Đọc truyện Trói Buộc Linh Hồn – Chương 71: Năng nguyên tỉnh giấc
Nghiêm Thần sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi tuôn ướt đẫm cả cơ thể. Ma khí nồng đậm không ngừng tỏa ra đối chọi với năng lượng hắc ám liên tục tàn phá Nghiêm Thần. Hô hấp cô dồn dập không ổn định, nhiệt độ cơ thể cao đến dọa người thậm chí nhiều lúc nhịp thở mỏng đến tưởng chừng như không có.
Tiêu Thanh Hàn hạ sắc mặt quan sát tình trạng của Nghiêm Thần. Hắn thử vươn tay chạm vào cô nhưng lại một lần nữa bị màng bảo hộ ngăn chặn. Xung quanh Nghiêm Thần, ma khí đối chọi với năng lượng hắc ám càng diễn ra mãnh liệt, đồng thời tạo thành một màng mỏng như chiếc kén vây lấy cô ngăn cách với bên ngoài.
“Thanh Hàn, bảo bối thế nào?” Lam Phượng Khuynh vội vã lên tiếng. Nếu không phải Vũ Đình Thiên Thanh ở bên cạnh kéo tay hắn lại thì Lam Phượng Khuynh đã xông đến chỗ của Nghiêm Thần rồi.
“Chưa nói trước được.” Tiêu Thành Hàn trầm giọng đáp lời. “Ta phân vân có nên mạnh mẽ can thiệp vào tình trạng hiện giờ của Thần nhi hay không.”
“Sẽ nguy hiểm sao?” Vũ Đình Thiên Thanh nhìn Nghiêm Thần lo âu thốt lên.
“Có lẽ, chung quy thì…”
Ngay khi Tiêu Thanh Hàn định dùng lực lượng của mình tiến nhập vào màng bảo vệ của Nghiêm Thần thì một bóng đen lập tức xuất hiện chặn lại động tác của hắn.
“Lăng Vân?” Vũ Đình Thiên Thanh nheo mắt nghi vấn.
Lùi ra sau một bước, Lăng Vân cung kính quỳ một chân xuống đất thành khẩn nói: “Bệ hạ, xin đừng can thiệp vào chủ nhân hiện giờ.”
Không khí trong phòng bỗng chốc lạnh xuống.
Lăng Vân cúi đầu quỳ bên dưới gắng sức chống lại sức mạnh vô hình đè ép lên người của hắn. Tiếng xương cốt gãy nát khẽ vang lên, dù vậy Lăng Vân vẫn không hề thay đổi sắc mặt mà chịu đựng.
“Nói đi, lần này chủ nhân của ngươi lại làm chuyện nguy hiểm gì?” Vũ Đình Thiên Thanh cất giọng nhẹ nhàng, tuy vậy âm điệu mang theo áp bách không cho phép chống cự thể hiện rất rõ ràng.
Lăng Vân vẫn im lặng duy trì vẻ mặt cứng nhắc của bản thân. Mãi một lúc sau, dưới cái nhìn chết chóc của các vị đại nhân cao quý thì hắn mới bất đắc dĩ lên tiếng: “Chủ nhân đang tìm cách tăng lên thực lực.”
*
[Thiên Túng, giao lực lượng của ngươi cho ta.]
[Chủ nhân, nhất định phải cẩn thận!]
*
Không một tiếng động báo trước, vô vàn năng lượng nồng đậm tràn về Vĩnh Diệu cung. Dưới sức ép kinh khủng của năng lượng, mọi người không cách nào chống cự lại đành phải rời khỏi cung điện của Nghiêm Thần, bên trong chỉ còn mỗi phụ mẫu của cô là vẫn túc trực đứng bên cạnh.
Từ ngoài nhìn vào, trên vùng không trung của Vĩnh Diệu cung, nguồn năng lượng hắc ám đen kịt đang tạo thành một xoáy tròn cắn nuốt bất cứ một tia lực lượng nào hiện diện gần nó. Cả một vùng ám trầm đến nghẹt thở và tù túng, hắc sắc dần bao phủ toàn bộ Vĩnh Diệu cung.
Bên trong, Vũ Đình Thiên Thanh cùng bốn vị phu quân nhanh chóng tạo bảo hộ quanh người, mắt chăm chú nhìn vào Nghiêm Thần. Hiện giờ, ma khí cuồng nộ không ngừng tỏa ra từ người cô, trong khi đó năng lượng hắc ám lại liên tục tìm đường xâm nhập vào cơ thể. Hơn thế, chính lực lượng của tự thân Nghiêm Thần cũng đang vô hình chung tạo thành một gọng kìm khống chế hai nguồn sức mạnh kia. Cơ thể của cô hiện giờ giống như một bãi chiến trường bước vào giai đoạn giao đấu khốc liệt nhất.
“Đây chính là thực lực của Thần nhi sau khi hoàn toàn dung nhập với Thiên Túng sao?” Diệp Phong nhẹ cất lời. “Thật không hổ là tộc trưởng Thiên Trụ tộc, bị tu vi của Thần nhi khống chế mà vẫn cường đại đến như vậy.”
“Với tình trạng này, Thần nhi muốn làm gì đây?” Trầm Duy Thắng phiền muộn nghi vấn.
Mọi người cũng đồng dạng thắc mắc nên chỉ còn biết đứng một bên quan sát diễn biến. Nếu thấy không ổn thì họ nhất định sẽ ra tay ngăn chặn việc làm tùy hứng của cô con gái lớn.
——————————–
——————————–
Ý thức của Nghiêm Thần chìm sâu dưới tận thức hải, cho đến khi thấy được điểm hội tụ năng nguyên của cơ thể thì mới dừng lại.
Năng nguyên – căn nguyên năng lượng sơ khai – cũng là nơi quyết định tiềm lực còn ẩn dấu của một người.
Nghiêm Thần lắc lắc đầu vài cái xua đi cơn choáng váng. Tự xâm nhập vào thức hải của bản thân cũng không phải một chuyện dễ dàng gì, hơn nữa còn vô cùng mạo hiểm. Cô biết hiện giờ cơ thể của bản thân đang trong tình trạng nguy kịch nhưng cô muốn mạo hiểm một lần. Để đạt được thực lực, có đôi khi cần chính bản thân dùng tánh mạng đến đặt cược; nếu cứ khư khư cố chấp đi theo lối mòn cũ, dù thuận buồm xuôi gió trở thành một cường giả nhưng thời gian thật sự quá lâu. Nghiêm Thần cô không muốn chờ đợi lâu dài như vậy. Hiện giờ cô đang đeo rất nhiều trách nhiệm trên lưng, không thể thảnh thơi như ý muốn ban đầu được.
Chậm rãi tiến đến gần năng nguyên, Nghiêm Thần kiên nhẫn chờ đợi. Trong thức hải, năng nguyên cũng chỉ tồn tại ở dạng ý chí, cụ thể là ý chí của hạt giống thần cách và ma nguyên. Cô cần chúng thức tỉnh!
Không để Nghiêm Thần chờ lâu, từng đợt sóng vô hình dao động đánh thẳng vào ý thức của Nghiêm Thần. Cô cố sức giữ vững tinh thần mà chống chọi để đứng tại nơi này. Qua một lúc sau, các đợt sóng dần lặng đi, thay vào đó năng nguyên lại bắt đầu rung động.
Tựa một quả cầu cát đang bị bào mòn, năng nguyên tan chảy vào thức hải như một dải các tia sáng đổ ập xuống biển Ngân Hà vô tận. Cũng từ đó, hai hình bóng mờ nhạt bắt đầu nổi lên và dần hình thành.
Hai bóng người, một đen một trắng, đứng đối diện với Nghiêm Thần. Nếu để ý kĩ sẽ thấy hai cái bóng này có hình dáng khá giống Nghiêm Thần.
“Chủ thể ngu ngốc, không ngờ ngươi lại thức tỉnh chúng ta một lần nữa. Là bị ai đả kích tinh thần sao?” Cái bóng màu đen phát ra âm thanh với âm điệu lên xuống rất ư là khiếm đánh. Nếu nó có vẻ mặt thì Nghiêm Thần khẳng định nó sẽ dùng biểu cảm khinh bỉ dành cho cô.