Đọc truyện Trói Buộc Linh Hồn – Chương 67: Liên hoàn trạm
Ánh dương đã lặn
Huyền cầm ngân lên
Nhạc khúc réo rắt lan tỏa biển trời
Giấc mơ tan vỡ
Hẹn thề trôi xa
Cớ sao người xưa quay bước vô tình?
…
Hỡi biển sâu! Hãy ôm lấy ta thật chặt
Lệ vẫn tuôn rơi hòa vào sóng nước dâng trào
Tình ta trao hãy để mỗi ta hiểu rõ
Thủy chung với người, trọn đời vạn kiếp không đổi
…
Doanh Chính cầm chiếc vòng vỏ sò trong tay mà trầm ngâm. Đội của hắn đã hoàn thành xong hai vòng thi vượt trạm rồi. Hiện tại họ đang tiến đến truyền tống trận tới trạm đầu ở dãy Lam Sơn – Linh Sơn báo danh rồi trở về quảng trường chính. Trạm cuối cùng mà họ vượt qua là ở Hải Vực, đề thi trực tiếp chỉ rõ là chân thành lắng nghe giọng hát của đứa con biển sâu. Do đó, đội của hắn đã gặp được mỹ nhân ngư.
Từ xưa đến nay, giọng hát của hải tộc luôn được đánh giá là hay nhất, có thể tác động đến tận trái tim và linh hồn người nghe, lúc cần thiết còn có thể trở thành thứ vũ khí nguy hiểm tột cùng. Trong đó, giọng hát của mỹ nhân ngư chính là thiên âm của biển cả rộng lớn. Tuy vậy, tộc nhân ngư rất hiếm khi xuất hiện trước mặt nhân loại nên muốn nghe được tiếng hát của họ là chuyện hi hữu.
Lần này may nhờ có Giao ước trăm năm nên hắn mới có thể thấy được nhân ngư, thưởng thức tiếng hát đến say lòng người đó.
Ta nhìn thấy ngươi lựa chọn hai lần trên cùng một con đường… Nếu năm xưa ta cũng có cơ hội như ngươi thì tốt biết mấy…
Nhân ngư đó đã nói với hắn như thế, thông qua âm vang tận cõi lòng truyền đạt một niềm tiếc nuối tựa biển cả hóa nương dâu.
Doanh Chính nâng niu chiếc vòng. Các hạt trân châu va chạm vào nhau phát ra những âm thanh trong trẻo hòa vào tiếng trầm đục của các mảnh vỏ sò. Đây là quà tặng của nhân ngư đó.
Doanh Chính ngẩn đầu nhìn lên trời qua những tầng lá che phủ, tận sâu trong cõi lòng dần nhớ lại một kí ức mơ hồ. Trước khi gặp Diệp Đình, cũng chính là Nghiêm Thần, hắn đã thường mơ mãi một giấc mộng kì lạ. Một giấc mộng với con đường trải dài không thấy điểm cuối, một con đường với rất nhiều ngã rẽ, và chỉ có duy nhất một ngã rẽ mang theo ánh sáng mãnh liệt. Lần nào lạc trong giấc mộng đó, hắn vẫn luôn chọn con đường sáng rực kia. Bởi hắn cảm thấy nó rất ấm áp và bình yên, mặc dù đến cuối cùng khi tỉnh giấc thì còn sót lại trong tâm trí chỉ là một nỗi đau khó diễn tả bằng lời.
Đến sau này khi Diệp Đình bỏ đi, một lần nữa lạc trong cõi mộng, hắn bất giác dừng chân trước một ngã rẽ mới. Một ngã rẽ tối đen như mực mang theo áp bách nặng nề, một ngã rẽ làm hắn bất tri bất giác mà rơi lệ. Chẳng biết vì sao lúc đó hắn lại quyết định đi vào ngã rẽ mới này. Đó cũng là lần cuối cùng giấc mơ ấy xuất hiện.
Nếu năm xưa ta không buông tay thì tốt biết mấy…
Thở dài, Doanh Chính cất chiếc vòng vào tay áo. Vòng thi này thật khiến người ta phải bận lòng mà.
“Doanh nhi, nhanh lên!”
Lục Đan quay đầu khẽ gọi Doanh Chính.
“Ân.”
Truyền tống trận khởi động. Năm mươi người trong đội của Nam Hà quốc dần biến mất khỏi địa phận Hải Vực rộng lớn.
Xoẹt!!!
Vừa bước ra khỏi truyền tống trận, Doanh Chính và các đội viên đều ngỡ ngàng với cảnh tượng trước mắt.
Đội của Đông Ly quốc và đội của Thất Sát điện đang ngồi chung với nhau mà bàn tán ngất trời, mặt mày ai nấy đều có thể dùng hai từ mà hình dung: não nề!
“Chúng ta sắp đào bới hết khu Lam Sơn này lên rồi đấy. Các ngươi làm ơn tính toán đáp án chuẩn xác giùm đi!”
“Đã nói ta gửi một phần hồn vào gió là đi tìm bồ công anh mà!”
“Đồ ngốc, Lam Sơn làm gì có bồ công anh, chỉ có lam thảo thôi!”
“Bọn các ngươi im hết coi! Ta bảo đi tìm đại bàng!”
“Điên vừa thôi, bay đến mọi phương trời là đến đồi gió trên đỉnh Linh Sơn kìa!”
“Lên đó tìm chết sao? Vẫn là đến tế đàn của Linh tộc mới đúng!”
“Ngươi đi tìm hậu duệ của Linh tộc a. Tìm không được thì ngậm miệng!”
…
Nghiêm Thần chống cằm ngồi nhìn gần một trăm con người đang chiến đấu võ mồm. Bên Thất Sát điện chỉ vượt năm trạm cho hai vòng thi với đề khá dễ nên đã làm xong rồi. Do vậy bọn họ mới qua đây giúp cô a, nhưng gần nửa ngày trời vẫn chưa tìm ra đáp án chính xác được. Thật là, theo cô thì phải tìm thứ gì đó bay trong gió và phát ra âm thanh mới đúng hơn, vế gửi lời nguyện cầu mang cả nụ cười và nước mắt dường như có chút không khớp với vế đầu và vế cuối. Lời nguyện cầu? So với Linh tộc thì cô nghiêng nhiều về hải tộc hơn. Tổng hợp lại chẳng ra cái gì hết.
“Haizz…. Lan Tâm a, ngươi làm gì đi chứ?” Nghiêm Thần chán nản lên tiếng.
“Ta không rõ địa hình của nơi này, đành chịu thôi.” Sở Lan Tâm nhún vai đáp lại rồi tiếp tục suy nghĩ.
“Hiểu rõ địa hình nơi này? Nếu có Doanh Doanh thì tốt biết mấy.” Nghiêm Thần mơ ước. Doanh Chính từ nhỏ đến lớn đi qua Lam Sơn – Linh Sơn như ăn cơm bữa, gọi hắn là người bản địa cũng không phải nói quá. Còn về Thất Sát điện, hỏi bọn họ nơi nào dễ ám toán gài bẫy nguy hiểm trùng trùng thì bọn họ trả lời được ngay; còn hỏi nơi nào lãng mạn văn chương thì có mà bó tay.
“Tiểu Nghiêm nhi!”
Nghiêm Thần ngỡ ngàng nhìn về phía trái, sau đó ánh mắt cô sáng lên. Trời cao phù hộ a!
Nhanh chóng đứng dậy vận khinh công đến trước mặt Doanh Chính, Nghiêm Thần vui vẻ ôm chầm lấy hắn.
“Ha ha ha, phúc tinh tới rồi!”