Đọc truyện Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê – Chương 26: Cấm địa (2)
Mặt đất rung chuyển ngày càng dữ dội, từ tứ phía dần xuất hiện cát bay mịt mù. Bên trong thấp thoáng có thể thấy được có thứ gì đó đang chạy về hướng tiểu Dương.
Mắt hắn nhíu lại, cả người tỏa ra hàn khí và sát khí, cảnh giác nhìn xung quanh, tiểu Dương thủ thế chuẩn bị có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Dần dần từ trong bụi cát xuất hiện rõ hơn, những người như những hình nhân được nặn từ đất. Bọn chúng chạy như bay lao về phía tiểu Dương. Chỉ còn cách mười thước nàng mới nhìn rõ, bọn chúng là những hình nhân làm bằng đất.
Nhìn xung quanh, số lượng lên đến cả trăm tên, đây là cách thức tu luyện trong cấm địa sao? Chiến đấu, cách nhanh nhất để mạnh hơn, với khả năng hiện giờ của tiểu Dương, đánh bại chúng là điều không thể. Nhưng, chỉ khi đối đầu với nguy hiểm, đệ ấy mới có thể vượt qua giới hạn hiện tại.
Tuy nàng không muốn tiểu Dương mạo hiểm, nhưng nếu đây là quyết định của đệ ấy thì…nàng sẽ đi cùng tiểu Dương đến hết con đường này.
Bỗng nhiên bọn chúng dừng lại, cách tiểu Dương ba thước. Tay chúng cầm thương chĩa thẳng vào hắn. Hắn lạnh lùng nhìn đám hình nhân trước mặt, tay nắm chặt đoản kiếm. Cho dù có khả năng thắng, hắn cũng nhất định phải thắng.
Vận nội lực truyền vào đoản kiếm, một tay đẩy nàng vào sâu trong ngực áo, những cảnh này, hắn không muốn nàng thấy. Nội lực dần lan tỏa khắp người tiểu Dương. Ánh mắt sắc lạnh nhìn bọn chúng, hắn, nhất định phải thắng.
Chân hơi khụy, tiểu Dương lấy đà lao vào bọn chúng, thấy thế, bọn chúng đồng loạt đâm thương về phía hắn. Nhanh chóng né đòn, hắn lách người sang bên hông, “vút” tiếng xé gió vang lên, thanh đoản kiếm chém thẳng vào cổ tên hình nhân, bỗng nhiên tên hình nhân liền tan biến thành cát
Thấy vậy, tiểu Dương không chút chần chờ lao thẳng vào bọn chúng. Trong chốc lát, rất nhiều tên đã bị hạ, giết thêm một tên nữa, hắn phi thân cách xa bọn chúng. Đông quá, “hộc hộc” tiểu Dương thở mạnh, đánh với bọn chúng làm thể lực hắn tiêu hao rất nhiều.
Nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người, hắn không thể thua ở đây được. Điều chỉnh lại nhịp thở, nhìn đám hình nhân đang xông về phía này, môi hắn nhếch lên nụ cười thị huyết, Bạch Thiên Dương hắn, sẽ thắng.
Không biết trải qua bao lâu, mùi máu từ người tiểu Dương làm tim nàng đau xót. Những tiếng vũ khí va chạm lúc tăng lúc giảm, dần dần chỉ còn lại sự tĩnh lặng. Nàng cảm nhận được, kết thúc rồi.
“Bịch” một tiếng ngã vang lên, nằm trên mặt đất nhìn bầu trời tối đen chỉ có ánh trăng khuyết mờ ảo chiếu sáng. Thò tay vào trong ngực áo lấy nàng ra, giơ búp bê lên trước mặt mình.
Trên mặt và trên người tiểu Dương đầy những vết thương lớn nhỏ, vậy mà…
– Tỷ, đệ thắng rồi.
Nụ cười tươi xuất hiện trên mặt đệ ấy. Không biết đã qua bao lâu, bao ngày, cuối cùng thì tiểu Dương của nàng thắng rồi. Tim nàng vừa đau vừa ấm áp, nàng dịu dàng nhìn tiểu Dương, mỉm cười nhìn đệ ấy.
– Ừm, đệ thắng rồi, tiểu Dương.
Như có thể thấy ánh mắt và nụ cười của Thiên Thanh Nguyệt, tiểu Dương ôm nàng vào ngực. Trong lòng nói thầm:
– Ta yêu nàng, Nguyệt nhi.