Đọc truyện Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê – Chương 50: La Vĩ trấn
Trên đường đến Bắc thành, mọi việc đều thuận lợi, chỉ cần qua một trấn nữa rồi đi thêm đoạn đường khá dài nữa là đến nơi.
Một đường này đều rất thuận lợi. Hỏa Diễm cợt nhã hưởng thụ như đi du ngoạn, lúc ngắm chỗ này, lúc sờ chỗ kia rất hưởng thụ.
Hoàng Phủ Quân cũng không kém hơn là bao, chỉ có Hoàng Phủ Hạo đang trong lốt sư tử là không làm loạn ra thì tất cả đều như hưởng thụ nh
khi đi du ngoạn.
Tiểu Dương cũng xem như thoải mái vì ít ngày trước Thiên Thanh Nguyệt đã tỉnh lại. Hắn hết ôm nàng chỉ cái này rồi nói cái kia làm cho mấy người bọn họ trợn mắt miệng mở to như muốn rớt cằm.
Ví dụ như bây giờ đang ở La Vĩ trấn. Hoàng Phủ Quân dẫn đầu đi vào một tửu lâu nhìn có vẻ sang trọng và nổi tiếng ở đây. Khi đoàn người vừa tiến vào không khỏi làm người khác ngước nhìn.
Nam tử tuấn lãng ngọc thụ lâm phong, tiểu Dương tuy còn nhỏ nhưng cũng thu hút ánh mắt không biết bao nhiêu ánh mắt của nữ hài tử. Thêm vào một con sư tử đen làm sủng vật thật khiến người khác không chú ý mới lạ.
Đặt phòng xong, tiểu Dương lập tức cùng tiểu nhị đi nhận phòng. Hắn chán ghét những ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, trừ Nguyệt nhi ra, những người khác nhìn như vậy hắn đều chán ghét, đặc biệt là muốn móc đôi mắt đó ra mà đạp nát dưới chân.
Gian phòng hắn chọn ngay vị trí thuận lợi nhìn qua vửa sổ là có thể thấy được mặt hồ xanh mát như gương, bên hồ là những hàng dương liễu đung đưa làm cảnh thật bình dị mà gần gũi. Ngay đó là khu chợ náo nhiệt với tiếng người chào hàng, những tiếng cười đùa, trả giá…vang lên.
Nói thật hắn không thích ồn ào như vậy chút nào, nhưng hắn cảm nhận được dường như nàng rất thích, nên hắn đặt nàng lên bệ cửa sổ, tay ôm nàng để khỏi rớt.
Sau đó từ phía sau nhìn nàng với ánh mắt nhu tình đầy sủng nịnh. Hắn cất giọng như trẻ con ngây thơ:
– Tỷ xem, trên hồ có người đi du thuyền nhìn rất hay, chúng ta cũng đi được không?
Nghe hắn nói vậy, trong lòng nàng ấm áp, nàng nở nụ cười dịu dàng, thật muốn ôm tiểu Dương quá đi.
Nói thật nàng cũng rất muốn đi du thuyền thử một lần, xem thử ở cổ đại và hiện đại cái nào thoải mái hơn. Nhưng trong lốt búp bê này nàng làm sao đưa ý kiến chứ?
– Tỷ, lát chúng ta đi du thuyền nha, đệ bảo bọn Hỏa Diễm chuẩn bị.
Vừa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa và cùng giọng nói bất mãn.
– Bạch Thiên Dương, ngươi lại có chuyện gì mà phá ta hả?
Đang lúc Hỏa Diễm định bụng ra ngoài chơi đùa một chút thì bị tiểu Dương dùng truyền âm gọi qua. Haiz, hắn đúng là không nên theo hắn mà.
– Đi mua một chiếc du thuyền đi.
Nghe thế khóe miệng Hỏa Diễm giật giật, hắn thành gã sai vặt lúc nào vậy?
Vừa định từ chối, tiểu Dương liền ném cho hắn ánh mắt.
– Không mua thì cút.
Làm hắn chỉ có thể ngậm ngùi từ hộ pháp tài ba biến thành gã sai vặt.
Thấy Hỏa Diễm “vâng dạ” ra ngoài, lúc này xem như tạm vừa lòng với hắn.
Chỉ lát sau Hỏa Diễm mang vẻ mặt thối đến báo cáo đã xong. Lúc này, tiểu Dương hưng phấn ôm lấy Thiên Thanh Nguyệt không ngừng nói:
– Hì, tỷ, lát chúng ta được đi du thuyền rồi.
Mắt thấy tên chủ nhân nào đó đang ôm ôm ấp ấp con búp bê rồi còn nũng nịu ăn vạ làm hắn sởn gai ốc. Lập tức chạy loạn ra ngoài, miệng không ngừng lẩm bẩm:
– Ta không quen hắn, hoàn toàn không quen. Ta không có chủ nhân như vậy, chủ nhân lãnh khốc uy vũ mau mau trở lại đi…