Đọc truyện Trói Buộc Linh Hồn – Chương 54: Phiên ngoại 7: Chỉ vì đợi ngươi (end)
Diệp Đình ngồi co người dưới một gốc cây, thân hình run lên từng đợt. Khó nhọc vươn tay vẽ một trận pháp nhỏ bằng năng lượng giữa không trung rồi đưa vào lồng ngực của mình, nàng thở ra hổn hển. Ấn của ta, thật xin lỗi…
“Vương gia!”
Bọn hộ vệ cuốn quýt chạy tới. Đột nhiên chủ tử biến mất như vậy làm họ lo lắng không thôi.
“Ta muốn ở một mình.”
“Nhưng…”
“Đây là lệnh!”
Bọn hộ vệ cúi đầu rồi biến mất vào trong cánh rừng.
Tựa người vào thân cây, Diệp Đình ngẩn đầu nhìn trời. Đôi mắt đỏ như huyết trì dần nhạt đi rồi trở về màu đen như thường ngày. Bình minh sắp lên rồi, thứ ánh sáng ấm áp và rực rỡ đó sắp chiếu rọi xuống tâm hồn vấy bẩn của nàng rồi.
Nàng là thật lòng thích Doanh Chính, thích một người bạn tri kỉ giống như hắn. Đáng tiếc… Dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mới hơn tám tuổi, sợ hãi chuyện nàng làm cũng là tất nhiên; đến cả nàng nhìn đám người bị mình giết cũng kinh tởm chứ nói gì hắn, không oán trách ai được.
Xào xạc!
Diệp Đình ngạc nhiên đưa mắt nhìn qua.
“Tiểu cô nương, sao lại một mình ở Linh Sơn này?”
Diệp Đình im lặng nhìn nam hài đứng ở trước mặt mình. Hắn chỉ tầm mười tuổi. Hoàn toàn khác với Doanh Chính dịu dàng sâu lắng, nam hài này rất bình thản và đạm mạc.
“Ngươi không sao chứ?” Nam hài quan tâm hỏi han. Nơi Linh Sơn nguy hiểm này sao lại có người để một nữ hài nhỏ như vậy một mình ở đây? Ngay cả hộ vệ cũng không có thì làm sao được.
“Vị ca ca này, có thể… ôm ta một lát không?”
Nam hài ngạc nhiên song vẫn cúi người ôm lấy Diệp Đình. Cô bé này chắc là sợ hãi lắm. Ánh mắt của cô bé mang đầy buồn thương đến xót lòng, đã thế trên người còn có nhiều vết thương vừa được băng bó. Có vẻ như cô bé vừa trải qua một hồi ác chiến.
Diệp Đình tham lam hưởng thụ cảm giác ấm áp từ vòng ôm của nam hài. Khí tức trên người hắn làm linh hồn đang xao động của cô dần bình ổn trở lại. Thật là kì lạ, giống như giữa hắn và cô có một liên kết nào đấy khiến tâm linh trong sáng và an tường của hắn có thể xoa dịu nỗi đau trong tâm linh của cô.
Cho tới khi hoàn toàn làm chủ lại chính mình, Diệp Đình mới ngẩn đầu lên: “Cảm ơn ca ca.”
Nam hài vỗ vai Diệp Đình an ủi giống như yêu thương cưng chìu muội muội của mình. Cô bé này khiến hắn cảm thấy rất có hảo cảm, càng nhiều hơn là đau lòng. Hắn không biết vì sao, chỉ biết rằng cô bé này đang phải gánh chịu một áp lực rất nặng nề. Hắn không thích vẻ cười miễn cưỡng của cô bé như vậy. Nữ hài ở Thương Khung dù uy phong mạnh mẽ tới đâu thì khi còn nhỏ, họ cũng cần phải được yêu thương săn sóc.
Cô bé này nhỏ như vậy, hắn không muốn nàng ấy phiền lòng chút nào.
“Không còn buồn nữa sao?””Làm sao ca ca biết ta đang buồn?”
“Ta… cảm nhận như vậy.” Nam hài chau mày tìm từ mà trả lời.
Diệp Đình nhoẻn miệng cười. Nam hài này tâm tư thật linh mẫn, có lẽ hắn cũng lờ mờ cảm nhận được giữa nàng và hắn có một sự đồng điệu kì lạ đi. Cái này có thể gọi là duyên phận a.
“Ca ca đi lịch luyện sao?” Diệp Đình bắt chuyện.
“Ừ.”
“Đến Linh Sơn bao lâu rồi?”
“Đã hai ngày.”
Cứ như vậy, một người hỏi một người đáp, không khí hài hòa vô cùng.
Họ cùng nhau tâm sự, cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cùng tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất… cứ như hai người họ đã quen nhau từ rất lâu rồi.
Diệp Đình vui vẻ hẳn ra, mọi phiền muộn trước đó đều đã không còn quấy nhiễu nàng nữa. Nam hài này luôn khiến nàng cảm thấy an tường và thanh thản khi ở bên.
“Lâm ca ca, chờ ta một lát có được không? Ta đi hái một ít trái cây dại cho ngươi. Trò chuyện lâu như vậy chắc ngươi cũng khát rồi.”
“Không sao đ…”
“Được rồi Lâm ca ca, mặt trời sắp xuống núi rồi đấy. Nam nhân các ngươi chỉ biết nói mạnh miệng thôi. Chờ ta!” Diệp Đình bật cười rồi vẫy tay đi mất, bỏ lại nam hài có chút thẹn thùng ngồi ở phía sau.
Lần đầu tiên trong đời hắn trò chuyện với một người xa lạ lâu tới vậy. Chẳng những không thấy phiền mà còn thích thú. Cô bé đó thật đặc biệt!
Vụt!
“Thiếu chủ, có lệnh triệu tập của bổn gia.”
Nam hài sững sờ nhìn ám vệ. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi? Vội vã đứng lên, nam hài định rời khỏi lại chợt dừng bước.
Nhưng còn Diệp Đình…
“Thiếu chủ, gia chủ lệnh ngài trở về gấp. Có chuyện liên quan tới ngài và gia tộc.” Một ám vệ khác xuất hiện đánh tan mọi sự chần chờ của nam hài.
“Đi thôi.” Nam hài dứt khoát xoay người vận kinh công bay mất. Diệp Đình, thật xin lỗi…
Gió lùa theo những cành lá xum xuê, xào xạc cất tiếng vang như một bản nhạc lệch tông đứt gãy.
Chỉ là vô tình gặp nhau, để rồi một người quên, một người nhớ.
Chỉ là vô thức hiểu nhau, để rồi một người xa, một người đợi.
Cuộc đời có lắm sự ngẫu nhiên, có lắm sự trùng hợp, có lắm sự luân phiên. Đến cuối cùng để xem ai làm chủ được vận mệnh của bản thân mà thôi.
“Lâm ca ca?”
Diệp Đình ôm một đống trái cây trong lòng dáo dác nhìn khắp nơi. Mãi một lúc sau, nàng đành cười giễu mà chấp nhận sự thật là người đã đi rồi. Ủ rũ ngồi bệt xuống đất, Diệp Đình khó chịu trong lòng. Nếu có việc gấp thì ít nhất cũng nên để lại lời nhắn cho nàng a. Chẳng lẽ chỉ vì là người xa lạ gặp nhau nên hắn không thèm quan tâm cảm nhận của nàng sao?