Đọc truyện Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê – Chương 13: Trúng độc (2)
– Tiểu tử, muội muội ngươi thật dễ thương nha.
Tên nhãi được gọi là đại ca tiến lên đẩy Hoắc Lăng Thiên ra, đứng trước mặt tiểu Dương nói. Đưa tay muốn chạm mặt tiểu Dương.
– Tiểu muội muội đi chơi với huynh đi, huynh mua kẹo cho muội.
Tiểu Dương gạt tay hắn ra, Hoắc Lăng Thiên lần nữa đứng chắn trước mặt tiểu Dương, nghiêm nghị nói :
– Trần công tử, ngươi nên biết chừng mực.
– Trần Khôn ta thích tiểu muội muội của ngươi, đó là may nắm của cả nhà ngươi, còn dám nói ta có chừng mực, ngươi biết ta là ai sao ?
Từ trước tới giờ chưa có ai dám gạt tay hắn, vậy mà bây giờ lại bị tiểu nữ hài này gạt tay hắn, còn thêm tên nhãi này nữa. Đúng là muốn chết.
– Người đâu, ta thích tiểu muội muội này, mau bắt đem về phủ cho ta. ai cản đánh chết hắn.
Đám thuộc hạ được lệnh liền xông lên, nhìn thấy cảnh này, Hoắc Lăng Thiên cười lạnh. Sống trong cung từ nhỏ còn gì mà hắn chưa gặp qua, một người như hắn ra ngoài mà không có ám vệ sao ? Nực cười.
– Hắc Dạ !
Chỉ thấy một bóng đen xuất hiện, di chuyển giữa đám người, sau đó bọn chúng gục xuống, kêu la thảm thiết. Thấy vậy, hai huynh đệ Trần khôn tái mặt.
– Ngươi…ngươi…cha ta là hộ bộ thượng thư, sao ngươi dám…
– Vả miệng !
Bốp, bốp, bốp , những tiếng tát tay vang lên làm người đi đường cũng phải rùng mình, nhiều hơn là vui sướng khi người gặp họa.
Phải biết, hai huynh đệ nhà này tuy còn nhỏ nhưng không việc trái luân thường đạo lý nào là không làm, thêm cha chúng làm quan triều đình nên không ai dám phản kháng. Bây giờ nhìn thấy có người ra tay đánh chúng, người dân cũng được vui sướng phần nào.
– Việc còn lại ngươi xử lý đi. Tiểu Dương đi, ca ca dẫn muội đi ăn cơm.
Nói xong dẫn tiểu Dương đi, để lại tàn cục cho thuộc hạ.
Nhìn cử chỉ vừa rồi của Hoắc Lăng Thiên, Thiên Thanh Nguyệt bất giác cười mỉm “che giấu tốt lắm, lớn lên chắc chắn là một con cáo già”.
Nhìn Hoắc Lăng Thiên đang đi phía trước, tiểu Dương tay ôm chặt búp bê, ánh mắt lóe lên, môi hơi mím lại, nụ cười mỉm xuất hiện rồi biến mất nhanh chóng. Tất cả đều được thu vào mắt nàng, mong rằng tên nhóc này không làm nàng thất vọng.
Ăn trưa xong, Hoắc Lăng Thiên lại dẫn tiểu Dương chạy hết chỗ này đến chỗ kia, tới tận chiều tối mới chịu về phủ.
Tắm rửa, thay y phục xong là tới giờ ăn tối. Có vẻ tiểu Dương chịu mở lòng mình với Hoắc Lăng Thiên rồi, không còn đem bỏ thức ăn hắn gắp cho nữa. Không khí dễ chịu ấm cúng này làm nàng bất giác mỉm cười, rất tiếc là không ai có thể nhìn thấy nụ cười này.
Như cảm nhận nàng vui, tiểu Dương cúi xuống nhìn búp bê đang để trước ngực, áp xát mặt vào mặt búp bê rồi cười, nhỏ giọng nói:
– Hôm nay tiểu Dương vui lắm.
– Tiểu Dương, đệ…đệ…khụ khụ…vừa cười đúng không ?
Hoắc Lăng Thiên ngạc nhiên, quên luôn là mình đang nhai thức ăn. Bất ngờ, không, là quá thần kỳ, tiểu Dương vừa cười, đệ ấy cười, phải biết từ lúc hai huynh đệ hắn gặp nhau thì tiểu Dương chưa bao giờ cười nha, vậy mà hắn vừa thấy gì, tiểu đệ đệ của hắn cười. Nụ cười thật đẹp, như hoa sen trắng trong hồ vậy, thanh khiết thoát tục như thần tiên vậy, thật quá kỳ diệu.
Nghe hắn nói, tiểu Dương im bặt, không cười nữa, chăm chú ăn cơm.
– Này, cười lại đi. tiểu Dương, cười lại đi mà.
Mặc kệ hắn năn nỉ, tiểu Dương chỉ chăm chú ăn cơm.
Từ ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hoắc Lăng Thiên dừng đũa nhìn ra ngoài. Quản gia chạy vào, báo :
– Bẩm thái tử, có Lưu công công đến, cùng với…
– Có gì nói đi !
– Có…
Quản gia chưa nói hết đã bị ngắt lời, từ ngoài vọng vào thanh âm bất nam bất nữ, sau đó là xuất hiện bóng dáng của một người mặc y phục thái giám và một đám thị vệ, đồng loạt hành lễ.
– Tham kiến thái tử !
– Miễn lễ, không biết Lưu công công đến đây có chuyện gì ?
– Bẩm thái tử, lão nô đến để truyền thánh chỉ, xin thái tử tiếp chỉ.
Thánh chỉ, Hoắc Lăng Thiên nhíu mày, hắn có dự cảm không tốt. Sau đó, mọi người quỳ xuống nghe thánh chỉ, còn tiểu Dương thì đứng đó, mặt không biểu cảm.
Thấy vậy, Lưu công công nhíu mày, định quát lớn thì Hoắc Lăng Thiên ngăn lại.
– Công công cứ truyền chỉ đi.
– Nhưng…
Hoắc Lăng Thiên ném cái nhìn sắc bén về phía Lưu công công khiến hắn chỉ có thể nuốt lại những gì mình định nói.
– Phụng tiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Thái tử Hoắc Lăng Thiên thân mang trọng bệnh, làm trẫm lo lắng, nay trẫm truyền thái tử đến Phong thành phía nam dưỡng bệnh. Còn về thất hoàng tử thân mang trọng bệnh, nay trẫm vì tình thương mà phong làm Bạch vương, ban phủ tại Bắc thành, lệnh thất hoàng tử lập tức đến đó dưỡng bệnh. Khâm thử.
Dứt lời, Hoắc Lăng Thiên như sét đánh bên tai, phụ hoàng đây là muốn giam hắn sao ? Còn lấy cái cớ thân mang trọng bệnh, ha ha, cuối ta cũng chỉ là một con cờ mà thôi. Còn tiểu Dương, hoàng thượng thật sự muốn giết đệ ấy đến vậy sao ? Bắc thành, đó chẳng phải là nơi lưu đày của phạm nhân, quanh năm dịch bệnh hay sao ?
Phụt, bỗng nhiên Hoắc Lăng Thiên và tiểu Dương ói ra một ngụm máu khiến mọi người hoảng sợ. Lưu công công hoảng loạn ra lệnh cho đám thị vệ.
– Người đâu, thái tử và hoàng tử phát bệnh, mau làm theo những gì thánh chỉ đã nói.
– Tuân lệnh !
Hoắc Lăng Thiên cười tự giễu, hắn cẩn thận mấy năm nay vậy mà cuối cùng vẫn trúng chiêu, lại còn hại cả tiểu Dương nữa, tiểu Dương, ca ca xin lỗi đệ, nhất định dệ phải sống, ca ca nhất định cứu đệ.
Thấy tiểu Dương hôn mê, Thiên Thanh Nguyệt không ngừng gào thét “tiểu Dương, tiểu Dương”. Bọn chúng, nàng nhất định bắt bọn chúng trả giá gấp bội