giường ra.***diễn đàn lê quý đôn*** Cầm lấy những cuốn sách trong đó rồi để viên gạch lại chỗ cũ.

Thiên Thanh Nguyệt ngồi xuống giường cạnh tiểu Dương, nàng hỏi:

– Tiểu Dương, đệ đã biết đọc và viết tất cả các chữ chưa ?

– Đệ biết, ma ma đã dạy đệ rồi.


– Ừm, tỷ cho đệ những cuốn sách này, đây là những gì tỷ đã được học và một số bí kíp tu luyện nội lực.***diễn đàn lê quý đôn*** Đệ đọc và học theo, nếu không hiểu chỗ nào, tiểu Dương đánh dấu lại, để đến kì trăng tròn sau tỷ sẽ giúp đệ, được chứ !?

– Học thứ này đệ có thể bảo vệ tỷ không ?

– Hả, hì, có chứ, học thứ này tiểu Dương không những bảo vệ được tỷ, mà còn bảo vệ chính đệ và người đệ yêu quý nữa.

– Tiểu Dương chỉ bảo vệ tỷ thôi. – Tiểu Dương chu môi kháng nghị.***diễn đàn lê quý đôn***

– Ừm, chỉ bảo vệ tỷ thôi, được chưa.

Nghe câu nói của tiểu Dương, tim nàng cảm thấy thật ấm áp. Còn về những bí kíp đó, một phần là nàng viết lại những gì nàng đã học và trải nghiệm, một phần là nàng lấy trong quốc khố. Tất nhiên nàng làm những việc này trong lúc tiểu Dương ngủ rồi, nhưng vì chỉ có thể biến thành người vào một đêm nên đến tận tháng trước nàng mới hoàn thành.***diễn đàn lê quý đôn*** Hy vọng tiểu Dương có thể dùng những thứ đó để tự bảo vệ mình.

– Tiểu Dương, nhớ lời tỷ, không được cho phép bất cứ ai biết được đệ có những cuốn sách này

– Dạ !- Tuy không hiểu tại sao nhưng tiểu Dương chắc chắn sẽ không nói cho ai hết.


Bỗng nhiên, nàng nghe thấy những bước chân từ xa chạy tới, lại là bọn chúng sao, không, không phải, bước chân này vội vã như đang tìm kiếm vậy. Là hắn !***diễn đàn lê quý đôn***

Thiên Thanh Nguyệt dặn tiểu Dương cất những cuốn sách đi. Sau đó tiếng bước chân vừa lúc chạy vào.

– Tiểu đệ. – Thái tử lo lắng gọi tiểu Dương.

Cảnh tượng trước mắt làm hắn không thốt lên lời. Phải chăng hắn đang nhìn thấy tiên nữ, tiên nữ đang ôm một hài tử tóc trắng.***diễn đàn lê quý đôn*** Thấy Thiên Thanh Nguyệt, thái tử có chút giật mình, nhiều hơn là kinh diễm, lần đầu tiên hắn thấy một người đẹp như vậy, hắn chỉ có thể hình dung người thiếu nữ đó là tiên nữ mới có thể miêu tả được phần nào vẻ đẹp của nàng.

Nhận thấy ánh mắt của Hoắc Lăng Thiên dán chặt vào người tỷ tỷ, tiểu Dương nhíu mày, tỷ tỷ là của tiểu Dương ai cho phép hắn nhìn tỷ tỷ như vậy.

– Tỷ tỷ, tiểu Dương ghét hắn !

Nói thật nàng cũng không thích bị người khác nhìn đắm đuối như vậy, cho dù đó mới chỉ là một tên nhãi mười mấy tuổi, tất nhiên trừ tiểu Dương của nàng ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.